instruction
stringclasses
1 value
input
stringlengths
0
28.9k
output
stringlengths
6
291k
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
韩羡羽完全不知道自己的一番话把叶绾绾给卖了个彻底,不放心地继续开口道,“我和歆姐你只是嘴上撩了几句而已,但你朋友就比较惨了,一个大男人被你上下其手的,你真没把他怎么样吧?” 叶绾绾:“……” 所以,司夜寒身上的那些痕迹竟然都是她弄出来的? 别说了,让我静静…… 大概是察觉到这会儿屋内的气氛哪里不太对劲,韩羡羽放下早餐就遁走了。 一时之间,屋子里便只剩下了叶绾绾和司夜寒两个人。 叶绾绾在夺门而出还是抱腿求饶之间纠结了好半天,最后还是没敢撒丫子就跑,而是小心翼翼地朝着司夜寒挪了过去,“宝宝……我错了……是我乱搞……是我伤风败俗……是我不堪入目……” 完蛋,怎么办…… “我知道我违约了,但人非圣贤孰能无过,人无完人难免犯错,人……”叶绾绾实在编不出来了,于是来了一句,“人家可是你最爱的小心肝呀!所以,可以给我一次机会吗?” 男人噙着冷光的眸子似笑非笑地朝着她看了一眼,意思很明显。 叶绾绾也知道这次的事情确实大条了,举起手道,“我请求申诉,昨晚韩羡羽出于好心带我认识一些圈子里的人脉,所以请我一起去了一个派对,派对这种地方宝宝你也懂的,免不了喝酒,本来就想装装样子,维持下人设,我也没想到我酒量这么差,一不小心就喝醉了……后来的事情我真的没有印象了……我不知道我酒品这么差……” 见司夜寒还是无动于衷,叶绾绾狠了狠心,“宝宝,不然你看这样怎么样?从今天开始,我随时随地做你的贴心小枕头,你啥时候想睡觉,我啥时候随传随到,行么?” 司夜寒斜睨了她一眼,用清冷的声音开口道:“关着你锁在床上岂不是更方便?” 叶绾绾听得顿时小心脏拔凉,为了生存,绞尽脑汁道,“那……那还是有区别的……关着我锁床上多没意思啊……你要是不关着我……可以解锁更多姿势哦……宿舍……办公室……家里……车上……野外……你说是吧……” 司夜寒:“……” 叶绾绾挨挨蹭蹭地凑过去,“不生气了嘛好不好!我虽然喝醉了有点失控,但对其他人压根就没走心,最终带回家撩回床上的只有宝宝你一个啊!我就算酒后乱性,也只跟你乱的!就算喝醉了酒,没有意识了,这也是我深入骨髓的本能!这说明什么?说明我对宝宝你是真爱啊!” 司夜寒嘴角微微抽搐了一下。 叶绾绾见男人面色似有松动,立即麻溜地顺着腿就爬上去了,“我就知道宝宝最好啦!” 司夜寒:“……” 他有说要原谅她吗? 男人捏住她精致的下巴,危险地逼近,一字一顿地开口,“叶绾绾,你当真以为我那么好糊弄?” 叶绾绾顺着这个姿势在司夜寒的脸颊上就亲了一口,“没有没有!宝宝你辣么英明神武!你一点都不好糊弄!你只是疼我爱我舍不得我而已!” 司夜寒:“……” —— 绾绾小课堂:跟你们嗦,对付大魔头,那就得不要脸! (PS:通知下宝宝们,今晚7点,我会在QQ阅读客户端直播,欢迎围观~到时候右下角应该有悬浮窗,如果找不到入口,就从首页的横幅那里点进去~)
Hàn Thiên Vũ hoàn toàn không biết mấy câu nói của mình đã hoàn toàn giết đi Diệp Oản Oản, không yên tâm tiếp tục mở miệng nói: “Chuyện tôi cùng Hâm tỷ chẳng qua chỉ là chuyện ngoài miệng mấy câu mà thôi, nhưng bạn của cậu tương đối thảm nha, một người đàn ông lại bị cậu giở trò, cậu thật sự không có đem anh ấy đi làm ra chuyện gì khó coi chứ?” Diệp Oản Oản: “…” Cho nên, trên người Tư Dạ Hàn những thứ vết tích kia đều là do cô làm ra sao? Đừng nói gì nữa hãy để cho cô yên tĩnh đi. Có thể là nhận ra được bầu không khí bên trong nhà vào lúc này không đúng lắm cho nên Hàn Thiên Vũ buông bữa ăn sáng xuống liền bỏ của chạy lấy người. Trong lúc nhất thời, trong phòng liền chỉ còn lại có hai người Diệp Oản Oản cùng Tư Dạ Hàn. Diệp Oản Oản đang suy nghĩ biện pháp cứu mình là tông cửa xông ra ngoài hay ôm chân cầu xin sự tha thứ, cuối cùng cô vẫn không dám vắt chân lên cổ mà chạy, sau đó cẩn thận từng li từng tí hướng về phía Tư Dạ Hàn nói chuyện: “Bảo Bảo em sai rồi là em làm loạn là em làm bại hoại thuần phong mỹ tục là em khó coi?” Xong đời rồi giờ cô phải làm sao bây giờ? “Em biết là em vi phạm quy ước rồi, nhưng dù sao con người cũng không phải là thánh hiền, chẳng ai hoàn mỹ cả cho nên cũng khó tránh khỏi việc phạm sai lầm, em…” Diệp Oản Oản quả thực không nghĩ ra lý do gì nữa, sau đó nói một câu: “Người em thích nhất là anh nha, anh là trái tim nhỏ của em mà! Cho nên, anh có thể cho em thêm một cơ hội nữa được không?” Con ngươi Tư Dạ Hàn chứa đựng ánh sáng lạnh cùng ý cười châm biếm hướng về phía cô nhìn một cái, ý tứ rất rõ ràng là không chấp nhận điều cô đưa ra. Diệp Oản Oản cũng biết chuyện lần này quả thật gây ra hậu quả rất lớn, giơ tay lên nói: “Em thỉnh cầu được khiếu nại, tối hôm qua Hàn Thiên Vũ cũng chỉ xuất phát từ lòng tốt muốn để cho em có thể biết một vài người ở trong giới giải trí này, cho nên mời em cùng nhau đi tới một buổi tụ tập, địa điểm để tổ chức mấy bữa tiệc như vậy Bảo Bảo anh cũng hiểu rồi mà, không thể tránh được việc phải uống chút rượu, em vốn là nghĩ giả làm bộ làm tịch duy trì bộ dạng là người không biết uống, nhưng em cũng không nghĩ tới tửu lượng của em lại kém như vậy, không cẩn thận liền uống say chuyện sau đó em thật không có ấn tượng gì cả, em cũng không biết tửu lượng của em kém như vậy nha.” Thấy Tư Dạ Hàn vẫn là thờ ơ không động lòng, Diệp Oản Oản nói tiếp: “Bảo Bảo a, nếu không anh xem thế này được không bắt đầu từ hôm nay, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu em sẽ làm gối ôm bên cạnh anh, khi nào anh buồn ngủ em sẽ ở đó, có được không?” Tư Dạ Hàn liếc cô một cái, dùng âm thanh trong trẻo lạnh lùng mở miệng nói: “Nhốt em khóa ở trên giường há chẳng phải là dễ dàng hơn sao?” Diệp Oản Oản nghe xong nhất thời trái tim thật lạnh, vì sinh tồn, vắt hết óc nói: “Chuyện anh muốn làm kia vẫn là có khác biệt nha, nếu chỉ nhốt em rồi khóa em ở trên giường rất không thú vị a vì anh chỉ có thể nhìn em khi ở nhà thôi, còn nếu anh mang theo em làm gối ôm thì anh có thể thấy em ở nhiều nơi nha ví dụ như nhà trọ, phòng làm việc, trong nhà hay ngay cả trên xe nữa, anh nói xem có đúng không?” Tư Dạ Hàn: “…” Diệp Oản Oản từ từ mà tiến tới gần Tư Dạ Hàn: “Anh đừng nên tức giận nữa mà có được hay không! Em mặc dù uống say có chút mất khống chế, nhưng đối với những khác người căn bản không có chút dị tâm nào, cuối cùng người mà em mang về nhà náo loạn một hồi trên giường chỉ có Bảo Bảo anh một mình anh mà thôi a! Em coi như say rượu mất lý trí, cũng chỉ cùng anh làm loạn thôi mà! Coi như là uống rượu say, không có có ý thức, nhưng đây cũng là bản năng sâu tận xương tủy của em nha! Điều này nói rõ là em đối với Bảo Bảo anh là chân thành a!” Khóe miệng Tư Dạ Hàn hơi hơi co quắp một cái. Diệp Oản Oản thấy sắc mặt của anh như có chút dãn ra, lập tức thuận theo leo lên chân ngồi rồi nói: “Em biết Bảo Bảo là người tốt nhất mà!” Tư Dạ Hàn: “…” Anh có nói muốn tha thứ cho cô sao? Tư Dạ Hàn nắm chiếc cằm thon của cô, có vẻ nguy hiểm mà ép tới gần, từng chữ từng chữ mà mở miệng: “Diệp Oản Oản, em thật cho là anh dễ gạt như vậy sao?” Diệp Oản Oản thuận theo cái tư thế này ngay trên gò má của Tư Dạ Hàn hôn một cái: “Không có không có! Bảo Bảo anh là người anh minh thần vũ! Anh một chút cũng không dễ lừa bịp! Anh chẳng qua là thương em yêu em không nỡ bỏ em mà thôi!” Tư Dạ Hàn: “…” ________________________ Lớp học với Oản Oản: Nói cho các bạn điều này nha, nếu muốn đối phó với Đại Ma đầu vậy thì phải không biết xấu hổ!
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
光耀传媒。 上面空降了一个经纪人下来的事情已经在公司传遍了。 同为经纪人的老员工自然不满,空降也就算了,还这么年轻。 年轻好看,不如去做艺人,何必来吃经纪人这行饭? 毕竟经纪人和艺人不同,艺人是越早出道越好,而经纪人却是需要熬资历,攒人脉。大部分经纪人都是从助理或者宣传做起,没个三五年都不可能独自上手带艺人,圈子里的经纪人极少有三十岁以下的。 但老员工们心里也清楚,褚总已经开始忌惮周文斌这个独揽大权的艺人经济部总监,所以才会给了叶白这么大的权利,放出话去让所有人配合他的工作。 目前现在大家都处在观望的阶段,不敢随意站队,不过明显所有人都并不看好叶白。 周文斌在褚总面前碰了钉子,表面功夫自然会做,但私下怎样就不是褚总能控制的,这个年轻人没背景没后台又没资历的,手下挑的还是个连新人都不如的过气艺人,拿什么跟周文斌斗? 摄影棚内,此刻正是一派忙碌的景象。 一群新人正在里面拍宣传照。 几人全都不满二十岁,最小的甚至才十六,全都是最鲜嫩的年纪。 洛辰一早就到了,身上依旧穿着朴素的T恤和牛仔裤,脚上是一双洗得发白的球鞋,沉默地在角落里等着。 此时是九点十分,距离经纪人昨天跟他说的时间已经过去了十分钟。 这时,一个长相略有些妖娆的艺人因为正在与人笑闹,走路没看前面,一不小心便撞在了洛辰身上。 看到挡住去路的人是洛辰之后,对方的脸色顿时就变得难看起来,“洛辰……” 说话的人是周文斌手下的艺人林皓,因为跟着的经纪人实力最强,上一部出演的片子又是大火,在新人之间风头正盛,其他几个新人基本都在围着他讨好。 昨天在周文斌办公室里发生的事情已经传了出来,那个新来的经纪人选了周文斌手下毫无存在感的过气艺人洛辰,据说当时周文斌不愿意放人,竟然不惜拿他去换洛辰,最可恶的是,那个新经纪人嫌弃他还不愿意,害得他成了整个公司的笑柄。 这会儿见到洛辰,林皓自然是一肚子气,扬了扬精致下巴,目光鄙夷地上下打量着他,“你来这里做什么!” “经纪人让我在这里等。”洛辰似乎早已经习惯了类似这样的态度,动也不动地继续站在那,面无表情地开口道。 林皓顿时笑出了声,“噗,经纪人,那个新来的小白脸吗?” 旁边的几个新人为了巴结林皓,也都你一言我一语地嗤笑起来,“哎哟,我当是谁,这不是新经纪人钦点的未来新星吗?找到靠山了啊,难怪底气这么足!” “他该不会是以为换个经纪人就能翻身了吧?” “连斌哥都捧不起来的废物,居然还想着能咸鱼翻身!” 林皓抱着手臂,笑嘻嘻地开口道,“你们别这么说嘛,人家可是前辈,三年前就出道了呢!”
Truyền thông Quang Diệu. Chuyện tổng công ty phía trên đưa xuống một người đại diện đã lan truyền khắp nơi trong công ty. Tất cả những người đại diện hay nhân viên kỳ cựu trong công ty tất nhiên đều thấy bất mãn, nếu người đại diện mới này được tổng giám đốc giúp đỡ thì coi như xong đi nhưng người này lại còn quá trẻ tuổi. Tuổi trẻ xinh đẹp, không bằng đi làm nghệ sĩ, cần gì phải tới làm người đại diện để tranh đoạt miếng cơm này với bọn họ cơ chứ? Dù sao người đại diện cùng nghệ sĩ có sự bất đồng, nếu làm nghệ sĩ thì người nào càng sớm xuất đạo thì càng tốt, trái ngược lại với người đại diện yêu cầu có lý lịch cùng với mạng lưới giao thiệp rộng lớn. Phần lớn người đại diện đều từ vị trí của trợ lý hoặc là người bên tuyên truyền mà phát triển lên, nếu người nào không có từ ba năm rưỡi kinh nghiệm trở lên thì cũng không có khả năng một mình có thể dẫn dắt được bất kì một người nghệ sĩ nào, cho nên trong giới giải trí này số lượng người đại diện dưới ba mươi tuổi trở xuống cực ít. Nhưng các nhân viên kỳ cựu trong lòng cũng rõ ràng, Chử tổng đã bắt đầu kiêng kỵ Chu Văn Bân – tổng giám chuyên độc tài độc quyền đối với nghệ sĩ, cho nên ông ta mới cho Diệp Bạch những quyền lợi lớn như vậy, còn yêu cầu toàn bộ mọi người phối hợp công tác của Diệp Bạch nữa chứ. Trước mắt hiện tại mọi người đều ở trong giai đoạn chờ đợi, không dám tùy ý lựa chọn theo phe phái hay đội nào cả, nhưng rõ ràng một điều đó là tất cả mọi người đều không có coi trọng Diệp Bạch. Chu Văn Bân như đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Chử tổng, cho nên mặt ngoài đương nhiên vẫn phải thể hiện sự hợp tác của mình với Diệp Bạch, nhưng âm thầm ngấm ngầm làm chuyện xấu như thế nào thì đó cũng không phải là chuyện mà Chử tổng có thể khống chế được, dù sao Diệp Bạch cũng chỉ là một người trẻ tuổi không có bối cảnh không có hậu thuẩn lại không lai lịch mà thôi, thêm vào đó nghệ sĩ mà anh ta lựa chọn lại là một người mới cũng không có tí ấn tượng lớn nào với những người xung quanh cả, cho nên mọi người đều đang nghĩ không biết người tên Diệp Bạch này lấy cái gì để đấu cùng Chu Văn Bân đây. Bên trong phòng chụp ảnh, giờ phút này chính là một cảnh tượng bận rộn. Một đám người mới đang ở bên trong chụp ảnh nói chuyện rôm rả. Mấy người trong phòng chụp có người hai mươi tuổi, người nhỏ nhất thậm chí mới 16, tất cả đều là độ tuổi tốt nhất để làm minh tinh thần tượng. Lạc Thần đã tới được một lúc rồi, trên người vẫn như cũ mặc một chiếc áo T-shirt mộc mạc cùng quần jean, trên chân đi một đôi giày thể thao trắng đã hơi cũ, lúc này Lạc Thần đang trầm mặc ngồi ở trong góc chờ người. Bây giờ đã là chín giờ mười phút, khoảng cách thời gian hẹn gặp mà Diệp Bạch nói với anh ta ngày hôm qua đã qua mười phút. Lúc này, một người nghệ sĩ dáng dấp hơi có chút diêm dúa lòe loẹt do đang cùng người khác cười nói, không để ý có người trước mặt vì vậy không cẩn thận liền đụng vào người Lạc Thần. Nhìn thấy người cản trở đường đi của mình là Lạc Thần, sắc mặt của đối phương nhất thời trở nên khó coi: “Lạc Thần” Người đang nói chuyện là nghệ sĩ dưới trướng của Chu Văn Bân – Lâm Hạo, bởi vì đi theo người đại diện có thực lực mạnh nhất công ty, dựa vào diễn xuất trong một bộ phim lớn nổi tiếng làm cho danh tiếng của mình trong nhóm người mới tương đối lớn, cho nên mấy người mới khác mới vào nghề cơ bản đều vây quanh để lấy lòng anh ta. Ngày hôm qua chuyện xảy ra ở trong phòng làm việc của Chu Văn Bân đã truyền ra ngoài, cái người đại diện mới tới đó lại chọn một trong những nghệ sĩ của Chu Văn Bân, một người nghệ sĩ không có chút cảm giác tồn tại nào – Lạc Thần, nghe nói khi đó Chu Văn Bân không nguyện ý thả người lại còn không tiếc bắt lâm Hạo đi đổi với Lạc Thần, ghê tởm nhất chính là người đại diện mới đó còn ghét bỏ anh ta không nguyện ý tiếp nhận, làm hại anh ta trở thành trò cười cho toàn bộ công ty. Vào lúc này nhìn thấy Lạc Thần, Lâm Hạo dĩ nhiên bụng đầy tức giận, hơi giương chiếc cằm tinh xảo lên, ánh mắt khinh bỉ nhìn Lạc Thần từ trên xuống dưới rồi nói: “Anh tới nơi này làm gì?!” “Người đại diện muốn tôi chờ ở nơi này.” Lạc Thần dường như sớm đã hình thành thói quen khi tiếp xúc với những người có thái độ như vậy, cũng không nhúc nhích mà tiếp tục đứng ở đó, mặt không thay đổi mở miệng nói. Lâm Hạo nhất thời cười ra tiếng, “Phốc, người đại diện, chính là tiểu bạch kiểm mới tới đó sao?” Bên cạnh mấy người mới vì muốn nịnh hót Lâm Hạo, cũng đều anh một câu tôi một câu mà giễu cợt: “Ôi chao, tôi cứ tưởng là ai, đây không phải là ngôi sao tương lai mới mà người đại diện mới đến kia tìm tới sao, khó trách không biết tự lượng sức mình như vậy nha!” “Anh sẽ không phải cho là chỉ cần đổi một người đại diện liền có thể xoay người thay đổi số phận của mình đi chứ?” “Ngay cả anh Bân đều không muốn đầu tư để giúp đỡ cho phế vật này, thế mà anh ta lại còn có suy nghĩ có thể cơ hội đổi đời với một người mới chưa vào nghề bao giờ sao?!” Lâm Hạo khoanh tay, cười hì hì mở miệng nói: “Các người đừng nói như vậy chớ, người ta dù sao cũng là tiền bối của chúng ta, ba năm trước đây đã xuất đạo rồi đó, dù sao theo bối phận chúng ta vẫn nên gọi là tiền bối hay sư huynh nha!”
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
娱乐圈是个巨大的名利场,等级分明,无论你出道多早,没有名气只能处在最底层,如同低贱的蝼蚁,谁都能踩上你一脚。 这三年来,洛辰对此已经太清楚,一开始,他还试图为自己争取和反抗,到了后来,对这一切已经没有任何感觉。 林皓朝着身旁的小艺人看了一眼,小艺人顿时会意,用肩膀重重撞了洛辰一把,“不好意思,我们要开始拍摄了,麻烦你出去,别在这里碍手碍脚!” 若是以往,洛辰可能便走了,但是想到昨晚经纪人的叮嘱,脚步便迟疑了一瞬。 小艺人阴阳怪气地嘲讽,“听不懂人话是不是?没见过这么死皮赖脸的,想红想疯了吧前辈!不是春风得意抱上大腿了吗?怎么连我们这些小新人的拍摄也要蹭?” 察觉这边嘈杂的动静,一旁的摄影师也有些不耐烦了,喊了一声道,“无关的闲杂人等全都出去!不要影响其他人!” 小艺人嗤笑,“听到了?还不快滚回你主子那里去!” 洛辰捏了捏放在身侧的手指,最终还是转过了身去,准备离开。 然而,就在他转身的瞬间,肩膀处却被一只温热的手掌按住。 来人神态慵懒,脚步悠闲,一副漫不经心的表情,“哟,很热闹嘛!” 看到叶白,那名方才还仗着有林皓撑腰就嚣张跋扈的小艺人脸色顿时退缩了几分,朝着身旁的林皓看了一眼。 毕竟这个叶白如今是褚总面前的红人。 林皓一看到让他丢尽脸面的罪魁祸首,顿时脸色更加阴沉了,“叶大经纪人,麻烦管好你家的艺人!别让他出来乱吠!” 叶绾绾闻言几乎要笑出声,就算她认识洛辰才一天,也知道这孩子有多寡言少语,结果在对方口中,倒是成了洛辰在乱吠。 叶绾绾微微一笑,“呵,我管不管得好我家艺人,不重要,不过么……我想封杀一两个人,应该还是很简单的!” 叶绾绾话音落下的瞬间,林皓的眸底满是愤怒的火光,满脸不屑地冷笑道,“封杀我?就凭你!你以为你是谁!拿着鸡毛当令箭!还真当自己是颗葱了!” 他可是斌哥手下的人!他就不信他敢动自己。 叶绾绾依旧是那副漫不经心的表情,斜睨了对面那张因为过度整容,表情明显有些僵硬的男人,懒洋洋的拿起手机,然后,作势拨了一通电话,“喂?褚总吗?” 方才还一脸有恃无恐的林皓见对方竟然二话不说给褚总打了电话,脸色顿时一僵。 叶绾绾还在不紧不慢地继续开口,“呵呵,褚总,也没什么事,就是封杀个把人而已,跟您要个权限。方才有个不懂事的,说我拿着鸡毛当令箭呢!什么?不用请示您?我想封杀就封杀?” 听到这里,林皓最后一丝强撑的镇定也维持不住了,整个身体都开始打颤。 而他旁边几个方才跟着一起对洛辰冷嘲热讽的艺人更是大气都不敢出一声,不动声色地往后面退缩着,生怕跟林皓扯上关系被牵累。
Giới giải trí là một nơi thể hiện danh lợi, cấp bậc được phân chia vô cùng rõ ràng, vô luận ngươi có xuất đạo sớm bao nhiêu nhưng chỉ cần là người không có danh tiếng thì chỉ có thể là người ở tầng thấp nhất mà thôi, lúc đó bản thân mình thật giống như một con kiến hôi thấp kém, ai ai cũng có thể đạp dưới chân được. Ba năm này, Lạc Thần đối với loại thái độ này cũng đã quá rõ ràng, ngay từ đầu, anh ta còn cố gắng tranh thủ tìm biện pháp cùng phản kháng để bảo vệ cho chính mình, sau đó, đối với hết thảy các vấn đề này đều không có cảm giác nào nữa. Lâm Hạo nhìn về phía nghệ sĩ nhỏ bên cạnh mình, người đó nhất thời hiểu ý, dùng bả vai nặng nề đụng Lạc Thần một cái: “Xin lỗi, chúng tôi muốn bắt đầu quay phim rồi, làm phiền anh đi ra ngoài đi, đừng đứng ở chỗ này mà vướng chân vướng tay bọn tôi!” Nếu là những ngày trước đây Lạc Thần khẳng định có khả năng liền rời đi, nhưng anh ta lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua người đại diện của mình dặn dò, bước chân liền chần chờ không có ý định sẽ di chuyển. Người nghệ sĩ kia giễu cợt nói: “Anh nghe không hiểu tiếng người có phải hay không? Tôi chưa từng thấy có người nào mặt dày mày dạn như vậy đó, anh nghĩ muốn làm tiền bối đến điên rồi hay sao! Không phải là được thời đắc ý ôm được đùi vàng rồi hay sao, như thế nào ngay cả chúng tôi chỉ mới là những người mới vào nghề đang muốn quay phim chụp ảnh bình thường mà anh cũng muốn dính vào lấy hơi nữa chứ?” Phát hiện bên phía Lạc Thần gây ra động tĩnh huyên náo, phía bên nhiếp ảnh gia cũng hơi không kiên nhẫn kêu lên một tiếng nói: “Những người không liên quan nếu không có nhiệm vụ toàn bộ đều đi ra ngoài! Tôi không muốn ảnh hưởng tới những người khác!” Người kia cười chế nhạo nói: “Nghe được rồi còn không mau cút đi, anh nhanh chóng đi tìm ông chủ của anh đi!” Ngón tay Lạc Thần nấm lại đặt ở bên hông, cuối cùng vẫn quay người chuẩn bị rời đi. Trong nháy mắt lúc mà anh xoay người chuẩn bị bước đi, bả vai lại bị một bàn tay ấm áp đè lại. Người tới thần thái lười biếng, bước chân nhàn nhã, một bộ biểu tình không đếm xỉa tới tình hình đang diễn ra rồi cất tiếng nói: “A, ở đây đang làm gì vậy, rất náo nhiệt nha!” Nhìn thấy Diệp Bạch, người nghệ sĩ nhỏ kia mới vừa rồi còn kiêu ngạo ỷ vào chuyện mình có Lâm Hạo làm chỗ dựa để ồn ào gây chuyện, trong phút chốc sắc mặt hắn ta nhất thời co rút mấy phần, hướng về Lâm Hạo đứng bên cạnh nhìn một cái. Dù sao ở trước mắt Diệp Bạch này hiện tại vẫn là tâm phúc của Chử tổng. Lâm Hạo vừa nhìn thấy thủ phạm làm cho mọi người có cơ hội lăng nhục mình, nhất thời sắc mặt càng âm trầm nói: “Người đại diện Diệp, phiền toái quản tốt nghệ sĩ nhà mình đi! Đừng để cho anh ta đi ra ngoài sủa bậy!” Diệp Oản Oản nghe vậy cơ hồ muốn cười ra tiếng, coi như cô chỉ mới nhận biết Lạc Thần có một ngày nhưng cũng biết được đứa nhỏ này có bao nhiêu ít nói ít lời, kết quả ở trong miệng của đối phương lại trở thành Lạc Thần nói nhiều sủa bậy. Diệp Oản Oản khẽ mỉm cười, “A, tôi có quản tốt nghệ sĩ nhà tôi hay không, không trọng yếu, bất quá giờ tôi muốn đuổi một hai người ra khỏi công ty là chuyện rất đơn giản!” Trong nháy mắt tiếng nói của Diệp Oản Oản vừa hạ xuống, đáy mắt của Lâm Hạo tràn đầy lửa giận, mặt đầy khinh thường cười lạnh nói: “Muốn đuổi tôi ra khỏi đây sao, chỉ bằng anh! Anh cho rằng anh là ai! Cầm lấy lông gà làm lệnh tiễn! Anh thật sự coi mình là phượng hoàng sao?!” Lâm Hạo chính là người dưới tay của anh Bân! Lâm Hạo cũng không tin Diệp Bạch dám động đến mình. Diệp Oản Oản vẫn là biểu tình không đếm xỉa tới kia, liếc nhìn gương mặt được giải phẫu thẫm mỹ quá độ ở đối diện kia, vẻ mặt rõ ràng có chút cứng ngắc, lười biếng cầm điện thoại di động lên, sau đó, làm bộ gọi một gọi điện thoại: “A lô Chử tổng sao?” Lâm Hạo mới vừa rồi một mặt còn không lo ngại gì lại thấy đối phương không nói hai lời gọi điện thoại trực tiếp cho Chử tổng, sắc mặt nhất thời cứng đờ. Diệp Oản Oản vẫn đang không nhanh không chậm tiếp tục mở miệng nói: “Ha ha, Chử tổng, cũng không có chuyện gì lớn cả, chính là tôi muốn hạ lệnh phong sát một người nghệ sĩ nho nhỏ mà thôi, dù sao đó cũng là quyền hạn mà ngài cho tôi. Mới vừa rồi có một nghệ sĩ không hiểu chuyện, nói tôi nắm lông gà làm lệnh tiễn! Cái gì? Tôi không cần xin phép ngài sao? Nếu tôi muốn phong sát liền có thể làm ngay lập tức sao?” Nghe đến đó, một tia mạnh mẽ chống đỡ trấn định cuối cùng của Lâm Hạo cũng duy trì không được, cả người đều bắt đầu run lên. Mà bên cạnh anh ta mấy người nghệ sĩ mới vừa rồi đồng thời đi theo Lâm Hạo châm chọc mỉa mai Lạc Thần ngay cả tiếng thở mạnh cũng không dám thở ra một tiếng, từ từ mà lui về phía sau, bọn họ rất sợ quan hệ của mình cùng Lâm Hạo bị người đại diện Bạch trước mắt này nhìn thấy, rồi bị làm liên lụy ảnh hưởng đến tiền đồ của mình.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
叶绾绾勾着唇角,看了眼已经吓得开始脸色发白的林皓,继续对着手机开口道,“可是,对方是周总监手下的艺人呢!” “什么?二线以下随便我封吗?” “好的,那多谢褚总了……” 听到这里,林皓终于再也忍不住了,当即一个箭步冲到了叶白的跟前,“叶……叶经纪人!我错了!是我一时冲动!刚才我不该对您不敬!求你……求你给我一次机会!我下次再也不敢了!” 林皓这会儿已经完全慌了神,哪里还有半分方才的嚣张。 叶白的这通电话如同一记重锤,一下子将他砸醒了! 因为火了一部戏,身边开始有不少新人巴结讨好,他最近得意过了头,竟忘了自己如今也不过才是个小三线而已。 而叶白却是褚总亲自降下来的人,连斌哥最近都避其锋芒,表面上不敢与他对着来,对方都已经请示过褚总了,以斌哥的个性,昨天能拿他来换洛辰,今天就能直接放弃他。 他是真的可能会被封杀! 叶绾绾似笑非笑地看了对方一眼,“你该道歉的人,不是我。” 林皓脸色一沉,死死掐着拳头,最终还是转向洛辰,一字一顿的开口:“洛辰前辈,对不起,请您原谅我的无礼!” 说完立即紧张不已地看向叶绾绾,“现在可以了吗叶哥?求您跟褚总重新说明一下!我真的知道错了!” 叶绾绾似乎这才终于满意了,于是,把掌心的手机摊开,放到了他的跟前。 随后,包括林皓在内的所有人便看到,手机上的画面是电话簿的页面,叶绾绾刚才根本就没有拨通电话…… 林皓跟傻逼一样大张着嘴巴,呆呆地盯着叶绾绾的手机,反应过来发生了什么之后,一张脸涨成了猪肝色。 他……他居然被耍了!!! 这该死的小白脸,居然把他当猴耍! 林皓气得肺都快要炸了,正要怒骂出声,却对上了对方凌厉冰冷的目光,“这只是个警告。” 言外之意,他若再敢挑衅,他真的会这么做。 而他真的拨打电话后的结果…… 想到这里,林皓顿时屁都不敢放一个,一把推开身旁的人,怒气冲冲地走了。 其他人见识到了这个新任经纪人的手段后,哪里还敢继续待,也全都作鸟兽散。 毕竟比起林皓,他们更加什么都不是。 洛辰看着瞬间空了的摄影棚,又看了眼身前依旧一脸风轻云淡的经纪人,肩膀上仿佛还残余着方才他的手掌按过的温度…… 他早已经习惯了面对这些,这是第一次有人为了他这样一个毫无价值的人出头…… 这时,旁边的摄影师眼睁睁看着叶白这新官上任的第一把火,生怕自己成为第二把,赶紧擦了擦额上的冷汗巴巴走过来解释道,“实在不好意思叶哥,昨天您就预约过了,但因为这批新人有组重要的宣传照需要拍,催得比较急,所以我才让他们先了!” 索性对方没有要拿他开刀的意思,拉了把椅子坐了下来,直接开口道:“开工!” “好嘞!”摄影师松了口气,赶紧催促众人准备,与此同时,洛辰也被带进化妆间换衣服做造型了。
Diệp Oản Oản câu câu khóe môi của mình, liếc nhìn Lâm Hạo đã sợ đến mức sắc mặt bắt đầu trắng bệch, tiếp tục đối với điện thoại mở miệng nói: “Nhưng đối phương là nghệ sĩ dưới trướng của Chu tổng giám đó!” “Cái gì nghệ sĩ hạng hai, tùy tiện tôi phong sát sao?” “Được, đa tạ Chử tổng trước nhé.” Nghe đến đó, Lâm Hạo rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, lúc này bước một bước dài vọt tới trước mặt của Diệp Bạch, “Nguời đại diện Diệp a! Tôi sai lầm rồi! Là tôi nhất thời xúc động không suy nghĩ kĩ càng! Mới vừa rồi tôi không nên đối với anh bất kính như vậy! Cầu xin anh cầu xin anh cho tôi thêm một cơ hội nữa! Lần sau tôi cũng không dám làm bậy như vậy nữa đâu!” Lâm Hạo vào lúc này đã hoàn toàn hoảng hồn làm gì còn có phân nửa phách lối mới vừa rồi nữa. Diệp Bạch gọi cuộc điện thoại này giống như một cái búa tạ thoáng cái đánh anh ta thức tỉnh! Bởi vì trở thành một hiện tượng bùng nổ trong một bộ phim, cho nên anh ta bắt đầu có không ít người mới muốn nịnh hót lấy lòng mình, anh ta gần đây quá mức đắc ý lại quên mất chính mình bây giờ bất quá cũng mới chỉ là một nghệ sĩ hạng hai mà thôi. Mà Diệp Bạch là người mà Chử tổng tự mình đưa xuống, ngay cả anh Bân gần đây đều tránh mũi nhọn này, ngoài mặt cũng không dám cùng Diệp Bạch đối nghịch, mặc dù Diệp Bạch cũng đã xin phép qua Chử tổng rồi nhưng lấy cá tính của anh Bân sao có thể chịu buông tha cho Lạc Thần được. Ngày hôm qua anh Bân còn có thể bắt anh ta để đổi lấy Lạc Thần, rồi hôm nay liền có thể trực tiếp buông tha anh ta. Anh ta thực sự có thể sẽ bị phong sát hoàn toàn mất! Diệp Oản Oản tự tiếu phi tiếu nhìn đối phương một cái rồi nói: “Người anh nên nói xin lỗi không phải là tôi.” Lâm Hạo sầm mặt lại, gắt gao nắm tay thành quả đấm, cuối cùng vẫn chuyển hướng về phía Lạc Thần, từng chữ từng chữ mở miệng nói: “Tiền bối Lạc Thần, thật xin lỗi, xin anh tha thứ sự vô lễ của tôi!” Nói xong lập tức khẩn trương không dứt mà nhìn về phía Diệp Oản Oản: “Bây giờ tôi hy vọng anh Diệp có thể cùng Chử tổng lần nữa nói rõ một chút! Tôi thực sự biết lỗi rồi!” Diệp Oản Oản dường như lúc này mới hài lòng, vì vậy, đem điện thoại di động trong lòng bàn tay mở ra, đưa đến trước mặt của anh ta. Sau đó, bao gồm Lâm Hạo cùng tất cả mọi người bên trong đều nhìn thấy, trên điện thoại di động là hình ảnh màn hình chính của điện thoại, Diệp Oản Oản vừa rồi căn bản không có gọi một cuộc điện thoại nào cả. Lâm Hạo như một tên ngu ngốc há to miệng, ngơ ngác nhìn chằm chằm điện thoại di động của Diệp Oản Oản, sau khi phản ứng lại được chuyện gì đã xảy ra, gương mặt anh ta phồng thành màu gan heo. Anh…anh ta lại có thể bị chơi xỏ!!! Cái tiểu bạch kiểm đáng chết này, lại có thể lợi dụng anh ta làm trò khỉ! Lâm Hạo giận đến phổi cũng sắp muốn nổ, đang tức giận muốn lên tiếng mắng chửi, lại đối mặt với ánh mắt ác liệt lạnh như băng của Diệp Bạch: “Đây chỉ là một lời cảnh cáo thôi, nếu anh còn tiếp diễn tôi không đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra.” Diệp Bạch đã nói bóng gió như vậy rồi nếu như anh ta còn dám khiêu khích, Diệp Bạch thực sự sẽ làm tiếp chuyện mà lúc nãy chưa có làm. Nếu Diệp Bạch thực sự gọi điện thoại thì kết quả sau đó Lâm Hạo cũng không muốn tưởng tượng thêm nữa. Nghĩ tới đây, Lâm Hạo nhất thời rối rắm ngay cả thở mạnh cũng không dám thở một cái, đẩy người bên cạnh ra nổi giận đùng đùng mà bước đi. Những người khác thấy được thủ đoạn của người đại diện mới nhậm chức này, sau đó làm gì còn có ai dám ở lại tiếp tục hóng chuyện nữa, tất cả đều tan tác như chim muông. Dù sao so với Lâm Hạo, bọn họ chẳng là cái thá gì cả. Lạc Thần nhìn trong nháy mắt toàn bộ những người phòng chụp ảnh tan rã mỗi người một nơi, lại liếc nhìn người đại diện trước mặt mình vẫn như cũ một mặt phong khinh vân đạm, trên bả vai của Lạc Thần phảng phất vẫn còn sót lại nhiệt độ mới vừa rồi bàn tay kia chạm qua Anh sớm đã hình thành thói quen đối diện với mấy chuyện như thế này, đây là lần đầu tiên có người ra mặt giúp đỡ anh một người không có chút giá trị nào như vậy. Lúc này, nhiếp ảnh gia đứng ở bên cạnh đang trơ mắt nhìn Diệp Bạch vị quan mới nhậm chức hủy bỏ người gây chướng ngại đầu tiên đối với Lạc Thần, sợ mình trở thành người thứ hai, vội vàng xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán nhanh chóng đi tới giải thích: “Thật ngại quá anh Diệp, ngày hôm qua anh đã hẹn trước rồi, nhưng bởi vì nhóm này người mới được bên tổ tuyên truyền nói là rất quan trọng nên yêu cầu được chụp trước, bên đó thúc giục tôi tương đối gấp cho nên tôi mới để cho bọn họ chụp trước, mong anh Diệp thông cảm nha!” Diệp Bạch dứt khoát không cần bắt anh ta đưa ra lý do biện giải cho hành động của  mình, kéo cái ghế ngồi xuống, trực tiếp mở miệng nói: “Bắt đầu làm việc!” “Được rồi!” Nhiếp ảnh gia thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thúc giục mọi người chuẩn bị, cùng lúc đó, Lạc Thần cũng được mang vào trong phòng hóa trang thay đổi quần áo.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
当洛辰从化妆间里走出来的时候,所有人都是眼前一亮。 之前因为头发过长的原因,洛辰整个人看上去都有些阴沉,此刻黑发剪短,刘海也经过修饰,露出了光洁饱满的额头和一双极其漂亮的眼睛。 不似那些刻意割出来的一旦卸妆之后便显得死气无神的欧式大双眼皮,洛辰的眼睛是那种特别有复古气质的丹凤眼,双眼皮的弧度非常自然流畅,一双菲薄的唇是自然的樱花粉,看上去便让人有接吻的冲动,皮肤更是细腻得没有一丝毛孔。 洛辰身上的服装按照叶绾绾之前的要求,没有弄得太夸张,上身是一件极简的经典款白衬衫,唯一的装饰只有领子上纹绣的五角星图案,下身是黑色的裤子。 这一身妆容和打扮干净简单,因为洛辰本身的气质,又带着淡淡的疏冷和距离感,如同所有人青春记忆中的那一抹美好懵懂却又可望不可即的影子。 也难怪周文彬整整三年都对洛辰念念不忘,洛辰身上的气质太干净,对于娱乐圈来说,这样的气质非常难得。 大概是因为太久没有这样郑重其事的做造型,面对着工作人员和叶绾绾打量的目光,洛辰的表情略有些不自在。 “叶哥,您看怎么样?成吗?”化妆师询问。 “不错。”叶绾绾点头。 “主要还是洛辰底子好,皮肤也嫩得不像话,我都不用怎么动他。”化妆师这话虽然是讨好,但倒也是真心。 她化妆这么多年,能一眼看出谁的脸动过刀,谁的脸没动过,而洛辰这张脸她可以肯定是纯天然的。 平心而论,其实叶白的眼光不错,光看脸的话,洛辰这张脸确实没几个人比得上,整个光耀恐怕也就宫旭能与他相比了。 这时,摄影师一边调整灯光一边走过来问,“叶哥,不知道今天的拍摄主题是什么?” “录一段视频。”叶绾绾开口。 摄影师本来还以为是要给洛辰拍宣传照,没想到竟是录视频,不由得有些意外,“拍视频?是什么内容?” 一旁沉默的洛辰也狐疑地看了过去。 叶绾绾将手机里的一段文档点开,递到洛辰的跟前,“这段台词还记得吗?” 洛辰接过手机看了一眼,下一秒,神色顿时一阵恍惚…… 竟然是《惊龙》中一幕戏的台词…… 记得…… 他怎么可能不得己…… 惊龙中的每一段台词他都一字不落地记的清清楚楚…… 他是真的喜欢演戏,热爱在戏里诠释各种人生的感觉。 演《惊龙》的时候,是他最开心的一段时间,在那之后的三年里,在剧组的一幕幕,那些刀光剑影,江湖狼烟,依旧经常在他的梦里出现。 那是他入行以来,唯一珍贵的回忆了。 “记得……”洛辰怔怔地开口。 “今天我们就录这一段。” 洛辰闻言,眸光颤了颤,要让他重演这一段吗? 叶绾绾也没耽误时间,身体朝着椅背的方向靠了靠,直接开口道,“没问题的话,现在就开始吧,给你三分钟调整状态。” 洛辰愣了下才回过神来,急忙开始准备,摄影师也赶紧把设备调整好。
Website: http://Dịch Ngôn Tình/ Thời điểm Lạc Thần từ bên trong phòng hóa trang đi ra, hai mắt của tất cả mọi người đều tỏa sáng. Trước kia bởi vì tóc quá dài nên cả người Lạc Thần nhìn qua đều có chút âm trầm, giờ phút này tóc đen được cắt ngắn gọn gàng, tóc mái đã được trải qua chỉnh sửa lộ ra cái trán sáng bóng đầy đặn cùng một đôi ánh mắt cực kỳ xinh đẹp. Không giống những người nghệ sĩ khác cố ý đi ra ngoài chỉnh sửa lại khuôn mặt của mình một khi tháo lớp trang điểm ra liền lộ ra vẻ tử khí vô thần hai mí mắt lớn không tiêu cự, ánh mắt của Lạc Thần là loại mắt xếch đặc biệt có khí chất, mắt đường cong nơi hai mí vô cùng tự nhiên lưu loát, một đôi môi nhỏ bé tự nhiên như hoa anh đào, nhìn qua liền để cho người khác có xúc động muốn tiếp cận để hôn, da thịt nhẵn mịn đến không có một tí lỗ chân lông nào. Trên người Lạc Thần mặc trang phục dựa theo yêu cầu trước đây của Diệp Oản Oản, không có bất kì sự khoa trương nào cả, trên người của Lạc Thần chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng cực đơn giản, trang sức duy nhất chỉ có là hoa văn được thêu ngũ giác trên cổ áo, hạ thân là quần màu đen. Cả người được trang điểm cùng ăn mặc sạch sẽ đơn giản, hơn nữa bởi vì khí chất bản thân của Lạc Thần nhàn nhạt sơ lãnh đem lại cảm giác có một khoảng cách nào đó với người nhìn, khi nhìn thấy một cảnh này làm cho tất cả trí nhớ của mọi người ở đây tái hiện lại cảnh tượng thời thanh xuân một loạt hình ảnh tốt đẹp mê hoặc người nhưng lại chỉ có thể nhìn mà không chạm được. Nhìn vậy Diệp Oản Oản cũng hiểu rõ chuyện Chu Văn Bân suốt ba năm qua đều đối với Lạc Thần nhớ mãi không quên, dù sao khí chất trên người Lạc Thần quá sạch sẽ đối với giới giải trí mà nói, khí chất như vậy phi thường hiếm thấy. Có thể là bởi vì quá lâu không có hóa trang trịnh trọng như vậy, cho nên khi đối mặt với ánh mắt quan sát của nhân viên làm việc cùng Diệp Oản Oản, biểu tình của Lạc Thần hơi có chút không được tự nhiên. “Anh Diệp, anh thấy thế nào, có được không?” thợ hóa trang hỏi thăm. “Rất tốt.” Diệp Oản Oản gật đầu. “Chủ yếu vẫn là căn cơ của Lạc Thần quá tốt, da thịt mịn màng đến không thể tưởng tượng nổi, tôi cũng không cần tác động quá nhiều.” Thợ hóa trang nói lời này mặc dù là một phần là lấy lòng nhưng cũng có một phần thật lòng. Cô trang điểm đã nhiều năm như vậy, có thể nhìn ra mặt ai đã động tới dao kéo, mặt ai chưa từng trải qua chuyện đó, mà gương mặt này của Lạc Thần cô có thể nhận định là thuần khiết tự nhiên. Bình tĩnh mà xem xét một chút thì thật ra ánh mắt của Diệp Bạch cũng không tệ, nếu chỉ xét về gương mặt mà nói, gương mặt của Lạc Thần quả thật không có mấy người có thể so sánh được, toàn bộ Quang Diệu chỉ sợ chỉ có Cung Húc có thể so sánh được với anh ta mà thôi. Lúc này, nhiếp ảnh gia đứng ở một bên điều chỉnh ánh đèn vừa đi tới hỏi: “Anh Diệp, không biết hôm nay quay chụp chủ đề gì?” “Quay lại một đoạn video.” Diệp Oản Oản mở miệng nói. Nhiếp ảnh gia vốn là còn tưởng rằng là phải chụp cho Lạc Thần ảnh tuyên truyền, không nghĩ tới cuối cùng quay video, không khỏi có chút ngoài ý muốn hỏi lại “Quay video có nội dung là gì?” Một bên Lạc Thần trầm mặc cũng nghi ngờ nhìn sang. Diệp Oản Oản đem một đoạn văn bản trong điện thoại di động mở ra, đưa tới trước mặt của Lạc Thần: “Đoạn lời kịch này anh còn nhớ không?” Lạc Thần nhận lấy điện thoại di động nhìn một cái, một giây kế tiếp, thần sắc nhất thời hoảng hốt một trận. Lại là lời kịch trong vở kịch《 Kinh Long 》. Nhớ chứ. Anh làm sao có thể không nhớ được. Mỗi một đoạn lời kịch trong Kinh Long mỗi một chữ anh đều nhớ rất rõ ràng. Anh thật sự rất yêu thích diễn xuất, cảm giác trong từng vai diễn mang lại cho anh sự nhiệt tình cũng như có thể giải thích được đủ loại nhu cầu trong cuộc sống. Thời điểm diễn 《 Kinh Long 》là đoạn thời gian anh ta vui vẻ nhất, sau đó trong ba năm, từng hình ảnh trong đoàn kịch, những ánh đao bóng kiếm, hình ảnh khói lửa giang hồ vẫn như cũ thường xuyên xuất hiện trong mộng của anh ta. Đó là hồi ức trân quý duy nhất của anh ta từ khi anh ta vào nghề tới nay. “Nhớ chứ” Lạc Thần kinh ngạc nhìn Diệp Bạch rồi mở miệng. “Hôm nay chúng ta liền diễn lại đoạn ghi âm đoạn này.” Lạc Thần nghe vậy, ánh mắt run rẩy, Diệp Bạch muốn cho anh ta tái diễn lại đoạn này sao? Diệp Oản Oản cũng không muốn để trễ nãi thời gian, thân thể đặt lưng hướng về phía ghế nhích lại gần, trực tiếp mở miệng nói: “Không có vấn đề gì nữa thì hiện tại hãy bắt đầu đi, tôi cho anh ba phút để điều chỉnh trạng thái.” Lạc Thần sửng sốt một chút mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng bắt đầu chuẩn bị, nhiếp ảnh gia cũng nhanh chóng đem thiết bị điều chỉnh lại.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
灯光摄影就位,洛辰也站在了镜头之下。 叶绾绾坐在对面的椅子上,静静地等待着。 很快,三分钟准备时间过去。 叶绾绾:“时间到。” 洛辰眸底闪过一丝慌乱,仓促地开口,“生来便是罪恶,好一个生……生……” 大概是因为一时还不适应镜头,洛辰刚说一句就卡壳了。 叶绾绾眉头微蹙,“重来。” 洛辰捏了捏放在身侧的拳头,深吸一口气,重新开始。 “生来便是罪恶,好一个生来便是罪恶……我与诸位……” 正要继续念,叶绾绾直接打断了他,“表情太僵硬,我是让你重演,不是让你念台词。重来。” 洛辰的脸色白了几分,微微闭了闭眼睛调整状态,然后再次开口。 “生来……” 然而,这一次,才开口说两个字,他便卡住了。 洛辰面上的血色已经完全褪去,“对不起!” 叶绾绾的面上没有任何表情:“再来一次。” 只是,第四次,洛辰依旧没有找到感觉。 接下来是叶绾绾不断喊卡的声音,洛辰一连重拍了十几次都没过。 第二十次,面对着洛辰一次比一次糟糕的表现,叶绾绾一下一下敲击座椅扶手的手指停住,总是懒洋洋的面色此刻已经没有一丝温度。 似是感受了这位经纪人的极度不悦,摄影棚里的气氛压抑到了极致,所有人都大气不敢出一声。 而在所有视线聚焦之下的洛辰此刻全身都已经被汗湿了,手指死死捏成了拳头。 他做不到…… 他果然还是做不到…… 曾经镜头之下的他如鱼得水,而如今他一面对镜头和旁人的视线便会生理性的全身僵硬发冷,根本无法控制,甚至打心底里产生深深的自我厌弃感。 叶绾绾自然也发现了洛辰的状态不对。 不仅是对镜头的排斥,甚至是对他自己的排斥。 从前的洛辰灵气四溢,面对镜头时无比自信,如同那边是他的主场,他的天地,可是现在,镜头对他而言却如同一座牢笼,他的整个身体都好想是被无形的枷锁捆绑。 除此之外,她还看出了洛辰似乎非常厌恶他自己的这张脸,总是下意识地躲避镜头。 虽然多少料到了一些,但洛辰的情况,比她想象中的还要糟糕…… “啪——”的一声,叶绾绾将手中的一叠资料重重地扔在旁边的桌上,声音冷冽道:“这张脸是你最大的优势,是多少人可望而不求的天赋,是老天爷赏饭吃!你排斥它,厌恶它给你带来的厄运?我告诉你,你的一切悲剧不是因为这张脸,而是因为你的懦弱无能! 孟良初十八岁拿影帝,因母亲病重,沉寂六年,二十四岁复出,照样拿下第二个影帝;李忠义演了三十年男配,五十三岁才出演男主剧并且一炮而红;乔可歆自出道以来便被黑到至今,却逆流而上,从未示弱,直到今年被提名金兰影后,而你不过是错过了三年时光和不公待遇,便觉人生已经到此为止?” 说到这里,叶绾绾的面色已冷到极致,“在娱乐圈这种地方,若想登上巅峰,未来你还将经历比这可怕百倍千倍的不堪与压力,若你只有这种程度,很抱歉,我劝你趁早退出娱乐圈,我不会在毫无信念感的艺人身上浪费时间!” —— 【绾绾开启调教模式啦~嘿嘿嘿~兴奋~】
Website: http://Dịch Ngôn Tình/ Ánh đèn chiếu vào vị trí chụp hình đã chuẩn bị xong, Lạc Thần cũng đã đứng ở dưới đầu ống kính. Diệp Oản Oản ngồi ở trên ghế phía đối diện, lẳng lặng chờ đợi. Rất nhanh, ba phút thời gian để Lạc Thần chuẩn bị đã trôi qua. Diệp Oản Oản: “Đã đến giờ rồi, bắt đầu thôi.” Lạc Thần đáy mắt thoáng qua vẻ bối rối, vội vàng mở miệng nói “Sinh ra chính là tội ác, giỏi cho một cái sinh… sinh…” Có thể là bởi vì nhất thời chưa không thích ứng được với ống kính, Lạc Thần mới vừa nói một câu liền bị vấp. Diệp Oản Oản hơi nhíu mày hô lên: “Làm lại.” Lạc Thần nắm chặt tay bên người một cái thành quả đấm, hít sâu một hơi, bắt đầu lại. “Sinh ra chính là tội ác, giỏi một cái sinh ra chính là tội ác… Ta cùng với các vị…” Đang muốn tiếp tục diễn tiếp nhưng Diệp Oản lại Oản trực tiếp cắt dứt lời hắn: “Vẻ mặt quá căng thẳng cứng rắn, tôi để cho anh tái diễn chứ không phải là để cho anh đọc lời kịch. Làm lại.” Sắc mặt của Lạc Thần đã trắng thêm mấy phần, hơi hơi nhắm mắt một cái điều chỉnh lại trạng thái của mình, sau đó mở miệng lần nữa. “Sinh ra…” Nhưng mà, lần này, mới mở miệng nói hai chữ, anh ta liền không nói thêm được từ nào nữa. Máu trên mặt Lạc Thần đã hoàn toàn rút đi, cả khuôn mặt hoàn toàn trắng bệch: “Thật xin lỗi!” Trên mặt của Diệp Oản Oản không có có bất kỳ biểu lộ gì: “Một lần nữa.” Chẳng qua là đến lần thứ tư, Lạc Thần vẫn không có tìm được cảm giác. Sau đó Diệp Oản Oản không ngừng lên tiếng kêu phải dừng để quay lại, Lạc Thần liên tiếp quay lại vài chục lần không có một lần nào được thông qua. Lần thứ hai mươi, đối mặt với biểu hiện của Lạc Thần một lần lại một lần không tốt, Diệp Oản Oản dừng lại ngón tay gõ một cái trên tay vịn nơi ghế ngồi, nãy giờ vẫn luôn có sắc mặt lười biếng giờ phút này đã không có một tia nhiệt độ. Như là cảm thụ vị được vẻ không vui cực độ của người đại diện này, bên trong phòng chụp ảnh không khí ngột ngạt đến cực hạn, tất cả mọi người đều không dám thở mạnh một tiếng. Mà dưới sự tập trung của tất cả ánh mắt toàn thân Lạc Thần giờ phút này đều đã bị ướt mồ hôi, ngón tay gắt gao tạo thành quả đấm. Mình không làm được… Mình quả nhiên vẫn là không làm được… Anh ta là người đã từng đững dưới đầu ống kính như cá gặp nước, mà bây giờ đối mặt với máy quay cùng tầm mắt của người khác lại sinh ra loại tâm lý sợ hãi toàn thân cứng ngắc phát lạnh, căn bản không có cách khống chế được, thậm chí trong đáy lòng mình cũng sinh ra cảm giác tự chán ghét mình muốn vứt bỏ mọi thứ, không muốn tiếp tục nữa. Diệp Oản Oản tự nhiên cũng đã phát hiện ra trạng thái của Lạc Thần không đúng. Không chỉ là bài xích đối với ống kính, thậm chí là đối với chính mình cũng bài xích. Lúc trước Lạc Thần linh khí tràn đầy, thời điểm đối mặt ống kính vô cùng tự tin, giống như bên kia là sân nhà của anh ta, thiên địa của anh ta, nhưng bây giờ, ống kính đối với anh ta mà nói lại giống như một nhà tù, cả người anh ta thật sự là bị gông xiềng vô hình giới hạn buộc chặt lại. Trừ cái đó ra, cô còn nhìn thấy Lạc Thần dường như phi thường chán ghét chính gương mặt này của mình, cho nên theo bản năng luôn muốn né tránh ống kính. Mặc dù nhiều hay ít cô cũng đã ngờ tới một chút, nhưng tình huống của Lạc Thần hiện nay so với trong tưởng tượng của cô còn bết bát hơn… “Ba ——” một tiếng, Diệp Oản Oản đem một xấp tài liệu nặng nề trong tay mà ném ở trên bàn bên cạnh, âm thanh lạnh lùng nói: “Gương mặt này là ưu thế lớn nhất của anh, là thiên phú mà bao nhiêu người mong muốn mà không cầu được, là ông trời ưu ái anh! Anh bài xích nó, chán ghét nó mang đến cho anh tai ách sao, tôi cho anh biết, hết thảy bi kịch này của anh không phải là bởi vì gương mặt này, mà là bởi vì anh hèn yếu vô năng không biết tự bảo vệ chính mình! Mạnh Lương ban đầu mười tám tuổi lấy vị trí ảnh đế, bởi vì mẹ bệnh nặng, yên lặng sáu năm, hai mươi bốn tuổi phục xuất, vẫn như thường nhận được vị trí ảnh để lần thứ 2, Lý Trung Nghĩa diễn 30 năm đều là nam phụ, đến khi 53 tuổi mới được diễn nhân vật nam chính hơn nữa một lần là nổi tiếng, ngay cả Kiều Khả Hâm từ khi xuất đạo tới nay đều bị bôi đen nhưng lại nghịch lưu mà tiến lên, chưa bao giờ yếu thế chịu thua số phận, thẳng cho đến năm nay mới được đề cử giải nữ hoàng điện ảnh Kim Lan, mà anh chẳng qua chỉ là bỏ lỡ khoảng thời gian ba năm cùng với những đãi ngộ bất công mà thôi, chẳng lẽ chỉ như vậy anh liền cảm giác nhân sinh của mình đến đây đã chấm dứt?” Nói tới chỗ này, sắc mặt của Diệp Oản Oản đã lạnh đến mức tận cùng: “Tại giới giải trí này, nếu muốn leo lên đỉnh đầu, tương lai anh còn phải trải qua khó khăn cùng áp lực so với những chuyện mà anh đã gặp phải đáng sợ hơn gấp trăm lần nghìn lần, nếu anh chỉ có loại trình độ này, thật xin lỗi, tôi khuyên anh thừa dịp còn trẻ, nên sớm rời khỏi giới giải trí đi, tôi sẽ không lãng phí thời gian trên người nghệ sĩ mà không có đem lại cho tôi chút cảm giác tín nhiệm nào đâu!” [Oản Oản mở ra chiêu thức dạy dỗ rồi ~ hắc hắc hắc ~ hưng phấn ~ ]
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
一时之间,整个摄影棚内的气氛几乎都凝固冻结了。 原本那位看上去很好说话,总是神情慵懒悠闲,如同纨绔公子般的年轻男人,此刻却婉如一尊玉面罗刹,周身都散发着骇人的气息。 连一旁的摄影师和其他工作人员都已经被对方瞬间爆发的可怕气场给震住了,更别说处在风暴中心的洛辰。 洛辰颤抖着身体,面上没有一丝血色,菲薄的唇紧绷成了一条直线,因这一番震耳欲聋的呵斥全身似乎都要火烧起来,恨不得自己化成空气消失。 叶绾绾稍稍收敛了怒气,不过面上的冷意却丝毫没有削弱,“现在,最后一次机会,如果你依旧还是这种状态,我们之间的合作,到此为止。” 听到最后四个字的瞬间,洛辰的瞳孔瞬间收缩,一下子抬起头来。 他……再一次被放弃了吗…… 他和光耀的合约还未到期,若是叶白放弃他,那么,他的经纪约又会回到周文彬的手上。 叶绾绾看都没有看他一眼,朝着工作人员扫了一眼,“所有人准备。” 一旁的几个工作人员愣了半天才回过神来,摄影师赶紧调整角度,灯光师根据角度打光,化妆师匆匆小跑上去给洛辰擦汗补妆。 看着男孩惨白的脸色,化妆师都有些同情了,可她又无话可说,娱乐圈本来就是弱肉强食的地方,叶白的话虽然严厉甚至刻薄,却也是事实。 很快,一切准备就绪,灯光下终于又只剩下了洛辰一人。 所有人的目光,全都落在了灯光中央的那穿着白色衬衫的男孩身上。 洛辰茫然而呆滞地站在那里,似乎依旧无法从叶绾绾方才的那一番话里回过神来,面上的表情脆弱得如同一碰即碎。 就好像……被整个世界抛弃…… “开始。” 伴随着叶绾绾的一声开始,摄像机上亮起了红光,机器开始工作。 所有人都下意识地屏住呼吸。 一秒钟过去,两秒钟过去,三秒钟过去了…… 洛辰依旧失了魂儿一样站在那里,不动,也不说话。 又过了几秒钟,洛辰依旧没有反应,如同一尊没有生机的木偶。 化妆师有些惋惜地摇了摇头,摄像师也暗暗叹了口气,准备关闭设备,对面高背座椅上,年轻男人的脸色也一点点冷了下去。 难熬的死寂之中,叶绾绾终于开口,“既然如此……” 就在叶绾绾开口的瞬间,偌大的摄影棚里,响起了一声低沉沙哑的轻笑声,“呵……” 灯光之下,洛辰低垂着眉眼,突然低低地笑了一声。 很快,洛辰抬起了头,那双干净如斯的眸子扫了在场的所有人一眼,明明“生来便是罪恶……好一个……生来便是罪恶……” 少年清澈的眸底仿佛用困兽咆哮着试图冲开牢笼,仿佛在拼尽全力压抑着一股汹涌而疯狂的力量,“我,林落尘……与诸位无冤无仇,可你们一个个,你们所有人却咄咄相逼,偏要置我于死地……
Trong lúc nhất thời, toàn bộ bầu không khí bên trong phòng chụp ảnh cơ hồ đều đông đặc đống kết. Nhìn qua người đại diện kia có vẻ rất dễ nói chuyện, vẻ mặt luôn lười biếng nhàn nhã giống như hoàn khố công tử chỉ là một người đàn ông trẻ tuổi mà thôi, giờ phút này lại như một ngọc diện la sát, quanh thân đều tản ra khí tức kinh người. Những người ở bên cạnh như nhiếp ảnh gia và những nhân viên làm việc khác đều đã bị khí thế bùng nổ đáng sợ trong nháy mắt của Diệp Bạch gây kinh hãi chứ nói chi đến người đang ở ngay trong tâm bão nhân vật chính Lạc Thần. Lạc Thần run rẩy thân thể, trên mặt không có lấy một tia huyết sắc nào, đôi môi nhỏ bé căng thẳng mím thành một đường thẳng, bởi vì cuộc trách mắng đinh tai nhức óc này làm cho toàn thân anh ta tựa hồ cũng muốn bị thiêu cháy, hận không thể làm cho chính mình hóa thành không khí để biến mất đi. Diệp Oản Oản thoáng thu liễm lại cơn tức giận của mình nhưng trên mặt lãnh ý vẫn không chút nào suy yếu nói: “Hiện tại, tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, nếu như anh vẫn như cũ chỉ có một loại trạng thái như thế này, việc hợp tác giữa chúng ta đến đây chấm dứt.” Nghe được bốn chữ cuối cùng, con ngươi của Lạc Thần trong nháy mắt co rúc lại, thoáng cái ngẩng đầu lên. Anh ta… Một lần nữa bị bỏ rơi rồi sao… Hợp đồng của anh ta với Quang Diệu còn chưa tới kỳ, nếu Diệp Bạch buông tha anh ta, như thế theo quy định của hợp đồng anh ta sẽ trở lại trên tay của Chu Văn Bân. Diệp Oản Oản nhìn cũng không có nhìn anh ta một cái, hướng về nhân viên làm việc nhìn lướt qua nói: “Tất cả mọi người chuẩn bị.” Mấy nhân viên ở bên cạnh sửng sốt hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần được, nhiếp ảnh gia vội vàng điều chỉnh lại góc độ, thợ hóa trang vội vã chạy lên lau mồ hôi cùng trang điểm sơ lại cho Lạc Thần. Nhìn thấy sắc mặt ảm đạm của Lạc Thần, thợ hóa trang đều có chút đồng tình, nhưng cô lại không có lời nào để nói mà có thể giúp đỡ Lạc Thần được, giới giải trí vốn chính là nơi cá lớn nuốt cá bé, lời nói của Diệp Bạch mặc dù nghiêm khắc thậm chí cay nghiệt nhưng đó cũng là sự thật. Rất nhanh, hết thảy mọi thứ đã được chuẩn bị ổn thỏa, dưới ánh đèn rốt cuộc cũng chỉ còn lại một mình Lạc Thần. Ánh mắt của mọi người, toàn bộ đều rơi vào trên người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang đứng dưới ngọn đèn kia. Lạc Thần mờ mịt mà ngây ngốc đứng ở nơi đó, dường như vẫn không có cách nào phục hồi tinh thần lại được dù sao thì mấy lời mà Diệp Oản Oản mới vừa nói kia khá nặng nề ảnh hưởng đến tâm trạng của anh ta, trên mặt Lạc Thần vẻ mặt yếu ớt giống như vừa trải qua một trận chiến kinh hoàng. Giống như… Bị cả thế giới vứt bỏ… “Bắt đầu.” Diệp Oản Oản cất một tiếng nói bắt đầu máy quay phim bắt đầu hoạt động. Tất cả mọi người theo bản năng đều ngừng thở. Một giây trôi qua, hai giây trôi qua, ba giây trôi qua rồi… Lạc Thần vẫn như cũ mất hồn đứng ở nơi đó, bất động, cũng không nói chuyện. Lại qua thêm mấy giây nữa, Lạc Thần vẫn không có phản ứng giống như một người không có sinh mệnh như một con rối gỗ đứng tại chỗ không cử động. Thợ hóa trang có chút tiếc rẻ lắc đầu một cái, chuyên viên quay phim cũng âm thầm thở dài, chuẩn bị đóng thiết bị, đối diện với máy quay đang ngồi trên ghế sắc mặt của Diệp Bạch cũng có một chút xíu nghiêm túc. Khó chịu trong tĩnh mịch, Diệp Oản Oản rốt cuộc cũng mở miệng “Đã như vậy…” Ngay khi Diệp Oản Oản mở miệng nói trong nháy mắt, bên trong phòng chụp ảnh to lớn vang lên một tiếng cười khẽ trầm thấp khàn khàn “A…” Dưới ánh đèn, Lạc Thần cúi thấp mặt xuống, đột nhiên thật thấp mà cười một tiếng. Rất nhanh, Lạc Thần ngẩng đầu lên, cặp mắt sạch sẽ quét qua chỗ tất cả mọi người một cái, rồi cất tiếng rõ ràng nói: “Sinh ra chính là tội ác… Giỏi một cái… Sinh ra chính là tội ác…” Thiếu niên trong suốt đáy mắt phảng phất dùng âm thanh như thú hoang bị giam dữ gầm thét lên như cố gắng thoát khỏi nhà tù, đem hết toàn bộ những cổ khí tức bị đè nén phát thành một sức mạnh mãnh liệt mà nói: “Ta, Lâm Giáng Trần… Cùng các vị không thù không oán nhưng một đám các ngươi từng người từng người một lại ép bức ta, muốn đưa ta vào chỗ chết…”
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
“我一生与人为善,可世人欺我辱我……我自问无愧与天地,可这天地也轻我贱我……” 说到这里,少年突然笑了,那笑容如同开到荼蘼的花。 他明明依旧只是站在摄影棚里,周遭却仿佛有烈烈狂风呼啸,干净纯真的面容一点点染上了靡丽的色彩,一瞬间竟惑人到了极致,阴翳的眸光里一点点泄露出癫狂,“既如此,从今往后,一人阻我,我便屠戮一人,世人不容,我便杀尽世人,天下负我,我便……” ——“颠倒这乾坤!” 当少年最后一句话音落下的瞬间,似乎有什么可怕的东西挣脱了束缚,一瞬间呼啸着从他的身体里挣脱而出,冲向九霄至上。 静默…… 摄影棚内的所有人都被震到了,呆呆地盯着仿佛完全蜕变成另一个人洛辰。 明明还是那个人,明明还是那张脸,怎么……怎么可以惊艳成这样…… 不知过了多久,大家才恍然惊觉,方才洛辰是在演戏,演得是《惊龙》里反派大BOSS黑化瞬间的经典画面。 太……太震撼了…… 《惊龙》当年火遍大街小巷,几乎所有人都看过,洛辰方才的演绎瞬间让所有人都回忆起了《惊龙》中的那一幕剧。 此刻的洛辰与当年电视中被逼到走投无路的少年林落尘瞬间重叠起来,虽然洛辰这会儿穿着的是一身现代装,但其效果完全不逊电视原画,甚至现场来看更加震撼。 不过,碍于这位经纪人的余威在,所有人依旧不敢说话,视线全都下意识地朝着座椅上一言不发的男人看去。 这样的程度,已经非常厉害了呀,该不会还是不过吧? 洛辰缓了一会儿之后才从剧情里出来,随后周身的气场瞬间消失,又恢复本身的样子。 他不安地盯着对面的经纪人,身体因为过度紧张而绷成了一条直线,无比僵硬地站在那里。 如同站在那里等待着……最后的判决…… 一阵沉默之后,座椅上的叶绾绾终于缓缓站起身。 在所有人的视线之下,一步一步朝着少年的方向走去。 随着她的走近,看着对方依旧冰冷的面容,少年明显越来越紧张和僵硬,甚至连呼吸都快要停止了。 终于,叶绾绾在少年的跟前站定,伸出了一只手,在少年柔软乌黑的碎发上随手摸了摸,森寒的语气如同融化的冰雪,轻声开口道,“这不是做得很好吗?” 洛辰的面色先是一空,清澈的眼睛大大的睁着,下一秒,眼泪顺着眼眶漫出,吧嗒一下无声地顺着精致的脸颊坠落下来…… 似乎是没料到这样的情况,叶绾绾覆在少年发间的手指微不可查地僵硬了一瞬。 呃……做过头了? 怎么哭了啊啊! 她居然把人弄哭了! 是她太凶了吗? 刚才她真的有很凶吗? 叶绾绾内心疯中凌乱,面上却依旧要维持自己的威严和人设,于是面无表情地拿出一块手帕递了过去,冷声道,“哭什么?男儿有泪不轻弹。” 洛辰哽咽着,点了一点头,然后用力在眼睛上抹了一把,小心接过了那方手帕。
“Ta cả đời đều giúp đỡ mọi người làm điều tốt, có thể thế nhân ghét ta muốn làm nhục ta… Ta tự hỏi không thẹn cùng thiên địa, nhưng có thể thiên địa này cũng coi nhẹ ta…” Nói tới chỗ này, thiếu niên đột nhiên cười một cái, nụ cười kia giống như hoa đồ mi. Lạc Thần rõ ràng vẫn như cũ đứng ở bên trong phòng chụp ảnh, nhưng xung quanh lại phảng phất có gió gào thét cuồng liệt, gương mặt sạch sẽ hồn nhiên lại nhiễm một chút sắc thái hoa lệ, trong nháy mắt càng mê hoặc người tới cực hạn, che lấp trong ánh mắt âm u bộc lộ ra vẻ điên cuồng: “Nếu như thế, từ nay về sau, một người ngăn trở ta, ta liền tàn sát một người, thế nhân không cho, ta liền giết hết thế nhân, thiên hạ phụ ta, ta liền…” —— “Điên đảo càn khôn!” Khi Lạc Thần nói xong thanh âm rơi xuống dường như có vật gì đó đáng sợ thoát khỏi được sự trói buộc, trong nháy mắt gào thét từ trong thân thể của anh ta thoát ra ngoài, xông về phía cửu tiêu tối thượng (Cửu tiêu tối thượng: chín tầng trời cao). Yên lặng… Bên trong phòng chụp ảnh tất cả mọi người đều bị tác động, ngơ ngác nhìn chằm chằm Lạc Thần hoàn toàn lột xác thành một người khác. Rõ ràng vẫn là người kia, rõ ràng vẫn là gương mặt đó, làm sao… Làm sao có thể trở nên kinh diễm như vậy được chứ… Không biết qua bao lâu, mọi người mới giật mình hiểu ra, mới vừa rồi Lạc Thần đang diễn, đó là vai diễn trong 《 Kinh Long 》 của một nhân vật phản diện đại Boss một trong những cảnh kinh điển của bộ phim đó. Quá… Quá rung động… 《 Kinh Long 》 năm đó bùng nổ khắp phố lớn ngõ nhỏ, cơ hồ tất cả mọi người đều xem qua, cảnh Lạc Thần mới vừa diễn lại trong nháy mắt làm cho tất cả mọi người đều nhớ lại bộ phim 《 Kinh Long 》 kia. Thời khắc này Lạc Thần cũng giống như chàng thanh niên năm đó trong TV, bị buộc đến bước đường cùng, mặc dù Lạc Thần vào lúc này mặc một bộ đồ hiện đại nhưng hiệu quả hoàn toàn không kém với nguyên bản đã được chiều trên TV ba năm trước đây, thậm chí người ở hiện trường xem càng rung động hơn. Bất quá, bọn họ còn ngại vì có người đại diện uy lực này ở đây cho nên tất cả mọi người vẫn không dám nói một lời nào, tầm mắt tất cả đều theo bản năng hướng về người đang ngồi trên ghế không nói một lời. Trình độ như vậy đã là quá mức phi thường lợi hại nha, chẳng lẽ còn chưa qua nữa sao? Lạc Thần sau một hồi mới từ trong nội dung cốt truyện đi ra, sau đó khí thế quanh thân trong nháy mắt biến mất, lại khôi phục bộ dáng vốn có của bản thân mình. Anh ta bất an nhìn chằm chằm người đại diện của mình, thân thể bởi vì khẩn trương quá độ mà căng thành một đường thẳng, vô cùng cứng đờ đứng ở nơi đó. Giống như người đứng ở chỗ đó chờ đợi… Đợi phán quyết sau cùng… Một hồi trầm mặc, Diệp Oản Oản ngồi trên ghế rốt cuộc chậm rãi đứng lên. Dưới tầm mắt của mọi người từng bước từng bước hướng về phía của Lạc Thần đi tới. Thấy Diệp Bạch tiêu sái tới gần, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ, Lạc Thần càng ngày càng khẩn trương, thậm chí ngay cả hô hấp cũng sắp muốn đình chỉ. Rốt cuộc, Diệp Oản Oản cùng dừng lại trước mặt của Lạc Thần, đưa ra một bàn tay, sau đó cô dùng bàn tay đó sờ lên mái tóc mềm mại đen nhánh đó một cái, giọng nói rét lạnh như băng tuyết ban nãy giờ đã bị thay thế bởi một giọng nói nhẹ nhàng ấm áp, cô nhẹ giọng mở miệng nói: “Đây không phải là làm rất khá rồi sao, cố gắng phát huy nhé?” Sắc mặt Lạc Thần đầu tiên là ngây ngốc, con mắt trong suốt mở thật to, một giây kế tiếp, nước mắt thuận theo hốc mắt tràn ra, thuận theo gò má tinh xảo mà rơi xuống… Tựa hồ là không ngờ tới tình huống như thế, bàn tay Diệp Oản Oản đang đặt trên đầu của Lạc Thần cứng lên một cái trong chớp mắt cô thật sự không biết nên làm gì nữa. Ách… Làm quá mức sao? Tại sao lại khóc a! Cô lại có thể đem người khác bật khóc sao! Là cô quá hung dữ rồi sao? Mới vừa rồi cô thật sự rất hung tợn sao? Diệp Oản Oản nội tâm điên cuồng giằng co, trên mặt vẫn muốn duy trì vẻ uy nghiêm của mình, vì vậy mặt giọng không thay đổi mà lấy ra một cái khăn tay đưa tới, lạnh lùng nói: “Khóc cái gì? Đàn ông không thể dễ rơi lệ như vậy được.” Lạc Thần nghẹn ngào, gật đầu nhẹ một cái, sau đó dùng tay lau nước mắt trên mắt mình một cái, rồi cẩn thận nhận lấy chiếc khăn tay kia.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
办公室里。 “你有武术基础吧?”叶绾绾问。 洛辰抿了抿唇,“有一点,只是……” 当初为了拍《惊龙》练过一段时间,只是毕竟已经时隔三年。 叶绾绾直接递给他一张课程表,“估计你太久没练也生疏了,我给你安排了武术课程,这几天你专心跟着师傅训练,其他事情不用管,无关紧要的人也不用理会,狮子永远不会因狗吠而回头。” 洛辰神情郑重地点了点头,默默地接过课程表,一句都没有多问,也没去想为什么其他经纪人都是让手下的艺人练习唱歌跳舞,他却让自己去练武术。 同样也没问叶绾绾今天让自己拍的那个视频是什么用处。 看着洛辰乖巧顺从的模样,叶绾绾的小心脏又软了好几分,“现在你还养不起团队,暂时先在公司临时调人凑合着吧,不过,未来这些都会有的。” 这一句话,与其说是一个承诺,更像是一个预言,笃定他会做到的预言。 洛辰看着眼前男人冰冷的脸,死寂的心底一阵阵久违的热流涌动…… …… 接下来的这段时间里,洛辰每天两点一线,除了去医院照看母亲便是来公司跟着武术老师训练。 公司里,所有人都在等着那个新来的经纪人叶白到底会有什么大动作,结果,谁知道他给洛辰录了一段视频之后,便啥也没做了,每天只知道让洛辰去练武。 没事老让艺人去练武干嘛?这不是浪费时间吗?难道是准备让他去做武术演员? 真是脑回路清奇…… 洛辰对于周围所有异样的目光和流言都充耳不闻,每天该做什么做什么。 而这时,林皓已经接下了一部青春偶像剧的男主。 刚出道不久的第二部戏便能出演男主,这样的待遇足以让所有新人眼红,林皓未来的前途无疑一片大好。 这日,林皓和往常一样来到公司,身旁跟着一大群谄媚讨好的新人和练习生。 路过洛辰的时候,林皓顿住脚步,此刻的面上已经完全没了当日被叶绾绾戏耍的狼狈,又恢复了高高在上不可一世的神情,看着洛辰的表情如同看着低贱的蝼蚁,仿佛与他多说一句话都掉了身份。 看着洛辰满身臭汗的模样,一群光鲜亮丽的小鲜肉们纷纷嗤笑出身。 “噗,洛辰前辈可真辛苦啊!又去训练了呢!这么努力,前途肯定不可限量!” “毕竟是跟了个狗仗人势,不对不对,是跟了个有能耐的主子嘛!” “洛辰前辈加油哦!” “洛辰前辈给我签个名吧!只怕改明儿我们连见你一面,跟你说话的资格都没有了呢!” 说罢一群人纷纷大笑起来。 洛辰抹了把额上的汗,面无表情地扫了那些人一眼,一言不发地直接绕开他们走了。 楼上,周文彬的办公室内。 周文彬一边把玩着新入手的古董,一边开口道,“最近那小子怎么样了?” 胖经纪人忙道,“斌哥您放心好了,什么水花都没折腾出来,八成是虚张声势、故弄玄虚!” “别掉以轻心。”周文彬瞥了他一眼,敲打道。 男人搓着手,神情谄媚,“斌哥瞧您说的,斌哥您是谁,您都在圈子里混了二十多年了,什么大风大浪没见过,哪能是他一个毛头小子可以比的,很快褚总就会知道,咱光耀啊,还得靠斌哥您!” 周文彬明显被恭维得心情不错,随口问了一句,“宫旭最近的情况怎么样了?” “斌哥放心,宫旭最近这段时间都挺乖的,没闹出什么事来,上次的绯闻热度已经消退下去了,过几天应该就可以露面了……” “嗯。”周文彬吹了吹手里的瓷器,满意地点点头。
Trong phòng làm việc. “Cậu có võ thuật cơ bản chứ?” Diệp Oản Oản hỏi. Lạc Thần mấp máy môi nói: “Có một chút, chẳng qua là…” Lúc trước vì quay《 Kinh Long 》 cho nên anh ta có luyện qua một đoạn thời gian, chẳng qua lúc này dù sao cũng đã qua ba năm rồi, ít nhiều gì anh ta cũng quên đi không còn quen thuộc như xưa nữa. Diệp Oản Oản trực tiếp đưa cho Lạc Thần một tờ thời khóa biểu rồi nói: “Phỏng chừng anh quá lâu không có luyện qua cho nên cũng quên, tôi đã an bài cho anh chương trình học võ, mấy ngày nay anh chuyên tâm đi theo sư phụ huấn luyện lại đi, những chuyện khác không cần phải để ý đến, người không quan trọng cũng không cần để ý tới, sư tử vĩnh viễn sẽ không bởi vì chó sủa mà quay đầu lại.” Vẻ mặt Lạc Thần trịnh trọng gật gật đầu yên lặng nhận lấy thời khóa biểu, một câu cũng không có hỏi, cũng không suy nghĩ đến chuyện tại sao những người đại diện khác đều là để cho nghệ sĩ dưới quyền của mình luyện tập ca hát khiêu vũ, mà người đại diện của anh ta lại cho mình đi luyện võ thuật. Lạc Thần cũng không có hỏi Diệp Bạch ích lợi đối với buổi quay video hôm nay mang lại cho mình gì, chỉ thể hiện một bộ dạng nghe lời không hỏi nhiều mà thôi. Nhìn thấy Lạc Thần nhu nhu thuận thuận nghe theo lời mình nói, trái tim của Diệp Oản Oản cũng mềm đi được mấy phần: “Hiện tại anh còn không có đủ năng lức tài chính để có được đội ngũ riêng của mình, cho nên trước tiên sẽ tạm thời điều vài người của công ty cho anh, bất quá, tương lai những thứ này cũng sẽ có.” Một câu nói này cũng như là một cái cam kết mà cô đặt ra, nhưng càng giống như là một điều tiên đoán chắc chắc Lạc Thần sẽ làm được, sẽ trở thành người mà ai cũng muốn dựa vào. Lạc Thần nhìn người mặt lạnh trước mắt mình, tĩnh mịch trong lòng đã bị luồng nhiệt đã lâu không thấy bắt đầu khởi động Sau đó trong khoảng thời gian này, Lạc Thần mỗi ngày chỉ có hai nơi thường xuyên đi đến, ngoại trừ đi đến bệnh viện trông nom mẹ thì thời gian còn lại chính là tới công ty theo sư phụ tập luyện võ thuật. Trong công ty, tất cả mọi người đều đang chờ đợi xem người đại diện Diệp Bạch mới tới đó sẽ có động tác lớn gì, kết quả, chẳng ai ngờ được Diệp Bạch cho Lạc Thần ghi hình một đoạn video xong, cái gì cũng không làm, mỗi ngày chỉ biết để cho Lạc Thần đi tập võ. Không có việc gì thì để cho nghệ sĩ đi tập võ làm gì? Đây không phải là lãng phí thời gian sao? Chẳng lẽ đây là chuẩn bị để cho Lạc Thần đi làm diễn viên võ thuật sao? Thật là não có vấn đề mà. Lạc Thần đối với những ánh mắt khác thường cùng lời đồn đãi chung quanh đều bịt tai lại không nghe cũng không thèm quan tâm, mỗi ngày nên làm cái gì thì chỉ tập trung làm cái đó mà thôi. Mà vào lúc này, Lâm Hạo đã tiếp nhận đóng nhân vật nam chính trong một bộ phim thanh xuân thần tượng. Mới xuất đạo không lâu vai diễn thứ hai đã có thể diễn nhân vật nam chính, đãi ngộ như vậy đủ để cho tất cả người mới đỏ con mắt, tiền đồ tương lai của Lâm Hạo không thể nghi ngờ là quá tốt. Ngày hôm đó, Lâm Hạo cùng giống như thường ngày đi tới công ty, bên người là một đoàn người mới muốn nịnh cùng luyện tập sinh hót lấy lòng anh ta. Thời điểm đi ngang qua Lạc Thần, Lâm Hạo dừng chân lại, thời khắc này trên mặt đã hoàn toàn không thấy vẻ chật vật như ngày bị Diệp Oản Oản trêu đùa, anh ta lại khôi phục vẻ mặt cao cao tại thượng không ai bì nổi nữa, sau đó dùng biểu tình nhìn Lạc Thần giống như nhìn lấy con kiến hôi, cũng chẳng thèm nói một câu nào giống như cùng Lạc Thần nói hơn một câu đều làm rớt giá thân phận của mình. Nhìn Lạc Thần khắp người đều là mồ hôi, một đám người xuất thân đều là những tiểu thịt tươi gọn gàng xinh đẹp liền rối rít giễu cợt. “Phốc, Lạc Thần tiền bối thật là khổ cực a! Lại phải đi huấn luyện nữa sao! Cố gắng như vậy, tiền đồ khẳng định không thể đo lường được nha!” “Dù sao cũng là người chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, à mà không đúng không đúng, là theo một ông chủ có khả năng nha!” “Lạc Thần tiền bối cố gắng lên nha!” “Lạc Thần tiền bối ký cho tôi cái tên đi! Chỉ sợ ngày sau chúng tôi thấy tiền bối lại không tư cách để nói chuyện với tiền bối nữa chứ!” Dứt lời một đám người thay nhau cười lớn. Lạc Thần lau mồ hôi trên trán, mặt không thay đổi mà nhìn những người đó một cái, không nói một lời trực tiếp đi vòng qua bọn họ. Trên lầu, bên trong phòng làm việc của Chu Văn Bân. Chu Văn Bân vừa vuốt vuốt món đồ cổ mới tới tay mình vừa lên tiếng hỏi: “Gần đây tiểu tử kia thế nào?” Người đại diện mập mạp vội nói: “Anh Bân anh yên tâm đi, cái gì cũng đều không có làm cho ra hồn được, tám phần mười là muốn phô trương thanh thế, cố làm ra vẻ huyền bí mà thôi!” “Đừng xem thường cậu ta, cậu nhớ tập trung quan sát nếu có chuyện gì thì báo cho tôi ngay.” Chu Văn Bân liếc hắn ta một cái, gõ gõ bàn rồi nói. Người đàn ông kia xoa xoa tay, vẻ mặt nịnh hót đáp lời: “Anh Bân theo như anh nói, anh Bân anh là ai chứ, anh là người trong giới này lăn lộn đã hơn hai mươi năm rồi, gió to sóng lớn gì chưa từng thấy qua, sao có thể để cho một tiểu tử chưa vắt sạch mũi so sánh được cơ chứ, rất nhanh thôi Chử tổng sẽ biết được Quang Diệu còn phải dựa vào anh Bân anh nha!” Chu Văn Bân rõ ràng là được nâng bốc lên làm cho tâm tình của mình không tệ, thuận miệng hỏi một câu: “Tình huống gần đây của Cung Húc như thế nào rồi hả?” “Anh Bân yên tâm, Cung Húc trong khoảng thời gian gần đây đều rất ngoan, không có xảy ra chuyện gì cả nhiệt độ scandal lần trước đã tiêu tán rồi, qua mấy ngày nữa hẳn là liền có thể lộ diện “ “Ừm.” Chu Văn Bân xoay xoay món đồ sứ trong tay, hài lòng gật đầu.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
数日后。 洛辰和以往一样拖着疲惫到了极致的身体回到家。 破旧狭窄的出租房里弥漫着一股发霉的气息,墙壁的白漆都剥落了。 转眼已经两个星期,经济人除了让他跟着老师练武,任何事情都没有给他安排,没有宣传,没有通告,更没有试镜,而他为了训练,连之前打的零工也辞了。 母亲的病用药越来越贵,之前拿得那一万多块支撑不了多久,如果再没收入的话…… 洛辰洗了个澡,心不在焉地打开了电视机。 电视机闪了半天雪花才弹出了画面。 电视里正在播放一则娱乐新闻,新闻里插入了一段影视剧的片段。 猝不及防看到屏幕上的画面,洛辰的神情一阵恍惚。 是《惊龙》…… 画面里,男主凌少哲的动作飘逸洒脱,一张脸俊朗无双。 当年,他虽然是男二,但因为角色设定讨喜,风头完全不逊于男主,与凌少哲平分秋色,甚至隐隐压他一头。 可是三年后的今天,凌少哲签约叶氏集团旗下的皇天娱乐,如今已经是地位与韩羡羽相当的皇天娱乐当家小生…… 而他…… 洛辰看着又开始不停闪烁雪花的电视机,眉宇之间满是苦涩。 电视里传来女主持人沉痛的声音,“三日前,当代著名武侠小说作家林宗老先生逝世,享年八十三岁,文学界与娱乐圈纷纷发文悼念……” 听到这一句,洛辰又是一怔。 林宗老先生居然逝世了…… 为了避免自己胡思乱想被周围那些人的冷嘲热讽影响,最近他疯狂的练习,所以都没有关注这些事情。 电视里的声音还在继续—— “众所周知,林宗笔下曾著众多经典武侠作品,其中最为经典的便是《惊龙》,三年前,《惊龙》电视剧一经播放便红遍大江南北,剧中主演悉数大火,活跃于娱乐圈,《惊龙》中男主云海的扮演者更是一夜成名,据悉最近刚接拍姜导新戏……” 接下来的便是长篇大论地介绍凌少哲的各种消息,剧中其他几位主演也做了一定的介绍。 至于他……得到的只有一句“《惊龙》之后便淡出娱乐圈,再无音讯”…… 这时,女主持人身后的大屏幕上,出现一张熟悉又陌生的脸。 画面中的少年眉目如画,与男主云海凌空对招,如行云流水…… 那是林落尘…… 是他自己…… 正恍惚,这时,一阵手机铃声突然响了起来,打断了他的思绪。 洛辰摇了摇头,挥去压抑在心头的阴霾,然后接起了电话,“喂?” 看到来电显示的时候,洛辰有些意外。 给他打电话的是当初跟他一同出道的某艺人,那个艺人虽然起步不如他,但后来发展得还不错,早已经与他没有任何往来,今天怎么会突然打电话给他? 洛辰刚一接通,手机那头立即传来一个有些激动的声音,“洛辰,你小子可以啊!真有你的!真看不出来你藏得这么深!” 洛辰被说的一阵莫名,微微蹙了蹙眉头,“什么?”
Vài ngày sau. Lạc Thần giống như những ngày qua lôi kéo thân thể mệt mỏi đến cực hạn về đến nhà. Bên trong phòng thuê cũ nát chật hẹp tràn ngập một mùi đã lên mốc, vách tường nước sơn đều đã tróc ra. Đảo mắt đã hai tuần lễ, người quản lý của anh ta ngoại trừ để cho anh đi theo sư phụ tập võ ra, bất cứ chuyện gì cũng không có an bài cho anh ta, không có tuyên truyền, không có thông báo, càng không có thử sức cho bất kì vai diễn nào, mà anh ta vì luyện tập nên đi làm việc vặt cũng từ chối không làm. Mẹ anh ta bị bệnh số tiền cho thuốc càng ngày càng nhiều, dù anh đã cầm trước hơn mười ngàn tiền kia nhưng cũng không chống đỡ được bao lâu, nếu như lại không có khoản nào thu vào thì… Lạc Thần tắm rửa một cái, không yên lòng mà mở TV ra. TV phát một đống tin tức ngoài lề sau đó mới đưa ra một loạt hình ảnh. Trong TV đang phát ra tin tức giải trí đầu tiên, trong tin tức tập trung vào một đoạn phim điện ảnh và truyền hình kịch. Không kịp chuẩn bị nhìn thấy hình ảnh trên màn ảnh, vẻ mặt Lạc Thần xuất hiện một trận hoảng hốt. Là 《 Kinh Long 》 Trong màn hình, động tác của nam nhân vật chính Lăng Thiếu Triết phiêu dật tự nhiên, một gương mặt anh tuấn vô song. Năm đó, anh ta mặc dù là nam thứ hai, nhưng bởi vì nhân vật này được thiết lập tốt cho nên danh tiếng của anh ta hoàn toàn không kém hơn nhân vật nam chính là bao nhiêu, lúc đó có thể nói anh ta cùng với Lăng Thiếu Triết cân sức ngang tài, thậm chí mơ hồ vượt qua cả Lăng Thiếu Triết. Nhưng ba năm sau ngày hôm nay Lăng Thiếu Triết đã ký được hợp đồng với tập đoàn Diệp thị kì phùng địch thủ của giải trí Hoàn Cầu, bây giờ địa vị của anh ta có thể so sánh một cách tương đối với Hàn Thiên Vũ khi còn mới xuất đạo của giải trí Hoàn Cầu. Mà Lạc Thần anh… Lạc Thần nhìn cảnh hoa tuyết lại bắt đầu không ngừng lóe lên TV trên trán tràn đầy khổ sở. Trong TV truyền tới thanh âm trầm thống của nữ phóng viên, “Ba ngày trước đây, nhà văn tiểu thuyết võ hiệp đương thời Lâm Tông lão tiên sinh đã qua đời, hưởng thọ tám mươi ba tuổi, giới văn học cùng giới giải trí rối rít gửi bài điệu niệm “ Nghe được câu này, Lạc Thần lại là ngẩn ra. Lâm Tông lão tiên sinh qua đời rồi sao? Vì phòng ngừa chính mình suy nghĩ lung tung cũng như bị những người chung quanh châm chọc làm ảnh hưởng, nên gần đây anh ta điên cuồng luyện tập, vì vậy cũng không có chú ý đến những chuyện này. Trong TV âm thanh vẫn còn tiếp tục —— “Mọi người đều biết, Lâm Tông đã từng hạ bút tạo ra vô số tác phẩm võ hiệp kinh điển đông đảo mọi người, trong đó kinh điển nhất chính là 《 Kinh Long 》, ba năm trước đây, phim truyền hình 《 Kinh Long 》 khi được phát sóng liền phổ biến khắp đại giang nam bắc, tất cả vai chính trong bộ phim đó đều bùng nổ, trở nên nổi tiếng trong giới giải trí chỉ sau một bộ phi, diễn viên diễn vai nhân vật nam chính trong 《 Kinh Long 》- Vân Hải trong một đêm liền thành danh, theo báo cáo gần đây anh ta mới vừa tiếp tục quay một tác phẩm mới với đạo tác Khương.” Sau đó chính là trường thiên đại luận giới thiệu đủ loại tin tức về Lăng Thiếu Triết, mấy vai chính trong những bộ phim khác cũng được giới thiệu lại. Đến khi nhắc đến Lạc Thần chỉ có một câu sau khi tham gia 《Kinh Long》 liền lãnh đạm rời khỏi giới giải trí, bặt vô âm tín” Lúc này, sau lưng người nữ phóng viên trên màn hình lớn, xuất hiện một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ. Trong hình thiếu niên mi mục như họa, cùng với nhân vật nam chính Vân Hải Lăng đang so chiêu, hình ảnh như nước chảy mây trôi. Đó là Lâm Lạc Trần. Là chính bản thân anh ta. Đang hoảng hốt, lúc này, một tràng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, cắt đứt suy nghĩ của anh ta. Lạc Thần lắc đầu một cái, đè nén tâm trạng trong lòng mình, sau đó tiếp điện thoại, “A lô?” Thời điểm nhìn thấy tên người gọi đến Lạc Thần có chút ngoài ý muốn. Gọi điện thoại cho anh ta chính một nghệ sĩ, ban đầu cùng anh ta xuất đạo nhưng người nghệ sĩ này mặc dù bước khởi đầu không bằng anh ta, sau đó phát triển được cũng không tệ lắm, nhưng anh ta đã sớm không có có bất kỳ lui tới nào cùng mình rồi, hôm nay tại sao lại đột nhiên gọi điện thoại cho mình chứ? Lạc Thần mới vừa tiếp thông, đầu kia điện thoại lập tức truyền tới một âm thanh có chút kích động: “Lạc Thần, tiểu tử cậu sao có thể vậy a! Thật sự không ngờ đấy! Thật không nhìn ra cậu có tài giấu giếm sâu như vậy!” Lạc Thần bị một trận tiếng nói bắn nhanh như pháo không khỏi có chút không hiểu, vì vậy hơi nhíu đầu lông mày hỏi lại: “Cậu đang nói cái gì vậy?”
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
手机那头的声音无语道,“怎么,跟我还装呢!” “我确实不知道你在说什么。” 听洛辰的声音不似作假,手机那头的人迟疑地开口道,“你还不知道吗?你火了啊!你那条微博都被转疯了!” “微博?” 洛辰狐疑地打开手边的笔记本电脑,然后登陆微博。 之前经纪人帮他把微博要回来了,但是他从没登陆过。 笔记本电脑的系统有些老旧,洛辰登陆了半天才登上去,然后……他就被疯狂涌出来的消息卡掉线了…… “……”洛辰沉默了几秒钟,似乎是没反应过来发生了什么。 随后,他登陆了好几次,关闭了消息提醒,才终于登陆上去。 点开自己的微博主页之后,洛辰一下子便愣住。 他记得自己已经很久没有发过微博,但最新一条微博的更新时间显示两个星期前。 最让他无法置信的是,这条微博的转发量竟然有好几万,点赞更是十几万,评论留言无数。 微博的内容是一段视频,洛辰点开视频,发现视频截取了他在《惊龙》中的一个经典片段,正是那天他在摄影棚里面演的那一段。 不过是一步老片子的经典片段而已,怎么可能会有这么多的转发量?他又不是什么当红艺人…… 他之前的微博转发量从未过百,只有一些骨灰级死忠粉会转发评论。 洛辰耐着性子继续往后面看,画面中,少年双眸燃烧着,“……若这天下负我,我便,颠倒这乾坤!” 前面都是老片段,但是,到了最后一句的时候,视频被截成了两半,一半的画面是原剧中的片段,另一半的画面,竟然是那日他在摄影棚里拍摄的。 “颠倒这乾坤——” 三年前剧中的他,与两个星期前穿着现代装束的他,同时说出了这五个字。 当过去的自己与现在的自己同时出现在一个画面之中……连他自己都被震撼了…… 与此同时,他才注意到了这条微博配的文字:好久不见,我回来了! 这……相当于是一条宣布他复出的公开声明了! 不过,两个星期前发的时候估计是没有任何热度,甚至都没人发现他发了这么一条微博。 但是现在,由于林宗老先生的病逝,整个娱乐圈掀起了一股重温武侠的潮流,当年所有演过《惊龙》的艺人都发了相关微博,而他的这条微博正好赶上了这波热度,一下子就火了起来。 洛辰恍惚地扫了一眼这条微博下面的评论。 洛辰最爱的小婊贝:啊啊啊啊啊!活久见!洛辰居然发、微、博、了!最后三秒帅到炸裂! 这个ID号洛辰很熟悉,是三年前他刚火的时候就跟着他的一个死忠粉,三年来每次他发微博,她都会留言,直到他半年前开始再也没有发微博,连条广告都没有。 甜甜妈:我的天我的天我的天!我看到了什么,这条微博是什么意思?老公是要复出了吗?唯爱我辰,星辰永不落! 这个也是他的死忠粉…… 没想到隔了这么久了,还能看到她们……
Người đầu kia điện thoại phát ra âm thanh như không nói nên lời trả lời: “Làm sao vậy, ngay cả cùng mình mà cậu còn giả bộ che dấu nữa sao!” “Mình quả thật không biết cậu đang nói gì.” Nghe âm thanh của Lạc Thần không giống như người biết mà đang giả bộ, người bên kia điện thoại chần chờ mở miệng nói: “Cậu còn không biết sao? Cậu bùng nổ a! Weibo của cậu đều bị người khác theo dõi điên cuồng rồi!” “Weibo?” Lạc Thần nghi ngờ mở laptop trong tay ra sau đó đăng nhập vào tài khoản Weibo của mình. Trước kia Diệp Bạch đã giúp anh ta lấy tài khoản Weibo trở về rồi nhưng anh ta chưa từng muốn đăng nhập lại. Hệ thống của chiếc laptop này có chút cũ lạc hậu, Lạc Thần mở máy hơn nửa ngày mới khỏi động được, sau đó… Anh ta không thể đăng nhập được tài khoản của mình, một đống tin tức đang điên cuồng lan tràn ra trên tài khoản Weibo của anh ta làm cho máy tính của anh ta rớt mạng liên tục… “…” Lạc Thần trầm mặc mất mấy giây, giống như là không phản ứng kịp chuyện gì đang xảy ra. Sau đó, anh ta tắt mở nhiều lần, đóng tin tức nhắc nhở, rốt cục cũng thành công đăng nhập vô tài khoản của mình. Sau đó mở ra trang chính Weibo của mình, Lạc Thần thoáng cái liền sững sốt. Anh ta nhớ rõ mình đã rất lâu không có đăng tin tức trên Weibo rồi, nhưng cái anh ta thấy hiện tại chính là một bản tin được đăng trên Weibo mà thời gian hiện chỉ mới hai tuần lễ trước mà thôi. Làm cho anh ta không cách nào tin tưởng được chính là bài đăng này có mấy chục ngàn lượt xem, số lượng người yêu thích là mấy trăm ngàn cùng vô số lời bình luận. Nội dung trên Weibo là một đoạn video, Lạc Thần mở video ra, đó là một đoạn video quay lại một cảnh kinh điển anh ta diễn trong 《 Kinh Long 》, nhìn lại anh ta nhận ra, đó là một đoạn mà ngày đó anh ta ở bên trong phòng chụp diễn lại. Chẳng qua đó chỉ là một đoạn ngắn kinh điển trong bộ phim đó mà thôi, làm sao lại có thể có nhiều lượt xem như vậy được? Anh ta cũng không phải là nghệ sĩ đang ăn khách… Trước giờ Weibo anh ta đăng lượng người xem chưa bao giờ hơn một trăm, chỉ có một vài fan trung thành mới gửi lời bình luận cho anh ta mà thôi. Lạc Thần nhẫn nại tiếp tục xem đoạn phim, trong đoạn video đó, hai con ngươi của thiếu niên như muốn thiêu đốt toàn bộ “… Nếu như thiên hạ này phụ ta, ta sẽ làm tất cả để điên đảo càn khôn!” Này giờ đều là một đoạn phim ngắn, nhưng đến thời điểm khi nói một câu cuối cùng, đoạn video bị chia thành hai nửa, một nửa hình ảnh là đoạn phim trong nguyên bản, một nửa hình ảnh kia lại là hình ảnh hôm đó anh ta ở bên trong phòng chụp quay lại. “Điên đảo càn khôn —— “ Ba năm trước đây trong kịch bản chính anh ta mặc đồ võ hiệp, bây giờ sau ba năm anh ta mặc một bộ đồ hiện đại lại đồng thời nói ra năm chữ này. Hình ảnh của chính mình trong quá khứ cùng mình bây giờ đồng thời xuất hiện trong một tấm hình… Ngay chính anh ta cũng đều bị rung động… Cùng lúc đó, Lạc Thần mới chú ý tới trên Weibo ghi vài chữ: “Đã lâu không gặp, tôi đã trở lại!” Chuyện này… Tương đương với tuyên bố anh công khai tái xuất lại trong giới giải trí! Bất quá, thời điểm hai tuần lễ trước phát ra không có bất kỳ sự quan tâm nào, thậm chí đều không có người nào phát hiện được anh ta có đăng một đoạn Weibo như vậy. Nhưng bây giờ, bởi vì Lâm Tông lão tiên sinh bệnh qua đời, toàn bộ giới giải trí đều muốn nhớ tới để ôn lại trào lưu võ hiệp, nên năm đó tất cả các nghệ sĩ diễn qua 《 Kinh Long 》 đều phát Weibo có liên quan đến bộ phim đó, mà anh ta đăng đoạn này lên Weibo vừa vặn có thể đuổi kịp làn sóng nhiệt độ này, thoáng cái liền nổi tiếng người người đều biết. Lạc Thần hoảng hốt nhìn lướt qua những bình luận phía dưới của Weibo. Tiểu bảo bối thích Lạc Thần nhất: A a a a a! Quá đã mà! Lạc Thần lại có thể phát ra đoạn Weibo như vậy a! Ba giây cuối cùng đẹp trai quá mức đến nổ tung luôn! Cái số ID này Lạc Thần rất quen thuộc, đây là một Fan trung thành từ ba năm trước đây khi anh mới vừa gia nhập giới giải trí đã đi theo anh rồi, ba năm qua mỗi lần anh phát Weibo, cô ấy đều sẽ nhắn lại cho đến khi nửa năm trước anh bắt đầu không có phát bất kì tin nào trên Weibo nữa thì cô ấy cũng không có tí động tĩnh nào nữa. Mẹ Điềm Điềm: Ông trời của ta, ông trời của ta ơi, trời ơi! Ta thấy được cái gì đây, điều trên Weibo nói là có ý gì? Lão công của ta muốn quay lại làm việc sao? Vị thần tượng duy nhất mà ta yêu, ngôi sao vĩnh viễn không bao giờ rơi rốt cuộc cũng đã xuất hiện lại rồi! Lời bình luận này cũng là fan trung thành của anh ta… Không nghĩ tới đã cách lâu như vậy rồi còn có thể gặp lại các cô ấy fan của anh…
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
农夫山泉有点甜:卧槽!之前我还在好奇《惊龙》里的林落尘到底去哪儿了,然后就看到了这条微博!最后三秒是洛辰最近的样子吗?尼玛比三年前更帅了有木有!居然一点都没长残! 游云惊龙:不愧是当年与凌少哲平分秋色的艺人!只是不知道为什么居然没火,实在是太可惜了! 专业坑队友:我只想问新的片段为什么只有三秒!颜控党表示已经饥渴难耐!乖乖小绵羊黑化反派大BOSS什么的太带感了有木有!当年《惊龙》的最后一幕正好停在这里,简直让人抓心挠肺!到底什么时候能出第二部啊?这都跳票三年了! 蒙脱石散思密达:你们还不知道吗?《惊龙》的导演刚发了微博,已经确定要启动第二部了!不管其他角色谁演,林落尘简直非洛辰莫属!时间在他身上就好像是停止流动了一样,他与当年的林落尘简直一模一样!不对,是更惊艳了! 闲美人:啊啊啊!真的要拍2了吗?简直有生之年!不管其他觉得是谁扮演!林落尘非洛辰莫属!我绝对接受不了其他人扮演林落尘! …… 后面大部分是当年《惊龙》的粉丝,喜欢林落尘的读者,以及路人和颜控党们,所有人汇集在一起,合成了一股不可阻挡的大流,合力将这条微博越顶越热…… 洛辰已经不记得自己多久没有被这么关注过,看着那一条又一条热情的评论,还有在不断继续增加的热度,有种梦境般的恍惚感。 他的手机没挂,里面传来那个艺人羡慕不已的声音,“短短几个小时之内就有这么大的转发量和关注度,按照这个热度继续发酵下去,明天的头条肯定是你,毕竟本来大家就一直对你挺好奇的,何况还有林落尘不亚于男主的庞大粉丝基数摆在那里!还有那个《惊龙2》演员选角的投票,林落尘这个角色扮演者的选票你稳排第一!对了,你那条视频请哪个高手给你策划的?绝了啊……” 那个艺人一直在说个不听,一直聊了半个小时才挂了电话。 紧跟着,洛辰这边还没回过神来,手机立即又响了,又有几个久未联系的圈子里的人打给他,或恭喜或打探。 洛辰神情怔忪地看着一直没停过的手机,他从来不知道,自己在圈子里竟然还有这么多“朋友”…… …… 第二天早上。 微博热门头条醒目的挂着洛辰那条宣布复出的微博。 热搜一二三分明是“洛辰林落尘”“洛辰复出”“《惊龙》续集即将启动”。 一夜之间,洛辰的名字就这么重新出现在了所有人的视线之中。 事情从发生到开始也不过十几个小时的时间而已,洛辰就这么以迅速到所有人都措手不及的速度火了。 “怎么可能!” 办公室里,周文彬听着手下的汇报,脸色勃然大变。 昨晚他带着手下的艺人陪投资人喝酒喝得昏天黑地,直到今早才得知这一消息。 朱行勇抹了肥肉上的汗,“这……这我也完全没料到!” 周文彬死死盯着网络上那些铺天盖地的信息,强自镇定道,“不过是火了一条微博而已!你慌什么!” 朱行用哭丧着脸,“可……可是,宋导昨晚发了微博,表示将正式启动《惊龙》第二部,微博上还有一个选角投票,目……目前林落尘这个角色的票数,洛辰稳排第一……” “什么?《惊龙》要拍第二部……”周文彬脸色顿时一沉,这下是彻底说不出话了。 朱行勇忍不住嘀咕,“因为林宗老先生病逝,武侠剧突然大热,紧跟着,宋导表示为了完成林宗老先生的遗愿,要拍摄《惊龙》第二部!叶白那小子也太走运了吧!不然就是会算命!怎么这么会选时间?简直天时地利人和!”
Nông phu sơn tuyền có chút ngọt: Cmn! Trước kia ta còn hiếu kỳ Lâm Lạc Trần trong 《 Kinh Long 》 rốt cuộc đi chỗ nào rồi, sau đó liền thấy điều này trên Weibo! Ba giây cuối cùng là bộ dáng gần nhất của Lạc Thần sao? Giời ạ so với ba năm trước đây càng đẹp trai hơn nha! Sao Lạc Thần lại có thể không thay đổi một chút gì như vậy được cơ chứ! Du Vân Kinh Long: Không hổ là nghệ sĩ năm đó cùng Lăng Thiếu Triết cân sức ngang tài! Chẳng qua không biết tại sao lại không có bùng phát như vậy, thật sự là quá đáng tiếc! Chuyên nghiệp hố đồng đội: Ta chỉ muốn hỏi đoạn phim mới vừa rồi tại sao lại chỉ có ba giây! Phe cánh bên Nhan Khống tỏ vẻ đói khát khó nhịn phải quyết chiến! Con cừu nhỏ ngoan ngoãn hóa thành nhân vật phản diện đại Boss! Năm đó một màn cuối cùng trong 《 Kinh Long 》vừa vặn dừng lại ở chỗ này, quả thật là để cho tâm của người xem bứt rứt khó chịu! Rốt cuộc lúc nào có thể ra phần thứ hai à? Chúng ta đều đã chờ đợi hơn ba năm rồi nha! Mông Thoát Thạch Tản Tư: Các ngươi còn không biết sao? 《 Kinh Long 》mới có đạo diễn mới vừa phát thông tin trên Weibo, đã nhất định phải khởi quay phần thứ hai! Giờ chúng ta không lo chuyện nhân vật khác là do ai diễn, nhân vật Lâm Lạc Trần này quả thật ngoại trừ Lạc Thần ra không ai khác có thể đảm nhận được! Thời gian ở trên người anh ấy giống như là ngừng chảy, anh ấy cùng với Lâm Lạc Trần năm đó giống nhau như đúc! Không đúng, ba năm sau còn kinh diễm hơn nữa! Nhàn mỹ nhân: A a a! Thật muốn quay phần 2 rồi sao? Quả thật là quá tốt mà! Mặc kệ những nhân vật khác là ai đóng vai! Lâm Lạc Trần trừ Lạc Thần ra không thể là người khác! Ta tuyệt đối không tiếp thu nổi những người khác đóng vai Lâm Lạc Trần! Phía sau phần lớn là fan năm đó của 《 Kinh Long 》, độc giả thích Lâm Lạc Trần cùng với người đi đường bên phe Nhan Khống, tất cả mọi người đều tập hợp ở chung một chỗ, hợp thành một đám người không thể ngăn trở, sau đó còn hợp lực đem điều mình đang nói phát tán rộng ra trên Weibo làm cho chuyện này càng ngày càng nhiều người biết đến. Truyện được cập nhập nhanh nhất tại trang web http://Dịch Ngôn Tình/. Lạc Thần đã không nhớ chính mình đã bao lâu rồi không có được chú ý như vậy, nhìn thấy mấy bình luận kia một cái lại một cái đầy sự nhiệt tình, còn có độ nóng liên quan đến video đó đang không ngừng tiếp tục gia tăng, làm cho anh có một loại cảm giác giống như đang ở trong mộng cảnh. Điện thoại của Lạc Thần vẫn chưa có treo máy, bên trong vẫn truyền tới âm thanh không ngừng hâm mộ của người nghệ sĩ đó: “Ngắn ngủi trong vòng mấy tiếng video của cậu liền có số lượng lớn người theo dõi cùng độ chú ý, dựa theo cái nhiệt độ này nếu tiếp tục đi lên, tiêu đề tin tức trên báo giải trí ngày mai nhất định là cậu nha, dù sao mọi người vốn vẫn luôn đối với cậu thật sự tò mò, huống chi còn có nhân vật Lâm Lạc Trần này thật không thua kém gì nhiều so với nhân vật nam chính rồi lại còn có lượng fan khổng lồ có thể ngang ngửa nhau nữa chứ.! 《 Kinh Long 2》 còn có sắp xếp cho việc bỏ phiếu để tuyển chọn diễn viên cho từng vai diễn, diễn viên được đề cử cho nhân vật Lâm Lạc Trần này là cậu nha, hơn nữa lượng phiếu bầu cho cậu xếp số một! Đúng rồi, cái video kia của cậu đã mời người cao thủ nào bày kế cho vậy? Quá tuyệt a!” Nghệ sĩ đó vẫn một mực nói cũng không để ý bên kia có nghe hay không, liên tục trò chuyện nửa giờ sau mới cúp điện thoại. Sau đó, Lạc Thần vẫn còn chưa có phục hồi lại tinh thần, điện thoại di động lập tức lại vang lên, lại có mấy người ở trong vòng giải trí lâu không liên lạc gọi cho anh, người thì chúc mừng người thì hỏi dò tìm hiểu. Vẻ mặt Lạc Thần hoảng hốt mà nhìn tiếng chuông điện thoại di động không ngừng reo, hắn cho tới bây giờ cũng không biết, chính mình trong giới này vẫn còn có nhiều “Bằng hữu” như vậy. Sáng ngày thứ hai. Mộ tiêu đề trên Weibo hấp dẫn bắt mắt chính là lời tuyên bố tái xuất trên Weibo của Lạc Thần. Những lượt tìm kiếm đứng đầu, đều có liên quan đến “Lạc Thần Lâm Lạc Trần” “Lạc Thần tái xuất” “《 Kinh Long 》 phần tiếp theo sắp khởi quay”. Trong một đêm, tên của Lạc Thần liền xuất hiện một lần nữa trong tầm mắt của mọi người. Sự tình từ lúc phát sinh đến bây giờ thời gian cũng chỉ mới có mười mấy tiếng mà thôi, Lạc Thần liền nổi tiếng một cách nhanh chóng đến mức tất cả mọi người đều ứng phó không kịp. “Làm sao có thể!” Trong phòng làm việc, Chu Văn Bân nghe thấy báo cáo của thủ hạ, sắc mặt thốt nhiên đại biến. Tối hôm qua ông ta mang nghệ sĩ dưới quyền của mình theo người đầu tư uống rượu uống tới choáng ván, cho đến sáng nay mới biết được tin tức này. Chu Hành Dũng lau mồ hôi trên trán nói: “Cái này tôi đây cũng hoàn toàn không ngờ tới!” Chu Văn Bân gắt gao nhìn chầm chầm những tin tức che ngợp bầu trời trên Internet kia, cố trấn định nói: “Chẳng qua chỉ là bùng nổ một cái Weibo mà thôi! Ngươi vội cái gì chứ!” Chu Hành Dùng vẻ mặt đưa đám nói: “Nhưng chính là, đạo diễn Tống tối hôm qua mới phát tin trên Weibo, tỏ vẻ chính thức muốn khởi quay《 Kinh Long 》 lần thứ hai, bên trên Weibo còn có một cuộc bỏ phiếu cho các vai diễn, trước mắt số phiếu bỏ cho nhân vật Lâm Lạc Trần này Lạc Thần ổn xếp số một “ “Cái gì? 《 Kinh Long 》 muốn quay lần thứ hai sao?” Sắc mặt Chu Văn Bân nhất thời trầm xuống, lần này hoàn toàn không nói ra lời. Chu Hành Dũng không nhịn được nói: “Bởi vì Lâm Tông lão tiên sinh bệnh qua đời, phim võ hiệp đột nhiên náo nhiệt lớn, sau đó, đạo diễn Tống tỏ vẻ muốn hoàn thành di nguyện của Lâm Tông lão tiên sinh, muốn quay lại《 Kinh Long 》 lần thứ hai! Tiểu tử Diệp Bạch kia cũng quá là may mắn rồi! Bằng không lại chính là cậu ta đã đi coi bói trước đi! Chứ không làm sao lại chọn thời gian hợp lý như vậy được? Quả thật là thiên thời địa lợi nhân hoà!”
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
环球娱乐,总裁办公室。 “哈哈哈……不错!我果然没有看错人!叶先生确实是个不可多得的人才!”同样得到消息的褚洪光大为高兴,第一时间将叶绾绾叫了过去谈话。 之前因为他突然重用叶白,底下不少人对他不满,现在洛辰骤然爆红,无疑证明他看人的眼光没错,褚洪光自然是心情很好。 叶绾绾一脸谦虚,毫无邀功的意思,“那也是褚总您不拘一格,给我这个机会,否则我再怎样,也不过是个无名小卒罢了。” 这话听得褚洪光可谓相当受用,更加觉得这个叶白比周文彬识时务多了,用得称心。 于是,当即爽快得从抽屉里拿出一叠文件和一串钥匙门卡推了过去,“我这人赏罚分明,你这次做得非常好,这个月我会让财务部给你额外加一笔奖金,这房子也提前给你了,房款的问题不用急,你可以慢慢给!” 叶绾绾笑了笑,倒也不客气,直接收下了,“多谢褚总。” 褚洪光这老狐狸,看似在施恩,还一副多大方的姿态,也不过是提早几天给她房子而已,实际上什么都没损失。 褚洪光说完,试探着开口,“叶白啊,《惊龙》这部戏里,林落尘的角色,你有几分把握拿到?” 当年《惊龙》曝火,可是捧红了无数新人,后来本来是要继续拍摄第二部的,但是因为投资方和制片人那边出了各种问题导致中途搁置,后来武侠的时代过去,第二部也再无后续。 直到,林宗逝世,武侠又掀起一波热潮,加上宋金鳞想要圆林宗的遗愿,这部戏绝对是能造星的大制作,机会难得。 宋金鳞发布消息的短短十几个小时之内,各家经纪公司都已经开始行动了,但谁的速度都没有叶白快。 叶绾绾神情淡然的开口:“非洛辰莫属。” 褚洪光闻言大笑,“好!那我便等你的好消息了!” 这个叶白,实在是有些邪性,当初谁也不要,执意选择洛辰,又正好掐在这个时间点让洛辰复出,难道她还能提前料到人的生死,料到宋金鳞近期会拍《惊龙2》不成? 不过,无论他是怎么做到的,都不是他需要关心的事情,只要他能牵制住周文彬…… …… 从环球离开之后,叶绾绾没有去光耀,而是回了锦园。 毕竟今天是个非常特殊的日子。 当外面全都在疯狂打听洛辰的幕后策划者是谁的时候,传说中的神算子叶大经纪人正暗搓搓地蹲在家里,专心致志地守着电脑,准备查询自己的……高考成绩…… “司老师,检验你教学成果的时刻到了!”叶绾绾把电脑抱在了怀里,紧张地搓着手。 相比叶绾绾的紧张激动,司夜寒则是坐在对面的沙发上,风轻云淡地抿了口茶。 时间一到,深吸好几次之后,叶绾绾终于登陆网站,输入了自己的准考证号码。 手指放在回车键上,停顿了一秒,然后,用力按了下去…… 语文142分,英语148分,文综283分,数学……150分!!! 卧槽! 即使她已经估过分,看到这个分数之后叶绾绾还是激动得直接跳了起来。 尤其是看到自己的数学成绩的时候。 这个总分,考帝都传媒妥妥的!
Giải trí Hoàn Cầu, phòng làm việc của tổng giám đốc. “Ha ha ha không tệ! Tôi quả nhiên không có nhìn lầm người! Diệp tiên sinh đúng là một nhân tài hiếm có!” Khi nhận được tin tức Chử Hồng Quang vô cùng vui sướng, ngay lập tức đem Diệp Oản Oản kêu qua nói chuyện. Trước bởi vì ông ta đột nhiên trọng dụng Diệp Bạch, bên dưới có không ít người bất mãn đối với ông ta, hiện tại Lạc Thần chợt bạo phát, không thể nghi ngờ gì nữa chứng minh ánh mắt nhìn người của mình là không sai, vì vậy tâm tình Chử Hồng Quang dĩ nhiên là rất tốt. Diệp Oản Oản một mặt khiêm tốn, không có chút ý tứ nào giành công nói: “Đó cũng là Chử tổng ngài không hạn chế hình tượng của một người nghệ sĩ, cho tôi cơ hội này, nếu không tôi dù có làm như thế nào đi nữa, cũng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi.” Nghe được lời này Chử Hồng Quang có thể nói là tương đối hưởng thụ, càng cảm thấy Diệp Bạch này so với Chu Văn Bân thức thời hơn rất nhiều, ông dùng cũng vừa lòng hơn. Vì vậy, lúc này sảng khoái đến ngăn kéo lôi ra một chồng tài liệu cùng một chuỗi chìa khóa thẻ cửa đẩy tới: “Tôi là người thưởng phạt phân minh, cậu lần này làm vô cùng tốt, tháng này tôi sẽ để cho bộ tài vụ cho cậu thêm vào một khoản tiền thưởng, phòng này cũng trước thời hạn giao cho cậu, vấn đề về khoản tiền trả cho căn phòng không cần phải gấp gáp, cậu có thể từ từ chuẩn bị!” Diệp Oản Oản cười một tiếng, cũng không khách khí, trực tiếp nhận lấy: “Đa tạ Chử tổng.” Chử Hồng Quang này là người cáo già, nhìn như đang ghi nhận công lao của người khác, còn thể hiện một bộ dáng vẻ đầy hào phóng, nhưng bất quá cũng chỉ là giao trước nhà ở mấy ngày cho cô mà thôi, trên thực tế cái gì cũng đều không có tổn thất. Chử Hồng Quang nói xong, thử thăm dò mở miệng hỏi: “Diệp Bạch a, trong bộ phim《 Kinh Long 》này, nhân vật Lâm Lạc Trần cậu có mấy phần chắc chắn sẽ cầm được đến tay mình?” Năm đó 《 Kinh Long 》 nổi tiếng, thúc đẩy được vô số người mới thành siêu sao, sau đó vốn là phải tiếp tục quay phần hai, nhưng bởi vì phía nhà đầu tư cùng nhà sản xuất phim xuất ra đủ loại vấn đề cho nên dù đã bàn bạc nhau nhưng đến nửa đường vẫn phải gác lại, sau đó thời đại võ hiệp đi qua phần hai cũng không có trông chờ có phần tiếp theo. Cho đến khi, Lâm Tông qua đời, võ hiệp lại dâng lên một tầng nhiệt mới, cộng thêm Tống Kim Lân muốn làm tròn di nguyện của Lâm Tông, cho nên nếu có vai diễn trong phần tiếp theo này tuyệt đối là có thể tạo được làn sóng mới, dù sao đây cũng là cơ hội khó có được. Sau khi Tống Kim Lân tuyên bố tin tức ngắn ngủi trong vòng mười mấy tiếng, các công ty kinh doanh đều đã bắt đầu hành động, nhưng tốc độ của người nào cũng không nhanh bằng Diệp Bạch. Diệp Oản Oản lạnh nhạt mở miệng nói: “Trừ Lạc Thần ra không thể là ai khác.” Chử Hồng Quang nghe vậy cười to: “Được! Tôi đây liền chờ tin tức tốt của cậu!” Diệp Bạch này nha thật sự là có chút tà tính, ban đầu ai cũng không cần, khăng khăng cố ý lựa chọn Lạc Thần, lại vừa vặn tại cái thời điểm này để cho Lạc Thần tái xuất, chẳng lẽ cậu ta còn có thể tiên đoán được chuyện tương lai sao, cậu ta có thể dự đoán được Tống Kim Lân gần đây sẽ quay 《 Kinh Long 2 》? Bất quá, vô luận cậu ta làm sao làm được, đều không phải là chuyện mà ông cần quan tâm để ý, chỉ cần cậu ta có thể kềm chế Chu Văn Bân là được rồi, những chuyện khác ông không cần biết. Sau khi rời khỏi Hoàn Cầu, Diệp Oản Oản không có đi về Quang Diệu mà là trở về Cẩm Viên. Dù sao hôm nay là một ngày phi thường tốt. Bên ngoài tất cả mọi người đều đang điên cuồng hỏi thăm người phía sau màn của Lạc Thần là ai, Thần Toán tử trong truyền thuyết người đại diện Diệp đang ngồi xổm ở nhà, hết sức chuyên chú mà coi máy vi tính, chuẩn bị kiểm tra thành tích thi vào đại học của mình. “Thầy Tư, thời điểm kiểm tra thành quả dạy học của anh đến rồi nha!” Diệp Oản Oản đem máy vi tính ôm vào trong lòng, khẩn trương xoa xoa tay. Khác với Diệp Oản Oản đang khẩn trương kích động, Tư Dạ Hàn chỉ ngồi trên ghế sa lon đối diện với cô, phong đạm khinh vân mà nhấp một ngụm trà. Thời gian đã đến, sau nhiều lần hít sâu, Diệp Oản Oản rốt cuộc cũng đăng nhập trang web, nhập vào dãy số báo danh dự thi của chính mình. Ngón tay thả ở trên phím Enter, dừng lại một giây, sau đó, dùng sức ấn xuống. Ngữ văn 142 điểm, tiếng Anh 148 điểm, Văn Tống 283 điểm, số học 150 điểm!!! CMN! Cho dù cô đã có đánh giá mình khá là cao siêu nhưng khi nhìn thấy số điểm này Diệp Oản Oản vẫn kích động đến mức trực tiếp nhảy cỡn lên. Nhất là lúc nhìn thấy thành tích số học của mình. Với tổng điểm này đã đủ để cho cô tham gia học tại Đế đô truyền thông rồi!
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
叶绾绾一把掀开电脑,蹬蹬蹬朝着司夜寒扑了过去,“啊啊啊!司老师我爱死你了!我数学考了满分!竟然是满分!赵星洲估计会激动哭的!司老师的学费果然是物美价廉童叟无欺!哎?为啥你一点都不惊讶,是不是提前偷偷查过我成绩了啊?” “你认为……有必要?”司夜寒腾出手,将女孩接了个满怀,一副“本尊教出来的成绩还需要查吗”的表情。 大概受女孩心情的感染,男人的神色似乎比平日里要柔和几分。 叶绾绾连连附和,“是是是!不需要!也不看看是谁教出来的!” 看完成绩之后,叶绾绾的心情好半晌都无法平静。 好开心…… 重生以来,第一次,这么开心…… 工作步上正轨,房子拿到手了,考到足以拿得出手的分数…… 她终于…… 终于可以回家了…… 马上就是爷爷的寿宴,正好可以趁着这个机会回去一趟。 她不仅与父母闹翻了,跟爷爷那边的关系也是糟糕到了极致,前世她直接以那一身奇葩丑陋的造型到场,让所有人看了叶家的笑话,把老爷子气了个半死。 而且,前世在爷爷的寿宴上,顾越泽公开了已经与她解除婚约的事情,并且当场宣布了自己与叶依依的即将订婚的消息。 在叶依依明里暗里的故意刺激之下,她失控大闹,不仅让父母颜面尽失,将爷爷得罪了个彻底,也把自己的名声彻底弄臭了。 更惨的是,当时她为了利用这次寿宴见顾越泽一面,扮乖巧扮了大半个月才获得了出门的许可,这么一闹之后,又被司夜寒虐到了怀疑人生…… 这一世,她绝对不会再允许那些人当众欺辱她的父母,不会将爷爷奶奶越推越远,更不会让顾越泽称心如意。 这次不玩死顾越泽那个渣男,她就不姓叶! 她还会利用这次的机会,让司夜寒彻底相信她…… “连我这种学渣都能教成学霸,司老师简直是点石成金笔,化腐朽为神奇,辛苦辛苦啦,学生给你捏捏肩~”叶绾绾今天尤其谄媚。 虽然这一世已经获得自由,可以直接去寿宴了,但日常顺毛不可少。 司夜寒感受着肩上柔软的小手,斜睨了她一眼,眸底没有任何情绪波动,如同丝毫没有察觉她的意图…… 深夜。 许易站在自家主子身前,神情很是纠结。 “联系了?”男人顶着那张完全没有人类感情的冰山脸清冷地开口。 许易立即回道,“是,梅大师那边已经确定下来,届时会以绾绾小姐的名义,前去为叶家家主叶鸿维贺寿。” 许易的语气看似淡定,实际内心已经吐糟成河。 说好的不许叶绾绾离开锦园半步呢,说好的禁止叶绾绾与家人来往呢…… 原则一个接着一个的碎成渣渣也就算了,现在甚至还暗搓搓地给人家撑腰是闹哪样? 难道是因为到时候寿宴上顾越泽肯定也会去,所以要在情敌面前找回场子吗? 梅景州可是国际著名的国画宗师,且为人极其清高,整个帝都,除了他家主子之外,恐怕再也无人能够请动。 呵呵,这种级别的宴会请这样的国宝级人物去撑场子,也不怕把场子给撑破了…… 算了算了,只要叶绾绾这次见到顾越泽别闹出什么事来,就算撑破天了也无所谓! ……
Diệp Oản Oản để máy tính đang khởi động qua một bên, chạy lạch bạch hướng phía Tư Dạ Hàn nhào tới: “A a a! Thầy Tư à em yêu anh chết đi được! Số học của em thi Max điểm đấy! Lại là Max điểm! Thầy Triệu Châu phỏng chừng sẽ kích động đến khóc mất! Học phí học với thầy Tư quả nhiên là hàng tốt giá lại rẻ, hiệu quả lại tốt không có gạt người a! Ai tại sao anh không có chút nào kinh ngạc vậy, có phải là trước thời hạn len lén kiểm tra thành tích của em rồi hay không a?” “Em cho là … Có cần thiết không?” Tư Dạ Hàn kéo tay ra, nhìn cô một cái, trên mặt đầy vẻ “Bản tôn dạy dỗ thành tích còn cần tra sao”. Đại khái bị tâm tình vui vẻ của cô lây lan, thần sắc của Tư Dạ Hàn dường như so với ngày thường nhu hòa hơn mấy phần. Diệp Oản Oản liên tục phụ họa nói: “Dạ dạ dạ! Không cần! Cũng không nhìn một chút là ai dạy dỗ!” Nhìn thành tích xong, tâm tình Diệp Oản Oản tốt đến mức đều không cách nào bình tĩnh lại được. Thật sự là quá vui vẻ … Từ khi trọng sinh tới nay, lần đầu tiên cô vui vẻ như vậy… Công tác đã đi cào quỹ đạo rồi, nhà ở đã vào tay cô rồi, điểm số thi được đủ để đem cô vào học được trường mà cô muốn rồi… Cô rốt cuộc … Rốt cuộc có thể trở về nhà rồi … Mấy bữa nữa chính là thọ yến của ông nội, nhân dịp cơ hội này cô nên trở về nhà một chuyến. Cô không chỉ cùng cha mẹ xích mích, mà quan hệ cùng ông nội cũng tệ hại đến cực hạn, kiếp trước cô trực tiếp lấy một thân tạo hình kỳ lạ xấu xí trình diện, làm cho tất cả mọi người lấy Diệp gia ra làm trò cười, đem lão gia tử tức giận gần chết. Hơn nữa, kiếp trước trên thọ yến của ông nội, Cố Việt Trạch công khai cùng cô giải trừ hôn ước, hơn nữa còn ở tại chỗ tuyên bố tin tức mình cùng Diệp Y Y sắp đính hôn. Tại Diệp Y Y ngoài sáng trong tối cố ý kích thích làm cô mất khống chế đại náo một trận, không chỉ để cho cha mẹ mình mất hết mặt mũi, còn đắc tội hoàn toàn với ông nội cũng đem danh tiếng của mình hoàn toàn bị bôi đen. Thảm hại hơn là khi đó cô vì lợi dụng lần thọ yến này để có thể thấy mặt của Cố Việt Trạch, cho nên cô phải giả trang nhu thuận hơn nửa tháng mới được cho phép ra khỏi cửa, nhưng sau khi giở trò nháo loạn đó cô lại bị Tư Dạ Hàn ngược đến mức không còn muốn sống nữa… Đời này, cô tuyệt đối sẽ không cho phép những người đó ngay trước mặt mọi người khi dễ cha mẹ cô, cô cũng sẽ không đem ông nội bà nội đẩy ra xa, càng không để cho Cố Việt Trạch vừa lòng. Lần này nếu không đùa chơi chết Cố Việt Trạch – cặn bã nam đó, cô liền không phải người họ Diệp! Cô còn có thể lợi dụng cơ hội lần này làm cho Tư Dạ Hàn hoàn toàn tin tưởng cô… “Ngay cả em loại học sinh không biết chữ nào dốt đặc cán mai lại có thể trở thành học bá như thế này, thầy Tư quả thực là điểm thạch thành kim bút, hóa thứ tầm thường thành thần kỳ, khổ cực khổ cực a…, học sinh bóp bóp vai cho anh nha~” Diệp Oản Oản hôm nay so với mọi ngay càng nịnh hót hơn. Mặc dù đời này cô đã đạt được chút ít tự do, có thể trực tiếp đi thọ yến rồi nhưng kiểu vuốt lông thường ngày là không thể thiếu được nha. Tư Dạ Hàn cảm thụ bàn tay nhỏ bé mềm mại trên vai mình, liếc cô một cái, đáy mắt không có bất kỳ gợn sóng tâm tình gì, giống như không chút nào phát hiện ra ý đồ của cô… Đêm khuya. Hứa Dịch đứng ở trước người ông chủ nhà mình vẻ mặt rất là rối rắm. “Liên hệ sao rồi?” Gương mặt băng sơn trong trẻo lạnh lùng của Tư Dạ Hàn nhìn hoàn toàn không có tình cảm loài người mở miệng hỏi. Hứa Dịch lập tức đáp lời: “Vâng, Mai đại sư bên kia đã xác định, đến lúc đó sẽ lấy danh nghĩa của Oản Oản tiểu thư để đi đến chúc thọ cho gia chủ nhà họ Diệp – Diệp Hồng Duy.” Giọng nói của Hứa Dịch nhìn như lãnh đạm bình tĩnh nhưng trong thực tế tâm đã muốn nôn ói hết toàn bộ những thứ mới ăn xong hôm nay. Người nào đã nói không cho Diệp Oản Oản rời khỏi Cẩm Viên nửa bước, là người nào nói cấm chỉ Diệp Oản Oản cùng người nhà qua lại đây … Từng cái nguyên tắc một bị phá vỡ thì coi như xong đi anh ta có thể bỏ qua, nhưng hiện tại thì sao, ông chủ của anh ta thậm chí còn lén lút điều người khác đến làm chỗ dựa chống lưng cho Oản Oản nữa, đây là loại nào loạn kiểu gì nha ông chủ? Chẳng lẽ là bởi vì đến lúc đó trên thọ yến Cố Việt Trạch khẳng định cũng sẽ đến cho nên muốn ở trước mặt tình địch lấy lại danh dự sao? Mai Cảnh Châu là quốc hoạ tông sư quốc tế trứ danh, là người cực kỳ thanh cao, toàn bộ Đế đô ngoại trừ ông chủ nhà anh ta ra sợ rằng cũng không có người nào có thể mời được. Ha ha, loại yến hội cấp bậc này lại mời nhân vật cấp bậc quốc bảo như vậy đi chống đỡ, cũng không sợ đem phá hủy toàn bộ bữa tiệc sao?… Tính toán kĩ lại một chút, chỉ cần Diệp Oản Oản lần này nhìn thấy Cố Việt Trạch đừng có làm rộn hay xảy ra chuyện gì thì coi như phá hủy toàn bộ bữa tiệc cũng không có vấn đề gì lớn cả!
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
数日后。 高考录取结果陆续公布,叶绾绾成功考入帝都传媒,与此同时,爷爷寿宴的日子也到了。 下班之前,叶绾绾给司夜寒发了一条短信,“宝宝,今晚是我爷爷的寿宴,我得去贺寿,不要等我一起吃饭啦么么哒!” 这几天她在为洛辰去《惊龙2》剧组试镜做准备,忙得天昏地暗,连寿礼都还没来得及选,只能回到宿舍匆匆重新化了妆,换了套礼服,然后直接杀去了古玩市场。 她的奖金不多,买不了多贵重的礼物,所以只能从心意上下手了。 古玩街,大大小小的店铺林立,一种古朴的年代感扑面而至,仿佛让人置身另一个时代。 叶绾绾朝着四周扫视一圈,精致的眉头微微蹙起,目光微凌地看向数十米外。 只见一个不修边幅的青年男子,穿着一身破旧的牛仔装,蹲守在古玩市场内的地摊旁,不时朝着叶绾绾打量,目光赤果,没有丝毫避讳。 为了节省时间,叶绾绾直接穿着礼服就过来了,一路上惹来了不少目光,但是,这个青年的目光却有些不同。 不是和其他男人一样看待异性时的目光,而是……打量与探究的目光……就好像认识她一样…… 青年一副慵懒的模样,当同叶绾绾四目相对时,嘴角微微上扬。 叶绾绾走上前,盯着青年打量了片刻,双臂环胸,试探着开口道,“看够了?” 青年忽然一笑:“我看你有些面熟,好像在哪里见过。” 听闻青年此言,叶绾绾顿时失笑,这搭讪方式似乎太老套了吧? “妹子,一天没开张了,讨生计不容易,求光顾!”青年男子看向自己摊位上的货品,竟开始推销起来。 确定自己并不认识这人之后,叶绾绾不再浪费时间,转身欲走。 “唉,别走啊,我卖的可不是普通货色,不买也看看啊!”眼见叶绾绾要走,青年顿时大声喊道。 叶绾绾转过头,朝着青年的摊位打量片刻。 仅一眼,叶绾绾便停住身形。 摊位上的货品,造型各异,不同于一些小饰品和淘古瓷具,更像是用某种坚硬物锻造的艺术品。 “这是什么?”叶绾绾被精美的雕工吸引,指着其中一只雪白的盒子,开口询问, 见叶绾绾看向自己摊位上的货物,青年眸底的慵懒敛去,顿时打起十二分精神,面容挂上了一丝傲然:“妹子,算你有眼光,我看你就不是普通人,果然识货!” 青年清了清嗓子,神秘兮兮道:“这是我几年前独闯北方寒原时猎杀的雪狼,用其腿骨打造成的精美盒子,非常霸气,太适合你了,放在家中都能辟邪。” 叶绾绾:“……” 独闯北方寒原,猎杀的寒原雪狼……雪狼腿骨锻造的骨盒?! 这营销的手段也太独特了,你怎么不说这是北方寒原狮子头骨打造的? 叶绾绾强忍着笑意,指向另外一件尚算入眼的货品,又问:“这个呢?” “这你就更有眼光了,这是南美山脉成年雄狮的头骨锻造,也是我空手猎杀的。”青年脸上挂着得意之色。 叶绾绾:“……”
Vài ngày sau. Kết quả trúng tuyển vào trường đại học lần lượt được công bố, Diệp Oản Oản thành công thi đậu vào Đế đô truyền thông, cùng lúc đó, thời gian cho thọ yến của ông nội cô cũng đến rồi. Trước khi tan sở, Diệp Oản Oản gửi cho Tư Dạ Hàn một tin nhắn ngắn: “Bảo Bảo, tối nay là thọ yến ông nội của em, em phải đi chúc thọ, không cần chờ em cùng nhau ăn cơm nhé, yêu anh!” Mấy ngày nay cô đang chuẩn bị cho Lạc Thần đi đến đoàn làm phim 《 Kinh Long 2》thử sức với vai diễn, bận rộn tới mức thấy trời đất quay cuồng, quà cho lễ thọ đều chưa kịp chọn, chỉ có thể trở lại nhà trọ vội vã lần nữa trang điểm, đổi bộ lễ phục, sau đó trực tiếp đi đến cửa hàng đồ cổ. Tiền thưởng của cô không nhiều, không mua được nhiều lễ vật quý trọng, cho nên chỉ có thể theo tâm ý mà lựa chọn thôi. Phố đồ cổ, tất cả cửa tiệm lớn nhỏ mọc lên như nấm sau cơn mưa, một loại cảm giác của niên đại xưa cũ đập vào mặt, phảng phất để cho người mới tới đây như đặt mình trong một thời đại khác. Diệp Oản Oản hướng về bốn phía nhìn một vòng, chân mày tinh xảo hơi hơi nhíu lên, ánh mắt nhỏ nhìn về phía ngoài mấy chục thước. Chỉ thấy một chàng trai lôi thôi lất thất, mặc một bộ cao bồi cũ nát, ngồi xổm để giữ đồ đồ cổ trên một quán hàng ở vỉa hè, bất ngờ chàng trai đó hướng về phía Diệp Oản Oản quan sát, ánh mắt trần trụi không có chút cấm kỵ nào. Vì muốn tiết kiệm thời gian, Diệp Oản Oản trực tiếp mặc lễ phục tiên lại gần, dọc theo đường đi rước lấy không ít ánh mắt, nhưng ánh mắt của chàng trai này có chút bất đồng. Không phải là ánh mắt cùng người đàn ông khác nhìn người khác phái, mà là… Ánh mắt quan sát cùng dò xét… Giống như nhận biết cô… Chàng trai kia một bộ dáng lười biếng, thời điểm cùng Diệp Oản Oản bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng hơi hơi dương lên. Diệp Oản Oản đi lên trước, nhìn chằm chằm chàng trai kia quan sát lại trong chốc lát, hai tay ôm ngực, thử thăm dò mở miệng nói: “Nhìn đủ rồi chứ?” Chàng trai bỗng nhiên cười một tiếng: “Tôi thấy cô có chút quen mặt, thật giống như đã gặp qua ở nơi nào rồi đúng không?.” Nghe chàng trai nói lời ấy, Diệp Oản Oản nhất thời bật cười, cái phương thức bắt chuyện này dường như quá cũ rồi đi. “Người đẹp, cả một ngày rồi nhưng không có ai mua cả, đây là kế sinh nhai để nuôi sống mình nhưng cũng không dễ dàng thực hiện lắm, cầu người đẹp chiếu cố nha!” Chàng trai nhìn hàng hóa trong gian hàng mình bắt đầu rao bán. Xác định chính mình cũng không nhận ra người này, Diệp Oản Oản không lãng phí thời gian nữa, xoay người muốn đi. “Ai, chớ đi a, tôi bán cũng không phải là hàng thông thường, không mua cũng nhìn một chút a!” Mắt thấy Diệp Oản Oản muốn đi, chàng trai nhất thời la lớn. Diệp Oản Oản quay đầu, hướng về phía gian hàng của chàng trai kia quan sát. Chỉ một chốc Diệp Oản Oản liền dừng lại thân hình. Trong gian hàng hàng hóa, đồ vật mà cô nhìn đến có tạo hình khác nhau, không giống với món đồ trang sức nhỏ bẻ cùng dụng cụ bình thường, đó càng giống như là tác phẩm nghệ thuật được vật cứng rắn nào đó chế tạo ra. “Đây là cái gì?” Diệp Oản Oản bị món đồ được thợ điêu khắc tuyệt đẹp hấp dẫn, trong đó chỉ có một cái cái hộp trắng như tuyết, mở miệng hỏi thăm. Thấy Diệp Oản Oản nhìn hướng hàng hóa trong gian hàng mình, đáy mắt lười biếng của chàng trai thu lại, nhất thời tinh thần tăng lên trăm phần trăm, mặt mũi phủ lên một tia ngạo nghễ: “Người đẹp, coi như em thật tinh mắt, tôi thấy em không phải là người bình thường, quả nhiên là biết nhìn hàng nha!” Chàng trai hắng giọng một cái, thần thần bí bí nói: “Đây là hộp mà mấy năm trước tôi xông tới phương bắc Hàn Nguyên săn giết tuyết lang, dùng xương đùi của nó tạo thành cái hộp tinh xão đẹp đẽ này, phi thường khí phách, quá thích hợp với em rồi, đặt ở trong nhà có thể trừ tà.” Diệp Oản Oản: “…” Xông tới phương bắc Hàn Nguyên, săn giết Hàn Nguyên tuyết lang… xương đùi của tuyết lang chế tạo thành hộp?! Cái thủ đoạn nâng cao doanh thu này cũng quá đặc biệt rồi, anh ta tại sao không nói đây là vật được chế tạo bởi đầu sư tử ở phương bắc Hàn Nguyên đi. Diệp Oản Oản cố nén cười, chỉ một món hàng hóa khác, lại hỏi: “Cái này thì sao?” “Em đây thì càng thật tinh mắt rồi, đây là vật được chế tạo từ đầu lâu sư tử trưởng thành từ dãy núi Nam Mỹ, cũng là tôi tay không săn giết đấy.” Chàng trai trên mặt mang vẻ đắc ý. Diệp Oản Oản: “…”
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
见叶绾绾眸内古怪的神色,青年急道:“你以为我在忽悠你?” 叶绾绾摇了摇头,将手中的钱包在青年眼前晃了晃,笑道:“当年在北美山脉,我空手猎杀了一只几千斤的棕熊后,扒了它的皮毛后,做成了钱包。” “啊?”青年男子看着叶绾绾手中的皮包,微微一愣。 “不会吧……”男子抚了抚鼻子,一脸疑惑之色:“我空手猎杀的棕熊也不少……怎么不知道还有几千斤重量的棕熊……” 叶绾绾看着青年满脸疑惑之色,心中着实有些无奈,他关注的重点居然在棕熊的重量之上。 “几千斤的棕熊我是没见过,一般我猎杀的棕熊,最多都在一千两百斤左右。”青年神色认真。 “那你挺不容易的。”叶绾绾轻声一笑,这人倒是挺有意思。 “还好,棕熊这种东西,对付起来也有技巧,猎杀也不算困难。”青年道。 叶绾绾却是摇了摇头,“我的意思是,你猎杀棕熊时,还要随身带着电子秤,去称一称重量。” 闻声,青年似乎有些不太乐意,不悦道:“妹子,这你就是在侮辱我了,以我而言,哪里需要刻意去称重,一眼扫去,就知道大概重量。” “哦?那你看我多重。”叶绾绾随口问道。 青年倒也实在,看了叶绾绾几眼后,笃定道:“一百五十斤,上下差距不超过三斤。” 叶绾绾的脸色瞬间黑了,这个人,真的不是故意找事的吗…… 看时间来不及了,叶绾绾已经不准备跟这家伙继续鬼扯,直接转身走了。 “妹子,你不买几件吗?”青年在身后大声喊道。 叶绾绾恍若未闻,东西虽看不出是个什么鬼,但做工着实不错,她个人还挺喜欢的,可惜她资金有限,还是赶紧去挑寿礼。 “便宜啊!”青年不死心,继续喊道。 叶绾绾身形一顿,未曾回头,声音却下意识地传了出去:“怎么个便宜法?” 青年:“十万一件!” 叶绾绾:再见! 青年:“一万!” 叶绾绾头也不回。 “一千,不能再少了!”青年急了。 “一百!”叶绾绾开口。 “靠,有你这么还价的吗?十万还到一百块!抢劫呢!”青年简直惊呆了。 但下一秒,青年生怕她走了似的,赶紧喊道,“一百就一百,够老子吃几顿饺子了……你们女人的生意真不好做,要不是老子三个月都没开张,十万少一个子都不行……” 叶绾绾就是随口一说,没想到这人居然还真的答应了,于是果断转身,指着其中一件方才自己便看上的雕刻品开口道:“我要这件,给我包起来。” 反正一百块买不了吃亏,一百块买不了上当。 “好勒!”青年拿出精美的礼品盒,将物品放入其中。 “妹子,你叫什么。”收完钱后,青年问道。 “问别人名字时,是否应该先报姓名。”叶绾绾笑了笑。 “我叫聂无名。”青年男子报自己的名字时,表情似乎挺得意的。 “哦,我叫叶有名。”叶绾绾随口道。 这家伙,不仅卖假货,连名字也是假的吧?哪有人叫无名的? “这是个什么鬼名字,你是亲生的吗?”聂无名诧异的看向叶绾绾。 “恐怕你也未必是亲生的吧!”叶绾绾嘴角微抽,不再同聂无名废话,身形一转,消失在古玩街内。 等叶绾绾离开之后,聂无名理了理身上微皱的牛仔上衣,旋即坐在摊位旁,恢复起初无比慵懒的模样,将身躯调整成最安逸的姿势。 “叶有名……有点意思……”男子嘴角微微上扬,勾勒出一丝邪魅且慵懒的笑意。 “妈妈……我要这个……” 此刻,一位少妇带着七八岁模样的小孩出现在摊位前,聂无名急忙站起身来:“小兄弟,有眼光,这是我当年在极北部空手猎杀的北极熊……用之皮毛……唉,别走啊!”
Thấy thần sắc cổ quái trong mắt Diệp Oản Oản, anh ta vội la lên: “Cô nghĩ rằng tôi đang lừa dối cô sao?” Diệp Oản Oản lắc đầu một cái, đem ví tiền trong tay quơ quơ trước mắt chàng trai kia, cười nói: “Năm đó ở dãy núi Bắc Mỹ, tôi dùng tay không săn giết được một con gấu xám mấy ngàn cân sau đó, đã lột da của nó làm thành cái ví tiền này.” “A” Hắn nhìn lấy ví da trong tay Diệp Oản Oản hơi sửng sờ. “Không thể nào…” Anh ta vuốt ve mũi, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi lại: “Tôi tay không săn giết gấu xám cũng không có ít… Làm sao lại không biết còn có con gấu xám nặng mấy ngàn cân lượng tồn tại chứ…” Diệp Oản Oản nhìn thấy người bán hàng mặt đầy vẻ nghi hoặc, trong lòng cô quả thực có chút bất đắc dĩ, trọng điểm mà anh ta chú ý lại có thể đặt ở trên trọng lượng của con gấu xám. “Gấu xám mấy ngàn cân tôi chưa từng thấy, tôi đi săn giết gấu xám, con nặng nhất chỉ có một ngàn lượng hoặc mấy trăm cân mà thôi.” Thần sắc vô cùng nghiêm túc mà nói. “Vậy anh thật không dể dàng gì mới có được vật này ha.” Diệp Oản Oản nhẹ giọng cười một tiếng, cách người này nói thật có ý tứ. “Cũng còn may là đối với loại gấu xám này, đối phó cũng cần có kỹ xảo, cho nên có thể săn giết được nó cũng không tính là quá khó khăn.” Anh ta nói. Diệp Oản Oản lắc đầu một cái nói: “Ý của tôi là thời điểm anh săn giết gấu xám còn mang theo cân điện tử bên cạnh người, mới cân được trọng lượng của nó chứ.” Nghe xong anh ta tựa hồ có hơi không không vui nói: “Cô em, em đây chính là đang vũ nhục tôi rồi, chỉ cần dựa vào bản lĩnh của tôi mà nói thì cần gì có cân tôi mới biết cân nặng chứ, đối với tôi chỉ cần một cái quét mắt đại khái cũng biết được trọng lượng mà tôi cần vậy.” “Ồ vậy anh xem thử cân nặng của tôi coi.” Diệp Oản Oản thuận miệng hỏi. Anh ta quả thực bắt đầu xem xét, nhìn Diệp Oản Oản từ trên xuống dưới mấy lần, sau đó chắc chắn nói: “Một trăm năm mươi cân, chênh lệch không cao hơn ba cân.” (1 cân = 500g) Sắc mặt của Diệp Oản Oản trong nháy mắt đen thui, người này thật sự không phải là muốn cố ý gây chuyện với cô chứ… Nhìn thời gian thấy không còn kịp nữa rồi, Diệp Oản Oản cũng không thèm tiếp chuyện cùng cái tên này nữa, trực tiếp xoay người đi. “Cô em, em không mua món nào sao?” Anh ta ở sau lưng cô la lớn lên. Diệp Oản Oản giả vờ như không nghe thấy, mấy đồ vật kia mặc dù không nhìn ra có vẻ quý giá nào cả, nhưng chế tác quả thực không tệ, cô thật sự có chút yêu thích, đáng tiếc số tiền cô có vốn có hạn cho nên đành bỏ qua cô vẫn là nên nhanh đi chọn lễ vật cho yến thọ của ông nội cô thôi. “Giảm giá a!” Người bán hàng vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hô lên. Diệp Oản Oản dừng lại không bước đi tiếp nữa, nhưng không muốn quay đầu, âm thanh lại theo bản năng truyền ra ngoài: “Giảm giá như thế nào?” Người bán hàng: “Một trăm ngàn một cái!” Diệp Oản Oản: Gặp lại sau! Người bán hàng: “Mười ngàn!” Diệp Oản Oản cũng không quay đầu lại. “Một ngàn, không thể ít hơn được nữa!” anh ta nóng nảy nói. “Một trăm!” Diệp Oản Oản mở miệng. “Mẹ kiếp, có người như cô như vậy sao, trả giá từ một trăm ngàn còn tới một trăm đồng! Cô muốn đi cướp bóc sao!” Anh ta quả thật là sợ đến ngây người. Nhưng một giây kế tiếp dường như anh ta rất sợ cô bỏ đi vội vàng hô lên nói: “Một trăm liền một trăm, từng đó cũng đủ để cho lão tử ăn sủi cảo mấy bữa rồi… Để làm hài lòng con gái như các cô thật không dễ làm, nếu không phải cửa hàng của tôi mới khai trương chưa đủ ba tháng thì với món đồ một trăm ngàn này thiếu một đồng tôi cũng không bán…” Diệp Oản Oản chỉ là thuận miệng nói thôi, không nghĩ tới người này thực sự đáp ứng, vì vậy quả quyết xoay người lại, chỉ một món đồ trong số tác điêu khắc phẩm mà chính mình coi trọng mở miệng nói: “Tôi muốn cái này bọc lại cho tôi đi.” Bỏ một trăm ngàn ra mua được món này cũng không tính là cô bị thua thiệt, chắc là đúng giá rồi. “Yes Sir~!” Anh ta lấy ra một hộp quà tuyệt đẹp đem vật phẩm bỏ vào trong đó. “Cô em, em tên gì?.” Sau khi giao đồ cùng nhận tiền xong, anh ta lên tiếng hỏi. “Thời điểm muốn hỏi tên người khác anh có phải nên trước tiên nói họ tên của mình hay không?.” Diệp Oản Oản cười một tiếng đáp lại. “Tôi gọi là Nhiếp Vô Danh.” Chàng trai báo tên của mình xong vẻ mặt dường như rất đắc ý. “Ồ, tôi gọi là Diệp Hữu Danh.” Diệp Oản Oản thuận miệng nói. Cái tên bán hàng này, không chỉ bán hàng giả, ngay cả tên cũng là giả đi, cô cũng không tin có người dùng hai chữ Vô Danh làm tên gọi của mình. “Đây là cái tên quỷ quái gì a, là do cha mẹ ruột của em đặt ra sao?” Nhiếp Vô Danh kinh ngạc nhìn về phía Diệp Oản Oản. “Chỉ sợ tên của anh cũng chưa hẳn là do ba mẹ mình đặt đi!” Diệp Oản Oản khóe miệng nhỏ đáp lại, sau đó không muốn cùng Nhiếp Vô Danh nói nhảm nữa, thân hình chuyển một cái, biến mất ở bên trong phố đồ cổ. Chờ sau khi Diệp Oản Oản rời đi, Nhiếp Vô Danh sửa lại áo cao bồi trên người hơi nhăn một chút, rồi ngồi ở cạnh gian hàng, khôi phục bộ dáng vô cùng lười biếng, đem thân thể điều chỉnh lại thành tư thế an nhàn nhất. “Diệp Hữu Danh… Có chút ý tứ…” Nhiếp Vô Danh khóe miệng hơi hơi dương lên, nở một nụ cười tà mị lại lười biếng. “Mẹ… Con thích cái này…” Giờ phút này, một vị thiếu phụ đang mang theo đứa trẻ bảy tám tuổi xuất hiện trước gian hàng, Nhiếp Vô Danh vội vàng đứng lên giới thiệu: “Em nhỏ à, em thật tinh mắt nha, đây là đồ mà năm đó tôi tại Bắc cực dùng tay không săn giết gấu bắc cực đó… Sau đó dùng da lông… Ai, chớ đi a nghe tôi nói hết đã!”
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
叶家老宅。 豪华庄园外,几近被保安人员完全封锁,形成了一片隔离区。 多家媒体记者守在数百米外,一个个伸长了脑袋,朝着叶家老宅内观望。 一辆又一辆高档跑车缓缓驶入老宅门外,那一水的豪跑,看花了众记者的眼。 身着华丽礼服的明星大腕接连打开车门,踏着雍容华贵的脚步,朝着叶家老宅内走去。 媒体记者们站在封锁区外,一面惊叹声连连,一面片刻不停的举着手中的相机,争先恐后的抓拍着,那一个个显赫的身影。 “程曼妮……目前国内身价前十的超一线艺人……”一个记者可劲的举着相机,看着那刚刚走过的曼妙身影。 “那是皇天的一哥一姐?他们竟然都来了?!” 一个个身份贵重的明星鱼贯而入,瞬间让众急着恨不得多长两只手,多抓拍几个身影。 “今天可是叶老的寿辰,娱乐圈的半壁江山都来了,这阵势,金兰奖颁奖典礼现场也不过如此!” “如今的叶家,可不就是娱乐圈的半壁江山!” “可惜现场全部封锁了,如果能混进去,随便拍几张,那可真是……” 说到这里,媒体记者们纷纷哀怨的叹息摇头。 他们能够站在外围,感受下叶老寿辰的盛况,已算荣幸之至,就叶家保安的手段而言,别说混进去了,就算是稍稍靠近大门,怕是都会在瞬间被叶家保安给扔出去。 “这叶家果然厉害,竟然有这么多的巨星前来捧场,这么大的阵仗,我可还真没见过。” “这就叫大阵仗了?叶家现在虽是娱乐圈当之无愧的龙头老大,但多年前的那件丑闻,却让叶家元气大伤,难以企及当年最辉煌的时候,若是没有发生那件事情,这叶家怕是还要繁盛一倍……” “丑闻?什么丑闻?”听到这话,有些新入行的媒体记者,顿时来了兴趣,一个个眼神激动的看向方才开口的那名记者。 那些新记者,对诸如此类的话题颇有兴趣,纷纷追问起来。 “能够让叶家元气大伤的丑闻,那得是多大的事……” “前辈不妨说出来让我们长长见识!” 一位年岁稍长的媒体记者,一身职业装束,指间抵住镜框,朝着上方轻抬,被追问之下,一副神秘的语气八卦道,“这算是叶家家丑吧,当年叶家虽想要极力隐瞒,但事件太大,终究是纸包不住火,被许多人联手挖了出来,到今时今日,也已经成了不算秘密的秘密。” 像叶氏这样的大族,自然不像表面般风雨平顺,毫无波澜。 数年前叶家被挖出的丑闻,就曾轰动整个业界,差点动摇叶家根基。 新入行的几位记者,越听越兴奋,纷纷朝他身前靠近数步,竖起耳朵,深怕漏了什么重要的信息。 “众所周知,现在叶氏集团的总裁,是叶老二儿子叶绍安,可在几年前,叶绍安在叶氏集团的职位还过是个助理!”年岁稍长的记者神秘兮兮道。 “什么意思?” 几位记者神色不解。
Nhà cũ Diệp gia. Bên ngoài trang viên xa hoa được nhân viên an ninh hoàn toàn phong tỏa, tạo thành một khu vực cách ly. Ở bên ngoài mấy trăm thước đã có rất nhiều phóng viên truyền thông canh giữ, từng người từng người một đang chờ đợi, hướng về phía nhà cũ Diệp gia mong có thể lấy được một ít thông tin. Một chiếc lại một chiếc xe xa hoa chậm rãi lái vào cửa nhà họ Diệp, từng chiếc một chạy qua chạy lại làm cho mấy người phóng viên nhìn thôi mà đã chóng hết cả mặt. Những người xuất hiện tại đây đều mặc những bộ lễ phục hoa, nào là minh tinh nào là người có tiếng có thế lực liên tiếp mở cửa xe bước xuống, vừa duyên dáng lại vừa sang trọng hướng về bên trong nhà cũ Diệp gia đi tới. Các phóng viên truyền thông đứng ở bên ngoài khu vực được phong tỏa, một bên lên tiếng liên tục thán phục, một bên không ngừng mà giơ cameras trong tay lên, chen lấn nhau quạy lại hình ảnh của từng bóng dáng của những người nổi tiếng lừng lẫy. “Trình Mạn Ny… Trước mắt là một nghệ sĩ quốc nội bản thân là một trong 10 nghệ sĩ siêu sao…” Một người phóng viên giơ cameras lên quay lại bóng người dịu dàng mới vừa đi qua lúc nãy. “Đó là nhất ca nhất tỷ của Hoàng Thiên nha bọn họ đều đã đến rồi kìa!” Từng minh tinh thân phận cao quý nối đuôi nhau mà tiến vào, trong nháy mắt để cho mấy người phóng viên nhanh chóng vội vã hận không thể có nhiều hơn hai cái tay, để có thể quay lại được nhiều hình ảnh hơn. “Hôm nay là sinh nhật của Diệp lão người sở hữu một nửa giang sơn trong giới giải trí, trận thế này có thể so sánh được với hiện trường buổi lễ trao giải thưởng Kim Lan nha!” “Bây giờ Diệp gia, đã không phải là một nửa giang sơn của giới giải trí nữa rồi!” “Đáng tiếc toàn bộ hiện trường đều đã bị phong tỏa, nếu mình có thể trà trộn chui vào đó, chỉ cần tùy tiện chụp mấy bức thôi thì cũng đã đủ rồi, đó thật đúng là quá tuyệt mà…” Nói tới chỗ này, các phóng viên truyền thông rối rít ai oán thở dài lắc đầu. Bọn họ có thể đứng bên ngoài đã có thể cảm thụ được sự rầm rộ hoành tráng của sinh nhật Diệp lão, đây cũng đã tính là vô cùng vinh hạnh rồi, đối với thủ đoạn của bảo an Diệp gia mà nói, đừng nói là trà trộn đi vào, coi như là có thể đến gần được cửa chính đi chăng nữa thì bọn họ sợ trong nháy mắt cũng bị bảo an Diệp gia ném ra khỏi cửa mất. “Diệp gia này quả nhiên là lợi hại, lại có nhiều người nổi tiếng tham gia như vậy, chiến trận lớn như thế này, tôi chưa từng thấy qua lần nào cả.” “Cái này có thể gọi là trận chiến lớn sao? Diệp gia hiện tại tuy hoàn toàn xứng đáng với vị trí lão đại giới giải trí nhưng nhiều năm trước xảy ra vụ tai tiếng đó, đủ để cho Diệp gia tổn thương nguyên khí nặng nề, hiện giờ khó mà so sánh với thời điểm huy hoàng nhất năm đó được, nhưng nếu không có phát sinh chuyện kia, bây giờ Diệp gia sợ là còn muốn phồn thịnh gấp đôi…” “Tai tiếng? Tai tiếng gì vậy?” nghe nói như vậy, phóng viên truyền thông mới vào nghề nhất thời hứng thú hỏi lại, từng ánh mắt kích động nhìn về phía người phóng viên mới mở miệng kia. Những phóng viên mới gia nhập kia, đối với loại chủ đề như này khá có hứng thú, rối rít truy vấn. “Tai tiếng có thể làm cho Diệp gia tổn thương nguyên khí nặng nề nhất định phải là chuyện cực kì lớn…” “Tiền bối không ngại nói ra để cho chúng ta được thêm kiến thức!” Một vị phóng viên tuổi tác hơi lớn, một thân mặc đồ chức nghiệp, ngón tay chỉnh lại chiếc kính của mình, dưới tình huống bị truy hỏi, bộ dạng thần bí bát quái nói: “Đây coi như là việc xấu trong nhà Diệp gia đi, năm đó Diệp gia mặc dù dùng hết sức muốn giấu giếm việc này nhưng sự kiện đó quá lớn, cuối cùng giấy không thể gói được lửa, bị rất nhiều người liên thủ đào lên, đến ngày hôm nay, cũng đã không tính là bí mật nữa rồi.” Đại gia tộc giống như Diệp thị bề ngoài luôn suôn sẻ nhưng bên trong nội bộ đương nhiên không giống mặt ngoài không chút nào gợn sóng được. Mấy năm trước đây Diệp gia bị khơi ra tai tiếng, từng chấn động toàn bộ nghiệp giới, thiếu chút nữa làm lung lây cả nền móng của Diệp gia. Mấy vị phóng viên mới vào nghề càng nghe càng hưng phấn, rối rít hướng đến gần trước người anh ta mấy bước, vễnh tai lên lắng nghe kĩ như sợ bị lọt mất tin tức trọng yếu gì đó. “Mọi người đều biết, tổng giám đốc hiện tại của tập đoàn Diệp thị là con trai thứ hai của Diệp lão – Diệp Thiệu An, mấy năm trước, chức vị Diệp Thiệu An ở tại tập đoàn Diệp thị chẳng qua chỉ là một người phụ tá mà thôi!” Phóng viên kia thần thần bí bí nói. “Có ý gì chứ?” Mấy vị phóng viên kia thần sắc không hiểu hỏi lại.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
叶氏集团的叶绍安,谁人不知晓,那可是叶氏集团的掌门人。 多年前,怎么会还只是个助理? 年纪稍长的记者看着众人充满了好奇的目光,当即小声道: “那叶绍安是叶老的二儿子,而叶老还有一位大儿子,名叫叶绍廷,在丑闻未被曝出之前,叶绍廷才是叶氏集团的正主,叶绍安不过是他的副手罢了。” “还有这种事情?” 那些新入行的记者,对于叶家的家庭成员,自然不会太过于熟悉,仅是熟知表面。 “那还有假?只不过……据说,当时叶氏集团掌门人叶绍廷,严重涉黑,甚至以一些非法手段,利用公司洗钱走私,挪用私吞大笔公款。” 这些老旧的往事,放在此刻,扔像重磅炸弹,让那些新人记者震惊不已。 这叶绍廷莫不是疯了吧? 竟然干出这么吃里扒外的事情? “事情发生约一月后,叶绍安大义灭亲,主动揭发叶绍廷,确凿证据之下,叶绍廷也亲口承认,叶老震怒,之后与叶氏高层一同,把叶绍廷逐出公司,驱逐了这颗毒瘤,自那之后,也是集团就交给了叶老的二子叶绍安。”年长记者提起这段过往,有些嘘唏。 “那……现在叶绍廷如何了?”有记者好奇开口。 “他啊?他干出这样的事情,这样的垃圾,谁还敢用,现在据说在某家小公司打工,一对儿女也没什么出息,大儿子叶慕凡在给叶绍廷当初的司机打工,女儿更是个极品,不但长得出奇的丑陋不说,还是个不学无术的小太妹,到处惹是生非!”年长记者将自己知晓的自口中平淡道出。 对于叶绍廷一家,他们这些记者显然并无任何好感。 “真是没想到,叶家竟然还出了这么一堆极品,真是……” “叶绍廷一家都是扶不上墙的阿斗,不过叶绍安的女儿叶依依,倒是品行极好,相貌不俗,年纪轻轻,本事却比父亲叶绍安还大,如今已是叶氏集团旗下皇天娱乐艺人经济部总监,带出大火的艺人无数,这同是叶家一辈的女孩,却是天壤之别……要是叶绍廷有叶依依这样的女儿,也不至于混的这么落魄。”又有记者出声道。 有道是,龙生龙,凤生凤,老鼠的儿子会打洞,叶绍廷吃里扒外便是自身品行低劣,既有这样的父亲,那他的一双儿女又能是什么好货?还不是上梁不正下梁歪。 随着话音刚刚落下,不等有人开口,一辆白色宾利越过人群,缓缓驶入叶家老宅。 从侧窗,能够看见女子一张仿若美玉雕琢般的精致盛颜。 只一瞬间,所有记者的注意力,都被那女子的侧颜所吸引了过去,一个个睁大了眼睛,深怕错过了什么有来头的人物。 很快,宾利停靠在叶家老宅旁,司机从驾驶座走出,将车门打开。 车内的女子迈步,缓缓自左侧车门下车。 一身白色晚礼裙像是为其量身定做,墨染般的长发松散的在脑后挽了一个发髻,用一支碧玉簪子固定,高贵而优雅,又透着一股令人怦然心动的柔弱婉约,美的不可方物。
Diệp Thiệu An không người nào không biết đây chính là chủ tịch của tập đoàn Diệp thị. Người có vị trí cao như vậy nhưng nhiều năm trước chỉ là người phụ tá thôi sao? Người phóng viên đang kể chuyển kia nhận thấy ánh mắt đầy tò mò của mọi người, lúc này nhỏ giọng nói: “Diệp Thiệu An là con thứ hai của Diệp lão, Diệp lão còn có một người con trai lớn nữa là Diệp Thiệu Đình, nếu vụ tai tiếng kia không bị lộ ra, Diệp Thiệu Đình mới chính là chủ của tập đoàn Diệp thị, Diệp Thiệu An chẳng qua chỉ là trợ thủ của ông ta mà thôi.” “Còn có loại chuyện này sao?” Những phóng viên mới vào nghề kia đối với thành viên gia đình của Diệp gia đương nhiên không quá mức quen thuộc, chỉ là quen thuộc mặt ngoài thôi. “Sao có thể là giả được? Nghe nói, khi đó Diệp Thiệu Đình chủ nhân tập đoàn Diệp thị, có liên quan mật thiết tới hắc đạo, thậm chí còn dùng một vài thủ đoạn phi pháp, lợi dụng công ty rửa tiền buôn lậu, dùng tiền của công tham ô cho mình một vài khoản tiền riêng nữa.” Những thứ chuyện cũ kỹ này, nói ra vào thời khắc này, giống như một loạt bom đạn được ném ra, để cho những người phóng viên mới kia khiếp sợ không thôi. Diệp Thiệu Đình này chẳng lẽ là điên rồi sao? Ông ta lại có thể làm ra chuyện ăn cây táo rào cây sung như vậy sao? “Sự tình phát sinh sau khoảng một tháng, Diệp Thiệu An đại nghĩa diệt thân, chủ động tố giác Diệp Thiệu Đình, có chứng cớ vô cùng xác thực, Diệp Thiệu Đình cũng chính miệng mình thừa nhận làm cho Diệp lão tức giận, sau đó đem Diệp Thiệu Đình đuổi ra khỏi công ty, coi như cũng là bỏ đi một khôi u ác tính tiềm ẩn, từ đó về sau, cả tập đoàn Diệp Thị liền giao cho Diệp Thiệu An.” Người phóng viên kia nhấc lại đoạn sự kiện đã qua này, có chút bùi ngùi xúc động. “Vậy… Hiện tại Diệp Thiệu Đình như thế nào?” có phóng viên hiếu kỳ mở miệng hỏi. “Ông ta a làm ra chuyện như vậy, loại rác rưởi này, còn ai dám dùng, hiện tại nghe nói tại công ty nhỏ của Mỗ gia làm công, ông ta có một đôi trai gái nhưng cũng không có tiền đồ gì, con trai lớn Diệp Mộ Phàm đang làm tài xế cùng công ty với Diệp Thiệu Đình, con gái càng là một người cực phẩm, chẳng những dáng dấp khác thường xấu xí không nói, còn là một người không học vấn không nghề nghiệp, chuyên đi khắp nơi gây rối!” Người phóng viên lớn tuổi đó đem những điều mình biết được từ trong miệng bình thản nói ra. Đối với một nhà Diệp Thiệu Đình, những ký giả như bọn họ hiển nhiên cũng không có bất kì hảo cảm nào. “Thật là không có nghĩ đến Diệp gia lại còn tạo ra được một nhóm cực phẩm như vậy, thực sự là…” “Một nhà Diệp Thiệu Đình đều là những người không tưởng, bất quá con gái của Diệp Thiệu An là Diệp Y Y, ngược lại đức hạnh cực tốt, tướng mạo không tầm thường, tuổi còn trẻ, bản lĩnh so với cha là Diệp Thiệu An còn lớn hơn nhiều, bây giờ đã là tổng giám nghệ sĩ của giải trí Hoàng Thiên một công ty dưới cờ tập đoàn Diệp thị, cô ấy đưa ra rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng rồi, cũng cùng là con gái của Diệp gia nhưng khác nhau một trời một vực… Nếu con gái Diệp Thiệu Đình như Diệp Y Y thì cũng không đến nổi chật vật phải lăn lộn kiếm sống khó khăn như bây giờ rồi.” Lại có phóng viên lên tiếng nói. Người xưa có câu: rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột con trai biết đánh động, Diệp Thiệu Đình ăn cây táo, rào cây sung chính là tự thân mình đức hạnh thấp kém, có người cha như vậy cho nên con trai con gái của ông ta sao có thể là đồ gì tốt được chứ? Còn không phải là thượng bất chính hạ tắc loạn sao?. Theo tiếng nói mới vừa rơi xuống, không đợi có người mở miệng, một chiếc Bentley màu trắng chạy ngang qua đám người bọn họ rồi chậm rãi lái vào nhà cũ Diệp gia. Theo bên cửa sổ, có thể nhìn thấy đó là một cô gái có gương mặt mỹ ngọc tạo hình tinh xảo. Chỉ trong nháy mắt, tất cả sự chú ý của phóng viên đều bị nhan sắc của cô gái bên kia hấp dẫn, từng người một trợn to hai mắt, sợ bỏ lỡ đi hình ảnh của nhân vật có lai lịch này. Rất nhanh, xe Bentley đậu sát ở nhà cũ Diệp gia, tài xế từ ghế lái đi ra, đem cửa xe mở ra. Bên trong xe nữ tử cất bước, chậm rãi tự bên trái cửa xe bước xuống. Một thân váy dạ hội màu trắng vừa ý trên người, một vài lọn tóc dài phân tán ở sau ót, búi tóc được dùng một cây trâm bích ngọc cố định lại, cao quý mà ưu nhã, lại lộ ra cần cổ trắng nỏn làm người ta tim đập thình thịch nhu nhược uyển ước, xinh đẹp không thể tả.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
那女子不过是刚刚出现,便瞬间惊艳了封锁区的记者们,引来了一片惊叹之声。 “那是哪位明星?怎么之前从来都没见过?” “那就是叶依依,叶家二老最宝贝的嫡孙女,叶氏集团总裁叶绍安唯一的女儿!”知情的记者道。 这一句话,顿时引来不少新记者的感叹。 “叶依依长得也太好看了点吧?就这个容貌,完全能够同娱乐圈那些最美的艺人比肩,更别说她那股气质,根本就不是娱乐圈艺人能够相提并论的。” 叶依依很少在公众前露面,这些媒体记者每次见到叶依依都免不了一番惊艳。 “这个气质,的确是骨子里带的……” “如果叶依依出道,不说旁的,光是这张脸和那股气质,就足够她红到发紫。” “叶依依何等身份,哪里需要进娱乐圈,人家可不是空有美貌的花瓶,能力厉害着呢!将来整个叶氏集团都将是她的……” 一群记者正说着,却见一名年轻男子紧跟着从车里走了出来。 男子长身玉立,俊美无俦,一身Brioni专属定制西装,每一个细节都几近完美,面上带着淡淡的笑意,径直走到了叶依依身旁。 “我去,我看到了谁?那不是……帝都顾氏集团继承人顾越泽吗!” “啊啊啊!好帅啊!” 外围的一些女性记者见到顾越泽纷纷惊叫起来,比见到那些小鲜肉和大明星还要激动。 娱乐圈那些小鲜肉与这位相比简直黯然失色,亦或根本无法相提并论,仿若身处完全不同的两个次元。 娱乐圈颜值较高的小鲜肉,也仅限于颜值,自身气质则是经过系统培训,后天刻意展现而出,相对于顾越泽,如叶依依相同,气场与气至融合,完全是骨子内所迸发而出,并非系统培训过的偶像爱豆能够相比。 此刻,一些皇天旗下年轻男女艺人,站在顾越泽和叶依依身旁,瞬间失去了所有的色彩,两相比较之下,更是形成了强烈的对比。 在众人惊艳的目光下,叶依依微微撩过肩头的发丝,修长的手臂自然而然的挽住了顾越泽的手臂,顾越泽低头对着叶依依展露了一抹宠溺的微笑,手掌轻扶在叶依依搭在他手臂上的小手,郎才女貌的两人,不徐不疾,朝着叶家老宅内走去。 “咦……”见叶依依和顾越泽如此亲密,有记者口中发出一声疑惑的低喃,“顾越泽和叶依依的关系,看起来很不一般啊……” “这都不清楚吗?”那位年长记者道:“顾越泽和叶依依正在交往中,顾越泽的身份,如今不仅仅为顾氏集团的继承人,更是以准女婿的身份,成为了叶氏集团旗下,皇天娱乐的执行总裁。” “顾越泽和叶依依在交往?可我怎么听说,顾越泽是有未婚妻的?” “未婚妻?呵……的确,顾越泽是有未婚妻,他未婚妻也是叶老孙女,名叫叶绾绾,就是叶绍廷的小女儿。” 提及叶绾绾,一些老记者皆露出了颇有深意的表情。 “叶绍廷的女儿啊……”
Cô gái kia chỉ vừa mới xuất hiện, trong nháy mắt vẻ kinh diễm kia làm cho các phóng viên có mặt tại hiện trường ôn ào xao động một trận tiếng thán phục vang lên. “Người kia là vị minh tinh nào? Tại sao từ trước tới tới giờ tôi cũng chưa từng thấy qua?” “Đó chính là Diệp Y Y, cháu gái tôn quý của Diệp gia, con gái duy nhất của tổng giám đốc Diệp Thiệu An tập đoàn Diệp thị!” Phóng viên kích động nói. Một câu nói này, nhất thời đưa tới không ít lời than thở của phóng viên. “Diệp Y Y dáng dấp cũng quá đẹp đẽ đi chỉ cần dựa vào dung mạo này hoàn toàn có thể cùng những nghệ sĩ đẹp nhất giới giải trí kia sánh vai với nhau, chớ nói chi là bản thân cô ấy còn có loại khí tức đặc biệt như thế này, căn bản cũng không phải là bất kì người nghệ sĩ nào trong giới giải trí này cũng có được.” Diệp Y Y rất ít khi lộ diện trước mặt công chúng cho nên những phóng viên truyền thông này mỗi lần nhìn thấy Diệp Y Y đều không tránh được một phen kinh diễm. “Cái khí chất này đích thật là từ trong xương đi ra mà…” “Nếu như Diệp Y Y xuất đạo không cần nói gì thêm, chỉ cần gương mặt cùng loại khí chất bức người này cũng đủ để cho cô ấy nổi tiếng khắp giới rồi.” “Thân phận của Diệp Y Y là cao quý cỡ nào a, cần gì yêu cầu vào giới giải trí, người ta cũng không phải chỉ là một bình hoa di động xinh đẹp, không biết làm gì năng lực làm việc cực kì lợi hại! Tương lai toàn bộ tập đoàn Diệp thị đều trở thành của cô ấy…” Một đám phóng viên đang nói lại thấy một chàng trai trẻ tuổi theo sát từ trong xe đi ra. Chàng trai đó thân thể như ngọc, tuấn mỹ vô cùng, mặc bộ âu phục Brioni được chế tác riêng, mỗi một chi tiết nhỏ đều gần như hoàn mỹ, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, đi thẳng tới bên người Diệp Y Y. “Tôi phi a, tôi thấy được ai đây chẳng phải là… người thừa kế của tập đoàn Cố thị ở Đế đô – Cố Việt Trạch sao!” “A a a! Thật là đẹp trai a!” Bên ngoài một vài nữ phóng viên nhìn thấy Cố Việt Trạch rối rít la lên, so với khi nhìn thấy những tiểu thịt tươi cùng đại minh tinh còn kích động hơn. Nhan sắc của những tiểu thịt tươi trong giới giải trí so sánh với Cố Việt Trạch quả thật là hết sức ảm đạm phai mờ, như là một người là thiên tiên ở trên trời một người là người tầm thường ở dưới nhân gian, mấy người bọn họ căn bản không có cách nào đánh đồng với nhau, hào quang phát ra từ hai bên hoàn toàn bất đồng. Người đẹp trong giới giải trí cũng khá nhiều nhưng khí chất của bản thân lại hiếm, người tự có được chủ yếu là được trải qua sự huấn luyện, sau đó mới từ từ hiện ra, so với Cố Việt Trạch và Diệp Y Y thì hoàn toàn không giống nhau, khí thế cùng với dung mạo hoàn toàn từ trong người tỏa ra, cũng không phải là chuyện mà bất kì nghệ sĩ thần tượng nào học qua đều có thể làm được. Giờ phút này, một vài nghệ sĩ nam nữ trẻ tuổi dưới cờ Hoàng Thiên đứng ở bên cạnh Cố Việt Trạch cùng Diệp Y Y, trong nháy mắt đã mất đi tất cả màu sắc hình ảnh của mình, hai bên so sánh lại càng làm cho người nhìn thấy một sự chênh lệch lớn không thể tả được. Đang lúc mọi người tập trung ánh mắt của mình nhìn cảnh sắc đẹp đẽ đó, Diệp Y Y hơi hơi vung vài sợi tóc qua đầu vai, cánh tay thon dài một cách tự nhiên khoác lên cánh tay của Cố Việt Trạch, Cố Việt Trạch cúi đầu hướng về phía Diệp Y Y lộ ra vẻ mặt cưng chìu sau đó mỉm cười, bàn tay nhẹ vịn lên bàn tay nhỏ của Diệp Y Y đang được khoác trên cánh tay của anh ta, hai người trai tài gái sắc không nhanh không chậm đi vào bên trong nhà cũ Diệp gia. “Ồ…” Thấy Diệp Y Y cùng Cố Việt Trạch thân mật như thế, có vài phóng viên trong miệng phát ra một vài tiếng nghi ngờ lẩm bẩm: “Quan hệ giữa Cố Việt Trạch cùng Diệp Y Y thoạt nhìn rất không bình thường a…” “Cái này cũng không biết sao?” người phóng viên lớn tuổi kia nói: “Cố Việt Trạch cùng Diệp Y Y đang lui tới với nhau, thân phận của Cố Việt Trạch, bây giờ ngoài thân phận là người thừa kế tập đoàn Cố thị, anh ta còn sắp có thêm thân phận con rể tập đoàn Diệp thị chồng của tổng giám đốc giải trí Hoàng Thiên tương lai.” “Cố Việt Trạch cùng Diệp Y Y lui tới sao? Nhưng tôi nghe nói Cố Việt Trạch đã có vị hôn thê rồi mà?” “Vị hôn thê a… Quả thực, Cố Việt Trạch đã có vị hôn thê, vị hôn thê của anh ta cũng là cháu gái Diệp lão tên là Diệp Oản Oản, chính là cô con gái nhỏ của Diệp Thiệu Đình.” Nói tới Diệp Oản Oản, một phóng viên lão làng lộ ra vẻ mặt thâm ý. “Con gái của Diệp Thiệu Đình a…”
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
“叶绍廷如今在一家小公司打工,自身温饱都成了问题,他那个女儿,可是出了名的小太妹,而且长得其丑无比,就凭她也能攀着顾越泽?顾越泽也好,顾氏集团也罢,除非瞎了眼,否则怎么可能瞧得上叶绾绾?” “可不是!我还听说,当年是叶绍廷硬逼着顾越泽和顾氏集团承认这门婚事的……实际上当年顾越泽喜欢的便是叶依依……” “虽然是小道消息,但感觉不像是作假,那叶绾绾不光长得丑,而且体重惊人,胖的厉害,以叶绾绾那副又胖又丑的模样,谁愿意娶她?要不是当初仗势欺人,用下三滥的手段拆散了顾越泽和叶依依,这顾越泽未婚妻的位置,哪里能轮得到她?” 叶绾绾的相貌,这些媒体记者,大多也是听说,并未见过。 但众口一致,言叶绾绾貌丑人作,几乎不会有什么出入。 听说多了,假的也自成真,人言向来如此。 媒体记者大约围守了几个小时,来往此处的艺人逐渐不再频繁,叶家老宅宾客迎接终于进入尾声。 而大多记者并未就此离去,谁也无法保证,叶老寿宴中途,是否会传出新闻。 即便是能够捕捉到当红艺人的醉态,也不枉等候的辛苦。 又过了两刻钟,前来为叶老祝贺之人,几乎已经全部到场,再也无人露面。 直到傍晚时分,一辆出租车缓缓驶入此处,在一众豪车之间,那辆略显破旧的出租车,自然显得格外扎眼。 “走错地了吧……” 见到出租车,几位记者面露疑惑,来参加叶家寿宴的,哪会有作廉价租出车的人? 叶家保安则是在封锁区外,将出租拦下,言称是私家地带,禁止通行。 司机将出租停住,略微不耐的转身看向后座的一家三口。 中年男子两鬓斑白,面上也染着风霜,抱歉地朝着司机笑了笑,付过车费后挽着妻子下了车。 副驾驶座上,一名长相俊朗的青年也随之推开车门。 “这里是私人区域,闲杂人等,请绕行。”几位保安冷着脸看向一家三口,眼底写满了不耐烦。 被保安阻拦后,青年的眉宇之间顿时染上一抹怒气,“你知道我们是谁吗?!” “慕凡,别那么冲!”粱婉君看到自家儿子如此大喝,忙轻声提醒。 叶慕凡眉头紧皱,咬了咬牙根,虽然不太情愿,却还是闭了嘴。 叶绍廷看了儿子一眼,心中叹息一声,随即上前几步,态度温和地开口道,“麻烦通报一下,就说叶绍廷前来给父亲拜寿。” “叶……叶绍廷?!” 听闻此言,为首的保安人员顿时一愣。 他来到叶家负责安保已有数年,当初叶氏集团的掌门人,正是叶绍廷。 虽然并未见过叶绍廷本人,但这名号如何能够陌生。 “你……你是叶绍廷,叶家大少爷?” 保安神色略微有些古怪,目光自这一家三口身上扫过,除了青年穿着显得体一些外,这对夫妻则十分普通,在今日寿宴众多宾客之中,甚至可说是穿的相当寒酸。 这哪里像当年叱咤风云的叶绍廷…… “请问……您有叶家的请帖吗?”保安迟疑了片刻问道。 “你放什么屁!”不等叶绍廷开口,叶慕凡顿时一怒:“我们来给爷爷拜寿,要什么请帖!” ———————————————— 【上架通知:emmm……不知不觉《蜜爱》连载已经有三个半月的时间,在此要对每一位支持我的囧萌们鞠躬,因为你们的陪伴,我才能一路走到至今!明天,也就是12月1日本书就会上架入V了,用Q币就可以充值,一章 几分,每天几毛,看一个月估计也只要花一包零食的钱,希望大家可以支持正版阅读~最后,上架当天会有爆更,后面将会解锁更多苏爽的内容~再次鞠躬,希望继续看到你们萌萌的身影,挨个么么哒~~ PS:上架福利,这章 下面抽三名小可爱送蜜爱定制抱枕,后面陆续还会有更多福利活动~\(≧▽≦)/~】
“Diệp Thiệu Đình bây giờ ở tại một công ty nhỏ làm công, chỉ việc lo cho chuyện ăn no mặc ấm của mình thôi cũng đã là vấn đề lớn rồi, cô con gái kia của ông ta có thể coi là tiểu thái muội nổi danh, hơn nữa dáng dấp vô cùng xấu xí, chỉ bằng cô ta sao có thể níu kéo Cố Việt Trạch được?  Trừ phi Cố Việt Trạch hay tập đoàn Cố thị mắt bị mù chứ nếu không làm sao có thể để Diệp Oản Oản lọt vào mắt xanh của mình được?” “Cũng không phải là vậy nha! Tôi còn nghe nói, năm đó là Diệp Thiệu Đình ép buộc Cố Việt Trạch cùng tập đoàn Cố thị thừa nhận mối hôn sự này… Trên thực tế người mà năm đó Cố Việt Trạch yêu thích chính là Diệp Y Y…” “Mặc dù chỉ là tin đồn nhưng tôi cảm giác không giống như là làm giả, Diệp Oản Oản không chỉ xấu xí, hơn nữa trọng lượng cơ thể còn kinh người quá mập luôn, lấy bộ dạng vừa mập vừa xấu xí kia của Diệp Oản Oản ai lại nguyện ý cưới cô ta chứ nếu không phải là ban đầu ỷ thế hiếp người, dùng thấp hèn thủ đoạn chia rẻ Cố Việt Trạch cùng Diệp Y Y thì vị trí vị hôn thê của Cố Việt Trạch làm sao có thể đến phiên cô ta chiếm giữ chứ.” Tướng mạo của Diệp Oản Oản những phóng viên này phần lớn cũng chỉ mới nghe nói thôi cũng chưa từng gặp qua lần nào. Nhưng mọi người đều nhất trí tướng mạo của Diệp Oản Oản vô cùng xấu xí cho nên sẽ không thể nào xuất hiện trong buổi tiệc hôm nay được. Nghe người khác nói đi nói lại quá nhiều lần rồi, cho nên chuyện dù là giả cũng tự khắc thành thật, người xưa đã từng nói như vậy. Phóng viên truyền thông ước chừng vây quanh đó được mấy giờ, số lượng nghệ sĩ đi đến không còn nhộn nhịp nữa bọn họ tự hiểu việc đón tiếp khách khứa của Diệp gia rốt cuộc cũng gần kết thúc rồi. Nhưng phần lớn phóng viên ở đây ai cũng không muốn rời đi, dù sao thì không một ai có cách nào bảo đảm được thọ yến của Diệp lão giữa chừng sẽ có tin tức hay ho gì đó được truyền ra. Dù chỉ có thể chụp được hình ảnh nghệ sĩ đang ăn khách say xỉn thì cũng không uổng công bọn họ chờ đợi khổ cực mà. Lại qua ba mươi phút nữa, những người nên tới chúc mừng Diệp lão có lẽ đãcó mặt toàn bộ, không thấy có thêm người nào khác xuất hiện nữa. Cho đến lúc chạng vạng tối, một chiếc xe taxi chậm rãi lái vào nơi này, ở giữa một đám xe sang trọng, chiếc xe taxi hơi cũ nát kia tự nhiên lộ ra vẻ đặc biệt chói mắt. “Chắc là đi nhầm địa chỉ rồi nha…” Nhìn thấy chiếc xe taxi, mặt mấy vị phóng viên ở đó lộ vẻ nghi ngờ, người tới tham gia thọ yến Diệp gia làm sao có thể thuê xe giá rẻ để đến được? Bảo an của Diệp gia đang phong tỏa ở bên ngoài, thấy một chiếc taxi đang tiến lại gần liền ngăn lại nói đây là khu vực tư gia cấm chỉ đi lại. Tài xế thấy xe mình bị chặn lại, hơi không kiên nhẫn xoay người nhìn về một nhà ba người phía chỗ ngồi phía sau. Người đàn ông trung niên mái tóc có điểm bạc trắng, trên mặt cũng nhuộm đầy phong sương, lên tiếng xin lỗi hướng về phía tài xế cười một tiếng, sau đó trả tiền xe rồi kéo vợ mình cùng nhau xuống xe. Chỗ cạnh tài xế, một thanh niên tướng mạo anh tuấn cũng theo đó đẩy cửa xe ra. “Nơi này là khu vực tư nhân những người không có phận sự, mời đi chỗ khác.” Mấy vị bảo an mặt lạnh nhìn về phía một nhà ba người, đáy mắt viết đầy vẻ không khoan nhượng. Bị bảo an ngăn trở trên trán người thanh niên kia nhất thời đầy vẻ tức giận nói: “Anh có biết chúng tôi là người nào không!” “Mộ Phàm, đừng xông vào như vậy!” Lương Uyển Quân nhìn thấy con trai lớn nhà mình như vậy nhẹ giọng nhắc nhở. Diệp Mộ Phàm chau mày, cắn cắn hàm răng, mặc dù không quá tình nguyện nhưng không tiếp tục lên tiếng nữa. Diệp Thiệu Đình nhìn con trai một cái, trong lòng thở dài một tiếng, ngay sau đó tiến lên mấy bước, thái độ ôn hòa mở miệng nói: “Làm phiền các anh thông báo một chút tôi là Diệp Thiệu Đình tới cho chúc thọ cha.” “Diệp… Diệp Thiệu Đình!” Nghe lời nói này, người đứng đầu nhóm nhân viên an ninh nhất thời sửng sốt một chút. Anh ta tới Diệp gia phụ trách an ninh đã mấy năm rồi, ban đầu chủ tịch của tập đoàn Diệp thị chính là Diệp Thiệu Đình. Mặc dù cũng chưa từng gặp qua Diệp Thiệu Đình nhưng đối với danh xưng này người nào mà không biết cơ chứ. “Ông… Ông là Diệp Thiệu Đình, đại thiếu gia Diệp gia sao? “ Bảo an thần sắc hơi có chút cổ quái, ánh mắt nhìn qua một nhà ba người này, ngoại trừ thanh niên ăn mặc hơi có vẻ hợp thời một chút, đôi vợ chồng này lại hết sức bình thường, so với những khách mời trong buổi thọ yến hôm nay thì có thể nói là mặc tương đối mộc mạc. Đây lại chính là Diệp Thiệu Đình – người từng một thời oai phong một cõi sao?. “Xin hỏi… Ngài có mang theo thiệp mời của Diệp gia sao?” bảo an chần chờ trong chốc lát rồi lên tiếng hỏi. “Anh đang nói cái gì rắm gì a?!” Không đợi Diệp Thiệu Đình mở miệng, Diệp Mộ Phàm nhất thời giận dữ nói: “Chúng tôi tới chúc thọ cho ông nội của tôi tại sao lại cần thiệp mời chứ!”
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
叶家老宅内,映入眼帘的是一处巨大的露天庄园,柳树成排,张灯结彩,极为喜庆。 老宅管家是一位上了岁数的中年男子,一双狭长的眸子内敛精明。 “黄管家,别来无恙!” 几位前来参加寿宴的中年男子,满脸笑意,朝着管家打着招呼。 管家一一点头示意,不卑不亢,但若仔细打量,却隐约能从其眸内看出一丝人上人的神色,带着某种不可见的傲然。 叶家外围庄园内,皇天娱乐旗下,几位颜值不低的小鲜肉凑在一处,窃窃私语。 “不就是一个管家吗,态度太傲慢了吧?” 几位皇天娱乐旗下的小鲜肉,看着管家那副姿态,颇为有些不解。 与黄明坤打招呼的,几乎全是帝都有头有脸的人物。 “态度傲慢?”某位年长的艺人笑道:“人黄管家可是叶依依小姐身前的第一红人,在叶家的权势也极大,颇有地位,且靠着叶依依的关系,和许多达官贵人都有交情,人家的面子可比你们多多了。” 那几个小鲜肉不由暗暗咋舌,叶家了不得,没想到叶家的管家都这么有来头。 管家能够做到这个份上,也算难见。 几人更是意识到叶家的庞大,行为更加谨慎了起来。 此刻,叶绍廷、梁婉君与叶慕凡三人径直走入庄园内,缓缓走至黄明坤身前。 “黄管家,麻烦带我去见下父亲。”叶绍廷看着黄明坤面带笑意。 黄明坤听到这一声,顿时停止同另外几人的客套,斜眼扫过叶绍廷,眼底闪过一丝异样,语气不冷不淡道:“老爷正在换衣服,现在怕是不太方便见大少爷您呢……” 黄明坤口中唤着“大少爷”三字,可是那语气之中的轻慢却格外的刺耳。 黄明坤身前的几位中年男子,听见黄明坤这话,目光不由的从叶绍廷一家三口身上扫过,看着三人略显寒酸的衣着,眼底都泛着轻蔑的笑意,纷纷摇头暗笑。 当年叱咤风云的叶氏集团掌门人,如今也算是到头了,就连黄明坤也不拿正眼瞧他。 这大少爷三个字,如今是何等的讽刺啊。 叶慕凡的脸色顿时一变,一双眼睛死死的盯着狗仗人势的黄明坤,垂在身侧的双拳紧握,下意识的想要上前说些什么,却被梁婉君一把拉住,眉头轻皱的看着他摇了摇头。 叶慕凡冰冷的目光落在黄明坤身上,双拳握得咔咔作响,当初如果不是父亲叶绍廷赏识,他黄明坤能够走到今时今日的地步?! 如今他父亲落魄,就连这黄明坤都来落井下石! 气氛压抑之间,一个声音忽的响起。 “黄管家,好久不见!” 梁家豪和方秀敏带着女儿梁诗涵于此刻现身。 “梁先生!” 黄明坤见到梁家豪后,淡漠的面容瞬间挂上一副笑颜,态度明显变了。 梁家豪是如今这叶氏集团当家主母梁美萱同父异母的亲弟弟,这身份待遇自然不同,黄明坤能够混到如今的地位,自然是有一定的眼力。
Bên trong Diệp gia, đập vào mắt là một trang viên ngoài trời to lớn, cây liễu thành hàng, giăng đèn kết hoa không khí cực kỳ vui mừng. Người quản gia là một người đàn ông trung niên đã có tuổi, một cập mắt hẹp dài khôn khéo. “Hoàng quản gia, ông vẫn khỏe chứ?!” Một vài người đến tham gia thọ yến ý cười đầy mặt hướng về phía Hoàng quản gia chào hỏi. Quản gia nhất nhất gật đầu ra hiệu, đúng mực, nhưng nếu có ai quan sát tỉ mỉ lại mơ hồ có thể thấy được trong mắt vị Hoàng quản gia này có một chút thần sắc ngạo nghễ nào đó không dễ dàng để cho người khác nhận ra. Bên trong trang viên Diệp gia, mấy nghệ sĩ nhỏ có nhan sắc cùng địa vị không thấp dưới cờ giải trí Hoàng Thiên ngồi vào cùng một chỗ, xì xào bàn tán. “Không phải chỉ là một người quản gia thôi sao? Thái độ của ông ta cũng quá ngạo mạn đi “ Mấy người nghệ sĩ ở giải trí Hoàng Thiên nhìn thấy dáng vẻ kia của Hoàng quản gia có chút không hiểu ngồi lại cùng nhau bàn tán. Những người cùng Hoàng Minh Khôn chào hỏi, cơ hồ tất cả đều là nhân vật có mặt mũi ở Đế Đô. “Thái độ ngạo mạn sao?” một người nghệ sĩ lớn tuổi cười nói: “Người ta là Hoàng quản gia đệ nhất tâm phúc của Diệp Y Y tiểu thư, ở Diệp gia quyền thế cũng cực lớn, địa vị lại cao, hơn thế nữa dựa vào quan hệ của mình cùng Diệp Y Y cho nên có rất nhiều quý nhân quan lớn có giao tình, mặt mũi của người ta có thể so với các ngươi đều lớn hơn nhiều đó.” Mấy nghệ sĩ mới ra đời kia không khỏi âm thầm chắc lưỡi hít hà, Diệp gia thật khó lường, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới quản gia Diệp gia lại có lai lịch lớn như vậy. Một người quản gia lại có thể làm cho người khác tôn trọng đến mức này cũng coi như là khó gặp. Cho nên bọn họ càng ý thức được Diệp gia to lớn không phải là nơi mà mình muốn làm gì cũng được hành động của mình càng phải cẩn thận. Giờ phút này, Diệp Thiệu Đình, Lương Uyển Quân cùng Diệp Mộ Phàm ba người đi thẳng vào bên trong trang viên, chậm rãi đi tới trước người Hoàng Minh Khôn. “Hoàng quản gia, làm phiền dẫn tôi đi gặp cha tôi.” Diệp Thiệu Đình nhìn Hoàng Minh Khôn gương mặt lộ vẻ tươi cười vui vẻ. Hoàng Minh Khôn nghe được một tiếng này, nhất thời dừng lại cuộc nói chuyện đầy khách sáo của mình cùng mấy người khách khác, liếc mắt quét qua Diệp Thiệu Đình, đáy mắt thoáng qua một tia khác thường, giọng nói không lạnh không nhạt nói: “Lão gia đang thay quần áo cho nên hiện tại sợ là không tiện lắm mong đại thiếu gia ngài đây đợi thêm chút nữa…” Dù trong miệng Hoàng Minh Khôn nói ba chữ “Đại thiếu gia” nhưng trong giọng nói lại đặc biệt có vẻ khinh thường chói tai. Mấy người khách đang cùng Hoàng Minh Khôn nói chuyện, nghe được Hoàng Minh Khôn nói lời này, ánh mắt không khỏi nhìn theo một nhà ba người Diệp Thiệu Đình, nhìn thấy ba người bọn họ mặc quần áo mộc mạc đáy mắt đều hiện lên nụ cười khinh miệt rối rít lắc đầu cười thầm. Năm đó Diệp Thiệu Đình là chủ tịch tập đoàn Diệp thị oai phong một cõi, bây giờ coi như đã chấm dứt rồi, ngay cả Hoàng Minh Khôn cũng không muốn nhìn thẳng ông ta. Ba chữ đại thiếu gia ngày hôm nay là loại châm chọc lớn đến cỡ nào a. Sắc mặt của Diệp Mộ Phàm nhất thời biến đổi, một đôi mắt nhìn chòng chọc vào Hoàng Minh Khôn – kẻ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, hai  tay để ở bên người nắm chặt thành hai quả đấm, theo bản năng muốn phản bác lại, nhưng Lương Uyển Quân ở một bên kéo lại, khẽ cau mày nhìn anh ta lắc đầu một cái. Ánh mắt lạnh như băng của Diệp Mộ Phàm rơi ở trên người Hoàng Minh Khôn, hai tay nắm chặt đến mức cả người run run, ban đầu nếu như không phải là cha anh Diệp Thiệu Đình thưởng thức thì Hoàng Minh Khôn có thể đạt được ví trí như ngày hôm nay không?! Bây giờ cha anh thất thế nghèo túng cho nên ngay cả tên Hoàng Minh Khôn này đều bỏ mặc không thèm quan tâm! Trong lúc không khí ngột ngạt một thanh âm chợt vang lên. “Hoàng quản gia, đã lâu không gặp!” Lương Gia Hào cùng Phương Tú Mẫn mang theo con gái Lương Thi Hàm tiến vào. “Lương tiên sinh!” Hoàng Minh Khôn nhìn thấy Lương Gia Hào, vẻ lãnh đạm trong nháy mắt phủ lên một bộ nụ cười, thái độ rõ ràng hoàn toàn thay đổi. Lương Gia Hào bây giờ là em trai ruột cùng cha khác mẹ với Lương Mỹ Huyên vợ chủ tịch đương thời của tập đoàn Diệp thị, với loại thân phận này đãi ngộ so với Diệp Thiệu Đình đương nhiên bất đồng, Hoàng Minh Khôn có thể lăn lộn được đến địa vị bây giờ đương nhiên là có một loại nhãn lực nhìn người nhất định.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
“诗涵,还不叫人!”方秀敏笑眯眯的看向女儿梁诗涵。 “黄叔叔好。”梁诗涵朝着黄明坤笑道。 “乖!”黄明坤热络地笑着:“诗涵真是越来越漂亮了。” 闻声,方秀敏一脸得意,她的女儿能不漂亮吗。 还不等方秀敏继续开口,她眸光一瞥,正见身前的叶绍廷,当即脸上的笑容立刻淡去,眉头蹙起,道:“姐夫,你怎这么早就来了?” 叶绍廷看到方秀敏道:“今天父亲的寿宴,我怕路上堵车,所以提前了一些。” 闻言,方秀敏的脸色立刻拉了下来,她没有微皱,上下打量着叶绍廷,语气不悦道:“我说姐夫,你这提前了,那公司的事怎么办?今天公司可是刚进一批货,晚些还要进仓库的,你就这么一声招呼都不打的走了,万一出了事,可怎么办?” 方秀敏言辞犀利,丝毫没有给叶绍廷于众人面前留半点面子。 那字字呵斥,传入旁人的耳中,顿时引起了不少人的暗笑,看叶绍廷的目光,也越发的讽刺了起来。 “应该没事,我把钥匙交给小张了,小张替我多值会晚班……”叶绍廷耐着性子道。 “让小张替你值班?”方秀敏冷笑一声。 “姐夫!你说的还真是轻松的很啊,公司的人都知道我们的关系,你以权谋私,到时候传出去,旁人不知道的,还以为我们只是任人唯亲,若再说我们纵容亲戚,压榨员工,这你还让家豪怎么服众?旁人还不得戳家豪的脊梁骨!”方秀敏丝毫不避讳旁人异样的目光。 “那……我晚点赶回去一趟吧……”叶绍廷叹了口气。 “现在回去还有什么用?这一来一回又要多少时间,若是真的出了什么事情,你现在再回去还能做什么?算了……谁让你是我们的‘姐夫’,既然来都来了,就算了吧!”方秀敏有些不耐烦的挥了挥手,虽是说算了,可是她的言语之中,无一句不是在刺叶绍廷的心。 梁诗涵因为母亲的一番话,也是厌恶的目光瞥了一眼叶绍廷。 “好了好了!”梁家豪看向方秀敏:“也不看看今天是什么日子,来的都是什么人,大呼小叫,成何体统!” “那怎么了……我不也是为了公司着想吗,我们经营公司又不容易,本来养着大姐和姐夫就仁至义尽了……”方秀敏不满的撇了撇嘴,好似受了多大的委屈。 “爸,妈又没说错,妈不也都是为了咱们这个家,倒是你,你怎么老是帮着外人!”梁诗涵帮着方秀敏出声。 一直在旁听着的黄明坤看着面色越来越难看的叶绍廷,眼底闪过一抹讽刺的笑意,开口道: “梁先生,你也别怪令夫人了,令夫人只是性子直而已,况且也没说错什么。” 梁家豪苦笑一声,也不知该说些什么,自己夹在中间,一方面是家庭,一方面是姐姐,确实有些为难。 眼睁睁看着这些人对父母冷嘲热讽,一旁的叶慕凡早已经满脸阴沉,若不是母亲一直拉着他,他怕是早就已经打碎了这几张令人作呕的嘴脸了。
“Thi Hàm, còn không mau chào hỏi đi!” Phương Tú Mẫn cười híp mắt nhìn về phía con gái Lương Thi Hàm của mình nói. “Chú Hoàng khỏe?.” Lương Thi Hàm hướng về Hoàng Minh Khôn cười nói. “Thật là ngoan nha!” Hoàng Minh Khôn cười thân thiện đáp lại: “Thi Hàm thật là càng ngày càng xinh đẹp rồi.” Nghe xong Phương Tú Mẫn một mặt đắc ý, nữ nhi của bà sao có thể không đẹp được?. Phương Tú Mẫn tiếp tục mở miệng, ánh mắt bà ta liếc một cái nhìn thấy Diệp Thiệu Đình, lúc này nụ cười trên mặt lập tức lãnh đạm đi, chân mày nhíu lên nói: “Anh rể, sao anh đến đây sớm vậy?” Diệp Thiệu Đình nhìn thấy Phương Tú Mẫn hỏi liền trả lời: “Hôm nay là thọ yến của cha anh sợ trên đường kẹt xe cho nên trước sớm hơn một chút.” Nghe vậy, sắc mặt của Phương Tú Mẫn lập tức kéo xuống, bà ta hơi nhíu máy lại nhìn Diệp Thiệu Đình từ trên xuống dưới, giọng không vui nói: “Em nói nha anh rể, anh tới đây sớm như vậy thì chuyện ở công ty phải làm sao bây giờ? Hôm nay công ty mới vừa nhập vào một lô hàng mới, còn chưa được đưa vào kho, anh lại bỏ bê công việc không ở đó canh gác, vạn nhất có chuyện xảy ra vậy thì chúng ta phải làm sao bây giờ?” Lời nói của Phương Tú Mẫn sắc bén, không chừa chút mặt mũi nào cho Diệp Thiệu Đình dù bà ta biết mình đang đứng ở trước mặt rất nhiều người. Mấy chữ trách mắng kia truyền vào trong tai người ngoài, nhất thời đưa tới không ít tiếng cười thầm, ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Thiệu Đình cũng càng ngày càng châm biếm. “Sẽ không có chuyện gì đâu, anh đã bàn giao chìa khóa cho tiểu Trương rồi, tiểu Trương sẽ thay anh tan làm muộn hơn so với bình thường chút xíu…” Diệp Thiệu Đình tính khí nhẫn nại nói. “Anh để cho tiểu Trương thay anh trực sao?” Phương Tú Mẫn cười lạnh một tiếng nói. “Anh rể! Anh nói thật đúng là quá dễ dàng a, người của công ty đều biết mối quan hệ giữa chúng ta, việc anh đang làm giống như là lợi dụng quyền thế mưu tư lợi ích riêng cho bản thân mình, đến lúc đó nếu bị truyền đi ra bên ngoài, người nào không hiểu rõ không biết còn cho là chúng ta dùng người không khách quan rồi nói chúng ta dung túng cho người thân, chèn ép nhân viên, anh nói xem anh làm như vậy làm sao để những người bên cạnh Gia Hào phục tùng được? Người khác sẽ lấy đây làm điểm yếu đâm chọc vào Gia Hào anh không biết điều đó sao?!” Phương Tú Mẫn không chút nào để ý đến ánh mắt đầy khác thường của những người bên cạnh vẫn tiếp tục nói. “Vậy… Chút nữa anh trở về một chuyến là được…” Diệp Thiệu Đình thở dài đáp. “Hiện tại trở về còn có ích lợi gì? Thời gian anh đi từ đây đến công ty mất bao nhiêu là thời gian anh cũng rõ mà, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra thì việc anh trở về bây giờ còn có thể làm cái gì nữa? Như vậy… Ai bảo anh là của ‘Anh rể’ chứ, thôi nếu anh tới rồi thì thôi đi, đừng quan tâm đến chuyện ở công ty nữa!” Phương Tú Mẫn hơi không kiên nhẫn phất phất tay, tuy nói không cần để ý nữa nhưng với ngữ khí khi nói chuyện của mình, không có một câu nào là không đâm vào trái tim của Diệp Thiệu Đình. Lương Thi Hàm bởi vì mấy câu nói của mẹ mình cho nên cô cũng dùng một ánh mắt chán ghét liếc nhìn Diệp Thiệu Đình một cái. “Tốt rồi tốt rồi!” Lương Gia Hào nhìn về phía Phương Tú Mẫn: “Cũng không nhìn một chút xem hôm nay là ngày gì, người tới cũng tới rồi bà còn đứng ở đây kêu la om sòm còn thể thống gì nữa chứ?!” “Tại sao anh lại nói vậy?… Em không phải cũng là vì lo nghĩ cho công ty sao, công ty chúng ta kinh doanh cũng không dễ dàng chút nào thế mà chúng ta lại hết lòng quan tâm giúp đỡ còn phải nuôi thêm chị gái cùng anh rể của anh …” Phương Tú Mẫn bất mãn bĩu môi, thật giống như chịu một loại ủy khuất lớn. “Cha, mẹ nói không sai, mẹ làm tất cả điều này không phải là vì cả nhà chúng ta sao, sao cha lại luôn nói giúp người ngoài như vậy?!” Lương Thi Hàm giúp đỡ Phương Tú Mẫn lên tiếng. Hoàng Minh Khôn đang đứng bên cạnh nghe mọi chuyện chợt nhìn qua thấy sắc mặt càng ngày càng khó coi của Diệp Thiệu Đình, đáy mắt thoáng qua một nụ cười châm chọc, mở miệng nói: “Lương tiên sinh, ngài cũng đừng trách làm phu nhân làm gì, phu nhân chẳng qua là người tính tình chính trực mà thôi, huống chi cũng không nói sai cái gì cả.” Lương Gia Hào cười khổ một tiếng, cũng không biết phải nói cái gì, chính mình bị kẹp ở giữa, một bên là gia đình, một bên là chị của mình quả thật có chút khó khăn. Đứng trơ mắt nhìn những người này châm chọc với cha mẹ, mặt Diệp Mộ Phàm sớm đã âm trầm, nếu không phải mẹ anh một mực kéo anh, sợ rằng anh sớm đã đánh mấy người làm cho người ta muốn nôn mửa này rồi.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
没过多久,寿宴开始,管家黄明坤带着众人,进入宴会厅。 宴会厅内,一位白发老者坐在主座,正是叶鸿维。 叶鸿维虽年事已高,但身体依然健朗,目光有神,举手投足皆是上位者该有的威严,那股不怒自威的气势,让众人不敬肃然起敬。 当视线在自站在人群中的叶绍廷一家身上扫过,叶鸿维的眉头顿时皱了起来,却什么也没说,便移开了视线,态度十分冷漠。 “爷爷!” 很快,叶依依挽着顾越泽在众人的目光下现身。 只见女孩浑身上下散发着娇弱的美感,面色略显苍白,态度落落大方地朝着叶鸿维说了几句贺词。 叶鸿维宠溺的看着叶依依笑了笑,让两人入座。 坐席上,都是叶家亲属,并无外人,而叶鸿雄则是在主席位招待几位帝都有头有脸的贵客。 “依依姐姐,你又漂亮了……”梁诗涵凑近叶依依,顺势在叶依依身旁坐下,一脸艳羡的看着容颜绝美的叶依依。 叶依依轻声一笑,目光柔柔的含着笑意:“谢谢。” 方秀敏看着自家女儿和叶依依凑在了一起,心中很是欣喜,这叶依依如今可是叶家最有希望的年轻一辈,若是自己的女儿能够和叶依依交好,那日后……可就能更稳的抱住叶家这颗大树了! 方秀敏赶忙道:“诗涵,你一定要以你依依姐为榜样,知道了吗?” “妈,那是自然,依依姐一直都是我的偶像!我要是能学到依依姐半点,我这辈子就满足了。”在叶依依身旁,梁诗涵格外乖巧,嘴巴也是异常的甜。 “叶家后辈中,最优秀的就属你依依姐了。”方秀敏口中这般说着,目光却若有似无朝着叶慕凡所在的方向扫了一眼。 叶依依也察觉到了方秀敏的目光,她只是柔柔的一笑,很是谦逊。 那不大不小声音,直接传入了叶慕凡耳中,他面色冰冷,叶家后辈中,除了叶依依,也就只剩下叶绾绾和他,方秀敏这样说…… “依依,听说你和越泽的事,快要公布了?”随后,方秀敏又道。 闻声,叶依依颔首,目光直接看向了坐在一旁的顾越泽,眼里好似都写满了无尽的柔情。 顾越泽看着叶依依那娇美的小脸,满眼怜爱,当即笑道:“快了,实际上我一早就有此打算,只是依依太过顾及旁人的感受,才拖后了这些时日……” 顾越泽这话说的含蓄,可是明眼人一听就知道他口中,叶依依顾及的人是谁。 现如今,顾越泽和叶绾绾的婚约还在,虽然在旁人眼中,叶绾绾本就是横刀夺爱,名不正言不顺,如今又混的如此不堪,早就与顾越泽不是一个世界里的人了,可是这未婚妻之名,她却还是恬不知耻的挂着。 倒是叶依依,竟然还顾念姐姐情深,照顾着叶绾绾的感受。 两相对比之下,叶依依和叶绾绾在众人心目中高下立见。 叶依依有多么的让人怜爱羡慕,叶绾绾就有多么的让人厌恶!
Cũng không lâu lắm, thọ yến bắt đầu, quản gia Hoàng Minh Khôn mang theo mọi người tiến vào phòng yến hội. Bên trong phòng yến hội, một ông lão tóc đã bạc ngồi ở vị trí chủ vị – người đó chính là Diệp Hồng Duy. Diệp Hồng Duy mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh, ánh mắt có thần, giở tay nhấc chân đều mang vẻ quý tộc uy nghiêm, cổ khí thế kia không cần làm gì cũng tự phát uy, để cho mọi người cảm thấy kính nể. Khi tầm mắt quét qua một nhà Diệp Thiệu Đình trong đám người ở phía dưới, Diệp Hồng Duy chân mày nhất thời nhíu lại, cũng không nói gì liền dời đi tầm mắt, thái độ vô cùng lạnh lùng. “Ông nội!” Rất nhanh, Diệp Y Y kéo Cố Việt Trạch xuất hiện dưới ánh nhìn của mọi người. Chỉ thấy cả người Diệp Y Y từ trên xuống dưới tản ra vẻ yểu điệu mỹ cảm, sắc mặt hơi lộ ra tái nhợt, thái độ tự nhiên hào phóng hướng về phía Diệp Hồng Duy nói mấy câu chúc mừng. Diệp Hồng Duy cưng chìu nhìn lấy Diệp Y Y cười một tiếng rồi để cho hai người vào chỗ gần mình. Chỗ ngồi phía trên đều liên quan đến những người thân thuộc của Diệp gia, cũng không có người ngoài, ngoài Hồng Duy vị chủ tịch chiêu đãi bữa tiệc này còn thêm mấy vị khách quý có mặt mũi ở Đế Đô mà thôi. “Chị Y Y, chị lại xinh đẹp hơn nữa rồi…” Lương Thi Hàm đến gần Diệp Y Y, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Diệp Y Y, một mặt hâm mộ nhìn dung nhan tuyệt đẹp của Diệp Y Y. Diệp Y Y nhẹ giọng cười một tiếng, ánh mắt ôn nhu nở nụ cười: “Cảm ơn.” Phương Tú Mẫn nhìn thấy con gái nhà mình cùng Diệp Y Y tiếp cận với nhau, trong lòng rất mừng rỡ, Diệp Y Y này bây giờ là người trẻ tuổi có hi vọng nhất ở Diệp gia, nếu như con gái của mình có thể cùng với Diệp Y Y giao hảo tốt, sau này… có thể vững vàng hơn ôm lấy cây đại thụ Diệp gia này rồi! Phương Tú Mẫn nói: “Thi Hàm, con nhất định phải lấy Y Y làm gương biết không?” “Mẹ cần phải nói sao đó là điều đương nhiên mà, chị Y Y là thần tượng của con! Nếu con có thể học được một chút bản lĩnh của chị Y Y thì đời này của con cũng thỏa mãn rồi.” Ngồi ở bên cạnh Diệp Y Y, Lương Thi Hàm đặc biệt nhu thuận miệng cũng ngọt dị thường. “Trong số những hậu bối của Diệp gia, người ưu tú nhất thuộc về Y Y rồi.” Phương Tú Mẫn trong miệng nói như vậy nhưng ánh mắt lại như có như không hướng về vị trí Diệp Mộ Phàm nhìn lướt qua. Diệp Y Y cũng phát giác ánh mắt của Phương Tú Mẫn nhưng cô ta chỉ nhu thuận cười một tiếng rất là khiêm tốn. Cái âm thanh không lớn không nhỏ kia trực tiếp truyền vào tai Diệp Mộ Phàm, sắc mặt anh ta lạnh giá, trong hậu bối Diệp gia ngoại trừ Diệp Y Y cũng chỉ còn lại có Diệp Oản Oản và anh ta, Phương Tú Mẫn nói như vậy… “Y Y à, nghe nói chuyện của cháu và Việt Trạch sắp công bố rồi?” sau đó Phương Tú Mẫn lại nói. Nghe vậy, Diệp Y Y gật đầu, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía Cố Việt Trạch ngồi ở một bên, trong mắt thật giống như đều viết lên vẻ nhu tình vô tận. Cố Việt Trạch nhìn lấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Diệp Y Y, mắt đầy vẻ trìu mến, lúc này mới cười nói: “Uhm, trên thực tế cháu từ lâu đã có dự định này rồi, chẳng qua là quá mức chiếu cố đến cảm thụ của người khác cho nên mới kéo dài đến bây giờ…” Lời nói của Cố Việt Trạch hàm súc kín đáo nhưng chỉ cần là người sáng suốt nghe một chút liền biết trong miệng anh ta là Diệp Y Y muốn anh ta chiếu cố đến là ai. Hiện nay, hôn ước giữa Cố Việt Trạch cùng Diệp Oản Oản vẫn còn, mặc dù ở trong mắt người ngoài, Diệp Oản Oản vốn là hoành đao đoạt ái, danh bất chính ngôn bất thuận, bây giờ gia thế lại vô cùng hỗn loạn như vậy, cho nên Oản Oản đã sớm không phải người trong cùng thế giới với Cố Việt Trạch rồi, nhưng Oản Oản vẫn mang danh là vị hôn thê lại chẳng biết xấu hổ mà níu lấy. Ngược lại Diệp Y Y còn nhớ tới tình cảm chị em lâu năm vẫn muốn chiếu cố tới cảm thụ của Diệp Oản Oản. Hai đối tượng được đưa ra để so sánh ở đây là Diệp Y Y cùng Diệp Oản Oản. Nếu Diệp Y Y để cho người khác bao nhiêu trìu mến hâm mộ thì Diệp Oản Oản lại để cho người khác chán ghét bấy nhiêu!
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
“依依就是太善心了,才会在过去被某些人那般欺负,说到底,你们俩才真是郎才女貌,比起你以前那个未婚妻,小太妹叶绾绾可是不知好了多少……”说至此处,方秀敏自觉场合不对,连忙打住。 然而,方秀敏那踩低捧高的话,太过刺耳,这次不等叶慕凡开口,梁婉君的面色就已是冷了下来,这位一直以来忍受流言蜚语的母亲,在听到方才那番话后,赫然间看着方秀敏道:“方秀敏,你什么意思!” “大姐,什么什么意思……我又没说什么!”方秀敏撇了撇嘴,并不觉得自己说的有什么不对。 “你刚才说的,我都听见了!”梁婉君呼吸有些急促,她已是忍无可忍,叶绾绾是她的女儿,纵然有什么不好之处,可是天下间,又有哪个母亲,能够容忍旁人说自己儿女的不是! 旁人说他们夫妻什么,梁婉君都能忍下,可是唯独折辱她的儿女,她不能忍! “姐,秀敏就是口直心快了一些,其实没恶意的……”梁家豪眼看着梁婉君的脸色不对,连忙打圆场。 “你们……怎能这样……”梁婉君看着一直努力打圆场的弟弟,声音微颤。 坐在一旁的叶依依,一直冷眼看着梁婉君和方秀敏之间的争执,端庄优雅的面容之上,却隐隐显露出了一抹笑意。 “我们怎么样了?!”忽然,坐在叶依依身前的梁诗涵站起身来:“你们吃我们家,住我们家,这些年,要不是我爸妈好心养着你们,你们早就流落街头了!自己的女儿什么德行,你们自己心里难道还不清楚吗?叶绾绾本来就是个小太妹,长得那么丑,不学无术,还那么作,难道不让人说了……” “诗涵,怎么说你绾绾姐呢!”梁家豪瞪了梁诗涵一眼。 “爸!我又没说错,况且,我和她是同辈,凭什么不能说她,她真有本事,让她来把自己爹妈接走啊,成天吃喝在我们家算怎样,我们养了她爸妈这么多年,你看他们家有一点感恩的意思吗? 这么多年,要不是因为他们,你怎么会和母亲吵架!”梁诗涵寸步不让,心中对叶绍廷一家早已经是厌恶到了极点。 梁家豪看着叶依依身旁的梁诗涵,对于自己的宝贝女儿,着实有些许无奈。 最终,梁家豪叹息一声,不再多言。 梁婉君面对梁诗涵的指责,只能沉痛的闭上双眼,心中生疼。 叶慕凡双拳紧握,看着眼前的一切,心中压抑到了极致。 此刻,附近入座的宾客,朝着此处投递来异样目光。 梁诗涵看向沉默下来的梁婉君几人,冷笑道:“如果是我的父母,我肯定不会放任他们不闻不问。” “诗涵,那你会怎么办?”方秀敏像是故意的般问道。 “肯定努力赚钱,给你们一个安身立命之地,再怎么样,也绝不会让你们住在旁人家中数年,如此麻烦别人。”梁诗涵理所当然地回道。
“Y Y sao cháu lại thiện tâm quá vậy cho nên trước đây mới bị một người như vậy khi dễ, nói cho cùng, hai người các cháu mới thật là trai tài gái sắc, so với vị hôn thê trước kia của Việt Trạch – Diệp Oản Oản không biết tốt hơn bao nhiêu lần nữa…” Nói đến đây, Phương Tú Mẫn như chợt cảm thấy không đúng liền vội vàng dừng lại. Nhưng mà Phương Tú Mẫn dùng giọng nói quá mức chói tai khó nghe, lần này không đợi Diệp Mộ Phàm mở miệng, sắc mặt Lương Uyển Quân đã lạnh xuống, Lương Uyển Quân trước đây chưa từng chịu đựng bất kì lời đồn đãi vô căn cứ nào, nghe được mấy lời nói kia, sau đó nhìn lấy Phương Tú Mẫn nói: “Phương Tú Mẫn, em nói vậy là có ý gì?!” “Chị à, có ý gì là có ý gì chứ… Em có nói gì đâu!” Phương Tú Mẫn bĩu môi cũng không cho là mình nói có gì không đúng. “Em mới vừa nói cái gì chị đều nghe được!” Lương Uyển Quân hô hấp có chút khó khăn, bà đã không thể nhịn được nữa rồi, dù sao Diệp Oản Oản cũng là con gái của bà, cho dù có chỗ nào không tốt, nhưng trên đời này làm gì có người mẹ nào có thể dễ dàng tha thứ cho người khác nói con trai cùng con gái mình không phải là người tốt cơ chứ! Mấy người bên kia nói vợ chồng bọn họ cái gì cũng được, Lương Uyển Quân đều có thể nhịn xuống nhưng duy nhất chỉ chuyện hạ nhục con gái của bà thì bà không thể nhẫn nhịn được! “Chị, Tú Mẫn chính là người miệng thẳng tâm nhanh mà thôi, thật ra thì cô ấy không có ác ý…” Mắt Lương Gia Hào thấy sắc mặt của Lương Uyển Quân không đúng, liền vội vàng giảng hòa. “Bọn em… Làm sao có thể như vậy được chứ?…” Lương Uyển Quân nhìn em trai mình đang một mực cố gắng giảng hòa, âm thanh khẽ run. Diệp Y Y ngồi ở một bên ánh mắt lạnh lùng nhìn Lương Uyển Quân cùng Phương Tú Mẫn đang tranh chấp, trên vẻ mặt đoan trang ưu nhã lại mơ hồ lộ ra một nụ cười. “Nhà chúng tôi như thế nào?!” Bỗng nhiên, Lương Thi Hàm đang ngồi ở trước người Diệp Y Y đứng dậy nói: “Cô với dượng ăn của nhà ba tôi, ở cũng nhà ba tôi, mấy năm nay, nếu không phải là ba mẹ tôi có lòng tốt nuôi hai người thì hai người đã sớm lưu lạc nơi đầu đường góc chợ rồi! Con gái của mình có đức hạnh gì, tự trong lòng cô dượng chẳng lẽ còn không rõ ràng sao? Diệp Oản Oản vốn chính là tiểu thái muội, dáng dấp xấu xí như vậy không học vấn lại không nghề nghiệp, chẳng lẽ không để cho người ta nói sao…” “Thi Hàm, tại sao con lại nói chị Oản Oản của con như vậy được?!” Lương Gia Hào trợn mắt nhìn Lương Thi Hàm một cái. “Ba! Con nói không sai, huống chi, con cùng Oản Oản là đồng học, dựa vào cái gì không thể nói chứ, chị ta nếu thật sự có bản lãnh thì để cho chị ta tới đem ba mẹ mình đón đi đi a, suốt ngày ăn uống tại nhà chúng ta vậy thì tính như thế nào đây? Chúng ta nuôi ba mẹ chị ta nhiều năm như vậy, ba xem mấy người nhà bọn họ có một chút ý tứ cảm ơn nào sao? Nhiều năm như vậy, nếu không phải là bởi vì bọn họ thì ba và mẹ cũng sẽ không cãi nhau!” Lương Thi Hàm không nhường nửa bước, trong lòng đối với một nhà Diệp Thiệu Đình sớm đã chán ghét tới cực điểm. Lương Gia Hào nhìn Lương Thi Hàm bên cạnh Diệp Y Y, đối với với con gái bảo bối của mình quả thực có một chút bất đắc dĩ. Cuối cùng, Lương Gia Hào thở dài một tiếng không muốn nhiều lời nữa. Lương Uyển Quân đối mặt với chỉ trích của Lương Thi Hàm, chỉ có đau kiệt liệt nhấm lại hai mắt trong lòng đau đớn vô cùng. Diệp Mộ Phàm hai quả đấm nắm chặt nhìn mọi chuyện đang xảy ra trước mắt trong lòng đè nén đến cực hạn. Giờ phút này, khách khứa mấy bàn bên cạnh đưa ánh mắt khác thường nhìn về hướng bên này. Lương Thi Hàm nhìn về phía mấy người nhà Diệp Thiệu Đình trầm mặc xuống, cười lạnh nói: “Nếu như là ba mẹ của tôi, tôi chắc chắn sẽ không để mặc ba mẹ mình mà chẳng quan tâm gì như vậy đâu.” “Thi Hàm, vậy con sẽ làm thế nào?” Phương Tú Mẫn giống như là cố ý hỏi lại. “Khẳng định là sẽ cố gắng kiếm tiền, cho ba mẹ mình một ngôi nhà cố định, dù như thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không để cho ba mẹ mình ở trong nhà người khác mấy năm như vậy được, có nhà rồi sẽ không gây thêm phiền toái cho người khác được nữa.” Lương Thi Hàm trả lời như đó là chuyện đương nhiên.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
“唉……”方秀敏故作欣慰的叹了口气:“要是别人的女儿,都像你这样懂事便好了……可偏生,某些人还将自己的女儿当成宝贝,没有丝毫自知之明。” 梁婉君被这母女的冷嘲热讽气至呼吸急促。 “大姐,我知道你们不容易,可我们一家子也同样不容易,家豪开个公司容易吗?那些钱还不都是拿命累出来的血汗钱?我们也不是大富大贵,实在养不起闲人啊!”方秀敏冷冷地开口。 一旁众多宾客,此时目光纷纷落在此处。 虽知晓叶绍安这些年落魄了,但不曾想这一家却这般无耻,将别人的家当成自己家,一住便是数年,不但不知感恩,甚至丝毫没有要离开的意思。 叶依依看着此间的争执,眼底拂过了一抹笑意,面上却是一片温和,她缓缓开口,抬眼看向一脸不悦的方秀敏和一脸无奈的梁家豪道: “我先给舅舅和舅妈赔个不是,也代绾绾给你们道歉……今天是爷爷的寿辰,和气为主,还是别太动气,若是让爷爷知晓了,怕是又要不高兴了。” 听叶依依开口,方秀敏的面色稍好了几分,又顾忌到是叶鸿维的寿宴,自是不敢太过闹腾,便摇了摇头:“依依,我们一家也不容易,这几年,这一家把我们折腾的也够呛,你说哪有人这样厚颜无耻,自己没了家,却要赖在旁人家中不愿离开,自己一家过的不好也就罢了,还要连累旁人。” 叶依依心中了暗笑,眼角扫过叶绍廷一家,可是面上却还是那副温婉高雅的表情,然而,叶依依刚想继续说些什么,后方却是传来一声惊呼。 闻声,众人朝着左侧打量。 之间一抹火色的身影,忽的映入众人的视线之中。 一位绝色女子穿着一身火红色的晚礼裙,缓缓走入手眼之中,在灯光的映照之下,那张近乎完美无瑕、惊艳万物的俏容,瞬间引起了所有人的惊叹。 女子的一颦一笑,皆令人怦然心动,一双若月牙般的眸内,皆是灵动至极的光泽,似蕴含辰星,虽是娇弱女儿身,气质却莫名的超凡脱俗,不似人间。 只一瞬间,所有人都那一抹惊艳的身影吸引住了。 “这……这是谁?长得未免也太好看了吧?” “娱乐圈的?不可能……从来没见过……” “这相貌……气质……方才我还觉得叶依依已经长得很是出众了,没想到竟然还有人长得更加好看!这女的到底什么来头?” 在场宾客,无论男女,皆是一愣。 如此盛世美颜…… 众人心中疑惑,纷纷猜测来人究竟是谁。 叶依依等人也注意到了那名绝色的女子,原本叶依依的容貌,已是今晚最靓丽的一道风景线,却不想,那女子的出现,却生生压了叶依依一头。 叶依依以复杂的目光盯着那名容貌出众的女子,看着那女子踏着优雅的步伐,一步步朝着他们这桌走来,眉头不由的微微皱起,心中莫名升起一股不太好的预感……
“Ai…” Phương Tú Mẫn ra vẻ vui mừng thở dài nói: “Nếu con gái của người nào đó giống như con hiểu chuyện thì tốt rồi… Có thể trời sinh, một vài người đem con gái của mình trở thành bảo bối trân quý mà nuôi dưỡng nhưng lại không có chút tự biết thân phận của mình như thế nào cả.” Lương Uyển Quân bị mẹ con nhà này châm chọc làm cho hô hấp dồn dập. “Chị, em cũng biết anh chị sống cũng không dễ dàng gì cả, nhưng mà gia đình em cũng thế thôi, Gia Hào mở công ty những đồng tiền kia kiếm được đều là tiền mồ hôi nước mắt cùng lao động cực nhọc làm ra, nhà chúng em cũng không phải là đại phú đại quý, quả thực không nuôi nổi người rảnh rỗi a!” Phương Tú Mẫn lạnh lùng mở miệng. Đông đảo tân khách ngồi xung quanh lúc này ánh mắt nhìn chăm chú qua chỗ bàn Diệp gia. Tuy biết Diệp Thiệu Đình mấy năm nay sa sút nhưng chưa từng nghĩ một nhà ba người này lại vô sỉ như vậy, đem gia sản của người khác thành nhà của mình, ở lại mấy năm, chẳng những không biết cảm ơn thậm chí không có ý muốn rời đi. Diệp Y Y nhìn tranh chấp đang diễn ra, đáy mắt thoáng qua một nụ cười, nhưng trên mặt là một mảnh ôn hòa, cô chậm rãi mở miệng, giương mắt nhìn về phía Phương Tú Mẫn – người mặt đang không vui cùng Lương Gia Hào – một người mặt bất đắc dĩ nói: “Cháu thay mặt cậu cùng mợ cả cũng là đại diện thay cho Oản Oản xin lỗi… Hôm nay là sinh nhật của ông nội, nên lấy hòa khí làm chủ chớ quá động khí, nếu để cho ông nội biết được sợ là lại mất hứng mất.” Nghe Diệp Y Y mở miệng, sắc mặt Phương Tú Mẫn tốt hơn thêm vài phần, lại kiêng kỵ bây giờ là thọ yến của Diệp Hồng Duy, cho nên không dám làm ầm ĩ quá mức, liền lắc đầu một cái: “Y Y, một nhà chúng ta sống cũng không dễ dàng gì, mấy năm này, một nhà này hành hạ chúng ta cũng quá mức, cháu nói xem nào có người vô liêm sỉ như vậy, chính mình không có nhà nhưng ỷ lại lòng tốt của người khác đối với mình xem nhà người khác thành nhà của mình, kiên trì ở trong nhà không muốn rời đi, tự bản thân mình không tốt thì thôi nhưng lại còn muốn liên lụy đến những người bên cạnh nữa.” Diệp Y Y trong lòng cười thầm, khóe mắt quét qua người một nhà Diệp Thiệu Đình nhưng trên mặt nhưng vẫn là vẻ mặt uyển chuyển cao nhã kia, khi Diệp Y Y muốn tiếp tục nói thì phía sau lại truyền tới thét một tiếng kinh hãi. Nghe tiếng thét mọi người liền hướng về phía bên trái quan sát. Một bóng người nóng bỏng chợt xuất hiện vào trong tầm mắt của mọi người. Một cô gái tuyệt sắc người mặc váy dạ hội màu lửa đỏ, chậm rãi đi vào, dưới ánh đèn ánh chiếu, gương mặt gần như hoàn mỹ không một tì vết, kinh diễm vạn vật, trong nháy mắt đưa tới thán phục cùng ghen tị của tất cả mọi người. Chỉ một cái nhăn mày một tiếng cười của cô gái này cũng đủ để làm cho tất cả mọi người tim đập thình thịch, một đôi mắt trong như tuyết cực kỳ linh động, tựa như ẩn chứa ngàn vì sao trên trời, tuy là thân con gái yểu điệu nhưng khí chất lại vô hình siêu phàm thoát tục, không giống như người ở trên nhân gian. Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đều bị một bóng người tươi đẹp kia hấp dẫn. “Chuyện này… Đây là người nào a? Dáng dấp cũng quá đẹp đẽ rồi!!” “Người này trong giới giải trí sao? Không, không có khả năng… Tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy người nào như vậy cả?…” “Tướng mạo này… Khí chất này… Mới vừa rồi tôi còn cảm thấy dung mạo của Diệp Y Y đã rất xuất chúng rồi, không nghĩ tới vẫn còn có người vóc dáng còn tốt hơn nhiều! Cô gái này rốt cuộc có lai lịch gì a?” Tại chỗ khách mới, vô luận là nam hay là nữ đều vô cùng sửng sốt. Thật là thịnh thế mỹ nhân mà… Mọi người trong lòng đầy vẻ nghi ngờ rối rít suy đoán người mới tới rốt cuộc là ai. Mấy người Diệp Y Y cũng chú ý tới cô gái tuyệt sắc kia, ban đầu dung mạo của Diệp Y Y đã là một người đẹp nhất tối nay, nhưng không nghĩ tới khi cô gái kia xuất hiện lại có thể đè ép được vẻ đẹp của Diệp Y Y. Ánh mắt Diệp Y Y phức tạp nhìn chằm chằm cô gái dung mạo xuất chúng kia, nhìn cô gái kia từng bước ưu nhã mà từng bước một hướng về bàn bọn họ đi tới, chân mày không khỏi hơi nhíu lên, trong lòng không khỏi dâng lên một cổ dự cảm xấu…
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
梁诗涵也给那女子的容貌震了一下,没想到竟然有人比叶依依长得更加好看,只是面上她可不敢显露出来。 女子缓缓走过人群之间,身影所过之处,无不引起了一片惊叹之声。 然而,就在众人好奇这女子到底是何身份之时,却见她竟然直接走到了叶绍廷他们这一桌,缓缓站定,那双摄人心魄的美目略过桌上众人,目光最终定格在了方秀敏的身上。 那张红唇微微开启,悦耳的声音骤然脱口—— “舅妈所言甚是!” 舅妈?! 方秀敏盯着女子,在恍惚中疑惑,这美女到底是谁?怎么好端端的喊她舅妈? 不止是方秀敏和梁家豪,近乎四周的所有宾客,皆是神色一震。 “你是……” 方秀敏看着女子,心有疑惑,不免有些迟疑。 女子微微一笑,红润的唇角勾勒出一抹惑人的弧度,缓缓道: “几日不见,舅妈就忘了?我是叶绾绾。” 叶绾绾!!! 只一瞬间,所有人都被那女子的话语所震! 开什么玩笑呢! 这位盛世美颜,竟然是叶家出了名的丑女……叶绾绾?! 那些曾经见过叶绾绾的宾客,瞬间傻了眼。 以往,叶绾绾皆是浓妆艳抹,十足太妹范,丑的天怒人怨,任谁也没有想到,卸去了浓装,露出真容的叶绾绾竟然会美的如此惊心动魄。 这一震撼效果,着实让在场的众人都蒙圈了。 “前辈……你方才不是说……叶绾绾是个丑女吗……” 某位皇天娱乐的小鲜肉,从惊艳之中回过神来,当即看向一旁的青年,面带古怪之色。 “这……” 青年目不转睛盯着叶绾绾,一时间僵在原地,嘴角微微抽动。 谁特么能想得到……叶绾绾卸了妆竟然会这么好看?! “骗……骗人的吧……这是叶绾绾?!” “这就是你们说,爱顾越泽爱到死去活来,还被顾越泽嫌弃的叶家丑女?!”某位宾客被气笑了,人言毕竟是人言,还是亲眼所见方可信。 叶家丑女? 逗人呢?! 就叶绾绾这容貌,莫要说丑了,怕是连那叶依依都要比她逊色几分,这若是丑……那娱乐圈里,那些以颜值取胜的女星之中,还有几个能算是不丑的?! 此刻,顾越泽看着叶绾绾,眸内神色微微一恍,带着一抹难以置信的惊艳,他根本没有想到,眼前美丽的女子,竟然就是那个整日浓妆艳抹的叶绾绾。 然而……顾越泽的眼角扫过眉头微皱的叶依依,当即敛去了眼底的那一抹惊艳之色,故作淡定的坐在那里。 “绾绾……” 见叶绾绾忽然出现,梁婉君一时间有些未能回过神来,几乎不敢相信,眼前的女子,就是自己的女儿。 “妈。”叶绾绾平了平心绪,微微一笑,看着满脸诧异的母亲,给了她一个宽心的神色。 梁婉君微微一愣,还以为自己听错,叶绾绾竟开口叫她…… 一旁的方秀敏脸上顿时一阵青白,打死她,她也想不到,眼前这名长得如此绝色的女人,竟然就是她口中屡屡提到的丑女叶绾绾!
Lương Thi Hàm cũng nhìn cô gái có dung mạo tuyệt trần kia, không nghĩ tới lại có người so với Diệp Y Y dáng dấp còn tốt hơn nhiều, chẳng qua là trên mặt cô ta cũng không dám thể hiện ra mà thôi. Cô gái đó chậm rãi đi qua đám người, bóng người đi qua chỗ nào liền ngay chỗ đó phát ra một mảnh tiếng thán phục. Nhưng mọi người ở đây đều hiếu kỳ không biết cô gái này rốt cuộc có thân phận như thế nào, sau đó lại thấy cô gái đó trực tiếp đi tới một bàn nhà Diệp Thiệu Đình, chậm rãi đứng lại, đôi mắt đẹp đẽ hút hồn người kia lướt qua mọi người trên bàn, ánh mắt cuối cùng như ngừng lại trên người của Phương Tú Mẫn. Đôi môi đỏ mọng hơi hơi mở ra, thanh âm dễ nghe chợt bật thốt lên. “Mợ lời nói là thật chứ?!” Mợ! Phương Tú Mẫn nhìn chằm chằm cô gái mới đến, trong mắt đầy vẻ hoảng hốt nghi ngờ, mỹ nữ này rốt cuộc là ai? Tại sao đang êm đẹp lại gọi bà là mợ? Không chỉ Phương Tú Mẫn cùng Lương Gia Hào mà gần như bốn phía tất cả khách mời đều vô cùng chấn động. “Cô là…” Phương Tú Mẫn nhìn lấy cô gái, lòng đầy nghi hoặc, không khỏi có chút chần chờ hỏi lại. Cô gái khẽ mỉm cười, khóe môi đỏ thắm nở một nụ cười, chậm rãi nói: “Chỉ mới mấy ngày không gặp, mợ liền quên cháu rồi sao? Cháu là Diệp Oản Oản đây.” Diệp Oản Oản!!! Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đều bị lời của cô gái kia dao động! Đùa gì thế đây! Người này, thịnh thế mỹ nhân này, lại là cô gái xấu nổi danh Diệp gia… Diệp Oản Oản sao?! Những người đã từng thấy qua Diệp Oản Oản trước kia trong nháy mắt liền choáng váng. Ngày trước, Diệp Oản Oản đều là trang điểm thái quá, mười phần xấu xí toàn bộ người đời đều căm ghét, nhưng không ai nghĩ tới xóa bỏ lớp trang điểm kinh dị kia đi lộ ra chân dung thật của Diệp Oản Oản lại là người xinh đẹp chấn động lòng người như thế. Hiệu quả chấn động này mang lại quả thực để cho mọi người ở đây đều mông lung. “Tiền bối… Người mới vừa rồi không phải nói… Diệp Oản Oản là một cô gái xấu à…” Một nghệ sĩ nhỏ của giải trí Hoàng Thiên, từ trong kinh diễm kia phục hồi lại tinh thần, lúc này nhìn về phía người thanh niên ở một bên, mặt lộ vẻ cổ quái hỏi. “Chuyện này…” Người nghệ sĩ kia không chớp mắt nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, trong lúc nhất thời câm nín đứng tại chỗ, khóe miệng hơi hơi co lại. Ai CMN có thể dự đoán được… Diệp Oản Oản tẩy trang sẽ dễ nhìn như thế chứ?! “Lừa gạt… Gạt người nha… Đây là Diệp Oản Oản sao?!” “Đây chính là người mà các ngươi nói, người yêu Cố Việt Trạch yêu đến chết đi sống lại nhưng lại bị Cố Việt Trạch ghét bỏ gái xấu Diệp gia sao?!” Một vị khách mời như bị chọc cười, lời đồn cũng chỉ là lời đồn mà thôi, vẫn nên tận mắt mình nhìn thấy mới có thể tin được nha. Gái xấu Diệp gia? Thật hết sức khôi hài mà! Với dung mạo này của Diệp Oản Oản, nếu so sánh sợ là ngay cả Diệp Y Y kia so với cô ấy còn kém đi mấy phần, nếu người như thế này mà gọi là xấu xí… thì những người trong giới giải trí kia, dù là nữ minh tinh nổi tiếng đi chăng nữa so với Diệp Oản Oản chẳng phải là vô cùng xấu xí sao?! Giờ phút này, Cố Việt Trạch nhìn Diệp Oản Oản, thần sắc trong mắt hơi hơi hoảng sợ một chút, sau đó lại lộ ra vẻ khó tin kinh diễm, anh ta căn bản cũng không có nghĩ đến, cô gái xinh đẹp trước mắt này lại chính là người trang điểm kinh dị ngày đó Diệp Oản Oản. Nhưng khi khóe mắt Cố Việt Trạch quét qua Diệp Y Y anh ta khẽ nhíu mày lại lúc này mới thu lại đáy mắt chứa hình ảnh tươi đẹp kia, ra vẻ bình tĩnh ngồi ở chỗ đó. “Oản Oản…” Thấy Diệp Oản Oản bỗng nhiên xuất hiện, Lương Uyển Quân trong lúc nhất thời có chút không thể phục hồi tinh thần lại, cơ hồ không thể tin được cô gái trước mắt chính là con gái của mình. “Mẹ.” Diệp Oản Oản cố gắng ổn định tâm tình mình, khẽ mỉm cười, nhìn mặt mẹ mình đầy vẻ kinh ngạc cất tiếng nói làm cho mẹ mình yên tâm một chút. Lương Uyển Quân hơi sửng sờ còn cho là mình nghe lầm, Diệp Oản Oản lại mở miệng gọi bà… Trên mặt Phương Tú Mẫn nhất thời một trận tái mét, đánh chết bà ta, bà ta cũng không nghĩ ra tuyệt sắc mỹ nhân có dáng dấp đẹp như thế trước mắt này lại chính là gái xấu người trong miệng bà nhiều lần nhắc tới Diệp Oản Oản!
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
看着叶绾绾那张精致至极的小脸,再看看自家女儿梁诗涵的面容,方秀敏的脸色,顿时难看了几分。 若叶绾绾是丑女?那她方秀敏的女儿,又算什么?! 方秀敏这边还在嘴角抽搐,叶绾绾却于此刻,将目光重新落在了她的身上,她唇角微扬,双目半眯,似笑非笑的看着方秀敏道: “舅妈,您方才的话,绾绾认为很有道理。” 方秀敏微微一愣,一时间竟然想不起自己刚才说了什么。 倒是从震惊之中清醒过来的梁诗涵,在看到叶绾绾那张美艳无双的容颜之时,眼底直接涌出一抹嫉妒之色。 凭什么? 凭什么她叶绾绾会长得如此好看? 她算什么东西! 梁诗涵想起此前方秀敏说过的话,当即冷笑道:“叶绾绾,既然如此,你还不将你父母接走。” 此前方秀敏就是一直在数落叶绾绾不管父母,让父母住在旁人家中。 叶绾绾既然觉得对,那就让她对个够! 梁诗涵得意满满的盯着叶绾绾,就等着叶绾绾如何回应。 长得好看有什么用? 还不是一个不学无术的花瓶吗! 叶绾绾似笑非笑的看着梁诗涵那张小人得志的脸,嘴角的弧度悄然间加深,她略微歪着脑袋,笑着道:“要将父母接走的,难道不是表妹你吗?” 叶绾绾的话,着实让方秀敏和梁诗涵愣住了。 “叶绾绾,你说什么?!”当下,方秀敏忽然战了起来,指着叶绾绾怒喝。 然而,叶绾绾面容上的笑意迅速敛去,眸内透着一丝清冷:“舅妈,自你和舅舅结婚当日,便一直住在我家中,如今已过二十多载岁月。” 不等方秀敏和梁诗涵开口,却被叶绾绾直接开口道:“家中本便不算富余,房并不大,你和舅舅有了表妹后,更加拥挤,正因这般,我和我哥有家不能回,只能居住在外,方才表妹豪言壮志,口口声声道会将你们接走,不愿麻烦别人,如此极好,我与哥哥也能回家居住,伴父母膝下。” “叶绾绾,你在胡言乱语什么?”方秀敏瞪着叶绾绾道:“分明是你父母住在我们家中!” 面对怒极的方秀敏,叶绾绾嘴角微微上扬,勾勒出一丝邪魅惑心的笑意:“舅妈,您年事已高,怕是忘了,当年,您与舅舅结婚时,两人穷困潦倒,莫要说买房子了,就连你们两人的婚礼都是我父母一手操办,而你们现在所住的房子,当初可是我父亲亲手买下,赠与您与舅舅暂时居住。 而后来舅妈和舅舅皆不曾有搬的意思,我父母却也不好多言,毕竟都是亲戚,我父母自然做不出驱赶亲人的混账事来,二十多年来连房租也未收取一分。 不过,我方听表妹的豪言壮语,似有接舅舅舅妈搬离的意思,这才多几句嘴,若是表妹真有这般的骨气,我这个做姐姐的自然很是欣慰。” 话至此处,叶绾绾别有深意的看向梁诗涵,故作疑惑道:“只不过,我见表妹,目前似乎并未有这个能力才是……毕竟表妹也一直在我家中居住,从未离开过,又何谈接走父母一说?”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ tinh xảo kia của Diệp Oản Oản rồi lại nhìn khuôn mặt con gái Lương Thi Hàm nhà mình, sắc mặt của Phương Tú Mẫn nhất thời khó coi mấy phần. Nếu như Diệp Oản Oản là gái xấu vậy con gái của Phương Tú Mẫn tính là gì đây?! Phương Tú Mẫn vẫn còn đang co giật khóe miệng, Diệp Oản Oản lại vào lúc này đem ánh mắt lần nữa đặt vào trên người của bà, cô khẽ nhếch môi, hai mắt hơi híp lại, cười như không cười nhìn lấy Phương Tú Mẫn nói: “Mợ, lời nói mới vừa rồi của mợ, Oản Oản cho là rất có đạo lý.” Phương Tú Mẫn hơi sửng sờ, trong lúc nhất thời không nhớ nổi chính mình mới vừa nói cái gì. Ngược lại Lương Thi Hàm từ trong khiếp sợ tỉnh hồn lại, khi nhìn gương mặt xinh đẹp vô song của Diệp Oản Oản đáy mắt trực tiếp hiện ra một vẻ ghen ghét. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì Diệp Oản Oản lớn lên lại xinh đẹp như vậy? Cô ta là thứ gì vậy?! Lương Thi Hàm nhớ tới Phương Tú Mẫn mới nói lúc này cười lạnh nói: “Diệp Oản Oản, nếu đã như vậy sao cô còn không đem ba mẹ cô đón đi.” Trước đây Phương Tú Mẫn vẫn luôn quở trách Diệp Oản Oản bỏ rơi ba mẹ mình, để cho ba mẹ mình ở tại nhà người khác. Diệp Oản Oản nếu cảm thấy muốn như vậy thì hãy để cho cô ta đưa ba mẹ mình đi luôn đi! Lương Thi Hàm hoàn toàn đắc ý nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, chờ Diệp Oản Oản đáp lại lời mình vừa nói ra. Dáng dấp đẹp mắt có ích lợi gì chứ? Còn không phải chỉ là một người không học vấn không nghề nghiệp bình hoa di động sao! Diệp Oản Oản cười nhẹ nhìn gương mặt Lương Thi Hàm đầy vẻ tiểu nhân đắc chí, đường cong nơi khóe miệng lặng lẽ sâu thêm, cô hơi ngoẹo đầu, cười nói: “Người muốn đem ba mẹ đón đi chẳng lẽ không phải là em họ sao?” Lời nói của Diệp Oản Oản, quả thực làm cho Phương Tú Mẫn cùng Lương Thi Hàm ngây ngẩn. “Diệp Oản Oản, cô nói cái gì?!” Ngay lập tức, Phương Tú Mẫn bỗng nhiên hét lên, chỉ tay vào mặt Diệp Oản Oản. Nụ cười trên mặt Diệp Oản Oản nhanh chóng thu lại, trong mắt lộ ra một tia lạnh lùng: “Mợ, từ khi cậu và mợ kết hôn đã ở trong nhà của tôi rồi, bây giờ đã qua hơn hai mươi năm năm tháng, chắc mợ vẫn còn nhớ mà đúng không?.” Không đợi Phương Tú Mẫn cùng Lương Thi Hàm mở miệng, Diệp Oản Oản trực tiếp mở miệng nói: “Trong nhà cậu mợ trước đây tiền cũng không tính là quá thừa thãi, phòng ở cũng không lớn, sau khi mợ và cậu có em họ càng thêm chật chội, đó là nguyên nhân chính để tôi cùng anh trai có nhà lại không thể trở về, chỉ có thể sống ở bên ngoài, mới vừa rồi em họ ý chí hào phóng nói, luôn miệng nói sẽ đem ba mẹ đón đi, không muốn gây phiền phức cho người khác, như thế thật tốt rồi tôi cùng với anh trai cũng có thể về nhà ở làm bạn với ba mẹ mình rồi.” “Diệp Oản Oản, cô đang nói bậy nói bạ cái gì đó?” Phương Tú Mẫn trợn mắt nhìn Diệp Oản Oản nói: “Rõ ràng là ba mẹ cô ở trong nhà của chúng tôi, là bọn họ không phải tôi?!” Đối mặt với sự giận dữ của Phương Tú Mẫn, khóe miệng Diệp Oản Oản hơi hơi dương lên, nở nụ cười tà mị mê hoặc người nhìn rồi nói: “Mợ, mợ tuổi tác đã cao cho nên sợ là đã quên, năm đó, thời điểm mợ cùng cậu của tôi kết hôn, hai người nghèo rớt mùng tơi, không cần nói tới tiền chi mua phòng ốc ngay cả hôn lễ của hai người đều là do ba mẹ tôi một tay tổ chức, mà nhà ở hiện tại của hai người ban đầu là do ba tôi tự tay mua để cho mợ cùng cậu tạm thời ở thôi. Mà sau đó mợ cùng cậu không có ý tứ dời đi, ba mẹ tôi lại cũng không muốn nói nhiều, dù sao cũng đều là thân thích cho nên ba mẹ tôi đương nhiên không muốn xua đuổi nguời thân của mình, dù hai cậu mợ đã đến đó ở hơn 20 năm gần nhưng tiền mướn phòng cũng không thu một đồng nào. Bất quá, tôi nghe em họ nói lời hùng hồn như thế, chắc là có ý muốn đón cậu mợ chuyển khỏi nhà tôi, nếu em họ thật sự có cốt khí như vậy tôi là chị họ tự nhiên rất vui vẻ yên tâm.” Nói đến đây, Diệp Oản Oản có thâm ý khác nhìn về phía Lương Thi Hàm, ra vẻ nghi ngờ nói: “Chỉ là bất quá tôi thấy em họ, trước mắt dường như cũng không có năng lực này được… Dù sao em họ cũng chỉ toàn ở trong nhà, chưa bao giờ rời khỏi nhà để ra ngoài, làm sao lại muốn nói đón ba mẹ ra ngoài sống cơ chứ?” (*) Cưu chiếm thước sào: tú hú chiếm tổ chim
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
“叶绾绾,你!” 方秀敏咬牙切齿,神色阴沉到了极点,心脏却是急速的跳动着。 当初她与梁家豪结婚,确实没有一分钱,婚事的所有花费,都是当年的叶绍廷一并付了的,可是方秀敏从不觉得这有什么,既然是送给他们的,东西自然就是他们的了。 她做梦也没有想到,叶绾绾竟然会当众将这一切揭开来! “唉……”叶绾绾看着方秀敏气白了的脸,状似无奈的摇了摇头,朝着叶慕凡道:“哥,这些年,当真苦了我们,不过,舅舅一家带着个小拖油瓶,也不容易,舅妈既是不愿意搬出去,我们作晚辈的,只能自身苦一些,却也不好将他们一家三口赶出去。” 叶慕凡诧异的看着巧舌如簧的叶绾绾,怎么也没有想到,自己的妹妹,竟然会在今日当众给方秀敏等人这么大的难看,心中万分痛快,虽然对于这个妹妹还是无法释怀,但此刻还是配合着幽幽开口道:“我们脸皮自然是薄了一些。” 叶绾绾颔首:“的确,不如旁人似土匪般占地为王,将主人的当成自己的,甚至要赶走主人。” “有句成语怎么说来着……”叶慕凡托腮深思,和叶绾绾倒是颇有默契。 “鸠占鹊巢。”叶绾绾轻笑。目光若有似无的落在了方秀敏等人的身上。 梁家豪因叶绾绾一番话,臊的面色涨红,找不出一句反驳之言。 此刻,众宾客面面相觑,一副诧异的模样。 方才听闻梁诗涵同方秀敏之言,深以为叶绍廷一家赖在方秀敏家中不肯离去。 可现如今看来,事实似乎并非如此。 梁家豪同方秀敏一家住所,原本便是叶绍廷赠与其居住…… “这……方秀敏一家的房子,竟然是叶绍廷给买的?” “还真是看不出来,瞧方秀敏一家方才说的,我还以为是他们对叶绍廷一家给了多大的恩惠,现在看来……反倒是方秀敏他们占了叶绍廷一家天大的便宜……” “叶绾绾那句鹊巢鸠占,当真无可挑剔。” “享着叶绍廷一家的恩德,如今却还对房子的主人冷嘲热讽,欲让他们搬离……脸皮厚实,倒也算世所罕见。” “呵……那个梁诗涵,还这般牙尖嘴利,没有一丁点家教,我倒想看看,她如何接走父母。” “接走父母?没听叶绾绾说,梁诗涵自己还住在房中……” …… “叶绾绾,你道谁人是拖油瓶?!你有没有文化!”方秀敏面色涨红,眸光阴狠。 “妈,这种人有什么文化,都不知道怎么混上清禾高中的,成绩年年全校倒数第一,怕都已被开除了。”梁诗涵道。 叶绾绾含笑未语,片刻后才开口:“自然是不如表妹有文化,表妹这般本事,还望早些将父母接走,也好让我和没本事的哥哥,回家居住。” 听闻此言,叶慕凡身子一僵,瞥了叶绾绾一眼。 “笑话。”梁诗涵嗤之以鼻:“送出去的东西,还有收回的道理?” “叶绾绾,当年也不是我们求着你父母要房子,是他们主动送给我们的,现在翻出来说,你什么意思?!”方秀敏恶声道。
“Diệp Oản Oản, cô…!” Phương Tú Mẫn cắn răng nghiến lợi, thần sắc âm trầm tới cực điểm, trái tim cấp tốc nhảy lên. Lúc trước bà cùng Lương Gia Hào kết hôn, quả thật một đồng tiền cũng không có, tất cả tiền chi tiêu cho hôn lễ đều là do Diệp Thiệu Đình thanh toán, nhưng Phương Tú Mẫn cũng không cảm thấy cái này có gì lạ, nếu đã đưa cho bọn họ mấy món đồ đó dĩ nhiên chính là của bọn họ rồi. Bà nằm mơ cũng không nghĩ tới Diệp Oản Oản sẽ ở ngay trước mặt mọi người đem toàn bộ mọi chuyện vạch trần ra! “Ai…” Diệp Oản Oản liếc mắt nhìn Phương Tú Mẫn đang giận dữ một cái, giống như bất đắc dĩ lắc đầu rồi hướng về Diệp Mộ Phàm nói: “Anh, mấy năm nay, thật là khổ cho chúng ta rồi, bây giờ mợ đã không nguyện ý dọn ra ngoài… Chúng ta làm vãn bối, chỉ có thể tự thân khổ cực một chút, dù sao cũng không tiện đem cả nhà ba người bọn họ đuổi ra ngoài nha.” Diệp Mộ Phàm kinh ngạc nhìn Diệp Oản Oản, anh ta làm sao cũng không nghĩ tới em gái của mình hôm nay ngay trước mặt mọi người làm cho đám người Phương Tú Mẫn khó coi như vậy, trong lòng vạn phần thống khoái, mặc dù bất mãn đối với với cô em gái này vẫn không cách nào quên được, nhưng giờ khắc này vẫn phối hợp yếu ớt mở miệng nói: “Chúng ta da mặt dĩ nhiên là mỏng một chút.” Diệp Oản Oản gật đầu: “Đúng vậy, không bằng tại sao người bên cạnh có thể như thổ phỉ chiếm đất làm vua, đem mình trở thành chủ nhân chân chính, thậm chí còn muốn đuổi chủ nhân thật sự đi được chứ, anh xem em nói có đúng không?.” “Có câu thành ngữ nói thế nào ý nhỉ?…” Diệp Mộ Phàm chống cằm suy nghĩ, cùng Diệp Oản Oản ngược lại khá ăn ý. “Cưu chiếm thước sào.” Diệp Oản Oản cười khẽ. Ánh mắt như có như không rơi vào trên người đám người Phương Tú Mẫn. (Cưu chiếm thước sào: Tu hú chiếm tổ chim) Lương Gia Hào bởi vì mấy câu nói của Diệp Oản Oản sắc mặt xấu hổ đỏ lên nhưng không tìm ra một câu phản bác nào. Giờ phút này, một đám khách bộ dạng trố mắt nhìn nhau đầy kinh ngạc. Mới vừa rồi bọn họ nghe Lương Thi Hàm cùng Phương Tú Mẫn nói như vậy, cho nên bọn họ nghĩ là một nhà Diệp Thiệu Đình nương nhờ trong nhà Phương Tú Mẫn không chịu rời đi. Bây giờ xem ra sự thật dường như cũng không phải là như thế. Ngôi nhà mà Lương Gia Hào cùng Phương Tú Mẫn ở nguyên bản chính là nhà mà Diệp Thiệu Đình tặng cho… “Chuyện này… nhà ở của Phương Tú Mẫn lại là do Diệp Thiệu Đình mua cho sao?” “Còn không nhìn ra nha, mới nãy Phương Tú Mẫn mới vừa nói, tôi còn tưởng rằng bọn họ ban cho gia đình Diệp Thiệu Đình một ân huệ lớn, nhưng với tình hình bây giờ thì… thật ra mấy người Phương Tú Mẫn mới là người chiếm được lợi ích từ Diệp Thiệu Đình nha.” “Câu kia của Diệp Oản Oản tu hú sẵn tổ (khách chiếm nhà chủ) thật là không thể nào đúng hơn được nữa nha.” “Hưởng ân đức từ nhà Diệp Thiệu Đình bây giờ lại còn đối với chủ nhà châm chọc như thế, lại còn muốn để cho bọn họ dời khỏi… Da mặt dày thật nha mấy người này cũng hiếm thấy trên đời.” “A… Lương Thi Hàm, còn nhỏ nhưng miệng lưỡi bén nhọn như vậy, không có một chút xíu gia giáo nào cả, tôi muốn nhìn một chút xem cô ta đón ba mẹ mình đi khỏi đó như thế nào.” “Đón ba mẹ đi sao? Không có nghe Diệp Oản Oản nói à Lương Thi Hàm còn ở nhà chưa có đi làm đó, chuyện này e là khó nha…” “Diệp Oản Oản, cô nói ai là con riêng! Cô có phải là người có văn hóa hay không!” Phương Tú Mẫn sắc mặt đỏ lên, ánh mắt âm độc hung ác. “Mẹ, thứ người như vậy làm gì có cái gọi là văn hóa, cũng không biết làm sao lại có thể gia nhập vào trường trung học Thanh Hòa, thành tích hàng năm đều là thứ nhất đếm ngược từ dưới lên toàn trường, sợ đã bị đuổi học rồi.” Lương Thi Hàm nói. Diệp Oản Oản mỉm cười không nói lời nào, một lát sau mới mở miệng: “Dĩ nhiên là không bằng em họ có văn hóa, em họ bản lãnh như vậy, mong rằng sớm chút đem ba mẹ đón đi, cũng để cho chị cùng anh trai không có bản lãnh về nhà mình ở.” Nghe những lời nói này, Diệp Mộ Phàm thân thể cứng đờ, liếc Diệp Oản Oản một cái. “Tức cười.” Lương Thi Hàm khịt mũi coi thường: “Đồ đã cho rồi còn có đạo lý lấy lại sao?” “Diệp Oản Oản, năm đó cũng không phải là chúng tôi xin ba mẹ cô nhà ở, mà là bọn họ chủ động đưa cho chúng tôi, hiện tại lại đưa những lời này ra cô là có ý gì đây?!” Âm thanh Phương Tú Mẫn đầy vẻ giận dữ nói.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
当下,四周宾客再一次惊呆。 只怕脸皮厚已不足以形容这对母女了…… “舅妈倒也不必动怒。”叶绾绾嘴角含笑:“其实,如今看来,我父母赠与你们的房子,的确不大,即便你们搬走,对我们一家四口而言,也是稍小了些许,如此……我便代表父母,将房子送给你们。” 言罢,叶绾绾看向叶绍廷和梁婉君:“爸,妈……舅妈一家三口,本就不易,果真撵他们搬走,怕也是无家可归,反而让落人口舌,道我们情薄……” 叶绾绾手中,不知何时握着一串钥匙。 “爸,妈……” 叶绾绾将钥匙,轻轻放在两人身前。 钥匙呈乌紫色,约一指长,上有‘金都碧海’的标识。 “金都碧海的房子?!” 见到那串钥匙,方秀敏和梁诗涵瞬间直了眼。 金都碧海乃是帝都最豪华的别墅区之一,现如今,已有价无市,即便有钱,也难购获。 “这……怎么可能!” 方秀敏满脸无法置信,叶绍廷在金都碧海的房子不是早就抵押给法院了吗? 就算赎回来,那也是一笔天价,叶绾绾何德何能? 梁婉君呆呆地接过钥匙,与丈夫面面相觑,也是回不过神来,连叶慕凡的眸子里也满是惊讶之色。 叶绾绾一袭长发随意散落身后,眸光扫过梁诗涵一家,带着似有似无的笑意,开口道,“所以,那房子,还是舅舅舅妈自己留着吧,我爸妈怕也住不惯。” 言外之意他们当成宝贝的那房子,根本就不配给她父母住,那房子不过是他们看不上扔给他们的。 方秀敏当即气得直咬牙,却半个字都说不出来。 而此刻叶绍廷看向叶绾绾,神色满是复杂,眼前之人,当真为他记忆中,那个嚣张跋扈的女儿吗…… 在叶绍廷脑海深处,两道身影始终无法重叠,甚至判若两人,无论是从如今的模样,亦或自身气质,再至行为谈吐。 “叶绾绾,即便你有金都碧海的别墅如何,谁知道你那房子到底是怎么弄到的!小小年纪,不务正业,高中未毕业便被校方开除,以后还不是社会蛀虫!”梁诗涵站起身来,指着叶绾绾便冷嗤道。 她早就听闻清禾要开除叶绾绾了,这女人还不知道在外面怎么鬼混。 叶绾绾却看也未看梁诗涵半眼,似连搭理半声的欲望也毫不存在。 “诗涵,你即将进入帝都传媒大学,毕业后便是社会精英栋梁,莫要再同这种混迹社会的闲杂人争论!”方秀敏闻言冷笑开口。 “帝都传媒?传媒业金字塔顶端……至高圣殿……” 在场宾客们神色诧异,忍不住打量梁诗涵数眼。 “以这年龄,便考入帝都传媒,前途着实不可限量。” “许多传媒名家,想要进入帝都传媒的深造都不可得!” 帝都传媒大学,号称帝都招生最为严格的学府,每一届人数虽然不多,可但凡走出去,便是传媒界精英。 听人议论,方秀敏一扫阴霾,脸上挂起傲然之色,居高临下般的扫了一眼叶绾绾。
Ngay sau đó, bốn phía khách mời một lần nữa kinh ngạc đến ngây người. Chỉ sợ da mặt dày đã không đủ để hình dung về hai mẹ con này rồi… “Mợ ngược lại cũng không cần tức giận đâu.” Diệp Oản Oản khóe miệng mỉm cười: “Thật ra thì, bây giờ ba mẹ tôi tặng phòng ốc cho cậu mợ, phòng đó quả thực không lớn lắm, cho dù bây giờ nhà cậu mợ dọn đi thì đối với một nhà bốn người chúng tôi mà nói cũng hơi nhỏ một chút, như thế này đi… tôi liền thay mặt ba mẹ đem nhà ở đó tặng cho cậu mợ nhé.” Nói xong, Diệp Oản Oản nhìn về phía Diệp Thiệu Đình cùng Lương Uyển Quân: “Ba, mẹ… Một nhà ba người của cậu vốn cũng không dễ sống, quả thật giờ đuổi bọn họ đi, chỉ sợ cũng không nhà để ở, nếu làm vậy lại để cho người ngoài nói chúng ta bạt bẽo không coi trọng tình thân…” Trong tay Diệp Oản Oản chẳng biết lúc nào nắm một chuỗi chìa khóa. “Cha, mẹ…” Diệp Oản Oản đem chìa khóa, nhẹ khẽ đặt ở trong tay hai người.Chìa khóa có màu tím thẫm, ước chỉ dài bằng một ngón tay, trên đó có dấu hiệu của ‘Kim Đô Bích Hải’. “Nhà ở Kim Đô Bích Hải!” Nhìn thấy chuỗi chìa khóa này, Phương Tú Mẫn cùng Lương Thi Hàm trong nháy mắt nhìn không chớp mắt được. Kim Đô Bích Hải chính là một trong những khu biệt thự sang trọng nhất Đế đô, hiện nay, mặc dù có tiền cũng khó mua lấy được. “Chuyện này… Làm sao có thể!” Phương Tú Mẫn mặt đầy vẻ không cách nào tin tưởng được, nhà ở của Diệp Thiệu Đình tại Kim Đô Bích Hải không phải đã sớm thế chấp cho tòa án rồi sao? Coi như căn nhà đó có thể chuộc về nhưng đó cũng là một khoản tiền trên trời, Diệp Oản Oản này có tài đức gì mà làm được chuyện đó chứ? Lương Uyển Quân ngơ ngác nhận lấy chìa khóa, cùng chồng trố mắt nhìn nhau, hồn cũng chưa tỉnh lại, trong con ngươi của Diệp Mộ Phàm cũng đầy vẻ kinh ngạc. Diệp Oản Oản một bộ tóc dài tùy ý phân tán sau lưng, ánh mắt quét qua một nhà Lương Thi Hàm, mang theo nụ cười như có như không, mở miệng nói: “Vì thế căn nhà kia cậu mợ vẫn nên giữ lại đi, tôi sợ ba mẹ tôi ở cũng không quen.” Diệp Oản Oản nói bóng nói gió, dù mấy người nhà Lương Thư Hàm xem ngôi nhà kia là bảo bối nhưng căn bản cũng không xứng đáng cho ba mẹ của cô ở, cái nhà kia chẳng qua chỉ là bọn họ coi thường ném cho bọn họ mà thôi. Phương Tú Mẫn lúc này tức giận tới mức cắn răng nhưng nửa chữ đều không nói được. Mà giờ khắc này Diệp Thiệu Đình nhìn về phía Diệp Oản Oản, thần sắc tràn đầy phức tạp, người trước mắt dựa theo trí nhớ của ông chính là người con gái chuyên gây chuyện ầm ĩ với ông sao?… Trong trí nhớ của Diệp Thiệu Đình hình ảnh cùng lời nói của con gái của ông trước kia và người ở hiện tại không cách nào hòa hợp với nhau được, ông thậm chí còn tưởng đây là hai người khác biệt, từ bộ dạng khí chất toàn thân hay cả hành động cùng lời nói thì cô gái trước mắt này không có chút nào giống với con gái ông trước kia. “Diệp Oản Oản, cho dù cô có biệt thự ở Kim Đô Bích Hải thì như thế nào, ai biết được căn nhà kia cô dùng biện pháp nào lấy được?! Cô dù sao tuổi còn nhỏ, không có làm việc đàng hoàng, chưa tốt nghiệp xong trung học đã bị nhà trường đuổi rồi, bây giờ còn không phải là sâu mọt của xã hội sao?!” Lương Thi Hàm đứng dậy, chỉ vào Diệp Oản Oản cười lạnh rồi nói. Bà đã sớm nghe nói trường Thanh Hòa muốn đuổi học Diệp Oản Oản rồi, bà ta sao lại không biết được đứa nhóc này ở bên ngoài ăn chơi lêu lổng chứ?. Diệp Oản Oản cũng không thèm nhìn Lương Thi Hàm một cái nào, ngay cả chút phản ứng đáp trả bình thường cũng không chút nào tồn tại. “Thi Hàm, con sắp tiến vào đại truyền thông Đế Đô học, sau khi tốt nghiệp chính là tinh anh là trụ cột xã hội, cho nên con không cần cùng loại người đã sớm lăn lộn trong chỗ không được sạch sẽ lắm của xã hội mà tranh luận đâu!” Phương Tú Mẫn cười lạnh tiếp tục mở miệng. “Đế Đô truyền thông? Trường đại học đỉnh cao sao?.” Các khách mời thần sắc kinh ngạc, không nhịn được quan sát Lương Thi Hàm thêm mấy lần. “Ở độ tuổi này có thể thi đậu vào truyền thông Đế Đô, tiền đồ thật không thể đo lường.” “Rất nhiều nhà truyền thông danh gia muốn đi vào truyền thông Đế Đô để có được đào tạo chuyên sâu nhưng cũng không có cơ hội!” Đại học truyền thông Đế Đô, được xưng là nơi thu nhận học sinh nghiêm khắc nhất trong các trường đại học ở Đế Đô, mỗi một ngành số lượng người học mặc dù không nhiều nhưng nếu có thể tốt nghiệp thành công đi ra ngoài thì người đó sẽ trở thành tinh anh trong giới truyền thông. Nghe người ta nghị luận, Phương Tú Mẫn trên mặt hiện lên vẻ ngạo mạn từ trên cao nhìn xuống nhìn lướt qua Diệp Oản Oản. “Thi Hàm, đi, chúng ta đi đến chúc thọ cho ông nội con đi!” Nghĩ đến chuyện con gái mình thi đậu đế truyền, Phương Tú Mẫn nhất thời khôi phục lại sự cao ngạo trong mình, đứng dậy mang theo Lương Thi Hàm hướng phía chủ tọa đi tới. Sau đó Lương Thi Hàm cùng Phương Tú Mẫn đến, chủ tọa là một ông lão đem ánh mắt dời tới trên người hai người. “Ông nội, chúc ông tùng linh trường tuế nguyệt, bà đào phủng nhật tam thiên tuế!” Lương Thi Hàm nhìn về phía Diệp Hồng Duy nhu thuận cười nói. Diệp Hồng Duy ngồi đó vô cùng trầm ổn, mặt mũi tuy có chút ít già nua nhưng lại mang theo vẻ uy nghiêm không phải ai cũng có được.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
“诗涵,走,咱们去给老爷子拜寿!” 想到女儿考上了帝传,方秀敏顿时又恢复了傲然,起身带着梁诗涵朝最前方的主座走去。 随着梁诗涵同方秀敏的到来,主座一群老者将目光移至两人身。 “爷爷,祝您松龄长岁月,皤桃捧日三千岁!”梁诗涵看向一旁的老者,乖巧笑道。 叶鸿维一动未动,十分沉稳,面容虽有些苍老,却挂着雄狮般威严。 许久后,叶鸿维点了点头,算是示意。 “诗涵。”方秀敏指着叶鸿维身旁另外一位满头白发,带着老花镜的老者道:“这位可是帝都传媒的客座教授,李岳教授,快打招呼!” 不久后,梁诗涵便要进入帝都传媒大学,梁秀敏自然是想趁这个机会,结识一番李岳教授。 “李爷爷,您好!”梁诗涵甜美的声音传出。 闻声,李岳微微一笑,道:“梁诗涵对吧,你们这一届的学生,我几乎都知道,以你这个年龄,能考入帝都传媒,十分不错,以后要加倍努力。” “谢谢李爷爷夸奖,诗涵一定会努力的。”梁诗涵乖巧点头。 方秀敏刚想开口,身后却传来一道柔声。 “爷爷,祝您老生辰快乐。” 叶绾绾一身得体的晚礼服,举手投足优雅不凡。 看见叶绾绾,叶鸿维的眉头却是瞬间蹙了起来。 对这个孙女,叶鸿维近乎没有任何好印象,前后几年,叶绾绾闯入叶家老宅大闹过数次,每一次,都让叶鸿维对这个孙女的印象降低一分,现如今他已然不想再见到她了。 “嗯。” 叶鸿维的声音中,透着明显的冷淡。 知晓老爷子对叶绾绾的态度,梁诗涵便毫无顾虑,瞥了叶绾绾一眼:“我与母亲还有事同爷爷和李岳教授商讨,还请你先离开片刻。” 还不等叶绾绾说话,李岳教授却忽然站起身来,眯着双眼,指尖抚了抚镜框,仔细打量叶绾绾。 “你是哪个学校毕业的?”李岳教授开口。 “李老爷子,说来也不怕您笑话,叶绾绾高中没毕业就被校方开除了,高中都没能毕业。”方秀敏瞥了叶绾绾一眼,不等叶绾绾回答便冷笑着道。 “叶绾绾?”当下,李岳教授面色一愣,眼底闪过一抹诧异道:“你可是清禾的学生!” 见李岳教授这般神态,叶鸿维的面色有些难看,这一桌皆是他重要客人,难不成,这叶绾绾丢人都丢到李岳教授那里去了…… 想到此处,叶鸿维的看向叶绾绾的神色,更加冰冷了几分。 叶绾绾看向李岳教授,微微颔首:“正是。” “我说怎么看你如此眼熟。”李岳教授神色略微有些激动,眸光浮现一丝炙热。 李岳教授看向神色冰冷的叶鸿维,眉宇之间透着一些兴奋道。 “老叶头,你这宝贝孙女可了不得!” 听闻李岳教授一番话,在场众人皆为一愣,有些不明所以。 方秀敏和梁诗涵母女两人面面相觑,自然也不知发生了什么。 叶鸿维也是一愣,随即疑惑开口,“这是什么意思?”
Sau một hồi, Diệp Hồng Duy gật đầu một cái, coi như là tỏ ý. “Thi Hàm.” Phương Tú Mẫn chỉ vào một người khách tóc bạc đeo kính bên cạnh Diệp Hồng Duy nói: “Người này chính là giáo sư ở Đế Đô truyền thông, giáo sư Lý Nhạc con nhanh chào hỏi đi!” Không lâu sau nữa Lương Thi Hàm sẽ nhập học ở đại học truyền thông Đế Đô, Lương Tú Mẫn dĩ nhiên là muốn nhân cơ hội này giúp con mình có thể làm quen được với giáo sư Lý Nhạc, dù sao thì chuyện này lợi nhiều hơn hại mà. “Giáo sư Lý, ngài khỏe ạ?!” Âm thanh vui vẻ của Lương Thi Hàm truyền ra. Nghe xong Lý Nhạc khẽ mỉm cười nói: “Lương Thi Hàm đúng không, tên các học sinh đậu kì thi lần này, tôi cơ hồ đều biết, với độ tuổi này của cháu, có thể thi vào truyền thông Đế Đô, vô cùng không tệ, sau khi vào đó phải cố gắng nhiều hơn nữa nhé.” “Cảm ơn giáo sư Lý khen ngợi, Thi Hàm nhất định sẽ cố gắng.” Lương Thi Hàm nhu thuận gật đầu. Phương Tú Mẫn mới vừa muốn mở miệng, sau lưng lại truyền tới một đạo ôn nhu. “Ông nội, chúc ông sinh nhật vui vẻ.” Diệp Oản Oản một thân trang phục dạ hội, giở tay nhấc chân đều là ưu nhã bất phàm. Nhìn thấy Diệp Oản Oản, chân mày Diệp Hồng Duy trong nháy mắt nhíu lại. Đối với người cháu gái này, Diệp Hồng Duy gần như không có có bất kỳ ấn tượng tốt nào, từ đầu đến cuối nhất là vài năm gần đây, Diệp Oản Oản xông vào nhà cũ Diệp gia đại náo qua vài lần, qua mỗi lần như vậy, cũng đủ để cho ấn tượng của Diệp Hồng Duy đối với cô cháu gái này thấp hơn một phần, hiện nay ông đã không còn muốn gặp lại cô cháu gái này nữa rồi. “Ừm.” Diệp Hồng Duy trong âm thanh lộ ra vẻ lãnh đạm rõ ràng. Biết được thái độ của lão gia tử đối với Diệp Oản Oản, Lương Thi Hàm không có chút nào khó hiểu, liếc nhìn Diệp Oản Oản một cái rồi nói: “Tôi và mẹ còn có chút việc cùng ông nội và giáo sư Lý Nhạc bàn bạc, xin cô hãy rời đi trước một lát.” Còn không đợi Diệp Oản Oản nói chuyện, giáo sư Lý Nhạc chợt đứng dậy, híp hai mắt, đầu ngón tay vuốt ve gọng kính, cẩn thận quan sát Diệp Oản Oản. “Cháu tốt nghiệp trường nào?” giáo sư Lý Nhạc mở miệng hỏi. “Lý lão gia tử, nhắc tới cũng sợ làm trò cười cho ngài, Diệp Oản Oản chưa học xong chương trình trong trường trung học thì đã bị nhà trường đuổi rồi, vì vậy cháu nó vẫn chưa tốt nghiệp.” Phương Tú Mẫn liếc Diệp Oản Oản một cái, không đợi Diệp Oản Oản trả lời liền cười lạnh nói. “Diệp Oản Oản?” Ngay lập tức, sắc mặt của giáo sư Lý Nhạc sững sờ, đáy mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc nói: “Cháu là học sinh Thanh Hòa sao?!” Thấy giáo sư Lý Nhạc có loại thần thái như vậy, sắc mặt Diệp Hồng Duy có chút khó coi, một bàn này đều là khách nhân trọng yếu của ông, chẳng lẽ vì Diệp Oản Oản mà ông mất hết mặt mũi sao? Nhưng sao giáo sư Lý Nhạc lại có phản ứng như vậy, ông cũng hơi tò mò nha. Nghĩ đến đây, Diệp Hồng Duy nhìn về phía Diệp Oản Oản thần sắc lạnh như băng thêm mấy phần. Diệp Oản Oản nhìn về phía giáo sư Lý Nhạc, khẽ gật đầu nói: “Vâng đúng vậy ạ.” “Hèn chi tôi nhìn thấy cháu quen mắt như thế.” Giáo sư Lý Nhạc Thần sắc hơi có chút kích động, ánh mắt hiện lên một tia nóng. Giáo sư Lý Nhạc nhìn về phía Diệp Hồng Duy gương mặt đang đầy vẻ lạnh lùng, ánh mắt lộ ra một chút hưng phấn nói. “Diệp lão đầu, cháu gái bảo bối này của ông thật sự khó lường nha!” Nghe giáo sư Lý Nhạc nói mấy câu đó, mọi người ở đây đều sững sờ có chút không rõ vì sao. Hai mẹ con Phương Tú Mẫn cùng Lương Thi Hàm trố mắt nhìn nhau cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Diệp Hồng Duy cũng sững sờ ngay sau đó nghi ngờ mà mở miệng hỏi lại: “Ông nói cái này là có ý gì?”
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
“哈哈哈,老叶头,你莫非还不知道?”李岳教授笑出声来,抬手指着叶绾绾道,“你这孙女可了不得,本市文科高考状元,这一届新生中,绾绾她可是稳稳的第一,不,往后推三届,皆无人超越绾绾,我们帝都传媒,为了她,差点和帝都大学争的头破血流,幸好,绾绾最终选择了帝都传媒。” “我之前还说,是哪家有这么大的福气,能养出这么出类拔萃的丫头,倒是没想到,竟然你家的! 我说叶老头,你可真是把这宝贝孙女藏得够深的,之前只听你提起过的依依,却没想到,你私下里还养出了个更厉害的叶绾绾,我真是服了。” 李岳教授越说越兴奋,目光不停看向叶绾绾,眼底透着毫不掩饰的赞赏。 “李教授谬赞,运气使然。”叶绾绾微微一笑,落落大方的回应,让人觉得很是得体。 “绾绾,我当年要是有你这个运气,只怕在就膨胀到不知自己姓甚名谁,你这丫头,倒是沉得住气。”李岳教授笑着摇头,越发喜欢这个不卑不亢,沉着冷静的小丫头了。 “绾绾,你就是你的不对了。”忽然,主座上另外一位老者站起身来,瞥了一眼李岳,颇为不悦。 这位老者身着白色西装,神采奕奕,一身富贵之态。 眼前老者,在场众人皆不陌生,号称帝都第一学府‘帝都大学’的董事,周青刚。 “绾绾,当初我们我们帝都大学为了你,可是承诺过保研,可你最后还是选择了帝都传媒大学,当真是伤了我们的心,帝大可是真心实意想邀请你入学的,我们的条件可一点也不比帝都传媒大学差啊。” 周青刚除了叹息,只剩下可惜,这么好的苗子,竟没抢过帝都传媒…早知道这叶绾绾是叶鸿维的孙女,他一准先来叶老这边抢人了。 “周青刚,绾绾贤侄女已经选择了我们帝传,你就别在那多话了。反正等到开学之后,绾绾就是我们帝都传媒大学的学生了,你啊……就死了这条心吧!”李岳教授笑道。 “那可未必,这事又没完全确定下来,绾绾也只是有这个意向罢了,说不准,最后还是会选择咱们帝都大学。”周青刚不服气,说完还不忘看了叶绾绾一眼,深刻的表示出了自己看好她的态度。 此刻,两位帝都德高望重的院士级人物,竟像孩子般争夺叶绾绾。 这一幕,让整个宴客厅陷入沉默,仿佛整个世界,仅剩下周青刚和李岳的声音。 梁诗涵和方秀敏两母女,仿佛脚底生根般,彻底呆滞原地,大脑内,伴随着一阵轰鸣,变至空白一片。 她们口中,不学无术,社会闲散的蛀虫叶绾绾…… 竟被帝都传媒大学和帝都大学两位院士级人物抢夺…… “之前……梁诗涵和方秀敏……不是说叶绾绾中学被毕业,被开除了吗……” “谁说不是呢,我都以为她们说的是真的了,没想到啊……这峰回路转的……” “我看叶绾绾,甚至都未曾反驳过一句……” ……
“Ha ha ha, Diệp lão đầu, ông chẳng lẽ còn không biết chuyện gì sao?” Giáo sư Lý Nhạc bật cười, giơ ngón tay chỉ vào Diệp Oản Oản rồi nói: “Người cháu gái này của ông thật khó lường nha, vốn là môn văn khoa thi vào trường đại học lần này cực kì khó nhưng trong số tân sinh viên lần này, Oản Oản đứng vị trí số một toàn trường, à quên, thật ra thì trong tất cả các ngành đều không người nào vượt qua được Oản Oản, truyền thông Đế Đô chúng tôi, vì cháu gái ông thiếu chút nữa cùng các trường đại học Đế Đô khác tranh nhau đến bể đầu chảy máu, thật may là Oản Oản cuối cùng lại lựa chọn truyền thông Đế Đô.” “Trước đây tôi còn nghĩ là nhà nào có phúc lớn như vậy, có thể bồi dưỡng ra một người nổi bật xuất chúng như thế, không nghĩ tới đó lại nhà ông nha! Tôi nói này Diệp lão đầu, ông thật đúng là đem cháu gái bảo bối này che giấu bảo vệ đủ sâu nha, trước kia chỉ nghe ông nhắc tới Y Y, lại không nghĩ rằng ông lúc không ai để ý còn bồi dưỡng được một người lợi hại như Diệp Oản Oản, tôi thật sự là quá phục ông rồi.” Giáo sư Lý Nhạc càng nói càng hưng phấn, ánh mắt không ngừng nhìn về phía Diệp Oản Oản, đáy mắt lộ ra vẻ tán thưởng không che giấu chút nào. “Giáo sư Lý quá khen rồi, cháu chẳng qua là gặp may mà thôi.” Diệp Oản Oản khẽ mỉm cười, tự nhiên hào phóng đáp lại làm cho người nghe cảm thấy rất là khéo léo. “Oản Oản, năm đó tôi nếu có cái vận khí này của cháu, chỉ sợ hiện tại hết sức vui mừng cùng khoa trương đến mức không biết chính mình họ gì tên gì rồi, cháu nha đầu này, ngược lại giữ được bình tĩnh.” Giáo sư Lý Nhạc cười lắc đầu, càng ngày càng thích cô gái có vẻ trầm tĩnh lạnh lùng nhưng luôn cư xử đúng mực này rồi. “Oản Oản, việc cháu làm có chỗ không đúng rồi.” Bỗng nhiên, trên bàn chủ tọa một ông lão khác đứng dậy, liếc mắt nhìn Lý Nhạc một cái có chút không vui nói. Ông lão này mặc âu phục màu trắng, thần thái sáng láng, một thân phú quý. Ông lão ở trước mắt, mọi người ở đây tất cả không ai xa lạ gì, người này là thành viên ban giám đốc trường đại học lớn nhất Đế Đô – Chu Thanh Cương. “Oản Oản, ban đầu đại học Đế Đô vì cháu đã cam kết cùng đảm bảo rất nhiều quyền lợi có thể cung cấp cho cháu trong thời gian còn học tại trường, thế mà cuối cùng cháu vẫn là lựa chọn đại học truyền thông Đế Đô, thật là làm tổn thương lòng chúng tôi mà, trường chúng tôi thật tâm thật ý muốn mời cháu nhập học, điều kiện của trường chúng tôi không hề kém một chút nào so với đại học truyền thông Đế Đô nha.” Chu Thanh Cương ngoại trừ thở dài thì chỉ còn lại sự tiếc nuối, một mầm non tốt như vậy hoàn toàn không thể đoạt lấy được từ trong tay truyền thông Đế Đô. Sớm biết Diệp Oản Oản này là cháu gái của Diệp Hồng Duy, ông nhất định tới đàm phán trước với Diệp lão để cướp người rồi. “Chu Thanh Cương à nói gì thì nói Oản Oản cũng đã chọn trường của tôi rồi, ông cũng đừng ở đó nói nhiều nữa. Chờ đến khi tựu trường, Oản Oản chính là sinh viên đại học trường truyền thông Đế Đô rồi, ông a… dẹp ngay ý niệm này đi!” Giáo sư Lý Nhạc cười nói. “Vậy cũng chưa chắc, chuyện này không hoàn toàn xác định được, Oản Oản cũng chỉ là mới có ý định mà thôi, nói không chừng, cuối cùng vẫn sẽ chọn đại học Đế Đô nha.” Chu Thanh Cương không phục, nói xong vẫn không quên nhìn Diệp Oản Oản một cái, tỏ thái độ chính mình luôn coi trọng cô. Giờ phút này, hai nhân vật đức cao vọng trọng cấp viện sĩ ở Đế Đô lại giống như đứa nhỏ tranh đoạt Diệp Oản Oản trước mặt bao nhiêu người. Một màn này, làm cho tất cả khách mời lâm vào yên lặng, phảng phất như cả thế giới chỉ còn lại âm thanh của Chu Thanh Cương cùng Lý Nhạc. Hai mẹ con Lương Thi Hàm cùng Phương Tú Mẫn lòng bàn chân như mọc rễ vậy, hoàn toàn đờ đẫn đứng yên tại chỗ, trong đầu, một trận nổ vang biến tất cả những ảo tưởng của mình thành trống không. Diệp Oản Oản trong miệng hai người bọn họ là người không học vấn không nghề nghiệp, sâu mọt của xã hội. Thế mà cô ta lại được hai nhân vật đức cao vọng trọng từ đại học truyền thông Đế Đô cùng đại học Đế Đô cướp đoạt… “Trước kia… Lương Thi Hàm cùng Phương Tú Mẫn không phải nói Diệp Oản Oản chưa tốt nghiệp trung học sao, còn bị đuổi nữa đó…” “Ai nói không phải đâu, tôi cho là hai người họ nói là sự thật nhưng không nghĩ tới a… Chuyện này có chút khó hiểu…” “Tôi thấy Diệp Oản Oản nãy giờ thậm chí cũng không phản bác qua một câu nào cả, chả lẽ mọi chuyện là đúng sao?”
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
“呵呵……哪里是不反驳,这种姿态,完全是将方秀敏母女当成了小丑,连开口搭理她们的欲望都没有……” “这才是女神……” 叶绍廷和梁婉君看着前方因为绾绾而争吵不休的李岳、周青刚两人,如置身梦幻,一切都不那么真实,他们根本无法将这一切,和那个让他们操碎了心的女儿联系在一起。 “老叶头,你劝劝你那宝贝孙女,让她来我们帝都大学,我们的教学质量水准,你心中必然有数。”周青刚看向叶鸿维,直接转移目标,从叶鸿维这边下手。 叶鸿维瞬间成为主桌上的焦点 “这……”叶鸿维微微一愣,目光复杂的看向了宠辱不惊的叶绾绾,方才周青刚两人之间的对话,着实让他回不神来。 叶绾绾,竟然会考出如此惊人的成绩,这着实超出了所有人的意料。 “老叶头,你可别使坏,不然我跟你绝交。”李岳瞬间不乐意了,赶忙开口,深怕被周青刚给截胡了。 “绾绾,你的意向可是咱们帝都传媒,可别被拐走了。”李岳还不忘朝着叶绾绾嘱咐道。 一直站在一旁的叶绾绾,被这两位闹得有些哭笑不得,她的目光忽的对上了叶鸿维复杂的眼神,随即,她的嘴角扬起了一抹笑意,脚步轻缓走到了,走至叶鸿维身前,柔声道:“我听爷爷的。” 听爷爷的? 在场宾客还以为产生幻听。 早先就听闻,叶绾绾同叶家老爷子势如水火,曾三番数次来到叶家老宅大闹不休。 可是此刻,叶绾绾站在叶鸿雄面前,完全是一副乖孙女的模样,何来有一丝一毫的恩怨记恨? 今晚,仿佛每一件关于叶绾绾的传闻皆成了谣言,下一刻便会被叶绾绾亲手击溃。 莫说宾客,便是叶绍廷和梁婉君,也有些难以置信。 这当真是几年都不曾看望过她们,扬言和叶家不死不休的女儿? 至于叶慕凡的眼神,差不多跟见鬼一样。 方秀敏和梁诗涵脑中空白一片,一个接着一个消息轰然间砸在她们脑袋上,直接将她们此前的高傲和自满打的支离破碎,她们不知是如何回到座位,甚至连一句话都没敢在所出口,之恨不得能够让所有人都遗忘她们的存在。 主座一方,老爷子叶鸿维重新打量身前的孙女,心中不知想些什么。 “老叶头,这还真是你的宝贝孙女,连去哪所大学都要听你的……”周青刚颇为无奈。 “老叶头你怎么说?”李岳教授急忙道。 闻声,叶鸿维沉思片刻,一双充斥睿智和威严的眸子微微敛住莫名光泽,目光自叶绾绾含笑的脸上扫过之后,他收回了目光,沉稳有力的声音缓缓道出:“既她自己的意向是帝都传媒,那便如此吧。” “你这老叶头……”周青刚唯一的希望再度破灭,一脸怨念。 “哈哈哈哈,老叶头还是疼孙女,知道我帝都传媒的实力!”李岳满脸笑意,对叶鸿维的话十分满意。
“Ha ha… Oản Oản cần phản bác lại sao, với tư thế này hoàn toàn đã đem mẹ con Phương Tú Mẫn coi thành người diễn hề rồi, ngay cả mở miệng phản ứng lại lời của hai người họ cũng không có kìa…” “Đây mới là nữ thần nha…” Diệp Thiệu Đình cùng Lương Uyển Quân nhìn về phía hai người đang bởi vì Oản Oản mà cãi vã không nghỉ Lý Nhạc và Chu Thanh Cương, họ cảm thấy như mình đang ở trong ảo mộng, hết thảy đều không chân thật, bọn họ căn bản không có cách đem những chuyện này cùng với hình ảnh người con gái luôn làm cho bọn họ vỡ nát tâm tình liên hệ với nhau. “Diệp lão đầu, ông khuyên nhủ cháu gái bảo bối kia của ông đi, để cho cháu ông tới học ở đại học Đế Đô của tôi đi, chất lượng tiêu chuẩn dạy học của trường tôi trong lòng ông tất nhiên hiểu rõ mà.” Chu Thanh Cương nhìn về phía Diệp Hồng Duy, trực tiếp dời mục tiêu ông muốn ra tay từ phía của Diệp Hồng Duy. Diệp Hồng Duy trong nháy mắt trở thành tiêu điểm trên bàn chủ tọa. “Chuyện này…” Diệp Hồng Duy hơi sững sờ, ánh mắt phức tạp nhìn về phía người không màng hơn thua kia – Diệp Oản Oản, mới vừa rồi đoạn đối thoại giữa hai người Chu Thanh Cương và Lý Nhạc quả thực để cho ông không thể tưởng tượng được. Diệp Oản Oản thành tích tại kì thi vừa rồi lại có thể kinh người như thế điều này thật sự đã vượt xa dự liệu của tất cả mọi người. “Diệp lão đầu, ông cũng đừng làm chuyện xấu như vậy nếu không tôi với ông liền tuyệt giao ngay lập tức.” Lý Nhạc trong nháy mắt không vui, vội mở miệng nói, ông rất sợ bị Chu Thanh Cương giữa đường cướp người của ông nha. “Oản Oản, ý muốn của cháu là đến truyền thông Đế Đô đúng không, cháu không cần để cho người khác dụ dỗ đâu.” Lý Nhạc vẫn không quên hướng về Diệp Oản Oản dặn dò. Đang đứng ở một bên Diệp Oản Oản bị hai người này huyên náo làm cho cô cảm thấy có chút dở khóc dở cười, ánh mắt của cô chợt đối diện với ánh mắt phức tạp của Diệp Hồng Duy, ngay sau đó, khóe miệng của cô giương lên một nụ cười, bước chân nhẹ nhàng chậm chạp đi tới trước người Diệp Hồng Duy, ôn nhu nói: “Cháu nghe lời ông nội, ông chọn trường cho cháu đi.” Nghe lời ông nội? Các khách mời ngồi ở đây còn tưởng rằng mình đang nghe nhầm, ai nấy cũng đều tự hỏi lại trong lòng. Trước đây đã nghe người khác nói qua Diệp Oản Oản cùng với lão gia tử Diệp gia như nước với lửa, từng ba phen mấy lần đi tới nhà cũ Diệp gia đại náo không nghỉ. Nhưng giờ phút này Diệp Oản Oản lại đứng trước mặt Diệp Hồng Duy, hoàn toàn thể hiện là một bộ dạng cháu gái ngoan ngoãn, không có chút mảy may ân oán ghi hận nào. Tối nay, từng cái tin đồn nhảm không hay có liên quan tới Diệp Oản Oản tất cả từng cái một đều bị Diệp Oản Oản đánh bay, hoàn toàn làm thay đổi cái nhìn của người khác về mình. Không cần nói đến khách mới, ngay cả Diệp Thiệu Đình cùng Lương Uyển Quân cũng có chút khó tin. Đây thật sự là người con gái đã qua vài năm chưa từng thăm bọn họ rồi tuyên bố cùng với Diệp gia không đội trời chung đây sao? Về phần ánh mắt của Diệp Mộ Phàm cũng không sai biệt lắm giống như đang gặp quỷ. Phương Tú Mẫn cùng Lương Thi Hàm trong đầu một mảnh trống rỗng, từng tin tức một liên tiếp đập ầm ầm vào trong đầu bọn họ, trực tiếp đưa sự cao ngạo cùng tự mãn trước đây đánh tan tành, bọn họ không biết mình trở lại chỗ ngồi của mình như thế nào, thậm chí ngay cả một câu nói đều không dám mở miệng nói, bọn họ hận không thể có cách nào làm cho tất cả mọi người quên đi sự hiện hữu của mình, nếu có cái hố trước mặt bọn họ chắc chắn không hề do dự mà nhảy xuống ngay. Ngồi ở ghế chủ tọa lão gia tử Diệp Hồng Duy lần nữa quan sát người cháu gái trước mặt trong lòng không biết nghĩ cái gì. “Diệp lão đầu, đây thật sự là cháu gái bảo bối của ông nha, ngay cả chuyện muốn đi học trường đại học nào đều cũng nghe lời ông…” Chu Thanh Cương rất là bất đắc dĩ nói. “Diệp lão đầu ông nói gì đi chứ?” Giáo sư Lý Nhạc vội vàng nói. Nghe tiếng, Diệp Hồng Duy trầm tư trong chốc lát, một đôi con ngươi tràn ngập cơ trí cùng uy nghiêm hơi hơi có tự hào vui vẻ, ánh mắt nhìn qua Diệp Oản Oản đang nở nụ cười chúm chím, sau đó ông thu hồi ánh mắt, âm thanh trầm ổn có lực chậm rãi nói ra: “Dù sao thì ý muốn của cháu tôi cũng là truyền thông Đế Đô, vậy liền cứ để như thế đi.” “Ông, Diệp lão đầu này…” Hy vọng duy nhất của Chu Thanh Cương lại lần nữa biến mất, một mặt oán niệm nói. “Ha ha ha ha, Diệp lão đầu vẫn là đau lòng cho cháu gái mình nha, hơn nữa còn biết rõ thực lực của truyền thông Đế Đô nha!” Lý Nhạc ý cười đầy mặt, đối với lời nói của Diệp Hồng Duy hết sức hài lòng.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
远处,一直沉默未语的叶绍廷,眉头轻轻蹙起,看着如变了个人般的叶绾绾,心中充满疑虑。 她印象中的女儿,绝不会如此懂事乖巧,而且对叶家近乎有着滔天恨意…… 叶绍廷只是怀疑,叶绾绾这次突至她爷爷的寿宴,是否真为祝寿这般简单,亦或有别的目的,想要毁了这场寿宴,让叶家丢尽脸面。 叶绍廷也不愿将自己的女儿想做如此,可是这么多年下来……他当真是有些累了…… 无意间,叶绾绾捕捉到了父亲叶绍廷的疑意,心中不免有些落寞。 前世,自己所作所为,着实太过,与叶家水火不容,从不曾原谅父母,十分仇视。 在前世,爷爷寿辰,她也的确到场,但却当着众多宾客之面,扰的这场寿宴鸡犬不宁,让父母和整个叶家,丢尽了脸面,甚至气的爷爷心脏病突发,在医院度过半月时光。 想到此处,叶绾绾收回了视线,再次靠近叶鸿维,更加亲昵了几分,而叶鸿维却也没有拒绝叶绾绾的亲近,脸上寒光也是敛去些许。 此刻,寿宴已过去些许时辰,宾客陆陆续续来到主席位贺寿,并且送上贺礼。 宾客的贺礼,大多流于表面形式,在老一辈的眼中,并无什么意义价值,不过扫眼看了看,并不觉有何新奇之处。 片刻后,梁家豪和方秀敏一家上前,梁诗涵手中捧着一块价值不菲的砚台,走至叶鸿维身前,极尽乖巧道:“爷爷,您喜欢作字作画,这是我爸妈准备了许久的砚台,希望爷爷喜欢。” 这砚台,是方秀敏费了不少心思才得的,就是准备在叶鸿维寿宴上博叶鸿维满意,方才因为叶绾绾的事情,让方秀敏面子很是挂不住,如今只盼着这砚台能得老人家的喜爱。 叶鸿维的目光从那砚台上扫过,略微点了点头,让人将砚台放在一旁。 叶鸿维虽是没什么特殊的表示,可是那微微点头的动作,就已经是一种认可,这让方秀敏和梁诗涵不由暗暗松了口气。 旋即,梁诗涵眸光瞥向两手空空的叶绾绾:“怎么,爷爷生辰,某些人,连贺礼都没有吗?” “呵……诗涵,以后可别学某些人,只懂得装腔作势,爷爷的寿辰,只剩下一张嘴。”方秀敏方才在叶绾绾面前失了面子,如今可不会放过任何一个埋汰叶绾绾的机会。 “爷爷?” 叶绾绾看着方秀敏和梁诗涵这一唱一和的戏码,嘴角微微上扬,勾勒出一丝冰冷笑意:“谁是你们爷爷?” 随着叶绾绾话音落下,一些反应较快的宾客,顿时笑出声来。 梁诗涵脸上的笑意,也在这一瞬间凝固在了嘴角。 叶绾绾话中之意,已很明显,方秀敏一家人,没一个姓叶的,可是梁诗涵这一口一个爷爷,却叫的如此亲热,仔细想来,着实令人有些作呕。 “你……!”方秀敏盯着叶绾绾,面色难看至极。 “两位,还是最好别带着自己的女儿胡乱攀亲带故,我们叶家,没有乱认亲的习俗。”言罢,叶绾绾转过身去,不再搭理两人。
Phía xa xa, Diệp Thiệu Đình một mực yên lặng không nói lời nào, chân mày nhẹ nhàng nhíu lên, nhìn Diệp Oản Oản như biến thành người khác trong lòng tràn đầy nghi ngờ. Con gái trong ấn tượng của ông chắc chắn sẽ không hiểu chuyện nhu thuận như thế, hơn nữa đối với Diệp gia gần như là có hận ý ngập trời… Diệp Thiệu Đình đang hoài nghi, mục đích thật sự của Diệp Oản Oản lần này tới tham gia thọ yến của ba ông là gì, có phải chỉ muốn chúc thọ đơn giản như vậy hay không? Hay là có mục đích khác, muốn phá hủy buổi yến thọ này để cho Diệp gia bị lăng nhục sao?. Diệp Thiệu Đình cũng không muốn nghĩ xấu cho con gái của mình như thế, nhưng đã nhiều năm nhìn thấy tình cảnh như vậy rồi… ông thật sự có chút mệt mỏi… Trong lúc vô tình, Diệp Oản Oản bắt được ánh mắt nghi ngờ của ba mình – Diệp Thiệu Đình trong lòng không khỏi có chút cô đơn. Kiếp trước, hành động của mình quả thực quá mức, cùng với Diệp gia như nước với lửa cô chưa bao giờ muốn tha thứ cho ba mẹ mình, cô luôn coi họ là kẻ thù. Ở kiếp trước, sinh nhật của ông nội, cô cũng có mặt nhưng lại làm trò trước mặt đông đảo khách mời, quấy nhiễu buổi thọ yến đó làm không ai được yên, để cho ba mẹ và toàn bộ Diệp gia mất hết mặt mũi, thậm chí ông nội tức giận đến mức bệnh tim tái phát phải nhập viện hết nửa tháng mới khôi phục lại được. Nghĩ đến đây, Diệp Oản Oản thu hồi tầm mắt, lần nữa đến gần Diệp Hồng Duy, càng thân mật thêm vài phần, mà Diệp Hồng Duy lại không có cự tuyệt Diệp Oản Oản thân cận mình, trên mặt hàn quang cũng thu lại chút ít. Giờ phút này, thọ yến đã qua vài giờ rồi, khách mời cũng lần lượt lần lượt đi tới vị trí chủ tọa chúc thọ hơn nữa còn đi kèm với quà tặng nữa. Quà tặng mà khách hàng mang đến phần lớn chỉ như một loại hình thức mà thôi, trong mắt người đã trải qua không biết bao nhiêu là khó khăn như Diệp lão thì mấy món quà đó cũng không có ý nghĩa hay giá trị gì nhiều, ông chỉ quét mắt nhìn một chút, do mấy vật đó cũng không có gì mới lạ. Một lát sau, Lương Gia Hào cùng Phương Tú Mẫn một nhà tiến lên, trong tay Lương Thi Hàm cầm lấy một khối nghiên mực có giá trị không nhỏ, đi tới trước mặt Diệp Hồng Duy, hết sức khôn khéo nói: “Ông nội, cháu biết ông thích viết chữ vẽ tranh, cho nên đây là nghiên mực mà ba cùng mẹ cháu tìm kiếm thật lâu mới chuẩn bị được cho ông, cháu hy vọng ông nội sẽ thích.” Cái nghiên mực này là Phương Tú Mẫn phí không ít tâm tư mới có thể lấy được bà hy vọng trong thọ yến của Diệp Hồng Duy có thể làm cho ông hài lòng, mới vừa rồi bởi vì chuyện liên quan đến Diệp Oản Oản cho nên mặt mũi của Phương Tú Mẫn vẫn luôn kìm nén sự giận dữ, bây giờ chỉ mong cái nghiên mực này có thể được lão nhân gia yêu thích, từ đó mới kéo lại được chút thể diện của mình. Ánh mắt của Diệp Hồng Duy quét qua nghiên mực kia, hơi khẽ gật đầu một cái để cho người đem nghiên mực để ở một bên. Diệp Hồng Duy tuy là không có đặc biệt tỏ vẻ gì, nhưng cái động tác khẽ gật đầu kia cũng đã là một loại công nhận, điều này làm cho Phương Tú Mẫn cùng Lương Thi Hàm không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Sau đó ánh mắt của Lương Thi Hàm liếc nhìn đến hai tay trống trơn của Diệp Oản Oản nói: “Tại sao hôm nay là sinh nhật của ông nội mà chị ngay cả quà tặng cũng không có chuẩn bị là sao?” “A… Thi Hàm, sau này con cũng đừng học thói xấu của một vài người nha, người nào đó chỉ ra vẻ hiếu thảo bên ngoài, lại còn cố ra vẻ ta đây, đến sinh nhật của ông nội mình mà cũng chỉ mang miệng đến thôi.” Phương Tú Mẫn mới mất mặt trước mặt Diệp Oản Oản, bây giờ đương nhiên sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào để có thể dè bỉu chê bai Diệp Oản Oản. “Ông nội “ Diệp Oản Oản nhìn tiết mục người tung người hứng giữa Phương Tú Mẫn và Lương Thi Hàm khóe miệng hơi hơi giơ lên, hiện lên một nụ cười lạnh: “Ai là ông nội của hai người chứ?” Tiếng nói của Diệp Oản Oản hạ xuống, một số khách mời phản ứng khá nhanh nghe xong tất cả đều nhất thời bật cười. Nụ cười trên mặt Lương Thi Hàm cũng trong nháy mắt đọng lại tại khóe miệng. Diệp Oản Oản ý trong lời nói đã rất rõ ràng, mấy người một nhà Phương Tú Mẫn không có một người nào mang họ Diệp, nhưng Lương Thi Hàm mở miệng một tiếng ông nội, hai tiếng ông nội, lại gọi thân thiết như vậy, cẩn thận nghĩ đến quả thực làm người ta có chút buồn nôn. “Cô…!” Phương Tú Mẫn nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản sắc mặt cực kỳ khó coi. “Hai vị, tốt nhất nên quản lý chặt con gái của mình, đừng để con mình ăn nói không có suy nghĩ thấy sang bắt quàng làm họ, Diệp gia chúng tôi không có muốn nhận người không có huyết thống làm người thân đâu.” Nói xong, Diệp Oản Oản xoay người rời đi không thèm để ý đến phản ứng của hai mẹ con Phương Tú Mẫn.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
叶绾绾几句话,瞬间让众人明白,她才是叶鸿雄的亲孙女,她的身体里才是真正流着叶家血液的人。 这里,是她的主场。 而方秀敏和梁诗涵,则在叶绾绾那轻描淡写的一句话间,彻底成为了跳梁小丑。 此刻,母女两面色难看,面对众宾客的小声议论,不时便彻底红了脸,不敢继续多言。 贺礼的环节任在继续,随着之前方秀敏和梁诗涵的提及,众人也十分好奇,叶绾绾究竟准备了什么礼物,便是连主席位的叶鸿雄,也不时看向叶绾绾。 对此,叶绾绾心中则有些无奈。 如今的她,一穷二白,并无多余的闲钱准备贵重礼物,只是自己花费了一些心思,在古玩市场买了些佛珠,亲手制作了一串佛珠手链,只有心意,却不贵重。 随着上一位宾客的贺礼送出,叶绾绾上前几步,看着叶鸿雄,柔声开口:“爷爷,绾绾也给您准备了小礼物。” “好。”叶鸿雄略微点头。 然而,还不等叶绾绾将准备的佛珠取出,管家黄明坤却从外走至宴会厅内,手中捧着一只精致的礼盒。 “老太爷,这是绾绾小姐给您准备的礼物,之前落在前面了,我刚巧碰见,给取了出来。”黄明坤说话间,眸内泛出一丝得逞意味。 见状,叶绾绾的神色,微微一变。 这礼盒是之前她故意放在山庄外,便是怕引起误会,所以未带入宴会厅,其中所装,乃是用一百元从聂无名手中所购的奇怪骨制品。 叶绾绾仔细打量,礼盒的包装明显被人动过,显然是黄明坤之前便拆开过礼盒,发现骨制品后,故意带入会场,意图陷害自己。 今日乃是爷爷叶鸿维的寿辰,大喜之日,老一辈十分相信运数一说,若发现其中的类似头骨般的骨制品…… 叶绾绾心头泛着一丝冷意,这黄明坤对叶依依可真是忠心耿耿,到了这个时候,也不忘给自己使绊子。 然而,礼品盒却已被送至叶鸿维手中,叶绾绾想要阻止,却已然来不及。 “叶绾绾送的是什么……看起来分量很足!” “不清楚,感觉挺重的。” 叶绾绾是叶鸿维亲孙女,所送贺礼,自然吸引了在场所有人的目光,加之今晚的叶绾绾给他们带来了不少的惊喜,众人都不由的猜测着,这次叶绾绾的礼物有会有何等特殊之处。 当下,叶鸿维伸出双手,将礼盒缓缓打开。 然而,在礼盒打开的下一秒,宴会厅中骤然间响起了一片抽气声,所有人的面色,猛然大变。 叶绍廷和梁婉君在看清那礼盒内装的东西后,更是全身僵硬,面如死灰。 只见在那看似精美的礼盒之中,正静静的躺着一颗森白的头骨,那不知何等猛兽的头骨,略显狰狞,在灯光之下,显得格外的刺眼。 所有人都在这一刻消了声音,所有人的目光都齐刷刷的聚集在了叶鸿维的身上。 当下,叶鸿维瞳孔猛然一缩,几个呼吸之后,气至全身发抖,他赫然间抬起头来,冰冷的目光,若刀锋般看向叶绾绾。
Diệp Oản Oản nói xong mấy câu đó, trong nháy mắt để cho mọi người hiểu được cô mới là cháu gái ruột của Diệp Hồng Duy, cô mới là người chân chính mang trong người dòng máu của Diệp gia. Nơi này là sân nhà của cô. Lúc Phương Tú Mẫn cùng Lương Thi nghe xong câu nói mang vẻ hời hợt kia của Diệp Oản Oản thì những hành động cùng lời nói trước giờ của hai người bọn họ hoàn toàn trở thành trò cười. Giờ phút này, sắc mặt hai mẹ con vô cùng khó coi, đối mặt khách mời đang nhỏ giọng bàn luận, vẻ mặt hoàn toàn đỏ lên không dám tiếp tục nói nhiều nữa. Tiết mục tặng quà vẫn tiếp tục diễn ra, do Phương Tú Mẫn cùng Lương Thi Hàm nói tới cho nên mọi người cũng hết sức tò mò không biết Diệp Oản Oản chuẩn bị lễ vật gì, ngay cả vị trí chủ tọa Diệp Hồng Duy cũng chỉ thỉnh thoảng mới nhìn về phía của Diệp Oản Oản ra vẻ cũng không quan tâm quá nhiều về món quà của cô. Đối với điều này trong lòng Diệp Oản Oản lại có chút ít bất đắc dĩ. Bây giờ cô là một người nghèo chỉ có hai tay trắng, cũng không có tiền dư thừa dư để chuẩn bị lễ vật quý trọng, cho nên cô chỉ có thể hao tốn một chút tâm tư tại đến thị trường đồ cổ mua chút ít phật châu, rồi tự tay xâu thành một chuỗi vòng tay, cô biết mình chỉ có tâm ý thôi quà tặng lại không có chút nào quý trọng. Sau khi một vị khách mời mang quà tặng ra Diệp Oản Oản tiến lên mấy bước, nhìn Diệp Hồng Duy, ôn nhu mở miệng nói: “Ông nội, Oản Oản cũng chuẩn bị cho ông một món quà nhỏ, cháu hy vọng ông sẽ thích.” “Được cháu mang lên đây.” Diệp Hồng Duy hơi khẽ gật đầu. Nhưng còn chưa đợi Diệp Oản Oản đem Phật châu được cô chuẩn bị lấy ra, quản gia Hoàng Minh Khôn từ bên ngoài đi tới bên trong phòng yến hội, trong tay cầm một cái hộp quà tinh xảo. “Lão thái gia, đây là lễ vật ma Oản Oản tiểu thư chuẩn bị cho ngài, lúc nãy bị đánh rơi ở bên ngoài nhưng may sao tôi lại nhặt được cho nên mang đến đây cho ngài thưởng thức.” Hoàng Minh Khôn khi nói chuyện trong mắt hiện ra một tia đắc ý. Thấy vậy, thần sắc Diệp Oản Oản hơi đổi. Cái hộp quà này là do cô cố ý để ở bên ngoài trang viên, chính là sợ bị hiểu lầm cho nên cô mời không mang vào trong phòng yến hội, bên trong hộp quà chính là món quà kỳ quái mà cô dùng một trăm đồng mua lại từ Nhiếp Vô Danh. Diệp Oản Oản quan sát tỉ mỉ, hộp quà rõ ràng đã bị người khác động tới, hiển nhiên đó là Hoàng Minh Khôn, có thể ông ta phát hiện ra món quà liền mở ra xem, sao đó phát hiện ra đồ ở bên trong liền cố ý mang vào trong hội trường, hẳn là ông ta có ý đồ hãm hại cô a. Hôm nay chính là sinh nhật của Diệp Hồng Duy ông nội cô, đây là ngày vui, ông nội cô vô cùng tin tưởng vận số nếu như hôm nay phát hiện ra trong những món quà tặng cho mình có một vật phẩm kỳ lạ, vậy thì… Diệp Oản Oản trong lòng hiện lên một tia lãnh ý, tên Hoàng Minh Khôn này đối với Diệp Y Y thật đúng là quá mức trung thành, đến lúc này cũng không quên ngáng chân cô. Nhưng hộp quà tặng cũng đã được đưa tới trong tay Diệp Hồng Duy cho nên Diệp Oản Oản muốn ngăn cản dĩ nhiên cũng không kịp nữa rồi. “Diệp Oản Oản tặng cái gì vậy a… Chắc là đồ tốt nha!” “Không biết, cảm giác rất nặng nha.” Diệp Oản Oản là cháu gài của Diệp Hồng Duy, cho nên món quà mà cô ấy tặng đương nhiên hấp dẫn ánh mắt của mọi người, thêm nữa tối nay Diệp Oản Oản mang đến cho bọn họ không ít kinh hỉ, mọi người đều không khỏi suy đoán lần này lễ vật Diệp Oản Oản mang tới sẽ có điểm đặc biệt cỡ nào. Ngay sau đó, Diệp Hồng Duy đưa hai tay ra đem hộp quà từ từ mở ra. Nhưng khi hộp quà được mở ra một giây kế tiếp, trong phòng yến hội bỗng nhiên vang lên một trận tiếng hít hơi, sắc mặt của mọi người đột nhiên đại biến. Diệp Thiệu Đình cùng Lương Uyển Quân khi nhìn rõ đồ vật chứa bên trong hộp quà kia là gì toàn thân cứng ngắc mặt xám như tro tàn. Mọi người chỉ thấy ở trong hộp quà nhìn như tuyệt đẹp đó, đang lẳng lặng có một chiếc đầu lâu, chiếc đầu lâu không biết của mãnh thú lớn cõ nào hơi lộ ra vẻ dữ tợn, dưới dưới ánh đèn rực rỡ lại phá lệ lộ ra vẻ nhức mắt. Tất cả mọi người đều tại thời khắc này âm thanh đều biến mất, ánh mắt của mọi người đều đồng loạt tập trung ở trên người của Diệp Hồng Duy. Ngay sau đó, con ngươi Diệp Hồng Duy đột nhiên co rụt lại, hít thở mấy hơi, giận tới toàn thân phát run, ông bất ngờ ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như băng, như lưỡi đao nhìn về phía Diệp Oản Oản.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
“叶绾绾,你简直混账!”当下,方秀敏尖锐的声音响起。 “爷爷的寿辰,你竟送这么可怕恶心的东西,你到底有何居心,当真恶毒!”梁诗涵一看到叶绾绾送的贺礼,当即站起身来,一脸愤怒的指着叶绾绾呵斥道。 主席位的一群老者,甚至李岳和周青刚两人,也是眉头蹙起,有些难以置信的看向叶绾绾。 今晚是她爷爷的寿辰,叶绾绾怎么敢送如此不吉之物? 切莫说是叶鸿维的喜日,即便放在平常,也绝不能给长辈送这个,这哪里是用来贺寿的?分明是拿来催命的! 感受到叶鸿维冰冷的目光,叶绾绾眉头微蹙,心头忽的一沉。 “爷爷,这并非是我送给您的寿礼。” “叶绾绾,这东西黄管家都说是你送的,你敢送却不敢承认,没想到你居然如此歹毒!你好歹身体里也流着叶家的血脉,怎么能够干出如此畜生不如的事情!你到底安的什么心!”方秀敏根本不给叶绾绾皆是的机会,迫不及待地落井下石。 主坐席上,近乎所有老者的目光,皆落在叶绾绾身上,唯有一位年约八旬上下的老学究,目光却在骨制品上,不时露出疑惑之色。 宴客厅内,众多宾客看向叶鸿维眼前的骨制品后,眸内皆是浮出古怪和诡异的光泽。 叶绾绾的礼物,着实令人大开眼界。 梁诗涵与方秀敏母女的指责和痛骂,被叶绾绾自动无视,精致的面容上,略微有些平静。 她也未料到,自己会被管家黄明坤摆上一道。 叶绾绾将一丝心绪敛去,暗忖对策。 叶鸿维整个人若一尊不化的万年冰川,眸内寒光骇人,见者不寒而栗。 主座上,由叶鸿维亲自招待的一群老者宾客,面面相觑。 另一边,叶绍廷和粱婉君静若木桩,因叶绾绾的关系,这场老爷子的寿宴,恐怕已无法收场。 “拿放大镜来。” 忽然,某位眯着眼的老学究,打破短暂的寂静。 虽不知老者是何用意,但依然有人取来放大镜递给他。 接过放大镜,老者迫不及待的朝着骨制品继续打量。 老者此番举动,让在场宾客无法理解。 “这……” 老者透过放大镜,口中时不时传来疑惑和惊叹声。 叶鸿维等主位席上的一群老者,都是一阵莫名。 未过片刻,老者起身,干脆将骨制品从叶鸿维身前捧起,放在自己眼前。 “大手笔……”老者口中不知轻声嘀咕什么,眸内光泽闪烁。 “老叶头……跟你商量个事……”老者看向叶鸿维,忽然开口。 闻声,叶鸿维神色不解。 “你把这东西给我吧……”说至此处,老者顿时摇头:“不不……我用龙之崛起跟你换如何?” 随着老者此话一出,整个宴会厅,再次陷入沉默。 而然,短暂的沉默后,随之便传来阵阵惊叹。 “龙之崛起……莫非就是雕刻大师欧阳昱的收藏品之一?” “的确,那老学究正是欧阳昱本人……”
“Diệp Oản Oản, cô quả thật là hỗn láo mà!” Ngay lập tức, âm thanh chói tay của Phương Tú Mẫn vang lên. “Sinh nhật của ông nội mà cô lại đưa đến đồ vật đáng sợ như vậy, cô rốt cuộc là có ý gì đây, đúng là ác độc mà!” Lương Thi Hàm vừa nhìn thấy món quà mà Diệp Oản Oản đưa tới, lúc này đứng dậy, tức giận chỉ vào mặt Diệp Oản Oản mắng. Một đám ông lão ngồi ở vị trí chủ tọa, thậm chí hai người Lý Nhạc cùng Chu Thanh Cương chân mày cũng nhíu lại, có chút khó tin nhìn về phía Diệp Oản Oản. Tối nay là sinh nhật ông nội của cô, Diệp Oản Oản làm sao lại dám đưa đến thứ đồ vật không có ý nghĩa mai mắn như thế được. Không cần nói đến đây là ngày vui của Diệp Hồng Duy, cho dù là ngày bình thường, cũng tuyệt đối không thể đưa cái này cho trưởng bối, ở buổi tiệc như thế này lại dùng vật này để chúc thọ rõ ràng là muốn đòi mạng người nhìn mà! Cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Diệp Hồng Duy, Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, trong lòng chợt trầm xuống. “Ông nội, đây cũng không phải là quà tặng con chuẩn bị cho lễ mừng thọ của ông.” “Diệp Oản Oản, Hoàng quản gia nói vật này là do cô đưa đến, dù sao cô đã dám đưa đến nhưng lại không dám thừa nhận, không nghĩ tới cô cư nhiên là người ác độc như thế! Cô dù sao trong thân thể cũng chảy huyết mạch của Diệp gia, làm sao có thể làm ra chuyện súc sinh cũng không bằng như thế! Cô rốt cuộc muốn làm gì đây?!” Phương Tú Mẫn căn bản không cho Diệp Oản Oản cơ hội phản bác, bà ta không kịp chờ đợi muốn thừa cơ hãm hại hạ thấp danh tiếng của Diệp Oản Oản. Ngồi trên chỗ chủ tọa, gần như tất cả ánh mắt của mấy ông lão đều rơi ở trên người Diệp Oản Oản, chỉ có một vị học giả tuổi chừng 80 dùng ánh mắt của mình đặt trên cốt chế phẩm, bất ngờ lộ ra vẻ nghi hoặc muốn xem xét đồ vật đó. Trong phòng khách, đông đảo khách mời nhìn cốt chế phẩm trước mắt Diệp Hồng Duy, trong mắt đều nổi lên vẻ cổ quái cùng ánh mắt quỷ dị. Lễ vật của Diệp Oản Oản quả thực làm cho người ta mở rộng tầm mắt. Hai mẹ con Lương Thi Hàm cùng Phương Tú Mẫn chỉ trích cùng mắng chửi nhưng Diệp Oản Oản thân là người trong cuộc lại không có động tĩnh gì, trên khuôn mặt tinh xảo chỉ có vẻ bình tĩnh. Cô cũng không ngờ tới đồ mà mình không muốn đưa ra sẽ bị quản gia Hoàng Minh Khôn mang lên. Diệp Oản Oản đem tâm trạng mình ổn định lại, thầm nghĩ đối sách. Diệp Hồng Duy cả người lạnh lẽo như băng ngàn năm, trong mắt hàn quang kinh người, người gặp không rét mà run. Trên chủ tọa, khách mời do Diệp Hồng Duy tự mình chiêu đãi một đám các ông lão trố mắt nhìn nhau. Bên kia, Diệp Thiệu Đình cùng Lương Uyển Quân lại yên tĩnh như cái cộc gỗ, bởi vì hành động này của Diệp Oản Oản, buổi thọ yến này của lão gia tử sợ rằng đã không cách nào thu lại được nữa rồi. “Lấy kính lúp tới đây.” Bỗng nhiên, một ông lão híp mắt lại cất tiếng nói nhất thời phá vỡ yên tĩnh. Mặc dù không biết ông lão có dụng ý gì nhưng vẫn có người lấy kính lúp tới đưa cho ông ta. Nhận lấy kính lúp, ông lão không kịp đợi hướng về cốt chế phẩm tiếp tục quan sát. Hành động này của ông đủ để khách mời ở đây không cách nào hiểu được. “Chuyện này…” Ông lão xuyên qua kính lúp, trong miệng thỉnh thoảng truyền tới tiếng nghi ngờ cùng tiếng thán phục. Diệp Hồng Duy cùng một đám ông lão đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Qua chốc lát sau, ông lão kia đứng dậy, dứt khoát đem cốt chế phẩm ở trước người Diệp Hồng Duy nâng lên, đặt ở trước mắt mình. “Đại tuyệt tác…” Ông lão trong miệng không biết nhỏ giọng lầm bầm cái gì, ánh mắt sáng lên. “Diệp lão đầu… Tôi muốn thương lượng với ông chuyện này…” Ông lão nhìn về phía Diệp Hồng Duy, bỗng nhiên mở miệng nói. Nghe vậy Diệp Hồng Duy thần sắc không hiểu tiếp tục nghe xem có chuyện gì xảy ra. “Ông đem vật này cho tôi đi…” Nói đến đây, ông lão nhất thời lắc đầu: “Không không… Tôi dùng “Long chi quật khởi” đổi với ông, như thế nào có được không?” Theo lời ông lão vừa nói ra, toàn bộ trong phòng tiệc lại lần nữa lâm vào yên lặng. Nhưng mà sau sự yên lặng ngắn ngủi liền truyền tới từng trận kinh ngạc. “Long chi quật khởi… Chẳng phải đó chính là một trong những tác phẩm điêu khắc nổi tiếng và quý giá nhất của đại sư Âu Dương Dục “ “Chính xác đúng là như vậy rồi, kia chính là do Âu Dương Dục tự mình nghiên cứu chế tạo ra mà…”
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
“龙之崛起是近两年欧阳大师的得意之作,竟然……” 场上的宾客愣了愣神,叶绾绾所送,究竟是为何物,甚至不惜让欧阳昱以‘龙之崛起’来换? 莫要说宴会厅上的宾客,便是叶鸿维本人也满脸莫名之色。 “哈哈,老叶头,你上次不还说十分欣赏我那件龙之崛起……来来来,咱们换了吧!”欧阳昱目光炙热,话是对着叶鸿维所言,可双眼却一直在骨制品上不曾移开,其中仿佛蕴含着万分炙热。 原本正在想应对方法的叶绾绾看着欧阳昱,一脸茫然。 呃,她是谁,她在哪,发生了什么…… 雕刻大师欧阳昱,要用‘龙之崛起’换她在古玩市场用一百元买到的‘不知什么鬼’? “老叶头,咱就这么决定了,这个我带走,明天就让人将龙之崛起带过来。”欧阳昱将骨制品往自己身前一揽,看模样竟是不愿意归还了。 叶鸿维身为叶家之主,何等精明,立即开口道:“给我。” “咋,你不换?你不是嫌弃这个不吉利嘛?”欧阳昱顿时有些不乐意。 “暂时不换。”叶鸿维面无表情道。 “你……你咋这么抠呢?这样,龙之崛起再加一件孔雀东南飞!”欧阳昱咬了咬牙。 “孔雀东南飞?!” 主位席一桌,顿时起了诧异之声。 ‘孔雀东南飞’是欧阳昱早年作品,虽不如‘龙之崛起’,但也不凡。 “老叶头,千万别跟他换,欧阳昱这老小子,从来就没吃过亏!”李岳教授首先回过神来,急忙提醒。 “不换。”叶鸿维有力的声音道出。 闻声,欧阳昱满脸失望,十分不情愿的将骨制品归还给了叶鸿维,目光任不愿从其上离开。 随着欧阳昱极为不情愿的将骨制品归还给叶鸿维之后,主位席上的众老者,皆是好奇的朝骨制品打量。 只可惜,他们着实看不出什么门道。 即是叶鸿维见多识广,也同样没瞧出一个所以然来。 “老叶头,你这个孙女,当真孝顺……此件寿礼送的,大手笔啊。”欧阳昱忍不住开口说道。 此刻,叶绾绾心中有些发虚,这雕刻大师,该不会老眼昏花,看错了吧…… “欧阳老头,绾绾送的到底是什么?没看出来。”周青刚好奇询问。 闻声,叶鸿维的目光也落了过来。 欧阳昱点上一支烟,深吸了几口,道:“做工手法和专业程度,堪称一绝,以这种手法锻炼,加上这等骨料,寓意非凡,一般来说,是古罗马时期的顶尖锻造工匠,为帝王府开辟气运所用,放在家中,可震退邪祟之气。” 欧阳昱也同样有些疑惑:“只不过,这材料却看不出什么道子,但锻造的手段,绝对不会有假,对我来说,是个宝贝。” “哦?” 欧阳昱所言,叶鸿维一句未落,全听在耳中,忍不住仔细打量。 眸内起初晦气和厌恶之色,近乎消散,转而被惊喜所取代。 越是打量,叶鸿维愈发发现,这件骨制品,似乎十分霸气。 【宝宝们别急,后面还会陆续更新,写得太快了需要修一下,如果你们发现章 节错乱重复,变成了以前的内容,可以刷新或者重新加入书架,电脑端错乱的换手机看试试~】
“Long chi quật khởi là món đồ mà Âu Dương đại sư vô cùng đắc ý trong gần hai năm mới làm ra được, sao lại…?” Tất cả các khách mời ở đây đều ngẩn ra một chút, món quà mà Diệp Oản Oản thật sự đưa tới, đến tột cùng là vật gì, mà Âu Dương Dục đại sư thậm chí không tiếc lấy ‘Long chi quật khởi’ để đổi. Không cần đề cập đến khách mời ngay cả Diệp Hồng Duy mặt cũng đầy vẻ không hiểu. “Ha ha, Diệp lão đầu, lần trước ông không phải nói là vô cùng tán thưởng món đồ ‘Long chi quật khởi’ của tôi sao… Đến đến chúng ta cùng đổi đi!” Ánh mắt Âu Dương Dục nóng bỏng đầy ham muốn, tuy ông đang nói chuyện với Diệp Hồng Duy nhưng cặp mắt vẫn chưa từng rời khỏi cốt chế phẩm đó, ánh mắt vẫn phảng phất ẩn chứa vạn phần nóng bỏng. Diệp Oản Oản vẫn đang suy nghĩ phương pháp ứng phó với ông nội mình nhưng khi nhìn thấy Âu Dương Dục cư xử như vậy, mặt cô liền mờ mịt không hiểu chuyện gì cả. Ách, cô là ai, cô đang ở đâu, chuyện gì đang xảy ra vậy… Đại sư Âu Dương Dục dùng ‘Long chi quật khởi’ đổi lấy món đồ cổ mà cô dùng một trăm đồng mua được trên phố đồ cổ, dù cô cũng không biết cái đó là cái quỷ gì? “Diệp lão đầu, chúng ta liền quyết định như vậy đi, món đồ này tôi mang đi, ngày mai tôi sẽ cho người đem Long chi quật khởi mang tới nhà cho ông.” Âu Dương Dục đem cốt chế phẩm ôm vào trong người mình, bộ dáng không nguyện ý muốn trả lại. Diệp Hồng Duy thân là chủ nhân Diệp gia, thấy Âu Dương Dục cực kì để ý đến món đồ đó, ông liền biết đây là cực phẩm có một không hai rồi, vì vậy cực kì khôn khéo lập tức mở miệng nói: “Ông đưa lại cho tôi đi.” “Sao, không phải là ông ghét bỏ cái vật không hên này sao?” Âu Dương Dục nhất thời có chút không vui nói. “Tạm thời không ghét bỏ nữa.” Diệp Hồng Duy mặt không chút thay đổi nói. “Ông… Ông sao có thể như vậy được? Nếu một Long chi quật khởi không đủ thì tôi lại đưa thêm cho ông một cái “Khổng Tước Đông Nam Phi”, ông đổi cho tôi đi!” Âu Dương Dục cắn cắn răng nói. “Khổng Tước Đông Nam Phi!” Mấy người ngồi trên bàn tiệc gần chỗ chủ tọa nhất thời nổi lên tiếng kinh ngạc. ‘Khổng Tước Đông Nam Phi’ là tác phẩm năm xưa của Âu Dương Dục, mặc dù không nổi tiếng bằng ‘Long chi quật khởi’, nhưng cũng là vật bất phàm. “Diệp lão đầu, ngàn vạn lần chớ cùng ông ta đổi nha, tôi thấy Âu Dương Dục lão tử này từ trước tới giờ chưa bao giờ chịu làm ăn lỗ vốn lấy phần thua thiệt về mình đâu, ông nên cân nhắc cho kĩ càng nhé!” giáo sư Lý Nhạc là người đầu tiên phục hồi tinh thần lại, vội vàng nhắc nhở. “Tôi không đổi.” Âm thanh có lực của Diệp Hồng Duy phát ra. Nghe xong, Âu Dương Dục mặt đầy thất vọng, vô cùng không tình nguyện đem cốt chế phẩm trả lại cho Diệp Hồng Duy, ánh mắt vẫn đầy lưu luyến không muốn rời đi. Thấy Âu Dương Dục cực kỳ không tình nguyện đem cốt chế phẩm trả lại cho Diệp Hồng Duy, mấy ông lão ngồi ở bàn chủ tọa tất cả đều tò mò quan sát cốt chế phẩm. Chỉ tiếc, bọn họ quả thực không nhìn ra ở đây có điều kì bí gì cả. Tuy Diệp Hồng Duy kiến thức sâu rộng nhưng cũng đồng dạng giống những người kia không nhìn ra được điểm đặc biệt gì từ món đồ này. “Diệp lão đầu, cháu gái này của ông cũng thật là hiếu thuận nha… Cái lễ vật mừng thọ này chính là tác phẩm nổi tiếng a.” Âu Dương Dục không nhịn được mở miệng nói. Giờ phút này, Diệp Oản Oản trong lòng có chút chột dạ, vị đại sư điêu khắc này chẳng lẽ mắt mờ cho nên nhìn lầm rồi đồ cô chỉ tốn có một trăm đồng để mua sao lại có thể trở thành vật có danh tiếng được?… “Âu Dương lão đầu, vật Oản Oản đưa rốt cuộc là cái gì vậy tôi không nhìn ra được có điểm gì hay ho ở vật này cả.” Chu Thanh Cương hiếu kỳ hỏi thăm. Nghe vậy ánh mắt của Diệp Hồng Duy cũng nhìn qua Âu Dương Dục ông cũng muốn biết được điều mà mình đang thắc mắc. Âu Dương Dục châm một điếu thuốc, hút sâu vài hơi rồi nói: “Thủ pháp chế tác đồ này có một loại trình độ chuyên nghiệp cao, có thể nói là tuyệt nhất, lấy loại thủ pháp này luyện đồ, cộng thêm lõi nguyên liệu cực kì cao quý, với ngụ ý phi phàm, đây là món đồ mà thợ thủ công thời kỳ đầu chế tạo ra thời cổ đại Rome, là vật được sử dụng trong vương phủ của đế vương duy trì khí vận, đặt ở trong nhà có thể đẩy lui được tai hoạ.” Âu Dương Dục cũng đồng dạng hơi nghi hoặc một chút: “Chỉ bất quá tôi lại không nhìn ra được khí vận mà món đồ này đem lại, nhưng chỉ cần dựa vào bản lĩnh chế tạo, tuyệt đối đây không phải là đồ giả, đối với tôi mà nói đây thật sự là đại bảo bối.” “Ồ” Âu Dương Dục nói xong, Diệp Hồng Duy một câu cũng không thốt nên lời, toàn bộ lời nói đều lọt vào trong tai, không nhịn được quan sát tỉ mỉ thêm mấy cái nữa. Trong mắt ông ấn tương về vật xui xẻo cùng vẻ chán ghét mới đầu xuất hiện gần như đã tiêu tan, bây giờ bị kinh hỉ thay thế toàn bộ. Càng quan sát kĩ Diệp Hồng Duy càng phát hiện ra cái cốt chế phẩm này tạo cho người nhìn cảm giác vô cùng khí phách. Nghe xong mấy câu nói của Âu Dương Dục, hai mẹ con Lương Thi Hàm cùng Phương Tú Mẫn suýt chút nữa kinh ngạc đến mức rớt cả cằm. Bọn họ vốn cho là đồ vật Diệp Oản Oản đưa tới vô cùng xui xẻo nhưng chưa từng nghĩ tới đồ vật như vậy trong miệng Âu Dương Dục lại là bảo bối… Mắt thấy Lương Thi Hàm cùng Phương Tú Mẫn còn muốn mở miệng nói chuyện, Lương Gia Hào nhất thời tức giận trợn mắt một cái, tối nay vứt hết mặt mũi trước bao nhiêu người như vậy vợ con của ông còn chê ít sao?! “Đi về thôi!” Lương Gia Hào hung hăng trừng mắt nhìn về phía Phương Tú Mẫn bắt mãn nói. Mắt thấy Lương Gia Hào – người chưa bao giờ nổi giận lần đầu tiên lại có lửa giận lớn như vậy, hai mẹ con trong lòng chột dạ, không nói một lời chỉ có thể theo sau lưng cùng Lương Gia Hào rời đi.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
听完欧阳昱的一番话,梁诗涵和方秀敏母女,险些没惊掉下巴。 原本以为叶绾绾所送之物十分晦气,不曾想,在欧阳昱口中,却是个宝贝…… 眼看梁诗涵和方秀敏还想开口说话,梁家豪顿时怒目一睁,今晚丢的人,还不嫌多?! “滚回去!” 梁家豪狠狠瞪向方秀敏。 眼看从不曾发火的梁家豪,首次动了如此大的怒火,两母女心中发虚,一言不发,只能跟在梁家豪身后离开。 …… 主位席,欧阳昱看样子依然不死心,开口道:“老叶头,换不换,给句话啊!” 叶鸿维沉默片刻,然后开口道,“这并不是我的贺礼。” 方才绾绾已经说过,这件艺术品,不是她所送的。 叶绾绾闻言,眸光微转,走近叶鸿维,声音娇软地开口道道:“爷爷,这件艺术品,虽然不是我送的,但却是父亲送给您的。” “哦?” 叶鸿维看向不远处的叶绍廷。 此刻,叶绍廷微微一愣,他什么时候…… “爸……” 当下,叶绾绾迅速上前,一把挽住叶绍廷的胳膊,顺势将叶绍廷带至叶鸿维面前。 “爷爷,这是父亲花费了近乎半年的时间,从一位高人手中求来的。”叶绾绾信口胡诌。 “哪位高人?”叶鸿维问道。 “爷爷,那高人早已退隐,所以不肯透露姓名……”叶绾绾深怕父亲不知如何作答,只能接着胡诌。 对于这般说辞,叶鸿维倒是也未深想,毕竟,东西是真的,这点,欧阳昱已证实。 “绍廷,这真是你给我准备的贺礼?”今晚,叶鸿维第一次正眼看向了这个一度让他失望透顶的大儿子。 “这……”叶绍廷看向身旁的叶绾绾,本不想承认,但因为女儿一直以眼神催促,才最终点了点头道:“是的父亲……希望您能喜欢。” 叶鸿维的神色难得缓和了几分,“难得你有这份心。” 叶鸿维说完,瞥了欧阳昱一眼,旋即起身,将骨制品从欧阳昱手中拿了回来。 既然是送给他的,他自然能决定去留了。 “这么抠,研究都不行?”欧阳昱顿时有些不满。 叶鸿维并未搭理,将骨制品放在一旁,又道:“绍廷,这东西,有什么叫法?” 骨制品的珍贵程度,完胜欧阳昱的‘龙之崛起’,叶鸿维自然要知晓其名。 叶绍廷自然无法回答,叶绾绾立即正色道:“爷爷,父亲的那位朋友所说,此物无名,等有缘人赐名,不如爷爷帮忙取一个吧!” “是吗?”叶鸿维仔细打量,沉思片刻:“那……就叫镇邪如何……” 叶鸿维对这件骨制品十分满意,并亲自赐名。 一旁的欧阳昱抚了抚胡须,不情不愿地哼了一声:“镇邪……倒也还配得上此物……” 闻声,众人也都纷纷出声附和称赞起来。 黄明坤见不仅没能让叶绾绾出丑反而让她大出风头,脸色沉得滴水,本还想再说些什么,接触到人群中叶依依暗中的目光示意之后,才不甘愿地默默退下了。
Âu Dương Dục vẫn nhìn chủ bữa tiệc Diệp Hồng Duy tỏ vẻ vẫn chưa từ bỏ ý định, mở miệng nói: “Diệp lão đầu, ông có đổi hay không, nói một câu cho tôi biết đi a!” Diệp Hồng Duy yên lặng trong chốc lát, sau đó mở miệng nói “Đó cũng không phải quà tặng của tôi làm sao tôi có thể cùng ông trao đổi được.” Mới vừa rồi Oản Oản đã nói qua, tác phẩm nghệ thuật này không phải là do cô đưa tới. Diệp Oản Oản nghe vậy, ánh mắt hơi đổi, đến gần Diệp Hồng Duy, âm thanh mềm mại mà mở miệng nói: “Ông nội, tác phẩm nghệ thuật này, mặc dù không phải là con đưa tới nhưng đó là món quà cha con tặng cho ông nội nha.” “Vậy sao?” Diệp Hồng Duy nhìn về phía Diệp Thiệu Đình cách đó không xa. Giờ phút này, Diệp Thiệu Đình hơi sửng sờ, ông lúc nào thì chuẩn bị món quà này cơ chứ… “Ba…” Ngay sau đó, Diệp Oản Oản nhanh chóng tiến lên, một cánh tay khoác ở trên tay của Diệp Thiệu Đình, thuận thế đem Diệp Thiệu Đình đưa tới trước mặt Diệp Hồng Duy. “Ông nội, đây là vật mà cha con hao tốn gần như thời gian nửa năm, đi theo một vị cao nhân tìm mọi cách thuyết phục để có được món đồ này trong tay.” Diệp Oản Oản nói. “Vị cao nhân nào làm ra món đồ này vậy?” Diệp Hồng Duy hỏi. “Ông nội, vị cao nhân kia sớm đã thoái ẩn, cho nên không chịu tiết lộ tên họ…” Diệp Oản Oản sợ cha cô không biết đáp lại như thế nào, chỉ có thể tiếp tục bịa chuyện. Đối với những lời nói như vậy Diệp Hồng Duy cũng không muốn suy nghĩ nhiều, dù sao, đồ vật đó thực sự quý giá, điểm này đã được Âu Dương Dục chứng thật. “Thiệu Đình, đây thật sự là quà tặng mà con chuẩn bị cho ba sao?” Tối nay, Diệp Hồng Duy lần đầu tiên mắt nhìn thẳng hướng vào con trai lớn đã một lần để cho ông hết sức thất vọng này. “Chuyện này…” Diệp Thiệu Đình nhìn về phía Diệp Oản Oản ở bên cạnh mình, theo bản năng không muốn thừa nhận nhưng bởi vì ánh mắt con gái một mực thúc giục, cuối cùng mới gật đầu một cái nói: “Đúng vậy ba… Hy vọng ba có thể thích món quà nhỏ này.” Thần sắc của Diệp Hồng Duy hiếm thấy hòa hoãn mấy phần nói: “Hiếm khi thấy con có phần tâm ý lớn như thế này.” Diệp Hồng Duy nói xong, liếc Âu Dương Dục một cái, chợt đứng dậy, đem cốt chế phẩm theo trong tay Âu Dương Dục cầm trở lại. Nếu đã là đồ tặng đưa cho ông, ông tự nhiên có thể quyết định được nó nên đi hay ở đâu rồi. “Nếu như vậy không trao đổi thì cho tôi nghiên cứu cũng không được sao?” Âu Dương Dục nhất thời có chút bất mãn. Diệp Hồng Duy cũng không phản ứng lại, đem cốt chế phẩm để ở một bên, lại nói: “Thiệu Đình, vật này được gọi là gì?” Cốt chế phẩm có trình độ trân quý như vậy, có thể vượt qua được ‘Long chi quật khởi’ của Âu Dương Dục cho nên Diệp Hồng Duy muốn biết được kỳ danh của nó. Diệp Thiệu Đình đương nhiên không có cách nào trả lời được, Diệp Oản Oản lập tức nghiêm mặt nói: “Ông nội, người bạn kia của ba từng nói, vật này vô danh, chờ người hữu duyên đến ban tên, không bằng ông nội giúp ba con cũng như vị cao nhân kia đặt một cái tên đi, có được không ạ?!” “Như vậy phải không?” Diệp Hồng Duy quan sát tỉ mỉ, trầm tư chốc lát: “Vậy… Liền kêu là Trấn Tà đi, như thế có được không?…” Diệp Hồng Duy đối với cái cốt chế phẩm này hết sức hài lòng cũng tự mình đặt tên. Âu Dương Dục một bên vuốt ve râu, bất đắc dĩ hừ một tiếng: “Trấn Tà… Cũng còn chưa xứng với giá trị thật của vật này…” Nghe vậy, mọi người cũng đều rối rít lên tiếng phụ họa khen ngợi. Hoàng Minh Khôn thấy việc mình làm không chỉ không có thể làm xấu mặt Diệp Oản Oản ngược lại để cho cô ta càng nổi bậc hơn, sắc mặt sa sầm lại, bản thân còn muốn nói thêm mấy lời nữa, nhưng thấy được trong đám người Diệp Y Y âm thầm dùng ánh mắt ra hiệu cho mình, mới không cam lòng mà yên lặng lui xuống.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
随后,叶绾绾与父亲叶绍廷也返回了席位。 他们这桌在最角落里,除了他们一家没有别人。 各自坐定之后,一家人都沉默了下来。 叶绾绾在叶慕凡身旁的空位上坐了下来,面对着父母,叶绾绾方才怼舅舅一家时的嚣张,以及在爷爷以及众人面前的应对自如、游刃有余,此刻全都化作了无措和茫然,完全不知道该如何开口。 叶慕凡一直在埋着头喝酒,叶绍廷神色复杂的沉默着,梁婉君的目光一直落在女儿的身上,坐立不安,无数问题想问,无数话想说,一想到女儿对他们的误会和态度,又欲言又止,竟一时不知道该如何与女儿相处和交流。 气氛一时之间有些僵持。 叶绾绾捏了捏放在身侧的手指,几度想要开口,可话到嘴边都又咽了回去。 明明来之前已经想了无数次见到他们时该说什么,该做什么,可这会儿脑子里却是一片迷茫。 她该说什么? 对不起吗? 她之前做得那些混账事情,就算是说一千一万次对不起也没有用。 她费尽心思做了这么多,她拼命拼命的学习,真到了这个时候,却发现没有用,根本就没有任何用处,在看到父母苍老憔悴的面容之后,看到父母被舅舅舅妈一家当众羞辱,内心的愧疚和自责蔓延成灾,更加无法面对他们…… “我……”叶绾绾张了张嘴,嗓音异常干哑。 到最后,还是梁婉君看着女儿这个样子,实在忍不住,也顾不得女儿可能对自己的排斥和厌恶,依旧凭着母亲的本能伸出手在女儿的发上轻轻抚摸了一下,眸底满是心疼,“绾绾瘦了……在外面肯定吃苦了吧……” 听到这一句,叶绾绾先是一怔,随即眼泪顿时滚落下来,吧嗒一声坠在身前的桌面上。 而叶绾绾的这滴眼泪就如同是一个开关,一下子打破了此时才沉默。 梁婉君再也顾不得其他,赶紧越过丈夫和儿子走到女儿跟前,“绾绾,怎么了?怎么哭了?是不是在外面受委屈了,还是被欺负了?” 不仅是梁婉君,连一直不善言辞始终沉默的叶绍廷也急了,面上露出慌张的神色,“宝贝怎么了?快告诉爸爸!是不是有人欺负你了?” 叶绾绾的眼泪一下子流的更凶…… 她之前那么对待他们,做了那么多过分的事情,她一直在担心他们会不会永远都不不会原谅自己了,要是他们真的再也不原谅自己她该怎么办…… 可是…… 没有……她担心的事情全都没有发生…… 只因为她的一滴眼泪,他们便毫无芥蒂一如既往的关心她,爱她…… “妈妈……”叶绾绾一下子扑到了梁婉君的怀里,“对不起……对不起……我不该那么对你和爸爸……不该说那些伤你们心的话……我知道错了……你们不要生我的气……不要不要我好不好……” 突然被女儿主动拥住,听着女儿的这些话,梁婉君满脸无法置信,眼泪也一下子流了下来,“傻孩子……爸妈怎么可能会生你的气……”
Sau đó, Diệp Oản Oản cùng cha mình Diệp Thiệu Đình cũng quay trở về chỗ ngồi. Chỗ ngồi của bọn họ ở trong góc phòng cho nên trừ mấy người một nhà bọn họ ra không có người nào khác. Từng người ngồi vào chỗ của mình, toàn bộ đều trầm mặc lại. Diệp Oản Oản ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Diệp Mộ Phàm, đối mặt với ba mẹ, nếu vừa rồi Diệp Oản Oản có bộ dạng oán hận người nhà của cậu mình phách lối, hay sự đối đáp tự nhiên trước mặt ông nội cùng với mọi người đầy vẻ thành thạo thì giờ phút này tất cả đều hóa thành vẻ luống cuống cùng mờ mịt, hoàn toàn không biết nên mở miệng nói chuyện như thế nào. Diệp Mộ Phàm vẫn một mực vùi đầu uống rượu, ánh mắt Diệp Thiệu Đình phức tạp trầm mặc, ánh mắt Lương Uyển Quân một mực rơi vào trên người con gái mình, vẻ đứng ngồi không yên, vô số vấn đề muốn hỏi, vô số lời muốn nói, tưởng tượng tới thái độ hiểu lầm của con gái đối với bọn họ, muốn nói nhưng lại thôi, cho nên trong lúc nhất thời càng không biết nên dùng cách như thế nào để hỏi han người con gái từng sống chung với bọn họ. Bầu không khí trong lúc nhất thời có chút giằng co. Diệp Oản Oản nhéo ngón tay để ở bên người một cái, vài lần muốn mở miệng ra nói chuyện nhưng lời đã đến khóe miệng đều nuốt trở vào trong. Rõ ràng trước khi tới đây cô đã vô số lần nghĩ đến thời điểm nhìn thấy người thân nhất của mình nên nói cái gì, nên làm cái gì, nhưng vào lúc này trong đầu cô lại là một mảnh mù mịt. Cô nên nói cái gì bây giờ? Con thật sự xin lỗi ba mẹ sao? Trước kia khi cô đã làm những chuyện vô cùng đốn mạt cho nên coi như cô có nói một ngàn hay mười ngàn lần lời xin lỗi cũng vô dụng. Cô phí hết tâm tư làm nhiều chuyện như vậy, cô liều mạng học tập, nhưng cho đến lúc này, cô lại phát hiện ra mấy chuyện đó không dùng được, căn bản là không có một chút tác dụng nào, khi nhìn thấy mặt mũi già nua tiều tụy của ba mẹ, nhìn thấy ba mẹ mình bị một nhà cậu mợ ngay trước mọi người nhục nhã, nội tâm áy náy cùng tự trách lan tràn, cô lại càng không có cách nào đối mặt với bọn họ… “Con…” Diệp Oản Oản há miệng, giọng nói có vẻ uất ức nghẹn ngào dị thường. Đến cuối cùng, vẫn là Lương Uyển Quân nhìn thấy bộ dáng khó chịu của con gái mình, quả thực không nhịn được nữa, cũng không để ý đến con gái mình có khả năng bài xích cùng chán ghét đối với mình hay không, dựa vào bản năng của người mẹ đưa tay ra vuốt ve nhẹ nhàng trên tóc con gái mình một cái, đáy mắt tràn đầy thương tiếc nói: “Oản Oản gầy đi rồi… Con ở bên ngoài khẳng định chịu khổ nhiều rồi đúng không?…” Nghe được câu này, Diệp Oản Oản đầu tiên là ngẩn người ra, ngay sau đó nước mắt nhất thời lăn xuống, xịch một tiếng cả người nằm trên mặt bàn. Giọt nước mắt này của Diệp Oản Oản tựa như là một cái công tắc, lập tức đã phá vỡ sự yên lặng lúc này. Lương Uyển Quân cũng bất chấp mọi thứ, vội vàng vượt qua chồng cùng con trai đi tới trước mặt con gái nói: “Oản Oản, tại sao con lại khóc? Có phải là ở bên ngoài chịu ủy khuất và bị người khác khi dễ hay không?” Không chỉ có Lương Uyển Quân, ngay cả Diệp Thiệu Đình người nãy giờ không nói lời nào từ đầu đến cuối chỉ có vẻ trầm mặc cũng gấp gáp cả lên, trên mặt lộ ra thần sắc hốt hoảng “Bảo bối thế nào nhanh nói cho ba ba nghe đi! Có phải là có người khi dễ con hay không?” Nước mắt Diệp Oản Oản thoáng cái chảy càng nhiều hơn… Trước kia cô đối đãi với ba mẹ  mình như vậy, làm nhiều chuyện quá phận như thế, cho nên cô vẫn đang lo lắng bọn họ có thể mãi mãi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho mình hay không, nếu như ba mẹ cô thực sự không bao giờ nữa tha thứ cô nữa, vậy thì cô nên làm cái gì đây? Nhưng là… Không có… Những chuyện mà cô lo lắng tất cả cũng không có phát sinh… Chỉ bởi vì một giọt nước mắt của cô, ba mẹ cô liền không có chút nào do dự, vẫn trước sau như một quan tâm cô, yêu chiều cô… “Mẹ…” Diệp Oản Oản thoáng cái nhào tới trong ngực của Lương Uyển Quân, “Thật xin lỗi… Thật xin lỗi… Con không nên đối xử với mẹ cùng ba như vậy… Không nên nói những lời gây tổn thương trái tim hai người … Con biết lỗi rồi… Ba mẹ không cần giận con nữa?… Ba mẹ đừng có không muốn con trở về có được hay không?” Đột nhiên bị con gái chủ động ôm, rồi nghe những lời này của con gái mình, Lương Uyển Quân mặt không cách nào tin tưởng được, nước mắt cũng thoáng cái chảy xuống: “Đứa nhỏ ngốc… Ba mẹ làm sao có thể sẽ giận con được chứ, con là con gái cưng của ba mẹ mà…”
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
叶绍廷的眼眶也有些泛红,掩饰似的别开了脸去。 叶慕凡看着如同变了一个人般的妹妹,面色复杂的沉默着,不过眸底明显依旧有着疑虑。 叶绾绾看向向父亲,“爸爸……对不起……我已经知道了……都是我害的你……你是为了保护我才会变成这样……我们一家会这样都是被我害的……” 听到叶绾绾这话,叶绍廷瞬间变了脸色,压低了声音道,“你……你怎么会知道?谁告诉你的!” 叶绾绾抽了抽鼻子,想了想,好像是没法解释她是怎么知道的,于是,扭头朝着一旁的叶慕凡看去,然后开口,“哥哥……是哥哥告诉我的……” 推锅给亲哥好了…… 正在埋头喝酒的叶慕凡听到这话,顿时一脸懵逼,然后还没反应过来就被亲爹一巴掌拍在后背上,“臭小子!我不是跟了你说绝对不可以告诉你妹妹吗?” “不是我说的!我怎么可能会说!” “不是你说的?那你倒是说说你妹妹是怎么知道的?”叶绍廷显然不相信他。 梁婉君也是一脸责备,“慕凡你太胡闹了!万一绾绾出了什么事……” 叶绾绾气得瞪向叶绾绾,“真不是我说的!这丫头在撒谎!” 叶绾绾埋在妈妈怀里,眨了眨眼睛,弱弱道,“我没有撒谎,是哥哥撒谎……” “臭小子!你还撒谎!”叶慕凡又挨了亲爹一通揍。 “靠!凭啥信她不信我啊!”叶慕凡气得半死,一直在嚷嚷着不是他,可亲爹亲妈没一个信他的。 被这么一闹,一家四口的气氛倒是融洽了不少。 叶绾绾为什么会变化这么大,似乎也解释得通了。 与此同时,梁婉君和叶绍廷更多的则是担忧,害怕女儿受到的刺激太大,精神接受不了。 叶绾绾自然看出了父母的担忧,安慰道,“爸,妈,别担心,我很好,刚开始知道的时候,确实很难受,但我知道,难受和悲伤没有任何用处,我要认真学习成为你们的骄傲,努力工作让你们衣食无忧,是我的错,我便自己承担,我会将叶家的一切都夺回来!” 叶慕凡闻言忍不住朝着她多看了一眼…… 若是以前,他肯定会对这些话嗤之以鼻,可是,她确实考上了帝都传媒,还是以第一名的成绩,今日的态度也是大变,只是她曾经做的事情让他无法轻易相信她…… 梁婉君和叶绍廷看着女儿竟似一夜之间长大,感动之外,更多的是心疼。 一个人该有多痛彻心扉才能有这么大的变化。 叶绍廷叹了口气,“绾绾,不是你的错,是爸爸的错,爸爸没有保护好你!” 梁婉君心疼不已,“绾绾,你不用这么辛苦,爸妈没关系的,爸妈只要你可以好好的……” 叶绾绾擦干眼泪,倒映着灯火的目光恍若盛着星辰,“爸,妈,不要总是把我当小孩子,我已经长大了,可以保护你们了!” 叶绾绾的话听得夫妻俩又是一阵眼眶泛红。
Hốc mắt của Diệp Thiệu Đình cũng có chút phiếm hồng, tựa như đang muốn che giấu cảm xúc của mình. Diệp Mộ Phàm nhìn cô em gái giống như biến thành một người khác, sắc mặt phức tạp trầm mặc, nhưng đáy mắt vẫn như cũ có sự nghi ngờ rõ ràng. Diệp Oản Oản nhìn về phía hướng ba mình: “Ba ba… Thật xin lỗi… Con đã biết sai rồi… Đều là con hại ba… Ba là vì bảo vệ cho con nên mới trở thành người như vậy… Một nhà chúng ta bị như vậy là do con làm hại…” Nghe được Diệp Oản Oản nói những lời này, Diệp Thiệu Đình trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, giảm thấp thanh âm nói: “Con… Con làm sao biết chuyện này? Là ai nói cho con biết?!” Diệp Oản Oản hít mũi một cái, suy nghĩ một chút, giống như không có cách nào giải thích được nguyên nhân cô làm sao mà biết được chuyện ba cô luôn muốn giấu giếm, vì vậy, nghiêng đầu hướng về Diệp Mộ Phàm ngồi ở một bên nhìn lại, sau đó mở miệng nói: “Anh trai… Là anh trai nói cho con biết…” Đẩy hết cho anh trai cô có thể là biện pháp tốt để xử lý tình huống này nha… Đang vùi đầu uống rượu Diệp Mộ Phàm nghe nói như vậy, nhất thời mặt đầy vẻ không hiểu, sau đó còn chưa kịp phản ứng liền bị cha mình vỗ vào sau lưng một cái: “Tiểu tử thúi kia! Không phải là ba đã nói với con tuyệt đối không thể nói cho em gái của con biết sao?” “Không phải là con nói! Con làm sao có thể nói những lời đó với em con được!” “Không phải là con nói vậy con nói cho ba nghe một chút xem em gái con làm sao mà biết được?” Diệp Thiệu Đình hiển nhiên không tin lời anh trai cô, hỏi lại. Lương Uyển Quân cũng một mặt trách cứ nói: “Mộ Phàm con cũng quá hồ đồ rồi! Vạn nhất Oản Oản xảy ra chuyện gì không may thì sao?…” Diệp Mộ Phàm tức giận trừng mắt nhìn về phía Diệp Oản Oản: “Thật sự không phải là con nói mà! Nha đầu này đang nói láo!” Diệp Oản Oản chôn ở trong ngực của mẹ mình, nháy mắt một cái, yếu ớt nói: “Con không có nói láo, là anh trai nói láo…” “Nha đầu thúi! Cô còn dám nói láo nữa sao!” Diệp Mộ Phàm lại bị ba mình đánh cha liền nóng nảy hét lên. “Tại sao! Tại sao ba mẹ nhất định muốn tin cô ta chứ không muốn tin con chứ?!” Diệp Mộ Phàm giận đến gần chết, một mực la hét khẳng định người tiết lộ thông tin không phải là anh ta, nhưng cha mẹ anh ta không có một chút nào muốn tin anh ta cả. Bị nháo như vậy làm cho bầu không khí một nhà bốn người của Oản Oản dung hòa đi không ít. Diệp Oản Oản vì sao lại có sự thay đổi lớn như vậy, dường như anh ta cũng không giải thích được. Cùng lúc đó, Lương Uyển Quân cùng Diệp Thiệu Đình càng lo âu nhiều hơn, sợ con gái mình bị kích thích quá lớn, tinh thần không tiếp thụ nổi. Diệp Oản Oản đương nhiên nhìn thấu sự lo âu của cha mẹ mình, lên tiếng an ủi nói: “Ba, mẹ, hai người đừng lo lắng, con rất khỏe, thời điểm vừa mới bắt đầu biết đến chuyện này, quả thật con rất khó chịu, nhưng con biết, khó chịu cùng bi thương cũng không có một chút tác dụng nào, cho nên con phải nghiêm túc học tập trở thành người có thể làm cho ba mẹ kiêu ngạo, cố gắng làm việc để cho ba mẹ không cần lo cơm áo gạo tiền nữa, đây là lỗi của con, con nên tự mình gánh vác, con sẽ đem tất cả những thứ mà Diệp gia chúng ta nên có đoạt lại hết thảy!” Diệp Mộ Phàm nghe vậy không nhịn được hướng về phía cô nhìn thêm một cái… Nếu như lúc trước, anh ta nhất định sẽ đối với mấy lời nói này khịt mũi coi thường, nhưng bây giờ em gái của anh quả thật đã thi đậu truyền thông Đế Đô, còn lấy được thành tích hạng nhất, thái độ hôm nay cũng biến đổi lớn, làm anh cũng có chút tin tưởng chẳng qua là trong quá khứ việc mà em anh đã từng làm quá nhiều để cho anh không cách nào tùy tiện tin tưởng được nữa… Lương Uyển Quân cùng Diệp Thiệu Đình nhìn thấy con gái mình dường như trong một đêm đã lớn lên, cảm động cũng có nhưng nhiều hơn chính là thương tiếc. Một người phải trải qua bao nhiêu chuyện đau thấu tim gan mới có thể có biến đổi lớn như vậy được. Diệp Thiệu Đình thở dài nói: “Oản Oản, không phải lỗi của con đâu, là lỗi của ba, ba chính là người không có bảo vệ tốt cho con!” Lương Uyển Quân yêu thương Oản Oản không dứt mà nói tiếp: “Oản Oản, con không cần khổ cực như vậy, ba mẹ sống như thế nào không quan trọng, ba mẹ chỉ cần con có thể sống hạnh phúc là được rồi…” Diệp Oản Oản lau khô nước mắt, ánh đèn phản chiếu vào ánh mắt của cô như sao sáng nói: “Ba, mẹ, hai người đừng luôn coi con là tiểu hài tử chưa lớn nữa, con đã trưởng thành rồi, cho nên con có thể bảo vệ được hai người!” Nghe xong lời nói của Diệp Oản Oản hai vợ chồng Diệp Thiệu Đình hốc mắt lại là lần nửa phiếm hồng.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
一旁的叶慕凡似乎有些喝醉了,眸子里满是嘲讽之色,低低嗤笑着,“呵,保护,就凭你,你要怎么保护……我们家完了……早就已经完了……什么都完了……” 现在他们一无所有,拿什么跟二叔一家斗,拿什么去夺回失去的一切…… 呵……真是天真…… 因为叶慕凡的话,饭桌上气氛再次陷入了沉默。 就在这时,主坐席处突然传来一阵惊叹之音。 当即,在场所有宾客,朝着主坐席望去。 叶依依同顾越泽两人,取出一副字画,旋即将字画摊开。 字画上的内容,传递着某种古朴悠远的气息,仿佛将世人带入了画中,体验那悠远时代山水。 叶鸿维盯着字画半响,眸内浮现出一丝诧异之色。 主坐席上,几名酷爱字画的老者,连忙起身,走至叶鸿维旁,一番打量后,口中传出惊叹。 “了不得啊!这当真是梅景州梅大师的笔墨字画!”某位老者兴奋道。 字画的最下方,乃是梅景州的印章 。 “秋暝山居图?”叶鸿维甚至无法从字画上移开目光。 叶鸿维酷爱字画古玩,而字画正是排列在前,当今世上的名家大手,最为欣赏的,正是国宝级国画大师梅景州。 梅景州的每一幅字画,收藏价值奇高无比,属国内第一人,无法超越。 “爷爷,这正是秋暝山居图。”叶依依柔声开口。 “爷爷,依依知道您喜欢梅大师的字画,几经折腾,终于从梅大师处求来这秋暝山居图。”顾越泽笑道。 前不久,顾越泽利用顾氏集团的关系,以父亲的名义,求来此画,原本想着让梅大师亲自在宴会出面,只可惜,梅景州大师着实难请,只道考虑一番,并未给出明确回复。 原本,顾越泽和叶依依两人还有所期待,可直至今日,梅大师处依然没有任何消息传出。 “依依辛苦了。”叶鸿维看向叶依依,眸内浮出宠溺之色。 “只要爷爷喜欢,依依便心满意足。”叶依依道。 “这是今晚,爷爷收到最惊喜,也是最满意的礼物,好孩子,你们有心了。”叶鸿维脸上挂着笑意。 正当此时,管家黄明坤,连忙跑至叶依依身前,在其中耳前轻声说了几句。 “真的?!” 叶依依满脸惊喜之色。 方才黄明坤同她说,梅景州大师亲自带着贺礼登门! “越泽……梅大师来了!”叶依依将顾越泽拉至一旁,略微有些兴奋。 听闻此言,顾越泽微微一愣,诧异道:“梅大师真来了?” “嗯……”叶依依颔首:“方才进了宅子,稍后便到。” 当下,顾越泽看向叶依依柔声笑道:“我早说过没问题的。” 叶依依闻言也是满脸欣喜,看向顾越泽的眸子里满是钦慕之情,“多亏了顾叔叔的面子!” 话至此处,宴会厅内,众人的目光‘唰’移至后方。 某位大约六旬年龄的老者,一身灰白色的唐装,带着一名助理,大步朝着此处走来。 “我……靠……” “不会吧……” “当真是本人?” “梅景州……梅大师?!” 皇天娱乐旗下的几位艺人,顿时看直了眼。
Diệp Mộ Phàm tựa hồ có hơi uống say, trong con ngươi tràn đầy vẻ trào phúng, thấp giọng giễu cợt nói: “A, bảo vệ, chỉ bằng cô sao, cô muốn làm sao bảo vệ… Nhà chúng ta đều xong cả rồi… Cũng sớm đã xong rồi… Cái gì cũng đều xong rồi…” Bọn họ bây giờ mất đi tất cả rồi, lấy cơ sở nào có thể cùng với chú hai anh ta đấu đây, lấy cái gì để đi đoạt lại hết thảy những thứ đã mất được… A… Thật là ngây thơ… Bởi vì lời nói của Diệp Mộ Phàm, bầu không khí trên bàn cơm lại lần nữa rơi vào trầm mặc. Đúng lúc này, tại chỗ ngồi chủ tọa đột nhiên truyền tới một hồi âm thanh thán phục. Lập tức, tất cả khách mời đều hướng nhìn về chỗ chủ tọa. Hai người Diệp Y Y cùng Cố Việt Trạch, lấy ra một bộ thư hoạ, rồi đem bộ thư hoạ kia mở ra. Nội dung trên thư hoạ truyền lại khí tức theo phong cách cổ xưa nào đó, phảng phất đem thế nhân dẫn vào trong tranh, thể nghiệm cái thời đại sơn thủy hùng vĩ kia. Diệp Hồng Duy nhìn chằm chằm bức thư hoạ hồi lâu, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc. Trên chỗ ngồi chủ tọa, một vài ông lão đam mê chữ viết tranh vẽ, vội vàng đứng lên, đi tới bên cạnh Diệp Hồng Duy, sau một phen quan sát tỉ mỉ trong miệng truyền ra tiếng thán phục. “Khó lường a! Cái này thật sự là văn chương tranh chữ của Mai Cảnh Châu đại sư!” Một người nào đó hưng phấn nói. Phía dưới cùng tranh chữ chính là con dấu của Mai Cảnh Châu. “Thu minh sơn cư đồ?” Diệp Hồng Duy thậm chí không cách nào dời đi ánh mắt mình khỏi bức thư hoạ. Diệp Hồng Duy đam mê thư hoạ đồ cổ, mà thư hoạ đứng hàng thứ nhất, hiện nay đối với mấy nhà danh gia vọng tộc, thư họa được thưởng thức nhất chính là những bức họa do cấp bậc quốc bảo đại sư Mai Cảnh Châu vẽ ra. Mai Cảnh Châu mỗi một bức hay chữ viết, giá trị sưu tầm cao vô cùng, không cách nào có người khác vượt qua được. “Ông nội, đây chính là bức vẽ Thu minh sơn cư đồ.” Diệp Y Y ôn nhu mở miệng nói. “Ông nội, Y Y biết ông nội thích tranh của Mai đại sư, sau nhiều lần lăn lộn tìm kiếm, cuối cùng từ chỗ Mai đại sư con đã thu thập được bức “Thu minh sơn cư đồ” này.” Cố Việt Trạch cười nói. Trước đây không lâu, vốn Cố Việt Trạch muốn lợi dụng quan hệ của tập đoàn Cố thị, lấy danh nghĩa của cha mình, muốn mời Mai đại sư tới đây vẽ, anh ta nghĩ nếu chính mình đã tự đến mời chắc chắn Mai đại sư sẽ tự mình ra mặt tại tiệc mừng thọ, chỉ tiếc là Mai Cảnh Châu đại sư quả thực khó mời, chỉ trả lời anh ta sẽ xem xét một phen nhưng cũng không cho anh ta một câu trả lời rõ ràng. Ban đầu, hai người Cố Việt Trạch cùng Diệp Y Y còn có chút mong đợi, nhưng thẳng đến ngày hôm nay, bên chỗ Mai đại sư vẫn không có tin tức gì truyền ra. “Y Y cực khổ rồi.” Diệp Hồng Duy nhìn về phía Diệp Y Y, trong mắt nổi lên vẻ cưng chìu. “Chỉ cần ông nội thích, Y Y liền sẵn lòng làm để giúp ông nội vui.” Diệp Y Y nói. “Đây là kinh hỉ nhất mà tối nay ông nội nhận được, cũng là lễ vật mà ông hài lòng nhất, đứa bé ngoan, các con có lòng rồi.” Trên mặt Diệp Hồng Duy mang theo nụ cười. Đúng lúc này, quản gia Hoàng Minh Khôn liền vội vàng chạy tới trước người Diệp Y Y, sau đó ghé lại tai Y Y nhẹ giọng nói mấy câu. “Thực sự sao?!” Diệp Y Y mặt đầy vẻ vui mừng. Mới vừa rồi Hoàng Minh Khôn cùng cô nói Mai Cảnh Châu đại sư tự mình tới còn mang theo quà tặng nữa đang đứng đợi ở trước cửa trang viên! “Việt Trạch… Mai đại sư đã đến!” Diệp Y Y đem Cố Việt Trạch kéo lại một bên, hơi có chút hưng phấn mà nói. Nghe lời nói này, Cố Việt Trạch hơi sửng sờ, kinh ngạc hỏi lại: “Mai đại sư thật đã đến sao?” “Ừ…” Diệp Y Y gật đầu: “Mới vừa tiến vào nhà, sẽ nhanh chóng đến đây thôi.” Ngay sau đó, Cố Việt Trạch nhìn về phía Diệp Y Y ôn nhu cười nói: “Anh đã sớm nói không có vấn đề gì rồi mà.” Diệp Y Y nghe vậy mặt cũng đầy vẻ mừng rỡ, trong con ngươi nhìn về phía Cố Việt Trạch tràn đầy hâm mộ cùng tình cảm: “Tất cả là nhờ có chú Cố ra mặt nên mới được như hôm nay!” Nói đến đây, bên trong phòng tiệc, ánh mắt của tất cả mọi người đều di chuyển đến phía sau. Một ông lão khoảng 60 tuổi, một thân đường trang màu xám trắng, mang theo một trợ lý, nhanh chân đi tới nơi này. “Ta… Dựa vào…” “Không thể nào…” “Thật là tự mình đến sao?” “Mai Cảnh Châu… Mai đại sư!” Mấy người nghệ sĩ dưới trướng giải trí Hoàng Thiên nhất thời nhìn mà trợn tròn mắt.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
叶依依和顾越泽立即朝着老者走去。 “梅大师,十分荣幸,今日终于得见真容!”叶依依脸上挂着一丝惊喜,无比热情。 “梅大师您好,我是顾苍之子顾越泽。”顾越泽笑着自我介绍。 闻声,梅景州颔首:“你好。” 帝都顾氏集团的顾苍,他的确认识,两人曾有些交集,前段时日,顾苍还从他这里花了不小代价求去一副‘秋暝山居图’。 眼看叶依依同顾越泽站在梅景州左右,宴会厅内的宾客,恍然大悟。 “老爷子寿辰,不止是送了梅景州大师的一副字画,竟然还将梅景州大师本人请了来……” 不远处,叶绍廷也不停朝着梅景州大师望去。 同自家老爷子叶鸿维相同,叶绍廷也十分欣赏梅景州大师的字画,更是对梅景州大师非常尊敬,早便想见梅景州一面,只不过梅景州为人十分低调,平日里也很少露面,所以一直没有什么机会。 叶绾绾双眸微眯,也有些诧异,“竟真是梅景州……” 叶绾绾对梅景州并不熟悉,但父亲叶绍廷和爷爷叶鸿维对梅景州大师的字画十分喜爱,耳濡目染,也知道一些,自然也知道此人代表着什么。 重生后的这一世,顾家的权势已经到了这种地步了吗?竟然梅景州本人都请到了叶家来给爷爷贺寿? 叶绍廷叹道:“是梅景州大师本人,不会错的。” 叶慕凡斜睨了眼叶绾绾这副“崇拜”的模样,“哼!是啊!是梅景州!你这位未婚夫可是本事大得很!” “梅大师,这边。”顾越泽右臂微扬,做出恭请姿态,自前方带路,朝着主坐席走去。 叶依依陪在梅景州身前,举止优雅,轻声告知叶鸿维的情况。 刚至主坐席旁,一群老者便纷纷站起身,与梅景州打着招呼,似十分熟络,主动上前握手。 “哈哈,叶老,你这孙女当真本事不小,竟然能将梅景州先生请来。”某位老者,开口一笑,神色羡慕。 此刻,叶鸿维早已起身,站至梅景州身旁,见到梅景州本人,似乎还有些难以置信。 “叶老先生生辰,梅某略备了一些心意。” 叶鸿维简直受宠若惊,愣了半晌才反应过来,“梅大师,您能来便已经是叶家蓬荜生辉。” 对于梅景州,叶鸿维十分尊崇。 梅景州淡淡一笑,让助手上前,取出两幅字画。 助手将两幅字画逐一展开,放在叶鸿维面前。 第一幅字画展开,是一尊威风凛凛的白虎,虎啸山林,一怒震河山,白虎栩栩如生,其姿态,仿佛是要脱画而出。 “好……不愧是出自梅老之手,果然令人钦佩!”李岳和周青刚仔细打量,赞不绝口。 叶鸿维更是诧异,梅景州的这幅画,比起‘秋暝山居图’,还要高了一个层次。 很快,第二幅画引入眼帘。 乌云弥漫,雷雨轰鸣,云层中,一尊青色的神龙,拨开云雾,露出龙首,俯视着天地山河,一丝傲然和睥睨霸绝的气势,如同让人身临其境仰望着画中青龙。
Diệp Y Y cùng Cố Việt Trạch lập tức hướng về phía ông lão giả đi tới. “Mai đại sư, vô cùng vinh hạnh, hôm nay rốt cuộc cũng thấy được hình dáng thật sự của ngài rồi!” Trên mặt Diệp Y Y mang theo vẻ vui mừng, vô cùng nhiệt tình nói. “Mai đại sư ngài khỏe chứ, con là con trai của Cố Thương Cố Việt Trạch.” Cố Việt Trạch cười rồi tự giới thiệu bản thân mình. Nghe tiếng, Mai Cảnh Châu gật đầu: “Chào cậu?.” Cố Thương chủ tịch tập đoàn Cố thị ở Đế Đô, thật sự là ông có nhận biết người này, hai người đã từng có chút ít giao thiệp trước đây, mấy ngày trước Cố Thương còn tới chỗ ở của ông tốn một khoản tiền không nhỏ để mua bức tranh ‘Thu minh sơn cư đồ’ của ông. Mắt thấy Diệp Y Y cùng Cố Việt Trạch đứng ở hai bên Mai Cảnh Châu, khách mời bên trong phòng tiệc bỗng nhiên tỉnh ngộ. “Sinh nhật của ông nội mình, không chỉ tặng một bộ thư hoạ của Mai Cảnh Châu đại sư, mà còn có thể mời Mai Cảnh Châu đại sư tự mình tới tham dự bữa tiệc nữa, người cháu gái này cũng đủ tốt mà…” Cách đó không xa, Diệp Thiệu Đình cũng không ngừng nhìn về hướng của đại sư Mai Cảnh Châu. Giống như Diệp Hồng Duy cha mình, Diệp Thiệu Đình cũng vô cùng tán thưởng thư hoạ của đại sư Mai Cảnh Châu, đối với đại sư Mai Cảnh Châu đặc biệt tôn kính, sớm đã muốn gặp mặt Mai Cảnh Châu một lần nhưng bất quá Mai Cảnh Châu là người vô cùng khiêm tốn ngày thường cũng rất ít lộ diện, cho nên vẫn không có cơ hội nào cả. Diệp Oản Oản hai con mắt híp lại, cũng hơi kinh ngạc nói: “Không ngờ hai người bọn họ có thể mới tới đại sư Mai Cảnh Châu…” Diệp Oản Oản đối với đại sư Mai Cảnh Châu cũng không quen thuộc lắm, nhưng cha cô Diệp Thiệu Đình cùng ông nội Diệp Hồng Duy đối với thư hoạ của đại sư Mai Cảnh Châu vô cùng yêu thích, cho nên cô cũng thường nghe thấy, cũng biết một chút, tự nhiên cũng biết được người này đại biểu cho cái gì. Sau khi sống lại trong kiếp này, cô không rõ quyền thế của Cố gia đã lớn đến loại trình độ nào mà lại có thể mời được Mai Cảnh Châu đại sư đích thân đến Diệp gia tới chúc thọ cho ông nội cô cơ chứ? Diệp Thiệu Đình thở dài nói: “Là đại sư Mai Cảnh Châu tự mình tới sẽ không sai đâu.” Diệp Mộ Phàm liếc mắt nhìn Diệp Oản Oản bộ dạng đang “Sùng bái” một cái rồi nói: “Hừ! Đúng a! Là Mai Cảnh Châu! Vị hôn phu này của cô bản lãnh rất lớn nha!” “Mai đại sư, bên này.” Cánh tay phải của Cố Việt Trạch đưa ra, làm thành tư thế cung kính mời, tự mình đi trước dẫn đường, đi về phía chỗ ngồi chủ tọa. Diệp Y Y đi trước Mai Cảnh Châu, cử chỉ ưu nhã, nhẹ giọng báo cho Diệp Hồng Duy biết tình huống đang diễn ra. Mới vừa tới chỗ ngồi cạnh chủ tọa, một đám lão giả liền rối rít đứng lên cùng Mai Cảnh Châu chào hỏi, tựa như rất quen thuộc chủ động tiến lên bắt tay. “Ha ha, Diệp lão, bản lĩnh người cháu gái này của ông thật sự không nhỏ, lại có thể mời Mai Cảnh Châu tiên sinh tới.” Một lão giả nào đó mở miệng cười một tiếng, thần sắc hâm mộ nói. Giờ phút này, Diệp Hồng Duy đã sớm đứng dậy, tiến tới bên người Mai Cảnh Châu, nhìn thấy Mai Cảnh Châu tự mình xuất hiện ở đây dường như vẫn còn có chút khó tin. “Sinh nhật của Diệp lão tiên sinh, Mai mỗ chuẩn bị một chút tâm ý, mong tiên sinh có thể đón nhận.” Diệp Hồng Duy quả thật là thụ sủng nhược kinh, sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại được: “Mai đại sư, ngài có thể tới cũng đã là phúc khí mấy đời mà Diệp gia tu từ lâu mới có được, mong ngài đừng khách sáo quá như vậy.” Đối với Mai Cảnh Châu, Diệp Hồng Duy vô cùng tôn sùng. Mai Cảnh Châu cười nhạt, để cho trợ lý tiến lên, lấy ra 2 bức thư hoạ. Trợ lý đem 2 bức thư hoạ vừa mở ra để ở trước mặt Diệp Hồng Duy. Bức vẽ đầu tiên được mở ra, đó là một Bạch Hổ uy phong lừng lẫy, tiếng hổ gầm vang cả núi rừng, sự giận dữ dao động cả dòng nước, Bạch Hổ trông rất sống động, dáng vẻ, phảng phất như là muốn thoát ra ngoài khỏi bức tranh. “Tốt… không hổ là từ tay Mai lão vẽ ra, quả nhiên khiến người khác khâm phục!” Lý Nhạc cùng Chu Thanh Cương quan sát tỉ mỉ, khen không dứt miệng. Diệp Hồng Duy càng kinh ngạc hơn, bức họa này của đại sư Mai Cảnh Châu so với ‘Thu minh sơn cư đồ’ còn cao hơn một cấp độ. Rất nhanh, bức vẽ thứ hai liền xuất hiện. Mây đen tràn ngập, giông tố nổ ầm, trong tầng mây, một thần long màu xanh đẩy ra mây mù, lộ ra đầu long, mắt nhìn xuống thiên địa sơn hà, một tia nhìn vô cùng ngạo nghễ ánh mắt nhìn người bằng nửa con mắt phách tuyệt khí thế, bức vẽ đó giống như để cho người nhìn lạc vào cảnh giới kỳ lạ chỉ muốn ngước nhìn Thanh Long trong tranh mãi thôi.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
叶鸿维许久之后,目光才红两幅画中移开,忍不住惊叹道:“梅先生的作品,令人大开眼界,佩服……佩服!” “此画名为天地,龙为天,虎为地,看似两幅,实在,两幅画摆放一处,才称得上完全品。”梅景州笑道。 “天地……龙为天之主,虎为地之首……好名字!” 一群老者纷纷开口。 “叶先生,这两幅画,就是梅某赠予您的寿礼,还望叶先生收下。”梅景州道。 “这……太贵重了……”叶鸿维虽是无比欢喜,但这般贵重的贺礼,自然是要推辞一番。 “叶先生客气,不过是闲来作品,您喜欢便好。”梅景州笑道。 “爷爷,这是梅大师的一番心意,您便收下吧!”叶依依在一旁道。 闻声,叶鸿维也点头道:“好……那多梅先生的厚礼!” 此刻,宴会众人,皆无比诧异,这叶依依和顾越泽,当真是送出了今晚最压轴的贺礼。 一副‘秋暝山居图’不算,更是将梅景州本人请来,旋即又送出了‘天地’…… 叶鸿维看向叶依依,眸光宠溺,今晚的寿辰,孙女叶依依,给了他太多惊喜。 “老叶头,你有依依这样的乖孙女,可真是大福气。” “哈哈,的确没想到,竟然将梅大师请来给你贺寿……” “依依和顾越泽这两个孩子,这份心意,让人无话可说。” 听主坐席这些宾客的夸奖,叶鸿维自然十分受用。 叶依依柔声笑道:“爷爷喜欢的,我们后辈,自然要想尽办法争取。” 梅景州敬了叶鸿维一杯酒后,众人本要去与他攀谈,却发现他转身朝着另一侧走去。 不远处,叶绾绾正平静无波地看着这一幕,此时,却见梅景州身形一转,与她四目相对,更是朝着自己走来。 “绾绾小姐,别来无恙。”很快,梅景州走至叶绾绾身前,面带笑意道。 见梅景州突然跟自己说话,叶绾绾顿时一愣。 别来无恙? 她似乎从未见过梅景州吧,再说也不可能有这个资格见到啊…… “叶绾绾也认识梅大师?” “能让梅大师主动上前打招呼……应该是相识吧……” 叶鸿维端着酒杯,也跟在梅景州身后,诧异道:“梅先生,您认识绾绾?” 听闻此言,梅景州颔首道:“自然认识,我与绾绾小姐可是忘年之交,早便相识了。” “哦?”叶鸿维更加诧异,叶绾绾竟然和梅大师熟悉…… 叶绍廷和梁婉君也是同样神色,他们从不知道叶绾绾认识梅景州…… “绾绾小姐,其实你应该早些跟梅某说,不然,梅某可以准备的更加充分一些。”梅景州又道。 哈?叶绾绾眨了眨眼睛,懵在原地,完全不知梅景州这番话是什么意思。 他真的是在跟自己说话吗? “梅大师……这?”叶鸿维等人同样满脸莫名。 “怎么,叶先生还不知道?”梅景州笑着解释:“今晚梅某正是受绾绾小友所托,前来叶先生的寿宴,给叶先生祝寿。” 梅景州的一番话,如同平地起惊雷,让整个宴会厅瞬间寂静无声。 【继续更新继续啪啪啪打脸中~PS:上架了就可以投月票啦~宝宝们月票来一发吧~~~】
Một hồi lâu sau ánh mắt Diệp Hồng Duy mới rời khỏi 2 bức tranh đó, không nhịn được thở dài nói: “Tác phẩm của Mai đại sư thật khiến cho người xem mở rộng tầm mắt, bội phục… bội phục!” “Bức họa này được đặt tên là thiên địa, long là trời, hổ là đất, nhìn như 2 bức riêng biệt nhưng quả thực, 2 bức vẽ bày ra một chỗ mới gọi là một tác phẩm hoàn chỉnh.” Mai Cảnh Châu cười nói. “Thiên địa… Long vì trời mà sinh ra, hổ vì đất mà đứng đầu… Tên rất hay!” Một đám lão giả rối rít mở miệng khen ngợi. “Diệp tiên sinh, 2 bức vẽ này, chính là quà tặng mà Mai mỗ mang đến cho lễ mừng thọ của ngài, mong rằng Diệp tiên sinh nhận lấy.” Mai Cảnh Châu nói. “Chuyện này… Quá quý trọng…” Diệp Hồng Duy tuy là vô cùng vui mừng, nhưng quà tặng quý trọng như vậy, dĩ nhiên là muốn từ chối một phen. “Diệp tiên sinh khách khí rồi, chẳng qua đây chỉ là tác phẩm lúc rảnh rỗi làm thôi, ngài thích thì được rồi.” Mai Cảnh Châu cười nói. “Ông nội, đây là một phần tâm ý của Mai đại sư, ông nội vẫn nên thu nhận đi!” Diệp Y Y ở một bên nói. Nghe tiếng, Diệp Hồng Duy cũng gật đầu nói: “Thật… Vậy cảm ơn lễ vật này của Mai đại sư, tôi vô cùng cảm ơn về điều này!” Giờ phút này, mọi người trong buổi tiệc đều vô cùng kinh ngạc, món quà mà Diệp Y Y cùng Cố Việt Trạch đưa tới này thật sự là món quà tốt nhất được đưa ra tối nay rồi. Một bộ ‘Thu minh sơn cư đồ’ không tính lại tự mình mời được Mai Cảnh Châu tới, rồi lại đưa ra ‘Thiên địa’ … Diệp Hồng Duy nhìn về phía Diệp Y Y, ánh mắt cưng chiều, sinh nhật tối nay, cháu gái Diệp Y Y đã cho ông quá nhiều kinh hỉ rồi. “Diệp lão đầu, ông có người cháu gái ngoan ngoãn như Y Y vậy, thật đúng là có phúc lớn mà.” “Ha ha, quả thực không nghĩ tới, cháu ông lại đem Mai đại sư mời tới để làm quà chúc thọ cho ông nha…” “Y Y cùng Cố Việt Trạch hai đứa bé này phần tâm ý đó, để cho người khác không thể chê bai.” Nghe khách mời chỗ chủ tọa khen ngợi, Diệp Hồng Duy tự nhiên vô cùng hưởng thụ. Diệp Y Y ôn nhu cười nói: “Ông nội yêu thích là được rồi, chúng con là hậu bối, đương nhiên phải nghĩ hết biện pháp tốt nhất làm ông nội vui thôi.” Mai Cảnh Châu kính Diệp Hồng Duy một ly rượu sau đó, mọi người vốn muốn cùng ông chuyện trò, lại phát hiện hông xoay người đi tới một hướng khác. Cách đó không xa, Diệp Oản Oản vô cùng bình tĩnh nhìn một màn này, lúc này, lại thấy Mai Cảnh Châu thân hình chuyển một cái, cùng cô bốn mắt nhìn nhau, sau đó đi về hướng mình đang ngồi. “Oản Oản tiểu thư, vẫn khỏe chứ?.” Rất nhanh, Mai Cảnh Châu đi tới trước mặt Diệp Oản Oản, mặt lộ vẻ tươi cười nói. Thấy Mai Cảnh Châu đột nhiên nói chuyện với mình, Diệp Oản Oản nhất thời sửng sốt một chút. Vẫn khỏe chứ? Cô dường như chưa từng thấy qua Mai Cảnh Châu đi, với lại cô cũng không khả năng cùng có tư cách có thể nhìn thấy người này a… “Diệp Oản Oản cũng nhận biết Mai đại sư sao?” “Có thể để cho Mai đại sư chủ động tiến lên chào hỏi… Chắc là quen biết đi…” Diệp Hồng Duy bưng ly rượu, cũng đứng ở sau lưng Mai Cảnh Châu, kinh ngạc nói: “Mai tiên sinh, ngài nhận biết Oản Oản sao?” Nghe lời nói này, Mai Cảnh Châu vuốt càm nói: “Tự nhiên nhận biết, tôi cùng với Oản Oản tiểu thư là anh em kết nghĩa, sớm đã quen biết rồi.” “Ồ” Diệp Hồng Duy càng kinh ngạc, Diệp Oản Oản lại cùng Mai đại sư quen thuộc như vậy… Diệp Thiệu Đình cùng Lương Uyển Quân thần sắc cũng giống vậy, bọn họ chưa hề nghe qua chuyện Diệp Oản Oản nhận biết Mai Cảnh Châu… “Oản Oản tiểu thư, thật ra thì tiểu thư nên sớm chút nói với Mai mỗ, lúc đó Mai mỗ có thể chuẩn bị đầy đủ hơn một chút.” Mai Cảnh Châu lại nói. Hắc Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, đứng yên tại chỗ, hoàn toàn không biết Mai Cảnh Châu nói lời này là có ý gì. Ông ấy thật sự đang nói chuyện với mình sao? “Mai đại sư… Cái này” Diệp Hồng Duy cùng mọi người giống nhau vẻ mặt không hiểu. “Làm sao vậy, Diệp tiên sinh còn không biết sao?” Mai Cảnh Châu cười giải thích: “Tối nay Mai mỗ chính là được Oản Oản tiểu thư nhờ, tới lễ mừng thọ của Diệp tiên sinh rồi mang quà đến cho Diệp tiên sinh nữa.” Mai Cảnh Châu nói mấy câu này, giống như bầu trời phẳng lại dậy sấm, làm cho cả phòng tiệc trong nháy mắt yên tĩnh không tiếng động.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
宴会厅内,寂静无声,众人的目光,瞬间从叶依依和顾越泽身上移开,看向叶绾绾。 原本以为,梅景州是叶依依请来为叶鸿维贺寿,可方才梅景州大师,亲口所说,他的到来,和叶依依毫无关系,完全是因为叶绾绾…… 随着梅景州话音落下,叶依依和顾越泽两人面容上的笑意,顿时僵住。 “梅大师的意思是,您是因叶绾绾而来?”顾越泽沉声问。 “自然。”梅景州一副理所当然的语气。 “……”顾越泽顿时噎住。 而叶绾绾这会儿虽然看上去面无表情,很是深不可测的模样,实际上整个人的内心都是懵的。 什么情况? 梅景州为什么会自称认识她,还说是受她的托付才来爷爷的寿宴的? 梅景州整个帝恐怕都没人可能请动,她这脸得多大啊,才能请动这尊大神? 叶绾绾怎么也想不通,直到,脑海里忽的闪过一个名字。 司夜寒?! 如果是他的话,完全可以轻易做到。 可是……怎么可能呢…… 他不阻拦自己来这里就已经是天大的恩德了,怎么会安排人给她爷爷送寿礼? 梅景州怎么可能不是他父亲请来的,而是为叶绾绾而来? 顾越泽自然无法相信,本还想继续追问,但看梅景州的态度已经非常明显,继续问下去不过是自取其辱而已。 于是,只能一副镇定自若的姿态开口道,“无论如何,都非常感谢您今日能来。” 叶依依也一脸真诚地附和道,“是啊,只要爷爷开心便好!没想到绾绾竟会认识梅景州大师这样的人物……” 此时,宴会厅内已经是惊叹声连连。 “看来我们全都看走眼了,叶家这位传闻中不学无术的孙女分明是深藏不漏啊!” “可不是!竟然能和梅景州这样的人物成为忘年交!帝都哪家后辈能有这个本事?” “即使叶绍廷如今落魄了,但到底是虎父无犬女!” 此刻,叶鸿维看向叶绾绾目光再次发生了不小的变化。 难道他这个原本早已经不抱希望的孙女是真的开窍了…… 叶绾绾谦虚地与爷爷和众人聊了几句之后,找了个机会单独找到梅景州说话。 “梅先生,您真的认识我?”叶绾绾投去探究的目光。 虽然对方似乎是没有恶意,但事出蹊跷,她还是想搞清楚。 梅景州一本正经地开口,“那是自然,绾绾小姐何出此言?” 见梅景州态度笃定,叶绾绾更加狐疑了,喃喃自语着,“怎么可能,我怎么一点都不记得了……” “怕是小友你忘了!”梅景州面不改色,随即似乎有些失望的样子。 叶绾绾嘴角抽搐,“我还很年轻……” “什么意思?”梅景州不解。 叶绾绾嘴角微抽,“意思是,我不太可能这么早就得老年痴呆,我想,我想确定我并不认识您,梅先生!” 梅景州轻咳一声。 叶绾绾也懒得绕弯子了,直接问道,“梅先生,是不是司夜寒让你来的?”
Bên trong phòng tiệc, yên tĩnh không một tiếng động, ánh mắt của mọi người, trong nháy mắt từ trên người Diệp Y Y cùng Cố Việt Trạch dời đi, nhìn về phía Diệp Oản Oản. Vốn cho là Mai Cảnh Châu là người do Diệp Y Y mời tới vì muốn chúc thọ Diệp Hồng Duy, nhưng mới vừa rồi chính miệng Mai Cảnh Châu đại sư đã nói, chuyện ông đến đây, cùng Diệp Y Y không có chút quan hệ nào, ông có mặt ở đây là bởi vì Diệp Oản Oản… Tiếng nói của Mai Cảnh Châu hạ xuống, trên mặt hai người Diệp Y Y cùng Cố Việt Trạch nụ cười nhất thời cứng đờ. “Ý của Mai đại sư là ngài bởi vì Diệp Oản Oản mà tới sao?” Cố Việt Trạch trầm giọng hỏi. “Tất nhiên là vậy rồi.” Mai Cảnh Châu một bộ đương nhiên nói. “…” Cố Việt Trạch nhất thời nghẹt thở. Mà Diệp Oản Oản vào lúc này mặc dù nhìn qua mặt không biểu tình, bộ dáng vẫn bình tĩnh, nhưng trên thực tế cả người cùng nội tâm của cô đều đã ngây ngốc cả rồi. Tình huống gì đây? Mai Cảnh Châu vì sao lại tự xưng nhận biết cô, còn nói là được cô phó thác mới đến tiệc mừng thọ của ông nội nữa chứ? Người ở toàn bộ Đế Đô sợ rằng đều không có người có khả năng mời được Mai Cảnh Châu, mặt mũi của Oản Oản này lớn thế nào mới có thể mời được tôn đại thần này đây, ai cũng tự đặt ra câu hỏi trong lòng, rồi vẫn tiếp tục nhìn và chờ đợi chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Diệp Oản Oản làm sao cũng nghĩ không thông, cho đến khi, trong đầu chợt hiện qua một cái tên. Tư Dạ Hàn! Nếu như là anh thì chuyện này hoàn toàn có thể tùy tiện làm được. Nhưng là… Làm sao có thể chứ… Anh không ngăn trở việc cô tự mình đi tới nơi này cũng đã là ân đức đại thiên rồi, làm sao lại có thể cố ý sắp xếp người đến đưa lễ vật mừng thọ cho ông nội của cô được chứ? Mai Cảnh Châu làm sao có thể không phải là người do cha anh ta mời tới mà là vì Diệp Oản Oản mà tới được chứ? Cố Việt Trạch không thể tin tưởng được chuyện đang xảy ra trước mắt mình, vốn còn muốn tiếp tục truy vấn, nhưng nhìn thái độ của Mai Cảnh Châu đã hết sức rõ ràng, nếu tiếp tục truy hỏi tiếp thì cũng như tự rước lấy nhục mà thôi. Vì vậy, Cố Việt Trạch chỉ có thể dùng một bộ dạng trấn định như thường mở miệng nói, “Vô luận như thế nào, đều vô cùng cảm ơn ngài hôm nay có thể tới đây tham dự buổi tiệc mừng thọ này.” Diệp Y Y cũng một mặt chân thành mà phụ họa nói, “Đúng vậy, chỉ cần ông nội vui vẻ là được rồi! Không nghĩ tới chị Oản Oản lại có thể nhận biết một đại nhân vật như đại sư Mai Cảnh Châu…” Lúc này, bên trong phòng tiệc tiếng thán phục vang lên liên tục. “Xem ra chúng ta tất cả đều nhìn lầm rồi, người cháu gái Diệp gia trong tin đồn là người không học vấn không nghề nghiệp rõ ràng là thâm tàng bất lộ a!” “Cũng không phải vậy nữa sao?! Lại có thể cùng nhân vật như Mai Cảnh Châu trở thành bạn vong niên! Ở Đế Đô làm gì có hậu bối của nhà nào có thể có bản lãnh này chứ?” “Cho dù Diệp Thiệu Đình bây giờ sa sút, nhưng rốt cuộc cũng là hổ phụ không sinh khuyển nữ nha!” Giờ phút này, Diệp Hồng Duy nhìn về phía Diệp Oản Oản ánh mắt lần nữa xảy ra biến hóa không nhỏ. Chẳng lẽ người cháu gái ông đã sớm không ôm hy vọng gì là thực sự đã thay đổi thông suốt rồi sao?… Diệp Oản Oản khiêm tốn cùng ông nội và mọi người trò chuyện mấy câu sau đó, tìm cơ hội một mình tìm tới Mai Cảnh Châu nói chuyện. “Mai đại sư, ông thực sự nhận biết tôi sao?” Ánh mắt Diệp Oản Oản dò xét. Mặc dù đối phương tựa hồ không có ác ý, nhưng chuyện này nếu nói ra lại khá kỳ quặc, cho nên cô vẫn nên làm rõ ràng mọi chuyện đi. Mai Cảnh Châu nghiêm túc mở miệng nói: “Đó là chuyện đương nhiên rồi, Oản Oản tiểu thư tại sao lại nói ra những lời này?” Thấy thái độ Mai Cảnh Châu chắc chắn, Diệp Oản Oản càng hồ nghi, tự mình lẩm bẩm nói: “Làm sao có thể a, nếu có thì tôi làm sao lại không có chút ấn tượng nào cả vậy?…” “Sợ là người bạn nhỏ như tiểu thư đã quên rồi!” Mai Cảnh Châu mặt không đổi sắc, ngay sau đó bộ dáng tựa hồ có hơi thất vọng nói. Diệp Oản Oản khóe miệng co giật “Tôi vẫn còn rất trẻ…” “Vậy thì có ý gì?” Mai Cảnh Châu không hiểu hỏi lại. Diệp Oản Oản khóe miệng nhỏ có chút co rút nói: “Ý là, tôi không thể đã sớm nhận biết một vị đại sư như ngài được, cho nên tôi muốn xác định lần cuối là tôi cũng không nhận ra ngài, Mai đại sư!” Mai Cảnh Châu ho nhẹ một tiếng. Diệp Oản Oản cũng lười vòng vo rồi, trực tiếp hỏi, “Mai đại sư, có phải là Tư Dạ Hàn để cho ngài tới hay không?”
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
梅景州蹙了蹙眉头,面露迷茫,“在下并不知道叶小姐您口中所说的是谁。” 看着对方完全看不出破绽的表情,叶绾绾简直都醉了,她很确定自己绝对不可能也没有机会认识梅景州这样的人物。 没想到大师竟然是个戏精,这演技也太好了吧? 算了,既然对方不承认,她再问也没什么用。 叶绾绾只好放弃了继续谈话,回到了父母那里。 顾越泽从刚才就一直盯着叶绾绾的方向,见两人交谈甚欢,脸色一阵难看。 那件雕刻品还能说得过去,但叶绾绾就算再长本事,也绝无可能请到梅景州这样的人物亲自来一个私人寿宴捧场。 有可能请到梅景州的,整个帝都恐怕也只有…… 想到那人,顾越泽的脸色一下子便阴沉了下来。 上次从锦园离开之后,他便没有再过问过叶绾绾的事情。 他能为叶绾绾出手一次已经是仁至义尽。 原本他以为叶绾绾没几天就会被玩腻,没想到的是,已经时隔这么久,她竟仍然在跟那个男人牵扯不清。 “越泽……越泽……” “依依,怎么了?” “你没事吧?在想什么?” 顾越泽看向身旁的柔弱美人,面色顿时温柔如水,“自然是在想我们的事。” 叶绾绾要作践自己便作践自己,反正她的事情已经与他没有任何关系,今日他便会与她彻底撇清关系,给依依一个名分。 叶依依知道他指的是什么,顿时小脸一红,随即开口道,“我去跟大伯还有大伯母打个招呼!” 顾越泽眉峰微蹙,“有什么好打的!” 叶依依无奈地看了他一眼,劝道,“越泽,别这样,毕竟都是亲戚!” 顾越泽无法拒绝她的要求,“我陪你去。” 于是,两人端着酒杯走到了叶绍廷那一桌。 叶依依客气有礼地开口,“大伯,大伯母,你们难得回来一次,有什么需要的,尽管跟依依说,今日爸妈还有奶奶他们因M国大雪,机场封锁,无法赶回来,只有依依一人操持寿宴,有什么招待不周的地方,还请大伯和大伯母见谅。” 这番话可谓滴水不漏,却完全是一副主人的姿态。 顾越泽似乎没有跟叶绍廷等人开口说话的意思,更是看都没有看叶绾绾一眼,如同生怕叶依依吃亏一般,始终守在叶依依的身侧。 方才叶绍廷看到这两人在宴会中出双入对便已经心中不快,此刻看他们当着自己的面便这般,脸色顿时更加难看了。 叶绍廷沉着脸色,看向眼前这个昔日自己一直都非常欣赏的青年,“越泽,我一直视你为亲子,如今你与绾绾婚约仍在,却公然跟依依这般,将绾绾放在何处?” 面对叶绍廷的质问,顾越泽的面上明显划过一丝不快,开口道,“叶叔叔,昔日我一直视您为最尊敬的人,但实在没想到您为了一己私利会做出出卖家族损害公司利益的事情。道不同不相为谋,我不能因为昔日情分便无视道义!”
Mai Cảnh Châu cau mày một cái, mặt lộ vẻ mê mang, “Tại hạ cũng không biết người trong miệng Diệp tiểu thư nói thật sự là ai.” Thấy vẻ mặt của đối phương hoàn toàn không nhìn ra được sơ hở nào, Diệp Oản Oản quả thật giống như đã say rồi, cô xác định mình tuyệt đối không có khả năng cũng không có cơ hội nhận biết nhân vật như Mai Cảnh Châu được. Không nghĩ tới đại sư này lại như một người diễn viên chuyên nghiệp, loại kỹ thuật diễn xuất này cũng quá tốt đi. Nếu đã như vậy, đối phương không thừa nhận thì cô có hỏi lại cũng không có tác dụng  gì. Diệp Oản Oản không thể làm gì khác hơn là buông tha cuộc nói chuyện, quay về chỗ có ba mẹ cô. Cố Việt Trạch mới vừa rồi vẫn nhìn chằm chằm về hướng của Diệp Oản Oản, thấy hai người nói chuyện với nhau thật vui, sắc mặt thật khó coi. Nếu món đồ điêu khắc kia có thể nói là do Diệp Oản Oản may mắn có được, nhưng anh ta không tin Diệp Oản Oản lại có bản lĩnh có thể mời tới được nhân vật lớn như Mai Cảnh Châu, rồi còn để ngài ấy tự mình đến tham dự lễ mừng thọ cá nhân như vậy được. Có thể mời được Mai Cảnh Châu tới nơi này, toàn bộ Đế Đô chỉ sợ cũng chỉ có một người mà thôi. Nghĩ đến người kia, sắc mặt của Cố Việt Trạch thoáng cái liền âm trầm xuống. Lần trước sau khi từ Cẩm Viên rời đi, anh ta cũng không có hỏi qua tình hình của Diệp Oản Oản ở bên đó. Anh ta có thể vì Diệp Oản Oản ra tay một lần như vậy coi như đã là hết tình hết nghĩa rồi. Ban đầu anh ta cho là Diệp Oản Oản không có mấy ngày cũng sẽ bị chơi chán, không nghĩ tới chính là đã một thời gian lâu như vậy rồi, cô ta vẫn cùng người đàn ông kia dây dưa không rõ. “Việt Trạch… Việt Trạch…” “Y Y, có chuyện gì vậy?” “Anh không sao chứ? Anh đang suy nghĩ chuyện gì vậy?” Cố Việt Trạch nhìn về phía mỹ nhân nhu nhược bên cạnh mình, sắc mặt nhất thời ôn nhu như nước nói: “Dĩ nhiên là đang nhớ tới chuyện của chúng ta rồi.” Diệp Oản Oản muốn chà đạp chính mình thì cứ để cô ta thực hiện đi, ngược lại chuyện của cô ta cùng mình đã không có bất cứ mối quan hệ nào nữa rồi, hôm nay anh sẽ cùng cô ta phủi sạch hoàn toàn quan hệ, anh sẽ cho Y Y một danh phận chính thức mà Y Y của anh nên có. Diệp Y Y biết anh ta nói là điều gì, nhất thời gương mặt nhỏ đỏ lên, ngay sau đó mở miệng nói: “Em đến chào hỏi vợ chồng chú lớn Diệp Thiệu Đình đây!” Đỉnh lông mày Cố Việt Trạch hơi nhăn lại nói: “Có chuyện gì mà cần đến đó chứ?!” Diệp Y Y bất đắc dĩ nhìn anh ta một cái, ra vẻ khuyên nhủ nói: “Việt Trạch, anh đừng như vậy mà dù sao đều là thân thích!” Cố Việt Trạch không cách nào cự tuyệt yêu cầu của Y Y nói: “Vậy để anh cùng đi với em.” Vì vậy, hai người bưng ly rượu đi tới bàn của Diệp Thiệu Đình. Diệp Y Y lễ độ mà khách khí mở miệng nói: “Chú thiếm, hai người khó có dịp một lần trở về như hôm nay, nếu có nhu cầu gì, hai người cứ nói với Y Y, hôm nay ba mẹ con còn có bà nội chưa kịp quay về do thời tiết bên nước Mỹ tuyết rơi quá nhiều, sân bay bị phong tỏa, không cách nào quay về kịp thời gian được, cho nên chỉ có Y Y một mình một người lo liệu tiệc mừng thọ, nếu có cái gì chiêu đãi không được chu toàn, xin chú thiếm thứ lỗi.” Lời nói này có thể nói giọt nước không lọt, hoàn toàn là một bộ tư thái của chủ nhân. Cố Việt Trạch dường như chưa có ý tứ muốn cùng đám người Diệp Thiệu Đình nói chuyện, nhìn cũng không có nhìn Diệp Oản Oản một cái nào, giống như rất sợ Diệp Y Y bị thua thiệt, từ đầu đến đều đứng ở một bên canh giữ Diệp Y Y. Mới vừa rồi Diệp Thiệu Đình nhìn thấy hai người này tại trong buổi tiệc đi ra đi vào thành đôi với nhau trong lòng đã khó chịu, giờ phút lại thấy bọn họ ở ngay trước mặt mình nói chuyện như vậy, sắc mặt nhất thời càng thêm khó coi. Diệp Thiệu Đình trầm sắc mặt lại, nhìn về phía thanh niên ngày xưa chính mình một mực vô cùng thưởng thức, giờ đứng trước mắt mình ra vẻ bảo vệ cô gái khác nói:  “Việt Trạch, tôi vẫn luôn coi trọng cậu, bây giờ cậu cùng với Oản Oản hôn ước vẫn đang còn nhưng lại công khai cùng Y Y như vậy, cậu đem Oản Oản nhà tôi đặt ở nơi nào rồi hả?” Đối mặt với chất vấn của Diệp Thiệu Đình, trên mặt của Cố Việt Trạch rõ ràng xẹt qua vẻ không thích, mở miệng nói: “Chú Diệp, ngày xưa cháu một mực coi ngài là người tôn kính nhất, nhưng quả thực không nghĩ tới ngài lại vì muốn tư lợi cho bản thân làm ra chuyện bán đứng gia tộc gây tổn hại cho lợi ích của công ty như vậy. Bất đồng quan điểm khó lòng hợp tác, cháu không thể bởi vì tình cảm ngày xưa mà không nhìn đến, bỏ lơ đạo nghĩa!”
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
顾越泽一脸正义凌然地说完,随即又看向叶绾绾开口道,“我与绾绾本来就没有感情,不过是叶叔叔您以权压人,我至今没有撕破脸面,已经是仁至义尽!” 听着顾越泽的话,叶慕凡死死捏着的拳头差点没忍住砸过去。 明明是这混蛋自己见利忘义,一见父亲失势,立即跟叶依依鬼混到了一起,怕被人嚼舌根才没有立即解除婚约,现在却说成忍辱负重,真是无耻之极! 叶慕凡虽然心中冷笑连连,却故意什么话也没说,而是似笑非笑地朝着叶绾绾看去。 果然如他所料,一看到顾越泽,叶绾绾立即怂了,从头到尾一句话都不敢说。 “抱歉,叶绍廷先生,为了顾全昔日那点的情意,我已经委屈依依太久,我与叶绾绾的婚约,到此为止!”顾越泽连“叶叔叔”也不叫了,说完直接便搂着叶依依转身离开。 “绾绾……”叶依依看向叶绾绾的方向,一脸抱歉地被顾越泽护着离开了。 “这个混账!”叶绍廷气得脸色涨红,胸腔剧烈起伏着。 今日受到再多屈辱他都没有动怒,此刻却怒不可遏。 梁婉君满脸担心得拉住了女儿的手,“绾绾……” 叶慕凡看着始终沉默不言的叶绾绾,满脸嘲讽地轻嗤,“叶绾绾,你可真有出息,一看到顾越泽,连个屁都不敢放!刚才在爸妈面前不是说得很好听吗?怎么,看到人家对叶依依呵护备至,黯然神伤了?说什么保护爸妈!只怕姓顾的勾勾手指你就忘了自己姓谁名谁,谁生你养你的!” “慕凡,别说了!”梁婉君嗔怪地看了叶慕凡一眼。 叶慕凡冷哼一声,“我说错了吗?江山易改本性难移,这种事情又不是没有发生过!我奉劝你们今晚把她看好,否则还不知道要怎么丢人现眼!” 对于叶慕凡的态度,叶绾绾倒是也不在意,唇角勾起一抹懒洋洋的笑意,轻笑一声开口道,“哥哥多虑了,我不说话,不过是懒得与那人说话罢了。 毕竟……哥哥,人是会长大的,眼光自然也会变,所以,如今顾越泽那种档次,你妹妹我,还真看不上!” 叶慕凡听得一愣,显然没料到叶绾绾竟然会说出这种话来,从前可是只要他说半句顾越泽的不好,她就要跟自己翻脸。 叶绾绾不紧不慢地继续开口,“我可不像哥哥你,这么多年,看人的眼光还是一点长进都没有!” 叶慕凡听出了叶绾绾的言外之意,脸色顿时变了,当即把手中的酒杯重重往桌上一放,“叶绾绾!你什么意思!” 叶绾绾似笑非笑地开口,“哥哥口口声声我为了一个男人忘了自己姓谁名谁,连父母都不认,可哥哥你呢!你又能比我好得到哪里去?还不是被一个女人迷得神魂颠倒?不惜自降身份当牛做马!” 【继续求月票票~后面还有,正在码,不过要迟点了,大家可以早上起来看哈~】
Cố Việt Trạch mặt đầy vẻ chính nghĩa muốn lên án người xấu, nói xong, ngay sau đó nhìn về phía Diệp Oản Oản mở miệng nói: “Tôi cùng với Diệp Oản Oản vốn là không có cảm tình, chẳng qua là do chú Diệp lấy quyền thế đè ép người, từ trước đến nay tôi không có vạch mặt làm mất thể diện của chú đã là hết tình hết nghĩa rồi, chuyện của chúng ta nên chấm dứt tại đây thôi!” Nghe lời nói của Cố Việt Trạch, Diệp Mộ Phàm gắt gao nắm tay thành quả đấm thiếu chút nữa không nhịn được đập tới. Rõ ràng là tên khốn này chính mình thấy lợi quên nghĩa, nhìn thấy ba mình thất thế, lập tức cùng Diệp Y Y kia ở chung một chỗ, sợ bị người khác miệng lưỡi nói có mới nới cũ nên trước giờ không có lập tức giải trừ hôn ước với em gái anh, nhưng bây giờ anh ta lại nói như thể anh ta phải chịu đựng nhẫn nhục vậy, thật là vô sỉ hết sức! Diệp Mộ Phàm mặc dù trong lòng liên tục cười lạnh, nhưng cái gì cũng không nói, chỉ cười như không cười hướng về phía Diệp Oản Oản nhìn lại. Quả nhiên như anh dự liệu, vừa nhìn thấy Cố Việt Trạch, Diệp Oản Oản lập tức lúng túng, từ đầu tới cuối một câu lời cũng không dám nói. “Xin lỗi, Diệp Thiệu Đình tiên sinh, vì tình ý ngày xưa giữa chúng ta, mà cháu đã ủy khuất Y Y quá lâu rồi, hôn ước giữa cháu cùng với Diệp Oản Oản đến đây chấm dứt!” Cố Việt Trạch ngay cả một tiếng “Chú Diệp” cũng không gọi, nói xong trực tiếp liền ôm lấy Diệp Y Y xoay người rời đi. “Oản Oản…” Diệp Y Y nhìn về phía của Diệp Oản Oản, một mặt cố ra vẻ muốn xin lỗi nhưng không thể rồi lại bị Cố Việt Trạch che chở kéo đi. “Cái tên hỗn đãn này!” Diệp Thiệu Đình tức đến mức sắc mặt đỏ lên, lồng ngực phập phồng. Hôm nay dù ông đã bị nhiều nhục nhã nhưng ông cũng không có chút giận dữ nào, giờ phút này lại không kiềm chế cơn giận của mình được. Lương Uyển Quân mặt đầy lo lắng đến kéo lại tay của con gái mình nói: “Oản Oản…” Diệp Mộ Phàm nhìn Diệp Oản Oản từ đầu đến cuối yên lặng không nói một lời, mặt đầy vẻ giễu cợt khẽ xì một tiếng rồi nói: “Diệp Oản Oản, cô thật là không có tiền đồ a, vừa mới nhìn thấy Cố Việt Trạch, ngay cả một cái rắm cũng không dám thả! Mới vừa rồi không phải cô trước mặt ba mẹ nói rất hay sao? Tại sao khi nhìn thấy người mà cô hết lòng yêu thương giờ lại chuyển qua quan tâm chăm sóc đối với Diệp Y Y, tinh thần lại chán nản như vậy? Cô nói cái gì mà muốn bảo vệ ba mẹ chứ! Chỉ sợ họ Cố kia ngoắc ngoắc ngón tay cô liền quên chính mình tên họ là gì, ai là người sinh thành nuôi dưỡng cô luôn đấy!” “Mộ Phàm, chớ có nói lung tung!” Lương Uyển Quân có chút giận dữ trách móc nhìn Diệp Mộ Phàm một cái. Diệp Mộ Phàm lạnh giọng kêu một tiếng rồi nói tiếp: “Con nói sai sao? Dù sao thì giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, loại chuyện này lại không phải là chưa từng xảy ra! Con khuyên ba mẹ tối nay đừng đem cô ta coi trọng, nếu không còn không biết cô ta làm ra loại chuyện xấu hổ mất hết mặt mũi như thế nào nữa!” Đối với thái độ của Diệp Mộ Phàm, Diệp Oản Oản cũng không thèm để ý, khóe môi cong lên hiện ra một nụ cười có vẻ lười biếng, khẽ cười một tiếng rồi mở miệng nói: “Anh à, anh đã quá lo lắng rồi, em không nói lời nào chẳng qua chỉ là lười đến mức không muốn nói chuyện với người kia mà thôi.” “Dù sao… anh trai yêu quý của em, con người vẫn phải lớn lên, ánh mắt tự nhiên cũng sẽ thay đổi theo, cho nên, bây giờ Cố Việt Trạch cái loại người này cùng với cô em họ kia của em, chỉ cần nhìn thôi em cũng coi thường không muốn để vào mắt rồi!” Diệp Mộ Phàm nghe vậy liền sững sờ, hiển nhiên anh không ngờ tới Diệp Oản Oản lại có thể nói ra những lời này, từ trước tới nay chỉ cần anh nói nửa câu đụng chạm đến Cố Việt Trạch nói anh ta không được chỗ này chỗ kia thì em gái anh liền muốn cùng anh trở mặt. Diệp Oản Oản không nhanh không chậm tiếp tục mở miệng nói: “Em cũng không có giống như anh nha, đã nhiều năm trôi qua như vậy mà ánh mắt nhìn người của anh vẫn như cũ một chút tiến bộ cũng không có!” Diệp Mộ Phàm nghe được Diệp Oản Oản nói bóng nói gió, sắc mặt nhất thời thay đổi, lúc này đem ly rượu trong tay nặng nề hướng trên bàn để xuống một cái, “Diệp Oản Oản! Cô nói vậy là có ý gì?!” Diệp Oản Oản tự tiếu phi tiếu mở miệng đáp: “Anh vẫn luôn mồm luôn miệng nói em vì một người đàn ông ngay cả chính mình tên họ là gì cũng quên mất, đến ba mẹ mình cũng không muốn nhận, còn anh thì sao! Anh tốt đến mức có thể so với em luôn rồi đó? Anh còn không phải là bị một phụ nữ làm cho mê hoặc đến thần hồn điên đảo không tiếc tự hạ thấp thân phận làm trâu làm ngựa cho cô ta sao?!”
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
“你……”叶慕凡气结。 “好了好了,今天好不容易我们一家能聚在一起,都别吵了!”梁婉君见兄妹两个又吵了起来,急忙打着圆场。 叶慕凡强自憋回了一肚子的怒火,埋着头不停喝酒。 此刻,宴会已经进行到了一半。 叶依依拿着话筒,站在台上落落大方地说着迎宾祝寿词,周身一股浑然自成的高贵优雅。 因为叶绍安夫妻以及老夫人因大雪无法按时赶回来,这一整场盛大的宴会,从头到尾都是叶依依一手操持,被安排得井井有条,主客尽欢。 宾客们落在叶依依身上的目光都很是赞赏,“不愧是叶家二老最疼爱的孙女,年纪轻轻便已经有当家主母的风范,若是能娶到这样的贤内助回家,那可真是有福气了!” “别想了,早就被顾家抢先了!没看两人今天一整晚都形影不离么!” “两人也确实是郎才女貌,天造地设的一对!” “啧,只怕有人纠缠不休啊……” …… 说到这里,宾客们的目光顿时朝着角落里的某个身影看去。 “其实,论相貌,叶绾绾甚至要略胜一筹!” “而且还以这么高的分数考入帝都传媒大学,甚至和梅老也有交情……” 众人知道,说是“略胜一筹”其实都是委婉了,叶绾绾今日的露面说是惊艳全场也不为过,且不论她今日种种令人惊讶的表现。 不过,大家也很清楚,就算叶绾绾再漂亮再优秀又如何? 以叶绍廷现在这个情况,叶绾绾无论如何也无法与叶依依相提并论,就算再纠缠,与顾越泽也已经是两个世界的人。 众人正唏嘘感叹,只见叶依依的讲话结束后,顾越泽突然朝着台上走去。 叶依依朝着男人看了一眼,眸中似有不忍和犹豫。 顾越泽握住叶依依的手,眸子里满是怜惜,轻声道,“依依,我知道你顾忌你堂妹的感受,但是,算我求你,偶尔也想想自己,想想我!我想让所有人,让全世界都知道……你是我的……” 叶依依听着顾越泽的话,眸光中盈满感动,终究还是点了一点头。 众人看到顾越泽突然走上台,纷纷下意识地将目光落在了顾越泽的身上,投去了八卦又好奇的目光,不知道顾越泽想要做什么。 只有角落中的叶绾绾知道,今晚,顾越泽不仅要宣布与她解除婚约,还要当场公布他将和叶依依订婚,将他们一家的脸面踩在地上碾压。 就因为这件事,前世她闹得整场宴会都毁了,也丢尽了自己与父母所有的脸面。 这一世……一切似乎又将重演…… “诸位,很抱歉,耽误大家一点时间!”顾越泽拿着话筒,突然开口。 全场的目光都集中在了台上高大俊朗的男人身上,等待着他接下来的话。 叶绾绾仰头,饮去杯中最后一口茶水,然后,站起了身。 叶慕凡见叶绾绾起身,神色顿时一紧,下意识地按住了她的手,“叶绾绾,你想做什么?” 叶绾绾樱色唇瓣微微上扬了几分,不动声色地将手掌从叶慕凡的掌心下抽出,“与你无关。”
“Cô…” Diệp Mộ Phàm nổi đóa. “Thôi thôi, hôm nay thật vất vả người một nhà chúng ta mới có thể đoàn tụ chung một chỗ, hai con đừng ồn ào nữa!” Lương Uyển Quân thấy hai đứa con của mình lại rùm beng muốn gây chuyện với nhau, vội vàng lên tiếng dàn xếp. Diệp Mộ Phàm nghẹn giọng ôm một bụng lửa giận trong lòng, cúi đầu tiếp tục không ngừng uống rượu. Giờ phút này, tiệc thọ đã tiến hành được một nửa. Diệp Y Y cầm lấy micro, tự nhiên hào phóng đứng ở trên đài nói lời chào mừng các vị quan khách đến dự lễ mừng thọ của ông nội, quanh thân tản ra một cổ khí chất hồn nhiên cao quý ưu nhã. Bởi vì vợ chồng Diệp Thiệu An cùng với lão phu nhân bị ảnh hưởng bởi thời tiết bên Mỹ nên không có cách nào quay trở về đúng thời gian, vì vậy buổi tiệc long trọng này từ đầu tới cuối đều là do Diệp Y Y một tay lo liệu, tất cả được an bài đến ngay ngắn rõ ràng, chủ khách đều vui mừng. Ánh mắt các khách mời rơi ở trên người Diệp Y Y đều tỏ vẻ tán thưởng nói: “Không hổ là cháu gái mà Diệp gia yêu thương nhất, tuổi còn trẻ cũng đã có phong độ của chủ tịch phu nhân đương thời rồi, nếu ai có thể cưới được người như vậy về nhà, người đó thật đúng là có phúc phần!” “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, người đã sớm được Cố gia giành trước rồi! Không thấy hai người đó hôm nay cả đêm đều như hình với bóng sao!” “Hai người đó cũng đúng là trai tài gái sắc, trời đất tạo nên một đôi!” “Ách, chỉ sợ có người dây dưa không ngớt a…” Nói tới chỗ này, ánh mắt các khách mời nhất thời hướng nhìn về một thân ảnh trong góc nào đó. “Thật ra thì, nói về tướng mạo, Diệp Oản Oản thậm chí tốt hơn một chút!” “Hơn nữa cô ấy có thể đạt được điểm số cao như vậy đậu vào đại học truyền thông Đế Đô, thậm chí còn cùng Mai lão cũng có giao tình…” Mọi người biết chỗ nói ‘hơn một chút’ ở đây thật ra đã dùng những từ ngữ uyển chuyển nói giảm nói tránh nhất rồi, vẻ ngoài của Diệp Oản Oản hôm nay lộ ra ngoài cùng đủ để nói là kinh diễm toàn bộ cũng không có chút quá đáng nào, bọn họ cũng không cần bàn về cách ứng xử hôm nay của cô, những điều đó cũng đủ làm cho người ta kinh ngạc rồi. Bất quá, mọi người cũng rất rõ ràng, coi như Diệp Oản Oản xinh đẹp lại ưu tú hơn thì như thế nào chứ? Lấy tình huống hiện tại của Diệp Thiệu Đình, Diệp Oản Oản vô luận có nổi bật như thế nào cũng không có cách nào sánh ngang cùng với Diệp Y Y, coi như có ý muốn dây dưa đi chăng nữa, thì Oản Oản cùng Cố Việt Trạch cũng đã là người của hai thế giới. Mọi người vẫn đang thổn thức than thở, chỉ thấy Diệp Y Y nói chuyện kết thúc, Cố Việt Trạch đột nhiên đi về hướng trên khán đài. Diệp Y Y nhìn về hướng Cố Việt Trạch, trong con ngươi như có vẻ không đành lòng cùng chút do dự. Cố Việt Trạch cầm tay của Diệp Y Y, trong con ngươi tràn đầy thương tiếc, nhẹ giọng nói: “Y Y, anh biết em kiêng kỵ cảm nhận của chị họ của em, nhưng coi như đây là chuyện anh cầu xin em đi, thỉnh thoảng em cũng nên nghĩ về chính mình đi chứ, cũng nên suy nghĩ một chút cho anh nữa! Anh muốn làm cho tất cả mọi người cũng như toàn bộ thế giới đều biết… Em là của anh…” Diệp Y Y nghe lời nói của Cố Việt Trạch, ánh mắt đong đầy vẻ thỏa mãn cùng cảm động, cuối cùng bỏ qua chút do dự gật nhẹ đầu một cái. Mọi người thấy Cố Việt Trạch đột nhiên đi lên trên khán đài, theo bản năng đem ánh mắt mình đặt vào trên người Cố Việt Trạch, ánh mắt đầy vẻ bát quái lại tò mò, không biết Cố Việt Trạch muốn làm gì. Chỉ có Diệp Oản Oản ngồi ở trong góc biết, tối nay, Cố Việt Trạch không chỉ muốn tuyên bố cùng cô giải trừ hôn ước, còn muốn ở đây công bố chuyện anh ta sẽ cùng Diệp Y Y đính hôn, đem mặt mũi cả nhà cô giẫm đạp nghiền ép trên đất. Bởi vì chuyện này cho nên kiếp trước cô huyên náo một trận lớn làm cho cả buổi tiệc đều bị phá hủy, đó cũng là lúc cô mất hết tất cả mặt mũi của bản thân cùng ba mẹ mình. Đời này… Hết thảy mọi chuyện dường như lại tiếp tục tái diễn… “Mọi người, thật xin lỗi, cho phép tôi xin một chút thời gian quý báu của mọi người!” Cố Việt Trạch cầm lấy micro, đột nhiên mở miệng nói. Ánh mắt của toàn bộ mọi người đều tập trung ở trên người đàn ông cao lớn anh tuấn đang đứng ở trên khán đài, chờ đợi lời kế tiếp của anh ta. Diệp Oản Oản ngửa đầu, uống một miếng nước trà cuối cùng trong ly, sau đó, đứng lên. Diệp Mộ Phàm thấy Diệp Oản Oản đứng dậy, thần sắc nhất thời căng thẳng, theo bản năng đè tay của cô xuống: “Diệp Oản Oản, cô muốn làm cái gì?” Đôi môi màu anh đào của Diệp Oản Oản hơi hơi dương lên thêm mấy phần, ung dung thản nhiên rút ra bàn tay của mình đang được Diệp Mộ Phàm nắm lại, nói:  “Chuyện này không có quan hệ gì với anh cả, mọi chuyện cứ để em lo.”
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
叶慕凡气恼之下也不管了,只能看着叶绾绾一步一步朝着台上的顾越泽和叶依依走去。 “我就说她一见到顾越泽就失去理智,现在你们总相信我的话了吧!”叶慕凡的眸底的阴鹜之中隐匿着一丝痛色,捏着杯身的手指都已经捏得发白。 若不是因为这个混蛋,他与妹妹的关系怎会变成这样…… 梁婉君看着女儿的视线里满是担忧,“慕凡,你别这么说绾绾,绾绾这次真的改了很多,我相信她不会再冲动行事……” 叶绍廷叹了口气,没有说话,就算是女儿失控冲动之下做出什么,可他这个做父亲的,连女儿的幸福都无法守护,又有什么资格责备她,阻止她。 当察觉正朝着台上接近的那一抹红色身影之后,在场所有人的目光顿时从顾越泽和叶依依的身上移到了叶绾绾的身上。 毕竟叶绾绾这一身相貌和气度实在是太惹人注目,只要是她出现的地方,便会理所当然地吸引所有的视线。 顾越泽看着缓步走至台上的女孩,脸色一点点冷了下来。 平心而论,今天的叶绾绾确实让他刮目相看,但也仅限于此,他不会娶一个弃子的女儿,一个毫无用处的女人。 这样的女人,或许可以作为情人、床、伴,但绝对没有资格成为他顾越泽的妻子。 叶绾绾这般纠缠,虽然满足了他作为男人的虚荣心,但做得太过,未免就要惹人生厌了,尤其是在今天这样重要的日子。 当叶绾绾靠近的瞬间,顾越泽立即将叶依依朝着自己的身边揽近了一些护着,面上也是警惕防备的姿态,“叶二小姐,有事?” 叶绾绾的如画的眉目之间缓缓漾开一抹微笑,客气地开口,“顾先生,可否将话筒借我一用?” 那一抹笑容,简直……烟视媚行……颠倒众生…… 台下瞬间想起一阵倒抽冷气的声音,连顾越泽都怔忪了一瞬,冷冽的双眸微微眯起,黑沉的眸子带着探究朝着面前的女孩打量着。 叶绾绾也不说话,只静静地等着。 而台下众人这会儿已经炸开了锅,所有人都在激动的低声议论着。 “哇!新欢旧爱同台登场!好劲爆啊!” “这个叶绾绾成又要闹出什么事来?” “该不会是当众告白什么的吧?要么就是撒泼闹事了!毕竟这种事情她可没少做!” …… 看着突然走上台的叶绾绾,叶鸿维的脸色顿时有些不太好看,正想让人去阻止,但只见这时台上的顾越泽已经将手中的话筒递给了叶绾绾。 “谢谢。”叶绾绾接过话筒,客气地道了声谢。 顾越泽神色淡漠,不置可否。 叶依依有些担忧地抬起头朝着顾越泽看了一眼,顾越泽则是给了她一个安心的眼神。 无论叶绾绾想怎么闹,他都没打算阻止,相反,叶绾绾越闹,对他越有利…… “尊敬的诸位来宾,诸位好友,感谢大家今日的到来……”叶绾绾不紧不慢地说着场面话。
Diệp Mộ Phàm tức giận nhưng cũng không thể làm thêm được gì, chỉ có thể nhìn Diệp Oản Oản từng bước từng bước một đi về phía hai người Cố Việt Trạch cùng Diệp Y Y đang đứng ở trên khán đài. “Con vừa mới nói rồi mà, Oản Oản vừa nhìn thấy Cố Việt Trạch liền mất đi lý trí, thế mà ba mẹ vẫn còn bảo vệ cho nó, bây giờ thì ba mẹ đã tin lời của con chưa?!” Diệp Mộ Phàm bên trong đáy mắt ẩn chứa một tia đau xót, ngón tay đặt bên người đều đã bị bóp trắng bệch. Nếu như không phải là bởi vì tên khốn kiếp này, quan hệ giữa anh cùng với em gái sẽ biến thành như thế này sao? Lương Uyển Quân nhìn con gái mình trong mắt tràn đầy vẻ lo âu nói: “Mộ Phàm, con đừng nói Oản Oản như vậy, Oản Oản lần này thực sự đã thay đổi rất nhiều rồi, mẹ tin tưởng em con sẽ không làm việc theo cảm tính nữa đâu.” Diệp Thiệu Đình thở dài, không nói gì, coi như là con gái ông mất khống chế xúc động làm ra chuyện không nên làm, nhưng ông là người làm ba mà ngay cả hạnh phúc của con gái mình đều không cách nào giữ được, bây giờ có tư cách gì trách cứ cùng ngăn cản con mình đây. Phát hiện có một thân ảnh mặc đồ đỏ đang hướng về phía khán đài, ánh mắt của mọi người nhất thời chuyển từ trên người Cố Việt Trạch cùng Diệp Y Y đến trên người của Diệp Oản Oản. Dù sao với một thân tướng mạo cùng khí độ này Diệp Oản Oản thật sự là quá thu hút sự chú ý của người khác, chỉ cần cô xuất hiện ở chỗ nào thì đương nhiên sẽ hấp dẫn tầm mắt của tất cả mọi người ở chỗ đó. Cố Việt Trạch nhìn cô gái đang chậm rãi đi lên trên khán đài, sắc mặt lạnh xuống. Bình tĩnh mà xem xét lại thì hôm nay Diệp Oản Oản quả thật đã làm cho anh ta nhìn với một cặp mắt khác xưa, nhưng giới hạn cũng chỉ dừng lại ở đây thôi, anh sẽ không thể nào cưới một con gái bị vứt bỏ không có chỗ dùng cùng lợi dụng như thế. Phụ nữ như vậy có lẽ có thể làm tình nhân, bạn giường nhưng tuyệt đối không có tư cách trở thành vợ của Cố Việt Trạch được. Diệp Oản Oản dây dưa như vậy, mặc dù coi như thỏa mãn lòng hư vinh của đàn ông, nhưng làm quá mức liền muốn chọc cho người ta chán ghét không có cảm tình, nhất là vào thời điểm trọng yếu như ngày hôm nay. Trong nháy mắt khi Diệp Oản Oản đến gần Cố Việt Trạch lập tức đem Diệp Y Y bên cạnh mình kéo lại gần che chở một chút, trên mặt cũng đầy vẻ cảnh giác phòng bị: “Diệp tiểu thư, có chuyện gì sao?” Trong lúc đó, Diệp Oản Oản mặt như tranh vẽ chậm rãi mỉm cười, khách khí mở miệng, “Cố tiên sinh, có thể đem micro cho tôi mượn dùng một chút được không?” Một nụ cười kia, quả thật là… Yên Thị Mị Hành… Điên đảo chúng sinh… Dưới đài trong nháy mắt một hồi âm thanh hít khí lạnh vang lên, ngay cả Cố Việt Trạch cũng hoảng hốt chớp mắt một cái rồi, trong hai con ngươi đen láy âm trầm lạnh lùng hơi hơi nheo lại, mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu hướng cô gái trước mặt đánh giá. Diệp Oản Oản cũng không có nói chuyện tiếp chỉ lẳng lặng chờ đợi. Lúc này mọi người ở dưới khán đài đã sôi sùng sục, tất cả mọi người đều đang kích động thấp giọng nghị luận. “Oa! Tân hoan cựu ái (người mới người cũ) cùng nhau lên sân khấu nha! Thật bùng nổ a!” “Cái người Diệp Oản Oản này lại muốn ồn ào chuyện gì nữa đây?” “Sẽ không phải là ngay trước mặt mọi người tỏ tình hoặc là chính là khóc lóc om sòm gây chuyện chứ?! Dù sao loại chuyện này cô ấy cũng làm không ít lần rồi!” Nhìn Diệp Oản Oản đột nhiên đi lên khán đài, mặt của Diệp Hồng Duy nhất thời có chút khó coi, đang muốn để cho người đi ngăn cản nhưng lại thấy lúc này trên khán đài Cố Việt Trạch đã đem Micro trong tay đưa cho Diệp Oản Oản. “Cảm ơn.” Diệp Oản Oản tiếp lời cầm micro, khách khí nói tiếng cám ơn. Cố Việt Trạch thần sắc lãnh đạm thờ ơ, từ chối cho ý kiến. Diệp Y Y có chút lo âu ngẩng đầu nhìn về hướng Cố Việt Trạch, Cố Việt Trạch nhìn lại Y Y cho một ánh mắt an tâm. Vô luận Diệp Oản Oản muốn ầm ĩ gây chuyện như thế nào thì anh ta cũng không muốn ngăn cản, ngược lại, nếu Diệp Oản Oản càng náo đối với anh ta càng có lợi… “Kính chào các vị khách mời đang có mặt ngày hôm nay, các vị khỏe chứ? Cảm ơn mọi người hôm nay đã đến…” Diệp Oản Oản không nhanh không chậm nói lấy mấy lời xã giao.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
那气场丝毫不逊于方才的叶依依,相反,闲庭漫步般淡定的神色更加显出了主人的姿态。 寒暄一番之后,叶绾绾终于进入正题,“今日,趁着诸位亲朋好友都在,晚辈想耽误大家一点时间,宣布一件事情!” 宣布一件事? 台下顿时响起一阵嗡嗡的议论,好奇叶绾绾到底准备做什么。 此时老爷子已经叫来了管家黄明坤,让他做好应对一切的准备。 而黄明坤眸子里闪着精光,立即叫来了一批保安在不远处守着。 叶慕凡死死盯着台上,将满满一杯酒一饮而尽。 清越的声音响起在宴会厅上空—— “诸位都知道,我与顾氏集团执行总裁,顾越泽先生有婚约在身。” 听到这里,众人顿时露出果然如此的表情,就知道是要说这个。 “这是要……宣布主权?逼人就范?” “眼见着人家双宿双栖的,完全不搭理她,能不急吗?” “叶绍廷现在弄成了这样,被赶出家门,还欠了一屁股债,她自然要抱紧顾越泽这棵大树!” 就在众人交头接耳的时候,台上,女孩继续开口,“但是,很抱歉,今天在这里,我将遗憾地跟大家宣布,我,叶绾绾,从此刻开始,正式与顾越泽先生,解除婚约!” 当叶绾绾最后一个字话音落下的瞬间,整个偌大的宴会厅内,针落可闻。 所有人都没反应过来叶绾绾方才到底说了什么…… 不知过了多久,死寂的宴会厅内才轰然炸开。 “刚刚叶绾绾说什么?解除婚约?她疯了吗?” “跟牛皮糖一样死缠着顾越泽不放的叶绾绾怎么可能主动解除婚约?” “骗人的吧!难以置信……” …… 台上,顾越泽的脸色一瞬间冷到了极致。 叶绾绾居然主动提出要跟他解除婚约? 虽然他原本就准备在今天宣布这件事,但现在竟然被叶绾绾提前说出来,就成了是叶绾绾甩了他…… 激动之下,顾越泽一把扼住了叶绾绾的手腕,“叶绾绾!你说什么?” 叶绾绾的面色丝毫没有波动,冷声开口,“顾先生,我理解你的愤怒,但很抱歉,我对你已经没有感情,还请自重,别在诸位宾客面前弄得太难看了。” 叶绾绾的话,通过话筒传到了每个人的耳中。 “你……” 他闹得难看? 顾越泽气得呼吸一滞,“叶绾绾,欲擒故纵?你以为这样我就会多看你一眼?你未免太看得起自己了!” 叶绾绾抽回手,扭了扭手腕,淡淡道,“顾先生,太看得起自己的,怕是另有其人,我对你确实已经没有感情,我已经有喜欢的人。” 叶绾绾的表情太过平静,看向顾越泽时没有任何波动,在所有人的眼中看起来竟不似作假。 “有喜欢的人……”听到这话,顾越泽不知想到什么,脸色顿时一僵。 难道是…… 叶绾绾看着顾越泽的表情,接着开口道,“顾先生终于想起了?那人你也见过。我想,你应该不希望逼我当众说出他的名字。” 就在叶绾绾说这些话的时候,她手中的手机一闪一闪的亮着,显示为拨通状态。
Khí thế kia không chút nào kém cạnh so với màn phát biểu vừa rồi của Diệp Y Y, ngược lại, bộ dạng nhàn tản đình mạn cùng vẻ mặt bình tĩnh như vậy càng hiện ra tư thái của chủ nhân. Sau màn chào hỏi, Diệp Oản Oản rốt cuộc tiến vào vấn đề chính, “Hôm nay, nhân dịp các vị họ hàng thân thiết bạn bè thâm giao có mặt tại đây, thân là một vãn bối tôi muốn xin chút thời gian của mọi người để tuyên bố một chuyện!” Tuyên bố một chuyện? Dưới đài nhất thời vang lên một trận nghị luận, bọn họ đều tò mò muốn xem Diệp Oản Oản rốt cuộc chuẩn bị làm cái gì. Lúc này ông Diệp đã gọi quản gia Hoàng Minh Khôn tới, để cho ông ta chuẩn bị xong những câu trả lời cho chuyện sắp diễn ra. Mà trong con ngươi Hoàng Minh Khôn chợt hiện lên tinh quang, lập tức gọi tới một nhóm bảo an cách đó không xa đứng canh chừng. Diệp Mộ Phàm gắt gao nhìn chằm chằm người trên khán đài, đem một ly rượu đầy uống một hơi cạn sạch. Âm thanh véo von vang lên trong phòng tiệc. “Các vị đều biết, tôi cùng với tổng giám đốc tập đoàn Cố thị Cố Việt Trạch tiên sinh có hôn ước với nhau.” Nghe đến đó, mọi người nhất thời lộ ra biểu tình quả nhiên như vậy, bọn họ biết ngay là Oản Oản muốn nói chuyện này mà. “Đây là muốn… Tuyên bố chủ quyền bức người khác đi vào khuôn khổ sao?” “Mắt thấy người ta song túc song tê, hoàn toàn không để ý mình, “Vị hôn thê chân chính” có thể không vội sao?” “Diệp Thiệu Đình hiện tại đã biến thành như vậy, bị đuổi ra khỏi nhà, còn thiếu nợ đầy người, đương nhiên cô ấy muốn ôm chặt cây cổ thụ như Cố Việt Trạch này rồi!” Mọi người ở đây dều châu đầu ghé tai lại nghị luận, trên khán đài, Oản Oản vẫn tiếp tục mở miệng nói: “Nhưng thật xin lỗi, hôm nay ở chỗ này, tôi vẫn phải tuyên bố cùng mọi người một chuyện, tôi, Diệp Oản Oản, từ nay trở về sau, chính thức cùng Cố Việt Trạch tiên sinh giải trừ hôn ước!” Trong nháy mắt khi một chữ cuối cùng của Diệp Oản Oản hạ xuống, toàn bộ bên trong phòng tiệc hoàn toàn im lặng đến nỗi cây kim rơi xuống cũng có thể nghe tiếng. Tất cả mọi người đều không phản ứng kịp lời Diệp Oản Oản mới nói rốt cuộc là có ý gì… Không biết qua bao lâu, sự yên tĩnh bên trong phòng tiệc mới ầm ầm nổ tung. “Mới vừa rồi Diệp Oản Oản nói cái gì vậy? Cô ta muốn giải trừ hôn ước, thật sự là điên rồi sao?” “Người giống như kẹo cao su, keo dán một mực muốn dây dưa đến cùng không chịu buông tay với Cố Việt Trạch, Diệp Oản Oản kia giờ lại chủ động giải trừ hôn ước sao?” “Gạt người thật mà, điều này thật khó tin…” Trên khán đài, sắc mặt của Cố Việt Trạch trong nháy mắt lạnh đến cực hạn. Diệp Oản Oản lại có thể chủ động nói ra chuyện muốn giải trừ hôn ước với anh ta. Mặc dù anh ta vốn cũng chuẩn bị vào ngày hôm nay tuyên bố chuyện này, nhưng bây giờ lại bị Diệp Oản Oản nói trước mình, chuyện này liền chuyển thành Diệp Oản Oản đá anh ta… Dưới sự kích động, Cố Việt Trạch một tay giữ lại cổ tay của Diệp Oản Oản nói: “Diệp Oản Oản! Cô đang nói cái gì vậy?” Diệp Oản Oản sắc mặt không chút nào chấn động, lạnh giọng mở miệng: “Cố tiên sinh, tôi hiểu sự phẫn nộ của anh, nhưng thật xin lỗi, tôi đối với anh đã không còn cảm tình, xin anh hãy tự trọng, đừng ở trước mặt các vị tân khách làm ra hành động khó coi như vậy.” Lời nói của Diệp Oản Oản, thông qua micro truyền đến trong tai của mỗi người. “Cô…” Anh ta huyên náo khó coi sao? Cố Việt Trạch tức giận đến hô hấp cứng lại: “Diệp Oản Oản, cô muốn dùng chiêu lạt mềm buộc chặt sao? Cô cho rằng nếu cô làm như vậy tôi sẽ nhìn cô thêm một cái sao? Cô cũng có phần quá tự đề cao mình rồi!” Diệp Oản Oản rút tay về, vặn vẹo cổ tay một cái, nhàn nhạt nói: “Cố tiên sinh, anh đã quá để ý mình rồi, sợ là do anh suy nghĩ quá nhiều thôi, tôi đối với anh quả thật đã không có cảm tình, tôi đã có người mình thích rồi.” Vẻ mặt của Diệp Oản Oản quá mức bình tĩnh, nhìn về phía Cố Việt Trạch không có bất cứ dao động gì, ở trong mắt tất cả mọi người thoạt nhìn càng không giống người cố ý diễn trò. “Có người mình thích sao?” Nghe nói như vậy, Cố Việt Trạch không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt nhất thời cứng đờ. Chẳng lẽ là… Diệp Oản Oản nhìn biểu tình của Cố Việt Trạch, tiếp tục mở miệng nói: “Cố tiên sinh cuối cùng nhớ ra rồi sao? Người yêu của tôi anh cũng đã gặp qua rồi đó. Tôi nghĩ, anh hẳn cũng không hy vọng bắt buộc tôi ngay trước mặt mọi người nói ra tên của anh ấy chứ?.” Tại thời điểm Diệp Oản Oản vừa nói xong những lời này, điện thoại di động trong tay cô chợt lóe sáng, biểu hiện trạng thái đang gọi cho người khác.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
就在叶绾绾说这些话的时候,她手中的手机一闪一闪的亮着,显示为拨通状态。 几分钟前,叶家老宅外。 隐匿在阴影处的某辆车内,男人面色清冷地坐在后座上。 前方的驾驶座,许易已经默默吐糟了小半个小时。 方才本要回锦园,结果主子突然让他调转方向,说是去另一处房产,结果,走到一半的时候,主子突然让他停车了。 他正奇怪主子为什么要去那处几乎从未去过的房产,又为什么让他中途停车,然后就发现,停车的地方正好就是叶家老宅附近。 得!去别处房产是假,刻意路过看爱妃是真吧? 许易正吐糟的时候,司夜寒的手机突然响了起来,小心脏吓得陡然一跳。 接着他余光一瞥,就发现了来电显示是……叶绾绾。 我去!这女人这会儿不是在里面参加她爷爷的寿宴吗? 这时候打电话给主子干嘛? 正心慌慌,后座上,男人略停顿片刻后,按下了接通键。 下一秒,女孩的声音便从手机里倾泻而出…… 【顾先生,可否将话筒借我一用?】 听到这句,后座上,男人的眸光微不可查的暗了几分。 许易则是愣了,这是什么意思? 叶绾绾好像在跟别人说话?这说话的对象还姓顾?该不会是……顾越泽吧! 紧跟着,叶绾绾的话陆续传了出来…… 【尊敬的诸位来宾,诸位好友……】 【今天在这里,我遗憾地跟大家宣布,我,叶绾绾,从此刻开始,正式与顾越泽先生,解除婚约……】 【顾先生,我理解你的愤怒,但很抱歉,我对你已经没有感情……】 【我已经有喜欢的人……】 …… …… 与此同时,宴会厅内,顾越泽在听完叶绾绾的威胁之后,瞳孔骤然冷光乍现。 他自然不希望有人都知道,他顾越泽的未婚妻,竟然成了司夜寒的女人。 若是随便什么男人,他自然可以不屑,甚至整个帝都的富家公子也没有几个是他需要忌惮的,但偏偏……偏偏是司夜寒…… 那个他们这些世家大族连仰望都没有资格的存在。 在顾越泽冷着脸沉默的时候,叶绾绾裙摆一转,已经翩然离开。 现场,有世家公子三五成群的聚在一起,惊叹连连。 “卧……卧槽!我有没有看错?咱们的顾大公子现在是被人甩了吗?” “噗,何止是被人甩了,未婚妻当众宣布爱上了别的男人,要解除婚约,这头顶都一片西伯利亚大草原了!” “没想到顾大公子也有今天啊!” 顾越泽今晚本来计划得非常完美,解除婚约,再宣布与叶依依订婚的消息,期间若是叶绾绾大闹失态,对他则更是有力。 但他怎么也没想到,最后竟然被叶绾绾摆了一道,现在他成了那个被甩的那个,还是以对男人而言最丢脸的方式。 不仅是顾越泽,叶依依温柔婉约的小脸完全僵硬了。 分明是叶绾绾被甩被嫌弃,可被叶绾绾这么一闹,倒是她成了捡叶绾绾不要的男人。
Tại thời điểm Diệp Oản Oản vừa nói xong những lời này, điện thoại di động trong tay cô chợt lóe sáng, biểu hiện trạng thái đang gọi cho người khác. Vài phút trước đó, bên ngoài nhà cũ Diệp gia. Ẩn trong bóng tối có một người nào đó ngồi trong xe, người đàn ông sắc mặt trong trẻo lạnh lùng ngồi ở trên ghế sau. Phía trước ghế lái, Hứa Dịch yên lặng ngồi không nhúc nhích, tư thế này đã duy trì được hơn nửa giờ đồng hồ rồi. Đáng lẽ bây giờ phải quay về Cẩm Viên, nhưng ông chủ của anh ta lại đột nhiên bắt anh đổi phương hướng, nói là đi đến một chỗ bất động sản khác, kết quả nửa đường đi tới chỗ đó, ông chủ đột nhiên bảo anh ta dừng xe. Anh ta đang khó hiểu thắc mắc tại sao ông chủ phải đi đến chỗ bất động sản mà trước giờ chưa bao giờ đi qua, sau đó lại muốn anh ta nửa đường dừng xe, dừng xe rồi anh ta mới phát hiện ra chỗ đậu xe vừa vặn chính là khu lân cận của nhà cũ Diệp gia. Trời ạ! Đi đến nơi bất động sản khác là giả, cố ý đi ngang qua nhìn ái phi của mình mới là thực sự đi. Thời điểm Hứa Dịch đang nôn ói trong lòng thì điện thoại di động của Tư Dạ Hàn đột nhiên vang lên, trái tim nhỏ của Hứa Dịch sợ đến mức đột nhiên nhảy dựng lên. Tiếp theo anh ta lấy ánh mắt liếc xéo qua một cái, liền phát hiện tên người gọi đến là… Diệp Oản Oản. Đệt! Cô gái này bây giờ không phải là ở bên trong tham gia tiệc mừng thọ của ông nội cô ấy sao? Lúc này gọi điện thoại cho ông chủ làm gì chứ? Trong lòng đang rối loạn, từ chỗ ngồi phía sau, Tư Dạ Hàn hơi dừng lại một lát, nhấn nút kết nối. Một giây kế tiếp, giọng cô gái liền từ trong điện thoại di động phát ra… [Cố tiên sinh, có thể hay không đem micro cho tôi mượn dùng một chút.] Nghe được câu này, chỗ ngồi phía sau, ánh mắt của ông chủ anh không thể nhận ra âm trầm thêm vài phần. Hứa Dịch rất sửng sốt, không hiểu câu nói này là có ý gì? Diệp Oản Oản thật giống như đang nói chuyện cùng với người khác mà đối tượng đang nói chuyện còn họ Cố sẽ không phải là… Cố Việt Trạch đi! Sau đó, lời nói của Diệp Oản Oản lần lượt truyền ra… [Kính chào các vị khách mời đang có mặt ngày hôm nay, các vị khỏe chứ?… ] [Hôm nay ở chỗ này, tôi vẫn phải tuyên bố cùng mọi người một chuyện, tôi, Diệp Oản Oản, từ nay trở về sau, chính thức cùng Cố Việt Trạch tiên sinh giải trừ hôn ước] [Cố tiên sinh, tôi hiểu sự phẫn nộ của anh, nhưng thật xin lỗi, tôi đối với anh đã không còn cảm tình… ] [Tôi đã có người mình thích rồi… ] Cùng lúc đó, bên trong phòng tiệc, Cố Việt Trạch nghe xong lời uy hiếp của Diệp Oản Oản, con ngươi chợt sáng lên vẻ lạnh lẻo. Anh ta đương nhiên không hy vọng mọi người đều biết, vị hôn thê của Cố Việt Trạch lại thành người phụ nữ của Tư Dạ Hàn. Nếu đó là một người đàn ông tùy tiện nào đó, anh ta tự nhiên có thể khinh thường, thậm chí toàn bộ công tử nhà giàu ở Đế Đô cũng không có mấy người đủ tiêu chuẩn để anh ta kiêng kỵ, nhưng cố tình lịa là… Hết lần này tới lần khác người đó lại là Tư Dạ Hàn… Người mà dù có dùng đến gia thế hiển hách như anh ta ngửa mặt trông lên cũng không có tư cách tồn tại. Tại thời điểm Cố Việt Trạch mặt lạnh trầm xuống, làn váy của Diệp Oản Oản di chuyển một cái, nhanh nhẹn rời đi. Ở dưới sảnh, các công tử thế gia tụ ba tụ năm chung một chỗ, thán phục liên tục. “Đệt… CMN! Tôi có nhìn lầm hay không Cố đại công tử của chúng ta bây giờ là bị người ta đá sao?” “Phốc, nào chỉ là bị người ta đá, vị hôn thê ngay trước mọi người tuyên bố yêu người đàn ông khác, muốn giải trừ hôn ước, trên đầu đều bị cắm sừng lớn rồi!” “Không nghĩ tới Cố đại công tử cũng có hôm nay a!” Cố Việt Trạch tối nay vốn là muốn dùng bộ dạng vô cùng hoàn mỹ, giải trừ hôn ước, sau đó tuyên bố tin tức cùng Diệp Y Y đính hôn, trong lúc đó nếu Diệp Oản Oản có hành động thất thố nào thì chuyện đó đối với anh ta càng có tác dụng lớn hơn. Nhưng anh ta không thể nghĩ tới, cuối cùng anh ta lại bị Diệp Oản Oản bày ra một màn này, hiện tại anh ta trở thành người bị bỏ rơi, đối với đàn ông mà nói đây là chuyện mất mặt nhất. Không chỉ có Cố Việt Trạch, khuôn mặt nhỏ nhắn ôn nhu uyển chuyển của Diệp Y Y cũng hoàn toàn cứng lại. Rõ ràng chính Diệp Oản Oản mới là người bị Cố Việt Trạch đá cùng ghét bỏ, nhưng lại bị Diệp Oản Oản náo loạn làm cho sự thật đổi trắng thay đen, dẫn đến người ngoài nhìn vào biến thành chuyện cô – Diệp Y Y nhặt lại người đàn ông mà Diệp Oản Oản không cần.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
“你……” 叶慕凡这会儿已经完全清醒了,看着叶绾绾的表情简直就跟见鬼了一样。 梁婉君和叶绍廷也是满脸震惊,显然也没料到女儿竟然会这么做。 “绾绾,你……你刚才说得那些,都是真的?”梁婉君紧张地追问。 叶绾绾来之前便谨慎考虑过,之前因为她跟父母关系疏远倒没什么,但是现在,她跟司夜寒在一起的事情很难一直瞒下去,迟早有一天他们会发现。 与其日后让父母胡乱猜疑,知道了什么不该知道的,不如她提前消除隐患。 于是,叶绾绾点点头开口道,“爸,妈,是真的!” 梁婉君大喜过望,“那对方是哪里人?多大了?做什么的?靠谱吗?” 叶绾绾有些无奈地开口道,“咳,妈,今天不方便细说,以后有时间我会详细跟你们解释,然后带回家给你们看看!” 她考虑过,还是觉得这样长远下去不是办法,她得想办法让司夜寒不要那么排斥她的身边的人…… 叶绾绾说到这里,突然听到手机里传来一阵嘈杂的声响,这才发现自己的手机一直忘了关,而司夜寒也始终没有挂断。 叶绾绾狐疑地把手机给挂了。 那是什么声音? 她刚才没说错什么话吧? 听到女儿的话之后,梁婉君和叶绍廷这才终于放下心来,连连点头。 叶绾绾站在父母跟前,面上是温柔而乖巧的微笑,“爸,妈,我们回家吧!” “好……好……” 直到此时此刻,夫妻才终于彻底确定,他们那个刁蛮任性又冲动的女儿是真的改变了。 临走之前,一家人去跟老爷子道别。 叶绍廷和梁婉君担心老爷子责怪绾绾,正想开口说话…… 然而,不等老爷子发难,叶绾绾已经垂着头,主动认错道歉,“爷爷,对不起,绾绾今天太冲动了……但是……继续这么拖下去,对我,对顾越泽,对堂姐都是一种痛苦,倒不如,快刀斩乱麻!以前是我执念太深,现在我已经想通了,我想要过自己的人生!” 叶绾绾说话时的神色隐忍而痛苦,仿若隐含着无数委屈和压抑的苦衷。 老爷子原本确实是一肚子火的,看到小丫头垂着脑袋咬着唇的模样的,却又莫名得生不起气来。 他要气什么?气她擅自说出解除婚约这种事吗? 但她与顾家那小子的婚约确实早已经名存实亡,正如她而言,拖着对三人都没有好处。 至于她当众说解除婚约是因为有喜欢的人,背负着背叛未婚夫的罪名? 那却是更站不住脚了…… 归根结底,顾越泽在有婚约的情况下都已经当众与依依出双入对,他实在没有立场指责叶绾绾的行为。 于是到了最后,叶鸿维竟发现自己说不出一句责备的话。 相反,看着孙女一反往常追在顾家那小子身后的姿态,主动斩断一切,倒是有几分他们叶家人该有的风骨。 “好了,下不为例,回去吧。”半晌后,叶鸿维也只说了这四个字。 叶绾绾乖巧地点点头,“嗯,爷爷再见,爷爷您保重身体,我会经常过来看您的!” 平日里叶鸿维是不允许他们一家来老宅的,此刻听到叶绾绾的话,竟也没说不准,只随意的点头应了一声。 (今日三十章 爆更结束了哈~艾玛写得我头晕眼花~希望宝宝们阅读愉快~~PS:墙裂推荐我家真爱夜北的书书《重生最强女帝》,打脸虐渣一路苏爽,虽然男主撩妹技能为负,但人家自带撩妹天赋,能变身毛茸茸的萌宠,等更的宝宝们可以去瞅瞅哈~~~)
“Oản Oản…” Diệp Mộ Phàm vào lúc này đã hoàn toàn thanh tỉnh, nhìn biểu tình của Diệp Oản Oản quả thật như đang gặp quỷ. Lương Uyển Quân cùng Diệp Thiệu Đình cũng mặt đầy khiếp sợ, hiển nhiên cũng không ngờ tới con gái mình sẽ làm chuyện như vậy. “Oản Oản, con… Mấy lời con mới vừa nói đến đều là thật sao?” Lương Uyển Quân khẩn trương truy hỏi. Diệp Oản Oản trước khi tới đây đã cẩn thận cân nhắc qua, trước kia bởi vì cô không có qua lại cùng ba mẹ mình nên cũng chẳng có chuyện gì dễ dàng đụng độ cả, nhưng bây giờ, cô cùng với Tư Dạ Hàn ở chung một chỗ chuyện này nếu muốn giấu giếm quả thật rất khó, sớm muộn gì cũng có một ngày bọn họ sẽ phát hiện ra chuyện đó. Thay vì để cho cha mẹ mình suy đoán cùng hoài nghi lung tung, tránh cho những người không biết chuyện rõ ràng ăn nói bậy bạ làm ảnh hưởng đến tình cảm của ba mẹ với mình, cho nên không bằng cô trước tiên cứ nói ra để trừ bỏ tai họa ngầm này. Vì vậy, Diệp Oản Oản gật đầu một cái mở miệng nói: “Cha, mẹ, đó là sự thật đấy!” Lương Uyển Quân vui mừng quá đổi hỏi tiếp: “Vậy đối phương là người nơi nào? Bao nhiêu tuổi? Hiện đang làm gì? Có đáng tin hay không?” Diệp Oản Oản có chút bất đắc dĩ mở miệng nói: “Uhm, mẹ à, hôm nay không có tiện để nói tỉ mỉ về chuyện này, sau này có thời gian con sẽ cặn kẽ giải thích với ba mẹ, sau đó sẽ dẫn người về nhà cho ba mẹ nhìn một chút, có được không?!” Cô đã cân nhắc qua mọi chuyện cô vẫn cảm thấy nếu kéo dài quan hệ như vậy không phải là biện pháp, cô phải nghĩ ra biện pháp để cho Tư Dạ Hàn không còn bài xích người bên cạnh cô nữa… Diệp Oản Oản nói tới chỗ này, đột nhiên nghe trong điện thoại truyền tới một trận âm thanh huyên náo, lúc này mới phát hiện ra điện thoại trên tay của cô chưa tắt, mà Tư Dạ Hàn cũng từ đầu đến cuối không có cắt đứt. Diệp Oản Oản hoài nghi đem di động cúp. Đó là cái gì âm thanh gì vậy? Cô mới vừa rồi nói không sai điều gì chứ? Nghe được lời con gái mình nói xong, Lương Uyển Quân cùng Diệp Thiệu Đình rốt cục cũng yên lòng, gật đầu liên tục. Diệp Oản Oản đứng ở trước mặt ba mẹ mình, trên mặt đầy vẻ dịu dàng nhu thuận mỉm cười, “Ba, mẹ, chúng ta về nhà đi!” “Được…được…” Cho đến giờ phút này, hai vợ chồng họ đã hoàn toàn xác định được, người con giá điêu ngoa tự do phóng khoáng lại xúc động hành động theo cảm tính thực sự đã thay đổi rồi. Trước khi đi, người một nhà Diệp Oản Oản đến trước mặt ông nội cô muốn nói lời tạm biệt. Diệp Thiệu Đình cùng Lương Uyển Quân lo lắng lão gia tử trách cứ Oản Oản, đang muốn mở miệng nói chuyện thì… Nhưng không đợi lão gia tử nói chuyện khó dễ, Diệp Oản Oản đã cúi thấp đầu, chủ động nhận sai áy náy nói: “Ông nội, thật xin lỗi, Oản Oản hôm nay quá xúc động… Nhưng là… Tiếp tục như vậy thì đối với cháu, đối với Cố Việt Trạch hay đối với Y Y đều là một loại thống khổ, chi bằng cứ giải quyết dứt khoát  chuyện này đi! Trước kia là con chấp niệm quá sâu, hiện tại con đã nghĩ thông suốt rồi, con muốn có cuộc sống riêng của mình!” Diệp Oản Oản lúc nói chuyện thần sắc ẩn nhẫn đau khổ, dường như giấu vô số ủy khuất cùng kiềm nén nổi khổ trong lòng. Diệp Hồng Duy vốn là nổi giận trong lòng, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng nha đầu nhỏ này rũ đầu xuống cắn môi lại không khỏi không tức giận được nữa. Ông muốn trách mắng Oản Oản tại sao lại tự tiện nói ra lời giải trừ hôn ước. Nhưng nghĩ lại thì hôn ước giữa cháu gái này cùng tiểu tử Cố gia kia quả thật đã sớm hữu danh vô thực, đúng như lời Oản Oản nói, lôi kéo chuyện này đối với ba người bọn họ đều không có lợi, dù sao thì cũng ảnh hưởng đến người cháu gái mà ông yêu quý nhất – Diệp Y Y. Về phần Oản Oản ngay trước mặt mọi người nói giải trừ hôn ước là bởi vì có người mình thích, trên lưng mang tội danh phản bội vị hôn phu. Nhưng nguyên nhân như thế này lại càng không rõ ràng… Cuối cùng, dưới tình trạng vẫn có hôn ước mà Cố Việt Trạch ngang nhiên trước mặt mọi người cùng Y Y xuất hiện có đôi có cặp, vì vậy ông bây giờ cũng không có cách gì chỉ trích hành động của Diệp Oản Oản. Vì vậy đến cuối cùng, Diệp Hồng Duy nhưng lại phát hiện mình không thể nói ra một câu trách cứ nào cả. Ngược lại, nhìn thấy cháu gái thường ngày một lòng đuổi theo sau lưng tiểu tử Cố gia kia, chủ động vứt bỏ hết thảy, nhưng thật ra ông lại cảm thấy Oản Oán có vài phần khí phách mà người Diệp gia bọn họ nên có. “Được rồi, lần sau không được như vậy nữa, trở về đi.” Một hồi sau, Diệp Hồng Duy cũng chỉ nói bốn chữ này. Diệp Oản Oản nhu thuận gật đầu: “Vâng, ông nội gặp lại sau, ông nội ông nhớ bảo trọng thân thể, con sẽ thường xuyên sang đây thăm ông!” Trong ngày thường Diệp Hồng Duy không cho phép cả nhà bọn họ tới nhà cũ, giờ phút này nghe được lời nói của Diệp Oản Oản, thế nhưng cũng không nói không cho phép, chỉ tùy ý gật đầu một cái xem như trả lời.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
“咳……主子……对……对不起……” 脚误…… 方才听到叶绾绾说要带自家主子去见父母,许易激动之下,不小心一脚油门踩了下去。 许易吓得魂飞魄散,急忙战战兢兢地把自家主子手中摔落的手机捡了起来递回去。 然后一抬眼就看到……自家主子的脸上……露出了前所未有过的表情…… 似是如临大敌,遇到了什么极其棘手的事情。 不过可以确定的是,倒是没有生气的迹象。 唔,主子该不会是因为要见岳父岳母而紧张吧? 许易急忙挥去脑子里的胡思乱想,“咳,主子,要等绾绾小姐吗?” “回锦园。” “是。” …… 宴会进行到尾声,宾客们陆续离开。 叶依依和顾越泽强撑着脸色在门口送客。 前世的时候,这二人已经宣布了订婚的消息,正在接受众人的祝福,可此刻,面对的只有宾客们异样的目光。 叶绾绾从老宅走了出来,余光看到远处一辆黑色的车子缓缓驶离,不由得怔忪了一瞬。 那辆车……看起来怎么这么熟悉…… “绾绾,怎么了?”梁婉君问。 “妈,没事。”叶绾绾摇摇头,然后拉住了母亲的手开口道,“爸妈,我们回家吧!你们的行李我已经让人搬到别墅了!” 梁婉君闻言,担忧地朝着叶绾绾看了一眼,“绾绾……你真的,把房子赎回来了?” 叶绍廷也沉声道,“据我所知,那房子拍卖之后被褚洪光买过去的……” 叶绾绾点头,“不错,我正是从褚洪光手里赎回来的。” 叶绍廷闻言一脸惊讶,“什么?那只老狐狸,你是怎么……” 叶绾绾知道父母在担心什么,给了二人一个安心的眼神,“爸妈,你们放心好了,房子我肯定是通过正当手段得到的,回头我会跟你们解释细节。” 梁婉君和叶绍廷看着女人淡定自若的表情,心内莫名就安定下来,点了点头。 叶慕凡站在一旁,脑海中莫名回忆起那日叶绾绾在手机里对自己说的话:以后爸爸妈妈由我照顾和守护,叶家的仇,由我来报…… 当时他只觉得她异想天开,太过天真,又或是一时兴起,却没想到,短短几个月的时间而已,她不仅说了,还真的去做了,并且做到了这种地步…… 梁婉君不知想到什么,欲言又止地问了一句,“绾绾啊,我们家的这个情况,你男朋友知道吗?” 叶绾绾点头,“嗯,他知道的。” “那他不在意?”梁婉君和叶绍廷自然最担心的就是因为家庭的原因而影响到女儿的幸福。 为了让父母放心,叶绾绾暗暗思索了一瞬,然后果断开口道,“爸妈,你们放心,他不是咱们圈子里的人,就是个……普通人,普通上班族,人非常老实忠厚,长得也特别安全!” 叶绾绾觉得,这个谎话可能用了她毕生功力了…… 叶绍廷听完果然就放心了,一脸欣慰地开口,“好……普通人好啊!不需要大福大贵,就算长得普通一点也没什么,只要对你好就可以了!” 梁婉君也表示很满意,“男人有钱就容易变坏,长得太好看了也不安全,妈妈也担心你驾驭不住,现在这样挺好的!” 叶绾绾:“咳……嗯……”
“Khụ… Ông chủ… Ạc… Thật xin lỗi…” Cái chân này thật là gây họa mà… Mới vừa nghe Diệp Oản Oản nói muốn dẫn ông chủ của mình đi gặp ba mẹ cô ấy, dưới sự kích động Hứa Dịch không cẩn thận đạp một cước lên chân ga. Hứa Dịch sợ đến mức hồn vía lên mây, nơm nớp lo sợ vội vàng nhặt điện thoại bị rớt lên đặt vào trong tay ông chủ của mình. Sau đó vừa nâng mắt liền thấy… Trên mặt của ông chủ mình… Lộ ra vẻ mặt xưa nay chưa từng thấy qua… Như là gặp đại địch, càng giống như gặp chuyện cực kỳ khó giải quyết. Bất quá có thể xác định chính là, không hề có dấu hiệu tức giận. A, ông chủ sẽ không phải bởi vì phải gặp mặt ba mẹ vợ mà khẩn trương chứ? Hứa Dịch vội vàng bỏ đi suy nghĩ lung tung trong đầu nói: “Khụ, ông chủ, chúng ta phải đợi Oản Oản tiểu thư cùng về sao?” “Không cần, quay về Cẩm Viên.” “Vâng.” Tiệc mừng thọ tiến hành đến khi kết thúc, các khách mời lần lượt rời khỏi. Diệp Y Y cùng Cố Việt Trạch sắc mặt gắng gượng ở cửa tiễn khách. Thời điểm ở kiếp trước, do hai người tuyên bố tin tức đính hôn, người đền chúc mừng nhiều vô kể ai ở đó cũng lần lượt tiến đến nói lời chúc phúc, vì vậy lúc tiễn khách khuôn mặt đầy vẻ vui mừng. Nhưng cùng một sự việc lại khác thời gian, sau khi Diệp Oản Oản sống lại cũng giờ phút này, cũng sự việc này lại để cho hại người kia đối mặt với ánh mắt khác thường của khách mời. Diệp Oản Oản từ trong nhà cũ đi ra, ánh mắt nhìn thấy phía xa xa có một chiếc xe màu đen chậm rãi rời đi, trong chớp mắt không khỏi hoảng hốt. Chiếc xe kia… Thoạt nhìn thật sự rất quen thuộc… “Oản Oản, có chuyện gì sao con?” Lương Uyển Quân hỏi. “Mẹ, không có việc gì đâu.” Diệp Oản Oản lắc đầu một cái, sau đó kéo tay của mẹ mình mở miệng nói: “Ba mẹ, chúng ta về nhà đi! Hành lý của ba mẹ con đã cho người chuyển tới biệt thự rồi!” Lương Uyển Quân nghe vậy, lo âu nhìn Diệp Oản Oản một cái: “Oản Oản… Con thực sự đem căn nhà kia chuộc về rồi sao?” Diệp Thiệu Đình cũng trầm giọng nói: “Theo ba được biết thì cái nhà kia sau khi đem ra đấu giá thì được Chử Hồng Quang mua lại…” Diệp Oản Oản gật đầu đáp: “Không sai, con chính là chuộc căn nhà đó về từ trong tay Chử Hồng Quang.” Diệp Thiệu Đình nghe vậy một mặt kinh ngạc: “Đó là một con cáo già cơ mà, con làm thế nào mà…” Diệp Oản Oản biết cha mẹ đang lo lắng cái gì, liền cho hai người một ánh mắt an tâm: “Ba mẹ, hai người yên tâm đi, nhà ở là con dùng cách chính đáng để lấy được, có thời gian con sẽ giải thích mọi chuyện với ba mẹ.” Lương Uyển Quân cùng Diệp Thiệu Đình nhìn con gái mình vẻ mặt vẫn lãnh đạm bình tĩnh như thường, trong lòng không khỏi liền an tâm lại, gật đầu một cái. Diệp Mộ Phàm đứng ở một bên, trong đầu không khỏi nhớ lại cảnh hôm đó Diệp Oản Oản ở trong điện thoại đối với mình nói: về sau ba mẹ do em chăm sóc và bảo vệ, mối thù của Diệp gia để em báo… Lúc đó anh chỉ cảm thấy ý nghĩ của em gái mình thật là hảo huyền, quá mức ngây thơ, chỉ là nhất thời nổi hứng thôi, lại không nghĩ tới, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy tháng mà thôi, em gái mình không chỉ nói được, mà đã làm được, hơn nữa làm đến loại trình độ này… Lương Uyển Quân không biết nghĩ đến cái gì, muốn nói lại thôi nhưng cuối cùng vẫn hỏi một câu: “Oản Oản à, tình trạng của nhà chúng ta, bạn trai con có biết không?” Diệp Oản Oản gật đầu đáp: “Dạ, anh ấy đương nhiên là đã biết rồi.” “Vậy cậu ta cũng không để ý sao?” Điều mà Lương Uyển Quân cùng Diệp Thiệu Đình lo lắng nhất chính là vì nguyên nhân hoàn cảnh gia đình mình mà ảnh hưởng đến hạnh phúc của con gái, vì vậy mới lên tiếng hỏi rõ vấn đề này. Vì để cho ba mẹ yên tâm, Diệp Oản Oản âm thầm suy nghĩ một lúc, sau đó quả quyết mở miệng nói: “Ba mẹ, hai nguời yên tâm đi, anh ấy không phải là người ở trong giới như chúng ta, chỉ là một người… Người bình thường, bình thường đi làm cho gia đình, là người vô cùng thành thật trung hậu, dáng dấp cũng đặc biệt bình thường!” Diệp Oản Oản cảm thấy, lời nói dối này đã dùng hết khả năng công lực cả đời của cô rồi… Diệp Thiệu Đình nghe xong quả nhiên an tâm, một mặt vui mừng mở miệng nói: “Thật sự sao?… Người bình thường cũng được a! Không cần đại phúc đại quý, coi như dáng dấp bình thường một chút cũng không có gì, chỉ cần đối với con tốt là được rồi!” Lương Uyển Quân cũng tỏ vẻ rất hài lòng tiếp lời: “Đàn ông có tiền liền dễ dàng trở nên hư hỏng, quá đẹp cũng không an toàn, mẹ cũng lo lắng con khống chế không được, chỉ cần như con nói là rất tốt rồi!” Diệp Oản Oản: “Khụ… Dạ…”
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
一家人正要离开,身后突然传来梁家豪的声音。 “姐……” 梁婉君身形微顿,看着梁家豪的目光没有一丝感情。 曾经她有多疼爱这个弟弟,如今对他就有多失望,失望累积太多,已经连伤心难过也不剩,只剩下麻木。 “姐,你们真的要搬走吗?”梁家豪问。 梁婉君朝着女儿看了一眼,目光坚定了下来,“嗯,也麻烦你们够长时间了。” “姐,我……”梁家豪叹了口气,“我知道你和姐夫当初帮了我们很多,对不起,我也实在是很为难……那,公司那边,姐夫还会去吗?” 叶绾绾站在一旁,冷笑了一声,说了这么多,就是想问她爸去不去公司吧? 把一个人当好几个人,甚至当牛当马用,自然是舍不得这么划算的劳动力了。 她这个舅舅根本就没什么管理能力,这段时间有父亲在,他自然是不知道轻松了多少。 可这一家人,却还得了便宜又卖乖。 不及父母回答,叶绾绾已经开口道,“正如表妹所言,我们做子女的怎能让父母在外奔波劳累。” 一句话,完全撇清了与梁家豪一家的关系。 若是亲戚照拂也就算了,但这一家子白眼狼连陌生人都不如。 身后,方秀梅一听顿时急了,“那怎么行,公司还有那么多事情做到一半!他就这么走了,也太不负责任了!” 叶绾绾笑了笑,“哦,不负责任?那不如父亲来做这个老板,负责到底?我突然想起来,这公司当初也是父亲投资建的吧?” “你……你做梦!”方秀梅顿时脸色一变。 “不及舅妈您会做梦。”叶绾绾说着,轻轻笑了笑,一副安心的语气道,“舅妈也别紧张,无论是那房子还是公司,我们都没兴趣,毕竟没有把扔出去的骨头捡回来的嗜好。” 这话音,分明是在嘲讽他们一家猪狗不如了…… 叶绾绾也懒得再跟这一家继续扯皮,直接挽着父母离开了。 方秀梅在后面气得半死,对着梁家豪就怒骂到,“你就这么眼睁睁看着我被那小丫头片子欺负,一句话都不说?” 见梁家豪沉声不说话,方秀梅推了他一把,“你倒是说句话啊!叶绍廷走了,公司那一大摊子事情谁做!” 梁诗涵满眼嫉恨的盯着叶绾绾的背影,“妈,走就走,几个丧家之犬而已,得意什么,公司没了他难道还就不行了吗!” 方秀梅深吸一口气,“诗涵说得对,那就是几个丧家之犬,有什么好嚣张的,日后你美萱姑妈和依依姐会帮衬咱们的,这破房子破公司我们还不稀罕呢!” 梁诗涵连连点头,“现在大半个娱乐圈都是姑夫的叶氏集团旗下的,依依姐是皇天艺人经济部的总监,姐夫是皇天的执行总裁,他们连工作都找不到,居然还妄想翻身,简直异想天开!” …… 金都碧海。 “我还有事,先走了!”已经到了门口,叶慕凡却没有进去。 “慕凡!慕凡!这么晚了,你去哪儿啊……”梁婉君一脸无奈地看着儿子离开。 一旁的叶绍廷沉着脸色,眉宇间满是疲惫之色,“算了,不用管他。”
Mấy người Diệp Oản Oản đang muốn rời đi, sau lưng đột nhiên truyền tới âm thanh của Lương Gia Hào. “Chị.” Lương Uyển Quân thân hình hơi ngừng lại, ánh mắt nhìn Lương Gia Hào không có lấy một tí cảm tình nào. Đã từng là người em trai mà bà hết lòng thương yêu, bây giờ đối với ông ta thương nhiều bao nhiêu liền có thất vọng bấy nhiêu, thất vọng tích tụ quá nhiều, bây giờ thương tâm khổ sở cũng không còn, chỉ còn lại sự chết lặng mà thôi. “Chị, hai người thật sự muốn dọn đi sao?” Lương Gia Hào hỏi. Lương Uyển Quân nhìn về phía con gái mình, ánh mắt kiên định đáp: “Ừ, anh chị cũng đã làm phiền hai người một thời gian dài rồi.” “Chị, em…” Lương Gia Hào thở dài nói: “Em biết chị và anh rể ban đầu đã giúp đỡ vợ chồng em rất nhiều, thật xin lỗi, em cũng thật sự là vì quá khó xử nên mới phải làm vậy thôi. Vậy công ty bên kia, anh rể còn có đi làm không?” Diệp Oản Oản đứng ở một bên cười lạnh một tiếng, ông cậu này của cô nói nhiều như vậy, chính là muốn hỏi ba cô có tiếp tục đi làm ở công ty nửa hay không thôi? Năng lực làm việc của ba cô quá cao, có thể một mình làm việc của nhiều người, thậm chí còn làm như trâu như ngựa, dĩ nhiên ông cậu này không nỡ bỏ qua nguồn lao động tạo ra lợi nhuận lớn như vậy rồi. Người cậu này của cô căn bản không có tí năng lực quản lý gì cả, khoảng thời gian này có ba cô lo liệu mọi chuyện, công việc của ông ta quá nhẹ nhàng thoải mái buông lỏng không biết bao nhiêu. Có thể nói người một nhà này được tiện nghi lại còn muốn khoe mẽ. Không chờ để ba mẹ trả lời, Diệp Oản Oản đã mở miệng nói: “Đúng như lời em họ đã nói, chúng tôi phận làm con làm sao có thể để cho ba mẹ mình ở bên ngoài bôn ba mệt nhọc được.” Một câu nói, hoàn toàn phủi sạch quan hệ cùng một nhà Lương Gia Hào. Nếu mấy người đó là người thân thích thì việc chiếu cố có thể tạm được, nhưng người một nhà này đều khinh người quá đáng dù không nhớ đến công lao thì cũng phải nghỉ về khổ lao của người khác chứ, nhưng những người này ngay cả một người xa lạ cũng không bằng. Sau lưng, Phương Tú Mai nghe xong một chút nhất thời nóng nảy: “Như vậy sao được, công ty còn có công việc bề bộn như vậy mà anh ấy mới làm được một nửa! Anh ấy giờ bỏ đi như vậy cũng quá là không có tính chịu trách nhiệm đi!” Diệp Oản Oản cười một tiếng: “Ồ, không chịu trách nhiệm? Vậy không bằng để ba tôi đến làm ông chủ đi, lúc đó trách nhiệm tự dưng có thôi. À, mà đột nhiên tôi nghĩ đến chuyện này, công ty này ban đầu cũng là do ba tôi đầu tư tiền vào để xây dựng đi” “Cô, cô nằm mơ đi!” Phương Tú Mai mặt nhất thời liền biến sắc. “Thua mợ bà lại nằm mơ?.” Diệp Oản Oản nói xong, nhẹ nhàng cười cười, giọng ra vẻ an tâm nói: “Mợ à, cũng không cần khẩn trương đâu, bất luận là ngôi nhà kia hay công ty, nhà chúng tôi cũng đều không có hứng thú, dù sao thì nhà tôi cũng không có sở thích đem xương đã ném đi nhặt trở về.” Lời nói này rõ ràng là đang giễu cợt cả nhà bọn họ không bằng chó lợn mà. Diệp Oản Oản cũng lười cùng người một nhà này tiếp tục cải vã, trực tiếp kéo ba mẹ mình rời đi. Phương Tú Mai ở phía sau giận đến tức chết, hướng về phía Lương Gia Hào tức giận mắng: “Anh cứ như vậy trơ mắt đứng nhìn em bị tiểu nha đầu kia khi dễ, ngay cả một câu cũng đều không nói vậy sao? Thật là tức chết đi mà” Thấy Lương Gia Hào trầm giọng không nói lời nào, Phương Tú Mai đẩy ông ta một cái: “Anh nói một câu gì đi! Diệp Thiệu Đình rời đi, công ty bên kia một chuyện lớn nhỏ ai có thể làm được đây?!” Lương Thi Hàm mắt đầy vẻ căm ghét nhìn chằm chằm sau lưng Diệp Oản Oản, “Mẹ kiếp, đi thì đi, dù sao đó cũng chỉ là mấy cái chó nhà có tang mà thôi, đắc ý cái gì, công ty không có ông ta chẳng lẽ không được sao!” Phương Tú Mai hít sâu một hơi nói: “Thi Hàm nói đúng, đó chính là mấy cái chó nhà có tang, có cái gì tốt để kiêu ngạo cơ chứ, sau này dì Mỹ Huyên cùng chị Y Y của con sẽ ra tay giúp đỡ cho nên công ty chúng ta sẽ ổn thôi!” Lương Thi Hàm gật đầu liên tục nói: “Hiện tại hơn một nửa giới giải trí đều là tập đoàn dưới tay Diệp thị của dượng, chị Y Y là tổng giám nghệ sĩ Hoàng Thiên, anh rể là tổng giám đốc Hoàng Thiên, bọn họ ngay cả một công việc để làm cũng không có, lại còn vọng tưởng muốn xoay mình, quả thật là ý nghĩ hảo huyền mà!” Kim Đô Bích Hải. “Con còn có việc, đi trước!” Đã đi đến cửa rồi nhưng Diệp Mộ Phàm lại không có vào trong. “Mộ Phàm! Mộ Phàm! Đã trễ thế này, con còn muốn đi đâu vậy?” Lương Uyển Quân một mặt bất đắc dĩ nhìn theo bóng dáng con trai mình đang rời đi. Một bên Diệp Thiệu Đình sắc mặt trầm lại, giữa hai lông mày tràn đầy vẻ mệt mỏi nói: “Được rồi, không cần phải để ý đến nó nữa, chúng ta vào nhà thôi.”
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
“爸,妈,别担心,我会帮忙劝哥哥的。”叶绾绾安慰着,眸底划过一抹冷光。 哥哥现在这个情况,若想让他醒悟,必须下猛药才行,她还需要好好计划一下…… “绾绾乖!”看到女儿,梁婉君和叶绍廷这才欣慰了几分。 别墅里有专门的管家每月派人维护清扫,所以虽然长期没有人居住,却依旧是整洁干净的。 屋子里比较贵重的陈设都已经被拍卖了,但其他东西都还在。 叶绾绾看着这个无比熟悉的地方,眼眶忍不住有些泛酸。 她终于回家了…… 其实这栋小楼只是地段难得,地皮子很值钱,加上母亲喜欢这周围的环境,之前才一直住着,这多年都没换,房子本身不算大,因为年代久远也已经有些老旧了。 日后等她赚了钱,会给他们买更好的。 叶绾绾怕父母担心,所以她在褚洪光手下做事的事情还没敢跟他们说,只说她以前帮过一个朋友的忙,在他最困难的时候借过他一笔钱,房子是那个朋友为了报答帮忙赎回来的,而自己现在也正在那个朋友的工作室帮忙和实习。 一家三口许久未见面,一直聊了很久。 除了聊她,梁婉君和叶绍廷问得最多的就是她那位普普通通又老实本分的……男朋友。 “绾绾啊,你喜欢的那个人……该不会就是你这个叫叶白的朋友吧?”梁婉君试探着问。 “咳咳……不是那个朋友……妈,我知道你和我爸担心我重蹈覆辙,又被骗了,但是你们放心,总之他跟顾越泽不同,那什么见利忘义啊,什么为了金钱和权势就抛弃我啊,我男朋他是绝对做不出来的!” 叶绾绾这话还是说得面不改色的。 呵呵哒……那可是司夜寒哎…… 他自己就是金钱和权势的化身,有什么金钱和权势能让他见利忘义的…… “等我们俩关系再成熟一点,我肯定会带他来见你们的!” 嗯,等我想到办法,能让大魔头看上去“普通”一点…… …… 晚上,叶绾绾跟父母聊了好久,因为第二天她还要工作,这才依依不舍地跟父母道别回宿舍了。 夜凉如水,一轮弯月挂在头顶的虚空中。 出租车行驶至半途,叶绾绾却忽然让出租车停下,付完车费后,朝着闹市区的一家大排档走去。 今晚在爷爷的寿宴,她几乎没吃什么东西,刚才跟爸妈聊天的时候还没察觉,这会儿胃已经开始疯狂抗议了。 大排档内,装潢的虽不算高档,但却显得朴实,四周散着扑鼻的食物的香味。 相比那些高档餐厅,其实这种地方的往往才有真正的美食。 好吧……其实只是因为她比较抠而已…… 叶绾绾挑选了一处稍显僻静的无人角落坐了下来。 “美女,吃点什么?” 老板是一位中年男子,看清昏暗角落里女孩的容貌之后顿时恍了下神,旋即才满脸笑意地将手中菜单递了过去。 “我看看啊……给我一份糖醋排骨,一份红烧肉,一份清蒸鲫鱼,再来二十串羊肉,十串猪肉,十串脆骨……” 【许易:没错,我家主子绝对不会见利忘义,他只会,见色忘义……】
“Ba mẹ, hai người đừng lo lắng, con sẽ giúp đỡ khuyên nhủ anh trai.” Diệp Oản Oản an ủi, đáy mắt xẹt qua một chút ánh sáng lạnh lẻo. Hiện tại tình hình của anh trai cô, nếu muốn để cho anh ấy tỉnh ngộ nhất định phải cho một liều thuốc thật mạnh mới được, cô cần thật tốt chuẩn bị kế hoạch một chút.. “Oản Oản thật là ngoan!” Nhìn con gái, Lương Uyển Quân cùng Diệp Thiệu Đình lúc này mới thấy được an ủi mấy phần. Trong biệt thự có quản gia đặc biệt mỗi tháng phái người quét dọn giữ gìn kĩ càng, cho nên mặc dù đã lâu không có người ở nhưng vẫn như cũ gọn gàng sạch sẽ. Trong phòng những đồ trang trí tương đối quý trọng đều đã bị đem đi đấu giá nhưng những vật khác đều còn ở đây. Diệp Oản Oản nhìn lại nơi vô cùng quen thuộc này, hốc mắt không nhịn được có chút hồng hồng ẩm ướt. Cô rốt cuộc cũng trở về nhà mình rồi… Thật ra thì ngôi nhà này khá nhỏ, chẳng qua là ở tại khu vực khó có được nên rất đáng giá tiền, cộng thêm mẹ cô thực thích hoàn cảnh chung quanh cho nên trước đây mới một mực ở lại chỗ này, nơi này đã qua nhiều năm nhưng cũng không có thay đổi gì, diện tích nhà ở cũng không tính là lớn lắm, bởi vì được xây từ cách đây một khoảng thời gian, nên về phong cách bên ngoài có chút không theo kịp thời đại. Sau này đợi cô kiếm được thật nhiều tiền cô sẽ mua cho ba mẹ mình những đồ còn tốt hơn như thế này nữa. Diệp Oản Oản sợ ba mẹ lo lắng, cho nên việc cô làm thuộc hạ dưới tay Chử Hồng Quang cũng chưa dám nói với hai người, cô chỉ nói lúc trước cô có giúp qua một người bạn, lúc anh ta gặp khó khăn nhất cho anh ta mượn một khoản tiền, vì vậy ngôi nhà này là do người bạn kia vì muốn trả ơn cô mà chuộc về, hơn nữa bản thân bây giờ cũng đang cùng làm việc giúp đỡ lẫn nhau. Một nhà ba người đã lâu không gặp mặt vì vậy trò chuyện rất lâu. Ngoại trừ trò chuyện liên quan đến cô, Lương Uyển Quân cùng Diệp Thiệu Đình hỏi đến nhiều nhất chính là người vô cùng bình thường nhưng lại thành thật kia… Bạn trai của cô. “Oản Oản a, người con yêu thích kia… Sẽ không phải là bạn của Diệp Bạch đi chứ?” Lương Uyển Quân thử hỏi dò. “Khụ… Không phải là người bạn kia đâu… Mẹ, con biết mẹ và ba lo lắng cho con sợ con giẫm vào vết xe đổ, lại bị lừa gạt, nhưng ba mẹ yên tâm đi, anh ấy cùng với Cố Việt Trạch là hai người hoàn toàn khác nhau, cái gì mà thấy lợi quên nghĩa, cái gì mà vì tiền tài cùng quyền thế liền vứt bỏ con, bạn trai con anh ấy tuyệt đối không bao giờ làm những chuyện như vậy đâu!” Diệp Oản Oản những lời này nói xong mặt không hề đổi sắc. Ha ha ha… Đây chính là Tư Dạ Hàn đó… Anh ấy chính là tiền tài cùng quyền thế hóa thân, làm gì có cái tiền tài cùng quyền thế nào có thể làm cho anh thấy lợi quên nghĩa được chứ… “Chờ quan hệ giữa hai con chín chắn hơn một chút nữa, con nhất định sẽ dẫn anh ấy tới cho ba mẹ xem mặt!” Ừ, chờ con nghĩ được biện pháp có thể để cho đại ma đầu nhà cô nhìn qua “Bình thường” một chút… Buổi tối, Diệp Oản Oản cùng ba mẹ trò chuyện thật lâu, bởi vì ngày thứ hai cô còn phải đi làm việc, lúc này mới lưu luyến không rời từ biệt cùng ba mẹ mình quay lại ký túc xá. Đêm lạnh như nước, trăng tròn treo trên đỉnh đầu trong hư không. Xe taxi chạy được nửa đường, Diệp Oản Oản chợt để cho xe taxi dừng lại, sau đó trả xong tiền xe, đi vào khu phố náo nhiệt ghé vào một quán ăn khuya. Tối nay tại tiệc mừng thọ của ông nội, cô gần như chưa ăn thứ gì, mới vừa rồi cùng ba mẹ nói chuyện phiếm cho nên không có để ý đến cơn đói, vào lúc này dạ dày cô đã bắt đầu điên cuồng kháng nghị rồi. Bên trong quán ăn, trang hoàng mặc dù không xa hoa lắm nhưng lại có vẻ giản dị, bốn phía tản ra mùi thơm của thức ăn xông thẳng vào mũi. So với phòng tiệc xa hoa kia thật ra thì thường thường loại địa phương này mới xác thật có thức ăn ngon. Được rồi… Thật ra thì bởi vì cô tương đối khó ăn mà thôi… Diệp Oản Oản chọn một chỗ ngồi không người hơi có vẻ tĩnh lặng ở trong góc mà ngồi xuống. “Người đẹp, cô muốn ăn gì?” Ông chủ là một người trung niên, trong góc tối khi thấy rõ vẻ ngoài của cô gái nhất thời hoảng loạn, sau đó vẻ mặt đầy ý cười cầm thực đơn trong tay đưa tới. “Để tôi xem một chút a… Cho tôi một phần sườn xào chua ngọt, một phần thịt kho, một phần cá diếc chưng, thêm hai mươi xâu thịt dê, mười xâu thịt heo, mười xâu sườn non…” [ Hứa Dịch: Không sai, ông chủ nhà anh ta tuyệt đối sẽ không thấy lợi quên nghĩa, ngài ấy chỉ có thể, thấy sắc quên nghĩa mà thôi… ]
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
叶绾绾一口气点了不少,算是犒劳一下自己,再说这种地方点这么多也要不了多少钱。 老板不禁打量了叶绾绾好几眼,现在的女孩子都减肥节食,没想到这个如此特立独行。 当然作为老板他还是非常喜欢这种客人的! “好嘞!您稍等!”大排档里这个点很忙,老板也没有多逗留,用纸笔记下后,迅速转身离开。 叶绾绾拿出手机,原本想给司夜寒发条短信,然而后方却突然传来一阵略微有些熟悉的声调。 “老板,给我来五碗饺子!” 叶绾绾斜眼望去,只见一个穿着破旧牛仔外套的青年男子,快步走入大排档内。 “聂……无名?”叶绾绾一愣。 当下,叶绾绾瞬间别过头去,生怕聂无名认出自己,甚至有些心虚。 毕竟她可是用一百块从他手中买了一件宝贝,要是这家伙见到自己后悔卖给她了怎么办…… 很快,聂无名找到一处圆桌位坐下,口中不停催促:“老板快点,饺子要肉馅,包大个的!” “对了……饺子多少钱一碗?”片刻后,聂无名似想起了什么,又问。 “十块!”正给炒菜的老板回答。 “哦……”青年沉思片刻,嘴角微动,仿佛做出什么重大决定:“来六碗!” 未过多时,六碗饺子被老板端上了桌。 不到几分钟,饺子就被聂无名一扫而空。 “老板啊……我点那么多饺子……你们饭店,要不要赠送点红烧肉啊……红烧排骨……红烧鱼什么的……”聂无名一脸期待。 “你跟我开玩笑呢?”老板被气笑了:“六碗饺子才六十块钱,我一道红烧肉都好几十了。” “哦……”聂无名想了想:“那实在不行,你再送我两碗饺子……” 老板斜眼瞥向聂无名,估计是懒得继续搭理他。 随着聂无名话音刚落,从大排档外又走入一人。 男子身形壮硕,身上满是灰尘,带着一顶绿色的工地帽,双眼呈碧蓝色,一看便是国外友人。 “队长,你吃屎怎么也不早点叫我!”带着工地帽的外国友人,一屁股坐在聂无名身前,正色问道。 听闻此言,聂无名神色微微一变。 “老板,我要吃屎,给我来点屎!”外国友人操着一口极为生疏的国语,看向老板。 不远处,叶绾绾刚食欲大起,听闻后,从口中瞬间喷出一口米饭。 “你神经病吧?跑我这饭店要来吃屎?吃屎你去公厕成吗?”老板盯着外国人,满脸的无语。 “别别别……老板……我这朋友国语不怎么样,他说的吃屎……其实是吃饭的意思……”聂无将老板拉倒一旁,小声解释。 “老板,上点屎,不要太贵,但味道要好。”老外摸了摸下巴,一脸天真。 “得得得,我给你上屎。”老板哭笑不得,转身离开。 叶绾绾耳尖地听到那聂无名跟老板的对话,顿时满脸无语。 估摸着那外国人是被聂无名耍了,故意骗他吃屎就是吃饭的意思。 有这么坑朋友的吗?
Diệp Oản Oản một hơi gọi không ít món, coi như là đãi mình một bữa, hơn nửa ở nơi này gọi nhiều đồ ăn như vậy cũng không tốn quá nhiều tiền. Ông chủ không khỏi quan sát Diệp Oản Oản thêm mấy lần, mấy cô gái hiện nay đều muốn giảm cân ăn uống điều độ, ông chưa bao giờ nghĩ tới lại còn có người không thèm quan tâm gì đến cân nặng của mình mà ăn uống bạt mạng như thế. Đương nhiên là ông chủ thì ông vô cùng thích dạng khách hàng như thế này! “Được rồi! Cô chờ một chút tôi mang lên liền!” Bên trong quán ăn lúc này bề bộn khá nhiều việc, ông chủ cũng không có dừng lại quá lâu, chỉ dùng giấy ghi chép, nhanh chóng xoay người rời đi. Diệp Oản Oản lấy điện thoại di động ra, vốn là muốn gửi cho Tư Dạ Hàn một tin nhắn, nhưng mà phía sau lại đột nhiên truyền đến một giọng nói có chút hơi quen quen. “Ông chủ, cho tôi năm chén sủi cảo!” Diệp Oản Oản liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy một chàng trai trẻ mặc áo khoác cao bồi cũ nát, bước nhanh đi vào bên trong quán ăn. “Nhiếp… Vô Danh” Diệp Oản Oản sửng sốt một chút. Ngay sau đó, trong nháy mắt Diệp Oản Oản quay đầu đi chỗ khác, rất sợ Nhiếp Vô Danh nhận ra mình, thậm chí có chút ít chột dạ. Dù sao cô chỉ dùng một trăm đồng lại có thể mua được một món đồ bảo bối từ trong tay anh ta như vậy, nếu tên này nhìn thấy cô lại hối hận đã bán cho cô thì làm sao bây giờ… Rất nhanh, Nhiếp Vô Danh tìm tới một cái bàn ngồi xuống, trong miệng không ngừng thúc giục: “Ông chủ nhanh lên một chút, tôi muốn sủi cảo muốn bánh bao nhân thịt nữa!” “Đúng rồi… Sủi cảo bao nhiêu tiền một chén” một lát sau, Nhiếp Vô Danh tựa như nhớ ra cái gì đó, lại hỏi. “Mười đồng!” Đang xào rau ông chủ trả lời. “Ồ…” Chàng trai trầm tư chốc lát, khóe miệng khẽ nhúc nhích, phảng phất như đang làm ra quyết định trọng đại nào đó rồi nói: “Vậy mang tới sáu chén đi!” Một lúc sau, sáu chén sủi cảo được ông chủ bưng lên bàn. Không tới mấy phút, sủi cảo liền bị Nhiếp Vô Danh quét một cái sạch sẽ. “Ông chủ a… Tôi ăn nhiều chén sủi cảo như thế… Quán cơm của ông có tặng thêm chút thịt kho a… Sườn kho… Cá kho hay cái gì khác không…” Nhiếp Vô Danh một mặt mong đợi hỏi lại. “Cậu nói đùa tôi đấy à?” ông chủ như bị chọc cười nói: “Sáu chén sủi cảo mới sáu mười đồng thôi, một đĩa thịt kho của tôi đã hơn mấy chục đồng rồi, cậu còn muốn tôi khuyến mãi sao??.” “Ồ…” Nhiếp Vô Danh suy nghĩ một chút: “Uhm vậy quả thực không được rồi, như vậy ông lại đưa thêm cho tôi hai chén sủi cảo nữa đi.” Ông chủ liếc mắt nhìn Nhiếp Vô Danh, đoán chừng là cũng lười không muốn tiếp tục để ý đến cậu ta nữa. Nhiếp Vô Danh vừa dứt lời thì từ bên ngoài quán ăn lại có thêm một người nữa đi vào. Người đàn ông đó thân hình to con, trên người đầy tro bụi, đỉnh đầu đội một chiếc mũ công trường màu xanh lá, cặp mắt màu xanh lam, nhìn một cái thôi cũng biết đó là người nước ngoài rồi. “Đội trưởng, anh ăn phân tại sao không gọi tôi đi cùng chứ!” người ngoại quốc đội mũ công trường, đặt mông ngồi ở trước mặt Nhiếp Vô Danh nghiêm nghị hỏi. Nghe lời nói này, thần sắc Nhiếp Vô Danh hơi đổi. “Ông chủ, tôi muốn ăn phân, cho tôi ít phân đi!” Người ngoại quốc kia ra vẻ mình rất thông thạo, nhìn về phía ông chủ rồi nói. Cách đó không xa, cơn thèm ăn của Diệp Oản Oản mới vừa nổi lên, nghe xong, trong nháy mắt cơm từ miệng trong phun ra. “Cậu bị điên rồi sao? Tìm tới quán cơm của tôi mà muốn ăn phân? Nếu muốn ăn phân cậu nên đi đến nhà vệ sinh công cộng được không?” Ông chủ nhìn chằm chằm người ngoại quốc, vẻ mặt không biết nói gì. “Đừng đừng đừng… Ông chủ… Bạn này của tôi quốc ngữ không được tốt lắm, anh ta nói ăn phân… Thật ra thì có ý tứ là ăn cơm…” Nhiếp Vô đem ông chủ một bên kéo xuống, nhỏ giọng giải thích. “Ông chủ, phía trên nhớ cho thêm một chút phân, không nên quá nhiều, nhưng mùi vị tốt hơn.” Người ngoại quốc sờ cằm một cái, một mặt ngây thơ nói. “Được được được, tôi đem phân cho cậu.” Ông chủ dở khóc dở cười, xoay người rời đi. Diệp Oản Oản nghe được đoạn đối thoại của Nhiếp Vô Danh cùng ông chủ quán, nhất thời mặt đầy vẻ không biết nói gì. Đoán chừng người nước ngoài kia là bị Nhiếp Vô Danh đùa bỡn, cố ý lừa anh ta ăn phân chính là ăn cơm đây mà. Có người lừa bạn mình như vậy sao?
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
老板离开后,聂无名若有所思的看向那老外:“今天搬了多少砖?” 老外一身结实的肌肉微微颤动,满脸骄傲:“不多不多,五千块砖。” 闻声,聂无名顿时来了兴趣:“那今天赚了不少钱吧……” “还可以啦,队长。”外国人嘿嘿一笑,拍了拍自己的兜。 当下,聂无名心中有了底气:“老板,再来十碗饺子,一盘红烧肉,一盘红烧鱼,还有红烧排骨!” 叶绾绾:“……” 她还以为自己已经够饭桶了,这家伙是个……饺子桶? 等待的过程,又有两人走入大排档。 “队长,我们回来了哟~” 为首男子虽然穿的是男装,但一张脸比女人还要妖媚,若不仔细辨认,倒像是一位相貌美艳动人的女子。 另一个男人则是一头乌黑长发,身后背着担架,整个人如同万年冰川,眸内没有丝毫人类的情感波动。 还不等聂无名开口,冰山美男已经旁若无人的将担架放在地面,旋即,整个人慵懒的躺在了担架上。 “起来。” 见状,聂无名捏了捏眉心,似乎有些头痛。 然而,冰山美男却一动不动,似乎躺的很是舒坦。 “你是有多懒?怎么不懒死你!”聂无名一副恨铁不成钢的语气。 “给我站起来!”聂无名冷声喝道。 见聂无名有了火气,冰山美男才极不情愿的缓缓起身,从睡姿变成了坐姿。 “老子是让你站起来!不是特么让瘫坐着!”聂无名崩溃的喝道。 闻声,冰山美男沉默良久,最终还是听了聂无名之言,将担架收起,重新站起身。 “哎呀呀,队长好帅,连发火的样子都那么帅,几天没见,队长,人家好想你哟,你想不想人家~”冰山美男身旁的妖媚男一头钻进了聂无名的怀中。 “滚。”聂无名满脸不耐烦。 “队长你好讨厌……”男子乖乖坐直了身子,转身看向一旁的长发冰山男,眨眨眼睛开口道,“老公~你不会吃醋吧?” 然而,冰山美男只是瞥了一眼,并未搭理他。 见冰川美男不说话,妖媚男一脸受伤的表情,“老公,你说句话嘛,整天冷冰冰的,伤了人家的心呢~” “老公,你就说一句嘛~人家想听听老公你那令人荷尔蒙高飙的声音……” 看着这一幕,不远处角落里的叶绾绾,嘴里的红烧肉都惊得掉下来了:“……” 这特么是个……什么复杂的关系? 这妖媚的男人跟聂无名勾勾搭搭,又叫另一个男人老公? “老公,你就说一个字,好不好嘛……”妖媚男还是不死心。 然后,冰川美男看向他,终于如他所愿的开口了:“滚。” 妖媚男的眸子里充满怨念,当即美眸怒盯着那冰川美男:“离婚!这日子没法过了!” “无量天尊……” 忽然间,大排档内出现了一位年轻道人。 这道人一身雪白色道袍,右手举着长幡,眸内风轻云淡,给人一种超凡脱俗的仙姿感。 叶绾绾一脸懵逼,看得目不暇接,怎么又来了一位道士? 这群到底是些个什么人啊?
Ông chủ rời đi sau đó, Nhiếp Vô Danh như có điều gì suy nghĩ nhìn về phía người bạn kia của mình rồi nói: “Hôm nay dời được bao nhiêu viên gạch?” Người ngoại quốc một thân bắp thịt rắn chắc hơi hơi rung động, mặt đầy kiêu ngạo đáp: “Không nhiều không nhiều, chỉ có 5000 cục gạch mà thôi.” Nghe vậy, Nhiếp Vô Danh nhất thời hứng thú hỏi tiếp: “Vậy hôm nay kiếm không ít tiền đi…” “Đương nhiên rồi…, đội trưởng.” Người ngoại quốc cười hắc hắc, vỗ chính mình một cái. Ngay sau đó, Nhiếp Vô Danh trong lòng liền vui mừng không ít lên tiếng: “Ông chủ, cho tôi thêm mười chén sủi cảo, một mâm thịt kho, một mâm cá kho, còn có xương sườn kho!” Diệp Oản Oản: “…” Cô còn cho là mình đã là một thùng cơm lớn rồi, ai ngờ cái tên này là một cái… thùng sủi cảo cực kì lớn luôn. Trong quá trình chờ đợi đồ ăn được mang lên, lại có thêm hai người nữa đi vào. “Đội trưởng, chúng ta đã trở lại rồi nhé ~ ” Cầm đầu là một người đàn ông mặc dù mặc nam trang, nhưng gương mặt so với nữ nhân còn muốn yêu mị hơn, nếu không nhìn cẩn thận thì người ngoài nhìn qua sẽ thấy thật giống như một người con gái có tướng mạo xinh đẹp động lòng người. Một người đàn ông khác một đầu tóc dài đen nhánh, sau lưng cõng lấy một cái cáng cứu thương, cả người giống như băng xuyên vạn năm, trong mắt không có chút tình cảm nhân loại nào. Còn không đợi Nhiếp Vô Danh mở miệng, băng sơn mỹ nam đã không coi ai ra gì đem cáng cứu thương thả trên mặt đất, chợt, cả người lười biếng nằm ở trên cáng cứu thương. “Đứng lên.” Thấy vậy, Nhiếp Vô Danh nhéo mi tâm một cái tựa hồ có hơi nhức đầu. Nhưng mà, băng sơn mỹ nam lại không hề có ý muốn nhúc nhích tí nào, dường như nằm ở đó rất là thoải mái. “Cậu sao lại lười như thế chứ? Lười như vậy sao không chết luôn đi?!” Giọng nói của Nhiếp Vô Danh như sắt không luyện thành thép được bất lực lên tiếng nói. “Đứng lên cho tôi!” Ngay sau đó Nhiếp Vô Danh lạnh giọng quát lên. Thấy Nhiếp Vô Danh có hỏa khí, băng sơn mỹ nam mới cực kì không tình nguyện chậm rãi đứng dậy, từ tư thế ngủ biến thành tư thế ngồi. “Lão tử muốn cậu đứng lên! Không phải là CMN để cho cậu ngồi như thế!” Nhiếp Vô Danh quát lên. Nghe vậy, băng sơn mỹ nam yên lặng rất lâu, cuối cùng vẫn nghe lời Nhiếp Vô Danh nói, đem cáng cứu thương thu hồi lại lần nữa đứng lên. “Ai nha nha, đội trưởng thật là đẹp trai, ngay cả bộ dáng phát hỏa đều đẹp trai như vậy, mấy ngày không thấy, đội trưởng, người ta rất muốn đội trưởng nhé, người có muốn người ta hay không a ~” băng sơn mỹ nam bên cạnh yêu mị chui đầu vào trong ngực của Nhiếp Vô Danh. “Cút.” Nhiếp Vô Danh mặt đầy vẻ không nhịn được nữa la lên. “Đội trưởng anh thật là đáng ghét mà…” Sau đó người đàn ông kia liền ngoan ngoãn ngồi thẳng người, xoay người nhìn về phía người đàn ông tóc dài đang ngồi bên cạnh, nháy nháy mắt mở miệng nói: “Lão công ~ anh sẽ không ăn giấm đi chứ?” Nhưng mỹ nam tóc dài kia chẳng qua chỉ liếc mắt một cái, cũng không thèm phản ứng đến hắn nữa. Thấy mỹ nam kia không nói lời nào, người đàn ông yêu mị kia vẻ mặt như bị tổn thương nghiêm trọng nói: “Lão công, anh nói một câu đi nha, cả ngày lạnh băng, tổn thương lòng của người ta mà ~ ” “Lão công, anh nói một câu nào đi mà ~ người ta muốn nghe âm thanh loại mà lão công anh nói ra làm cho hormone của người ta tăng cao á…” Nhìn lấy một màn kịch này, cách đó không xa Diệp Oản Oản đang ngồi trong góc, thịt kho trong miệng đều cả kinh rớt xuống: “…” Cái CMN này là cái gì vậy… Cái quan hệ phức tạp này là sao? Cái yêu mị nam nhân này cùng Nhiếp Vô Danh cấu kết làm bậy, sao lại còn kêu thêm một người đàn ông khác là lão công? Cô thật không thể hiểu được mà. “Lão công, anh nói một chữ đi, có được hay không vậy?…” Người đàn ông đầy yêu mị kia vẫn còn chưa từ bỏ ý định nói tiếp. Sau đó, băng xuyên mỹ nam nhìn về phía hắn, rốt cuộc như ước nguyện của hắn lên tiếng: “Cút.” Yêu mị nam nhân trong con ngươi tràn đầy oán niệm, lúc này đôi mắt đẹp đầy vẻ giận dữ nhìn chằm chằm băng xuyên mỹ nam kia nói: “Ly dị! Cuộc sống này không có cách nào tiếp tục nữa đâu!” “Vô Lượng Thiên Tôn…” Đột nhiên, bên trong quán ăn xuất hiện một vị đạo nhân trẻ tuổi. Đạo nhân này một thân mặc áo bào màu trắng như tuyết, tay phải cầm một cán cờ dài, trong mắt phong khinh vân đạm, làm cho người ta có một loại cảm giác siêu phàm thoát tục tiên tư. Diệp Oản Oản một mặt đầy mộng bức, nhìn đến không chớp mắt làm sao lại có thêm một vị đạo sĩ đến nữa vậy? Đám này rốt cuộc là có bao nhiêu người?. [VoVo: Quen quen vãi ra.:V]
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
道士将长幡轻轻放下,看向妖媚男:“死基佬,贫道给你算了一挂,你最近几日,有血光之灾。” 妖媚男冷声一笑:“还真将自己当成道人了,死神棍!” 听闻此言,道士俊俏的面容微微一变,嘴角挂着阴沉邪魅的笑意:“你……想死吗?” “哦……要来试试?”男子娇媚的姿态敛去,眸内光泽若刀锋一般犀利,与之前判若两人。 “花花,他当年一人覆灭了一个国家,我觉得你还是不要试了。”外国搬砖友人好心提醒道。 “哈?就他……”被称作花花的妖媚男捧腹大笑,刚欲开口说些什么,聂无名却用手指敲了敲桌子。 “都特么给我安静。”聂无名不耐烦道。 随着聂无名话音落下,外国搬砖友人、妖媚男,还有那年轻道人,瞬间没了声音,甚至连冰川美男也一脸正色地看向了聂无名。 聂无名一眼扫过四人,当下清了清嗓子,冷声道:“我们的团队是!” “诛神黄昏!”四人同时开口。 “我们的口号是!”聂无名继续道。 “好吃不过饺子,好玩不过嫂子,队长吃饺子,我们玩嫂子!” “队长,我不想玩嫂子……人家想玩你~”妖媚男瞬间朝着聂无名的身前凑了凑。 然而,还不等基佬凑近,却被聂无名一个冰冷的眸光给吓退。 “口号继续!”聂无名又道。 当下,四人面面相觑,旋即手掌打起节拍,异口同声:“诛神队长,风流倜傥,帅帅帅帅,强强强强!” “大家都很诚实,队长我很欣慰。”聂无名十分满意的点了点头。 大排档外,老板像看傻逼般,打量着屋内五人。 而角落里,叶绾绾筷子上夹的红烧肉再次啪叽掉到了桌上…… 这年头的传销组织,真是越来越奇葩了…… 这么羞耻的口号,到底是怎么喊出来的? 都是人才啊! 不多时,老板将菜上齐,然后转身离开。 随后,小道士从外面搬来一箱啤酒,几人看着桌上的饭菜,一个个迫不及待的举起了筷子。 “放肆,都给我把筷子放下,我们队伍的规矩是,谁帅谁先吃!”妖媚男忽然开口。 闻声,小道士和外国搬砖友人等,纷纷叹了口气,只能将伸出去的筷子又缩了回来。 聂无名翘着二郎腿,慢悠悠的夹起一块红烧肉,一口吞下,口中囫囵不清:“还是……饺子……好吃……” 见队长开动,另外几人才迅速动起了筷子。 大约半刻钟后,啤酒还剩下半箱。 聂无名脸上的慵懒之色,逐渐敛去,目光一一扫过几人:“有消息了吗?” “还没有确切的消息。”妖媚男正色道。 “队长,还在调查,需要时间。”道士开口。 冰山美男摇了摇头,表示也无消息。 “你呢?”聂无名看向外国搬砖友人。 将口中的红烧肉咽了下去,外国搬砖友人耿直道:“队长,我今天都在搬砖赚钱……没空调查。” 聂无名眉宇间泛起一丝不耐之色:“再给你们三个月时间,我要的人,必须找出来!” “队长放心,保证完成任务!”其他四人齐声道。 角落里的叶绾绾看得啧啧咂舌,心想这群人要找谁啊? 难不成是欠了他们钱?
Đạo sĩ đem phướn dài nhẹ nhàng buông xuống, nhìn về phía yêu mị nam tử nói: “Tên gay chết tiệt kia, bần đạo cho cậu một quẻ, mấy ngày gần đây của cậu nhất định có họa sát thân.” Yêu mị nam tử lạnh giọng cười một tiếng: “Thật đúng là đem chính mình trở thành đạo nhân rồi sao, Tử Thần côn!” Nghe lời nói này, gương mặt tuấn tú của đạo sĩ hơi đổi, khóe môi nhếch lên một nụ cười âm trầm tà mị: “Cậu… Muốn chết phải không?” “Ồ… Muốn thì thử một chút đi” nam tử kiều mị thu lại dáng vẻ yểu điệu nãy giờ của mình, ánh mắt sáng lên như lưỡi đao sắc bén, làm cho người nhìn vô tưởng như hai người khác nhau. “Hoa Hoa, năm đó hắn một mình tiêu diệt một quốc gia đó, tôi cảm thấy cậu cũng không cần thử đau.” Người ngoại quốc làm nghề dọn gạch kia hảo tâm nhắc nhở. “Hả? Hắn thì sao…” Bị gọi là hoa hoa làm cho yêu mị nam tử ôm bụng cười to, vừa muốn mở miệng nói tiếp đã bị Nhiếp Vô Danh dùng ngón tay gõ bàn một cái. “Đều CMN an tĩnh cho tôi.” Nhiếp Vô Danh không nhịn được nói. Nhiếp Vô Danh nói xong, người ngoại quốc dọn gạch, yêu mị nam tr, còn có đạo nhân trẻ tuổi kia trong nháy mắt không còn âm thanh, thậm chí ngay cả mỹ nam băng xuyên cũng một mặt nghiêm nghị nhìn về phía Nhiếp Vô Danh. Nhiếp Vô Danh quét mắt một cái qua bốn người, lập tức hắng giọng một cái, lạnh lùng nói: “Đoàn đội chúng ta là!” “Tru Thần Hoàng Hôn!” Bốn người đồng thời mở miệng. “Khẩu hiệu của chúng ta là!” Nhiếp Vô Danh tiếp tục nói. “Đồ ăn ngon không qua sủi cảo, thú vị không bằng chị dâu, đội trưởng ăn sủi cảo, chúng ta chơi đùa chị dâu!” “Đội trưởng, em không muốn chơi chị dâu… Người ta muốn chơi anh a~” Yêu mị nam tử trong nháy mắt hướng về trước người Nhiếp Vô Danh đụng chạm. Nhưng mà, còn không đợi tên gay kia xít lại gần, đã bị Nhiếp Vô Danh dùng một cái ánh mắt lạnh lẽo dọa cho lui. “Tiếp tục hô khẩu hiệu!” Nhiếp Vô Danh lại nói. Ngay sau đó, bốn người trố mắt nhìn nhau, chợt bàn tay gợi lên nhịp điệu, trăm miệng một lời: “Tru Thần đội trưởng, phong lưu phóng khoáng, đẹp trai anh tuấn đẹp trai anh tuấn, cường cường cường cường!” “Mọi người đều rất thành thực, là đội trưởng tôi rất vui vẻ yên tâm nha.” Nhiếp Vô Danh hết sức hài lòng gật đầu một cái. Bên ngoài quán ăn, ông chủ đứng nhìn như kẻ ngu ngốc vậy, đánh giá lấy năm người bên trong quán ăn của mình. Mà ở trong góc, Diệp Oản Oản thịt kho trên chiếc đũa lần nữa rơi xuống bàn… Đầu năm nay tổ chức bán hàng đa cấp thật là càng ngày càng kỳ lạ mà… Khẩu hiệu xấu hổ như vậy làm sao có thể hô lên được vậy? Đều là nhân tài a! Không lâu sau, ông chủ đem thức ăn lên đầy đủ, sau đó liền xoay người rời đi./ Sau đó, tiểu đạo sĩ từ bên ngoài đưa đến một két bia, mấy người nhìn lấy thức ăn trên bàn, từng người không kịp đợi giơ đũa lên. “Càn rỡ, đều buông đũa xuống cho tôi, quy củ của đội ngũ chúng ta là ai đẹp trai thì người đó ăn trước!” Yêu mị nam tử bỗng nhiên mở miệng. Nghe vậy, tiểu đạo sĩ cùng ngoại quốc dọn gạch rối rít thở dài, chỉ có thể đem đũa đã đưa ra rụt trở về. Nhiếp Vô Danh bắt chéo hai chân, chậm rãi gắp lên một khối thịt kho, một miếng nuốt vào, sau đó mở miệng nói: “Vẫn là… Sủi cảo… Ăn ngon…” Thấy đội trưởng khởi động, mấy người khác mới nhanh chóng động đũa của mình. Ước chừng nửa tiếng đồng hồ sau, bia còn dư lại nửa két. Trên mặt Nhiếp Vô Danh vẻ lười biếng, dần dần thu lại, ánh mắt từng cái quét qua mấy người đó hỏi chuyện: “Có tin tức không ” “Còn chưa có tin tức xác thực.” Yêu mị nam tử nghiêm mặt nói. “Đội trưởng, còn đang điều tra, cần thêm chút thời gian nữa.” Đạo sĩ mở miệng. Băng sơn mỹ nam lắc đầu một cái, tỏ vẻ cũng không tin tức gì. “Cậu thì sao?” Nhiếp Vô Danh nhìn về phía người ngoại quốc dọn gạch nói. Đem thịt kho trong miệng nuốt xuống, người ngoại quốc dọn gạch kia nói ngay: “Đội trưởng, tôi cả ngày hôm nay đều đi dọn gạch kiếm tiền… Không có điều tra.” Nhiếp Vô Danh giữa hai lông mày dâng lên một vẻ không kiên nhẫn: “Cho các cậu thêm ba tháng, tôi muốn người đó, nhất định phải tìm ra cho tôi!” “Đội trưởng yên tâm, chúng tôi bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Bốn người khác đồng thanh nói. Trong góc Diệp Oản Oản nhìn đến chậc chậc chắt lưỡi, trong đầu nghĩ đám người này muốn tìm ai a? Chẳng lẽ là có người thiếu nợ tiền bọn họ sao?
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
酒足饭饱后,聂无名站起身来:“老板,结账!” 老板立即走入屋内:“四百七十五。” 闻声,聂无名点了点头,朝着四人看去。 四人也朝着聂无名打量。 “钱呢!付账啊!”聂无名道。 “哦……”妖媚男从兜里掏出一叠钞票,大多是五毛一块,聂无名仔细数了数,一共才二十几块。 道士有些心不甘情不愿的拿出两张崭新的十元钞票。 “你的呢?”聂无名看向冰山美男。 “队长,您忘了呢……我跟老公是搭档,老公演死人,我哭丧,卖身葬夫……这些钱是我们共同的收入哟~”妖媚男朝着聂无名抛了个眉眼。 一直在关注那边的叶绾绾:“……” 卖身葬夫? 这赚钱方式……厉害了…… “我艹!”聂无名一排圆桌,指着三人:“你们这三个废物!今天一共赚了不到五十块!” “最近生意不好做……今天只有一个人找我算卦……还说不准,没给我钱,二十块钱还是我走路捡的……”长相十分俊美邪魅的道士,叹息一声。 “不要找理由!”聂无名挥手打断,指着搬砖外国友人道:“看看爱新觉罗小甜甜,一天搬了五千块砖,赚了那么多钱,看看你们,演死尸,卖身葬夫,当神棍……赚了特么不到五十,你们丢不丢人,羞不羞愧,要不要脸!” “噗,爱新觉罗小甜甜……每次听到这个名字,我就起一身鸡皮疙瘩……”相貌俊美邪魅的道士,偷偷朝着外国搬砖友人看去。 “队长,你给我起的名字,为什么他们都笑我,爱新觉罗小甜甜到底是什么意思?”外国搬砖友人满脸不乐意。 “咳咳……”聂无名看向外国搬砖友人,语重心长道:“爱新觉罗小甜甜,是非常威猛,霸气的意思,他们笑你,是因为自己驾驭不住这个名字!” 闻声,外国搬砖友人点了点头,正色道:“队长,我喜欢这个霸气的名字,等我赚到钱,请你吃屎!” 聂无名:“……这就不必了。” 爱新觉罗……小甜甜? 叶绾绾一脸日了狗的表情,这是什么鬼名字…… “你们到底有完没完?”老板站在一旁,面色有些难看。 这几个神经病,难道没钱付账?! “和我们队长说话,注意你的语气态度。”道士眸内冷光微闪。 “哟呵,跑我这吃霸王餐,还跟我装B?”老板手中不知何时多出了一把菜刀。 “老板,别冲动。”聂无名挥了挥手,看向外国友人:“小甜甜,把钱拿出来。” 闻声,那外国男人点了点头,从兜里掏出一张钞票。 “还有呢?都拿出来。”看着外国搬砖友人手中的十元钞票,聂无名笑道。 “队长,没了,都在这里。”外国男人操着一口十分生疏的国语开口道。 “没了?”聂无名愣了愣神:“你不是搬了五千块砖吗?” “对,都在这里了,老板说五千块砖就是那么多钱。”外国搬砖友人道。
Cơm nước no nê xong sau đó, Nhiếp Vô Danh đứng dậy: “Ông chủ, tính tiền!” Ông chủ lập tức đi vào bên trong nói: “Bốn trăm bảy mươi lăm đồng.” Nghe thế Nhiếp Vô Danh gật đầu một cái, hướng về bốn người nhìn lại. Bốn người cũng hướng về Nhiếp Vô Danh quan sát. “Tiền đâu! Thanh toán a!” Nhiếp Vô Danh nói. “Ồ…” Yêu mị nam tử từ trong túi móc ra một chồng tiền giấy, phần lớn là năm xu, Nhiếp Vô Danh cẩn thận đếm đếm, tổng cộng mới được hai mươi mấy khối. Đạo sĩ trong lòng có chút không phục xuất ra một hai tờ tiền giấy mười đồng mới tinh. “Cậu thì sao?” Nhiếp Vô Danh nhìn về phía băng sơn mỹ nam. “Đội trưởng, ngài quên rồi sao?… Tôi cùng lão công là hợp tác, lão công diễn người chết, tôi khóc tang, bán mình chôn chồng… Số tiền này là chúng tôi cùng nhau thu nhập nhé ~” Yêu mị nam tử hướng về phía Nhiếp Vô Danh ném một vẻ mặt đương nhiên nói. Một mực đang chú ý bên kia Diệp Oản Oản: “…” Bán mình chôn chồng sao? Phương thức kiếm tiền này… Lợi hại… Thật quá lợi hại luôn mà. “Ta thảo!” Nhiếp Vô Danh nhìn quanh mấy người ở bàn tròn một cái, sau đó chỉ vào ba người: “Các ngươi ba tên phế vật này! Hôm nay tổng cộng kiếm không tới năm mươi đồng sao?!” “Gần đây làm ăn không khá lắm… Hôm nay chỉ có một người tìm tôi coi quẻ… Còn nói không chính xác, không cho tôi tiền, hai mươi đồng này là do tôi đi bộ nhặt được…” Đạo sĩ tướng mạo vô cùng tuấn mỹ tà mị thở dài một tiếng. “Không nên tìm lý do!” Nhiếp Vô Danh vẫy tay cắt đứt, chỉ vào người ngoại quốc dọn gạch nói: “Nhìn một chút Ái Tân Giác La Tiểu Điềm Điềm đi, một ngày dời được 5000 cục gạch, kiếm được nhiều tiền như vậy, các ngươi xem lại mình một chút đi, diễn tử thi, bán mình chôn chồng sao, làm thần côn… Kiếm lời CMN không tới năm mươi đồng, các ngươi có thấy mình mất mặt hay không, có hổ thẹn hay không, có xấu hổ hay không!” “Phốc, Ái Tân Giác La Tiểu Điềm Điềm… Mỗi lần nghe được cái tên này, liền cả người đều nổi da gà…” Đạo sĩ tướng mạo tuấn mỹ tà mị, len lén hướng về người ngoại quốc dọn gạch nhìn lại. “Đội trưởng, tên anh đặt cho tôi, tại sao bọn họ đều cười vậy, Ái Tân Giác La Tiểu Điềm Điềm rốt cuộc là có ý gì?” Người ngoại quốc dời gạch đầy mặt không vui. “Uhm, uhm…” Nhiếp Vô Danh nhìn về phía người ngoại quốc dời gạch, thành khẩn nói: “Ái Tân Giác La Tiểu Điềm Điềm, là có ý tứ phi thường uy mãnh, ngang ngược, bọn họ cười cậu là bởi vì mình không có được danh tự này!” Nghe lời giải thích của Nhiếp Vô Danh người ngoại quốc dời gạch gật đầu một cái, nghiêm mặt nói: “Đội trưởng, tôi thích cái tên ngang ngược này, chờ tôi kiếm được tiền, mời đội trưởng ăn cứt!” Nhiếp Vô Danh: “… Cái này thì không cần.” Ái Tân Giác La… Tiểu Điềm Điềm Diệp Oản Oản một mặt như ăn phải thứ gì quá đắng, đây là cái tên quỷ gì a… “Các ngươi rốt cuộc xong chưa?” ông chủ đứng ở một bên, sắc mặt có chút khó coi. Mấy người bị bệnh thần kinh này chẳng lẽ không có tiền thanh toán! “Cùng đội trưởng chúng ta nói chuyện, ông nên chú ý đến ngữ khí cùng thái độ của ông một chút.” Đạo sĩ trong mắt ánh sáng lạnh lẻo lóe lên. “Yo a, tìm tới nơi của tôi ăn cơm chùa giờ lại còn muốn tôi nói chuyện có lễ độ sao?” ông chủ trong tay chẳng biết lúc đã có thêm một cái dao phay. “Ông chủ, đừng xúc động ma.” Nhiếp Vô Danh phất phất tay, nhìn về phía người ngoại quốc có tiền nói: “Tiểu Điềm Điềm, lấy tiền ra.” Nghe tiếng gọi, cái ngoại quốc nam nhân kia gật đầu một cái, từ trong túi móc ra một tờ tiền giấy. “Còn gì nữa không đều lấy ra đi.” Nhìn tiền giấy mười đồng trong tay ngoại quốc dời gạch, Nhiếp Vô Danh cười nói. “Đội trưởng, không còn, đều ở chỗ này.” Ngoại quốc nam nhân mở miệng nói. “Không còn sao?” Nhiếp Vô Danh ngẩn ra một chút: “Cậu không phải là dời 5000 cục gạch sao?” “Đúng, đều ở nơi này, ông chủ nói tiền công dọn 5000 cục gạch chính là nhiêu đây đó.” Người ngoại quốc dời gạch nói.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
“你特么……搬了一天砖,老板就给你十块钱?”聂无名忍住想要吐血的冲动:“下次搬多搬一点,搬十万块。” “好的队长。”外国搬砖友人连连点头。 “队长,你今天赚到钱了吗。”道士好奇问道。 “呵……赚到钱了吗?”聂无名嘴角上扬,一副傲然之色,伸手入怀,自怀中掏出一张百元大钞:“看清楚点。” 见到聂无名手中的百元大钞,四人立即一字排列,口中齐道:“诛神队长,风流倜傥,帅帅帅帅,强强强强!” “队长好棒~我要给队长一个爱的么么哒~”妖媚男一把搂住聂无名。 然后被一巴掌拍开了…… 叶绾绾默默看着聂无名手里的那一百块…… 那该不会是她买礼物给的那一百块吧? “讨厌啦队长……队长好坏坏哟……就连发火都那么帅……人家爱死队长了~”妖媚男的表情却更加崇拜了。 “小甜甜,把他丢出去。”聂无名道。 “好的队长。”外国友人擦了擦手,拎小鸡般将妖媚男丢出了大排档。 只不过半刻钟,妖媚男又冲了回来,指着外国搬砖友人:“臭搬砖的,再用你的爪子碰老娘细嫩的肌肤,老娘让你断子绝孙!” “老公,他欺负我,你都不心疼吗?我还是你最爱的小心肝吗~”妖媚男挽住冰山美男的手臂。 此刻,看着这群戏精,老板终于忍到了极限:“快点给钱!神经病吧你们!” “老板,便宜点,打个折。”聂无名道。 盯着聂无名手中零零散散,一共不过一百六十块的钞票,老板冷笑:“打骨折怎么样?” “老板,这样吧……”聂无名不知从哪里拿出一块骨制品,清了清嗓子,神色认真道:“这是我从极北方冰原地带猎杀的深潭猪鳄,用之头骨以失传手法锻造而成,我一般卖十万元,今天便宜你了,当饭钱怎么样?” “老板,你赚了!”妖媚男连忙开口。 “老板,快收下吧,如果你觉得不好意思,那再给我们队长上几碗饺子。”外国搬砖友人也点头道。 此刻,老板已是满头黑线,这几人,吃霸王餐也就算了……现在还把他当成傻逼…… “我曰你们姥姥!”老板操起菜刀,一副老子砍死你们的神色。 角落里,叶绾绾看了半天的戏,终于坐不住了,轻咳一声起身走了过去,取出三百元,放在聂无名身旁:“借给你……” 赶紧走人,别再辣我的眼睛了。 “咦……叶有名小姐,这么巧!”聂无名有些诧异,随后死死抓住叶绾绾放在桌上的三百元,再也不愿撒手。 当下,那道士模样打扮的男人盯着叶绾绾,顿时双眼放光,“队长,你从哪里认识了这么一位小美人……” “摆摊时候的顾客,叫叶有名,别说这名字,跟我还真有缘。”聂无名摸了摸下巴道。 叶绾绾一阵无语,自己随便报的名字,他居然还当真了…… “唉……队长,您好歹也是这个世界的传说……如今居然要靠一位妹子救济……”那邪魅道士一副痛心疾首的模样。
“Ngươi CMN… Dời gạch một ngày, ông chủ chỉ cho ngươi mười đồng thôi sao?” Nhiếp Vô Danh nhịn được muốn hộc máu nói: “Lần sau dời nhiều hơn một chút, dời một trăm ngàn khối đo.” “Được rồi đội trưởng.” Ngoại quốc dời gạch kia gật đầu liên tục đáp. “Đội trưởng, hôm nay đội trưởng kiếm được tiền à.” Đạo sĩ hiếu kỳ hỏi. “A… Kiếm được tiền sao?” Nhiếp Vô Danh nhếch miệng lên, một bộ ngạo nghễ, sờ tay vào trong ngực, móc từ trong ngực ra một tờ trăm đồng nói: “Thấy rõ một chút.” Nhìn thấy trong tay Nhiếp Vô Danh làm tờ trăm đồng, bốn người lập tức há hốc mồm, trong miệng đồng thanh nói: “Tru Thần đội trưởng, phong lưu phóng khoáng, đẹp trai anh tuấn đẹp trai anh tuấn, cường cường cường cường!” “Đội trưởng thật là giỏi ~ tôi muốn cho đội trưởng một cái yêu “Chụt Chụt” ~” Yêu mị nam tử ôm chồm lấy Nhiếp Vô Danh chuẩn bị thực hiện điều mình mới nói. Sau đó bị một cái tát đẩy ra… Diệp Oản Oản yên lặng nhìn lấy tờ một trăm đồng kia trong tay Nhiếp Vô Danh… Cái kia sẽ không phải là một trăm khối mà cô mua món đồ kia đi chứ? “Ghét ghê đội trưởng… Đội trưởng thật xấu xấu nhé… phát hỏa cũng đẹp trai như vậy… Người ta yêu thích đội trưởng nha ~” biểu tình của yêu mị nam tử lại càng sùng bái. “Tiểu Điềm Điềm, đem hắn ném ra ngoài.” Nhiếp Vô Danh nói. “Được rồi đội trưởng.” Người ngoại quốc xoa xoa tay, xách như con gà con đem yêu mị nam tử ném ra ngoài cửa hàng. Chỉ không quá nửa phút, yêu mị nam tử lại trở vào trong, chỉ vào người ngoại quốc nói: “Thối tha người dời gạch kia, lại dùng móng vuốt của cậu đụng vào làn da mịn màng của lão nương, lão nương muốn cho ngươi đoạn tử tuyệt tôn!” “Lão công, hắn khi dễ em a, anh không đau lòng chú nào sao? Em có còn là tiểu tâm can anh thích nhất sao?~” Yêu mị nam tử khoác lấy cánh tay của băng sơn mỹ nam nói. Giờ phút này, nhìn lấy đám người đang diễn trò lung tung này, sự nhẫn nhịn của ông chủ rốt cuộc cũng đến cực hạn nói: “Nhanh lên đưa tiền đây! Tôi cũng bị điên theo các ngươi luôn rồi!” “Ông chủ, bớt một chút đi.” Nhiếp Vô Danh nói. Nhìn chằm chằm những đồng tiền trong tay Nhiếp Vô Danh, tổng cộng chỉ có 160 khối tiền giấy mà thôi, ông chủ cười lạnh đáp: “Đánh gãy xương thì thế nào?” “Ông chủ, như vậy đi…” Nhiếp Vô Danh không biết từ nơi nào xuất ra một khối cốt chế phẩm, hắng giọng một cái, thần sắc nghiêm túc nói: “Đây là vật tôi từ Bắc Cực khu vực băng nguyên giết cá sấu, dùng đầu lâu lấy thủ pháp thất truyền chế thành, tôi bán một trăm ngàn khối, hôm nay tiện nghi cho ông rồi, đem cái này thành tiền cơm thế nào, có được không?” “Ông chủ, ông thật sự kiếm lời rồi đo!” Yêu mị nam tử liền vội mở miệng. “Ông chủ, nhanh chóng cất đi, nếu như ông cảm thấy không thoải mái, vậy lại cho đội trưởng chúng ta thêm mấy chén sủi cảo nữa là được.” Ngoại quốc dời gạch cũng gật đầu nói. Giờ phút này, ông chủ đã xạm mặt lại, mấy người kia ăn cơm chùa thì coi như xong đi… Bây giờ còn coi hắn là kẻ ngu ngốc mà muốn lừa gạt ông nữa sao… “Tôi nguyền rủa nhà các ngươi a!” Ông chủ cầm dao phay lên, một bộ thần sắc lão tử muốn chém chết các ngươi. Trong góc, Diệp Oản Oản nhìn mấy người kia diễn hồi lâu, rốt cuộc ngồi không yên, ho nhẹ một tiếng đứng dậy đi tới, lấy ra ba trăm đồng, đặt ở bên người Nhiếp Vô Danh nói: “Cho anh mượn…” Đi nhanh lên đi, đừng có ở lại đây chọc cho ánh mắt của tôi bị mù luôn rồi. “Ồ… Diệp Hữu Danh tiểu thư, trùng hợp như vậy sao?!” Nhiếp Vô Danh hơi kinh ngạc, sau đó gắt gao bắt lấy ba trăm đồng Diệp Oản Oản để ở trên bàn, không bao giờ nữa muốn buông tay. Ngay sau đó, đạo sĩ kia bộ dáng ăn mặc như nam nhân nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, nhất thời cặp mắt sáng lên: “Đội trưởng, từ nơi nào mà người có thể nhận thức được một vị tiểu mỹ nhân như vậy…” “Đây là khách hàng ở thời điểm bày sạp bán đồ, gọi là Diệp Hữu Danh, đừng nói tới danh tự này, cùng tôi thực sự hữu duyên mà.” Nhiếp Vô Danh sờ cằm một cái nói. Diệp Oản Oản không còn gì để nói, tên mà chính mình tùy tiện nói bừa, hắn lại còn tưởng thật… “Ai… Đội trưởng, ngài dầu gì cũng là truyền thuyết ở thế giới này… Bây giờ lại dựa vào một cô em để cứu tế chính mình sao?” Đạo sĩ tà mị kia một bộ dạng vô cùng đau đớn nói.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
“别废话了。”聂无名有些不耐烦:“这个月,谁赚的钱最少,就给老子滚去非洲执行任务。” “不……我只想混吃等死……”道人一脸惊恐地连连摇头,距离月底已经没几天时间,他一定是赚钱最少的那个。 “啧啧,曾经东部各大顶尖势力谈之色变的肾虚道人,竟然要混吃等死……”妖媚男忍不住嘲笑。 “是神虚道人。”邪魅道人面色一冷。 “肾虚似乎更适合你呢!”妖媚男冷笑。 “死变态,我曾经一人覆灭一个国家,你确定,要用这种态度与我说话吗?”邪魅道人眸寒光一闪。 “哎呦喂……可不是嘛,吓死老娘了……不过一个土著小国,就几十个人,看把你能耐的!”妖媚男捧腹大笑。 邪魅道人气得呼吸一滞,冷哼道:“不管多少人,那也是一个独立的国家……” 叶绾绾咽了口吐沫,无语凝噎地盯着这几人,头皮都有些发麻。 见过能吹的,可吹成这样的…… 什么世界的传说聂无名,什么东部各大顶尖势力谈之色变的神虚道人,什么一人覆灭一个国家…… 你们咋不上天呢?! 传销组织也没有敢这么吹的吧? 精神病院倒是比较适合他们…… “喝了几瓶酒,吹的都不知道自己叫什么了?几百块钱都付不起,还在这里可劲吹呢?”大排档老板似乎是实在有些受不了了,挥着菜刀开口冷笑道。 “老板,别冲动……”聂无名将手中的钱,一把交给老板。 收到饭钱,老板的神色这才好看一些。 “等下……我多给了十块……”聂无名急忙跑上前,又从老板手中抢回一张十元钞票。 “真尼玛,老子开饭店这么多年,形形色色,什么样的人没见过……你们这样的,老子服!”老板对聂无名几人竖起大拇指。 付完了钱,聂无名一脸感激地看向了叶绾绾,“刚才多谢叶无名小姐解围!” 叶绾绾摸了摸鼻子,“举手之劳。” 就算是对那件礼物的感谢好了,毕竟确实是她占了便宜。 “那啥,虽然有点冒昧,但实在有些好奇……你们几个是……传销组织吗?”叶绾绾忍不住问。 那妖媚男一听,顿时怒了,“放肆!你说谁传销组织呢!我们可是……” 这时,旁边的道士男一屁股挤开了他,走到叶绾绾的跟前,“非也非也,我们是正规的团队,小姐有兴趣加入么?我们队伍还没女孩子呢!尤其是像小姐你这样骨骼惊奇,天赋异禀的!” 叶绾绾:“呵呵,不必了谢谢,我什么都不会的……” 她只是个手无缚鸡之力的弱鸡而已,hold不住这么正规的团队…… 道士男还在游说,“美女,你啥都不用做,可以做团宠,给你最好的待遇!为了表示我的诚意,我可以免费给你算一卦!我看你面带红云,眸泛霞光,是大好兆头,未来很可能会有桃花运啊!” 叶绾绾:“……” 你妹的!果然是个骗子神棍! 什么大好兆头,桃花运对她来说分明是大劫才对好吗? 叶绾绾果断头也不回地走掉了…… 【更新结束么么哒,继续求月票嗷~明天九爷就出来啦~】
“Đừng nói nhảm.” Nhiếp Vô Danh hơi không kiên nhẫn đáo: “Tháng này, ai tiền kiếm được ít nhất, liền cút đi Châu Phi chấp hành nhiệm vụ cho lão tử.” “Không… Tôi chỉ muốn ăn no chờ chết thôi…” Đạo nhân một mặt hoảng sợ lắc đầu liên tục, khoảng cách từ giờ tới cuối tháng đã không còn mấy ngày nữa, hắn nhất định là người kiếm tiền ít nhất đó. “Chậc chậc, đã từng là Thận Hư đạo nhân người mà các đại thế lực đứng đầu Đông bộ vừa nghe đến đã biến sắc, giờ lại muốn ăn no chờ chết…” Yêu mị nam tử không nhịn được cười nhạo. “Là Thần Hư đạo nhân.” Đạo nhân tà mị sắc mặt lạnh lẻo sửa lời. “Thận hư dường như thích hợp cậu hơn đấy!” Yêu mị nam tử cười lạnh nói. “Tên gay chết tiệt biến thái kia, tôi đã từng một mình một người huỷ diệt một quốc gia, cậu xác định muốn dùng loại thái độ này nói chuyện cùng tôi sao?” tà mị đạo nhân mắt hàn quang lóe lên hỏi. “Ái chà chà… Cũng không phải sao, hù chết lão nương rồi… Chẳng qua đó là một dân bản xử ở một nước nhỏ, chỉ có mấy chục người mà thôi, chẳng lẽ đó chỉ là khả năng của cậu sao?!” Yêu mị nam tử ôm bụng cười to. Tà mị đạo nhân giận đến hô hấp hơi cứng lại, hừ lạnh nói: “Bất kể bao nhiêu người, đó cũng là một quốc gia độc lập…” Diệp Oản Oản nuốt nước miếng, không nói gì mà nghẹn họng mà nhìn chằm chằm mấy người kia, da đầu đều có chút tê dại. Gặp qua có thể phá hủy, có thể phá hủy thành như vậy… Cái gì thế này? Nhiếp Vô Danh truyền thuyết của thế giới, cái gì mà các đại thế lực đứng đầu Đông bộ nghe đến đã biến sắc Thần Hư đạo nhân, cái gì mà một mình một người huỷ diệt một quốc gia… Các ngươi sao không lên trời mà ở đi chứ! Tổ chức bán hàng đa cấp cũng không có dám nổ như vậy đi. Bệnh viện tâm thần tương đối thích hợp với bọn họ hơn… “Uống mấy chai rượu đều không biết mình tên gì mấy trăm đồng tiền đều không trả nổi, vậy mà vẫn còn ở nơi này có thể bốc phét như vậy nữa cơ đây” Ông chủ quán ăn tựa hồ có chút không chịu nổi, vung dao phay mở miệng cười lạnh nói. “Ông chủ, đừng xúc động a…” Nhiếp Vô Danh đem tiền trong tay giao cho ông chủ. Nhận được tiền cơm, thần sắc của chủ quán cơm lúc này mới dễ nhìn một chút. “Chờ một tí… Tôi đưa cho ông nhiều hơn mười đồng rồi…” Nhiếp Vô Danh vội vàng chạy lên trước, từ trong tay ông chủ đoạt lại một tờ mười đồng. “Thật giời ạ, lão tử mở tiệm cơm nhiều năm như vậy, muôn hình muôn vẻ, hạng người gì mà chưa từng thấy chứ… Các ngươi như vậy, lão tử phục!” Ông chủ đối với mấy người Nhiếp Vô Danh giơ ngón tay cái lên. Trả xong tiền ăn rồi, Nhiếp Vô Danh một mặt cảm kích nhìn về phía Diệp Oản Oản nói: “Mới vừa rồi đa tạ Diệp Vô Danh tiểu thư giải vây!” Diệp Oản Oản sờ lỗ mũi một cái đáp: “Chỉ một cái nhấc tay mà thôi không cần để tâm đâu.” Coi như là đối với món lễ vật kia cảm ơn thôi, dù sao đúng là cô chiếm tiện nghi của hắn mà. “Cái đó, mặc dù có chút mạo muội, nhưng quả thực có chút hiếu kỳ… Mấy người các anh là… tổ chức bán hàng đa cấp sao?” Diệp Oản Oản không nhịn được hỏi. Yêu mị nam nghe xong, nhất thời nổi giận: “Càn rỡ! Cô nói ai tổ chức bán hàng đa cấp chứ! Chúng tôi là…” Lúc này, đạo sĩ bên cạnh đặt mông đẩy ra hắn, đi tới trước mặt của Diệp Oản Oản: “Không phải vậy, chúng tôi là đoàn đội chính quy, tiểu thư có hứng thú gia nhập sao? Đội ngũ của chúng tôi còn chưa có một cô gái nào đâu! Nhất là người giống như tiểu thư, cốt cách vô cùng đặc biệt, dị bẩm thiên phú!” Diệp Oản Oản: “Ha ha, không cần cảm ơn, tôi cái gì cũng sẽ không làm được đâu…” Cô chỉ là một người tay trói gà không chặt mà thôi, giữ còn không được vậy mà đòi tham gia đoàn đội chính quy sao được… Đạo sĩ vẫn còn đang thuyết phục: “Mỹ nữ, cô cái gì cũng không cần làm, có thể làm đoàn sủng, cho cô đãi ngộ tốt nhất! Để tỏ lòng thành ý của tôi, tôi có thể miễn phí coi cho cô một quẻ! Tôi nhìn mặt lộ vẻ mây đỏ của cô, mắt hiện lên sáng mờ, là điềm tốt cực lớn, tương lai rất có thể sẽ có số đào hoa a!” Diệp Oản Oản: “…” Em gái ngươi! Quả nhiên là một tên thần côn lường gạt! Cái gì điềm tốt cực lớn, số đào hoa đối với cô mà nói rõ ràng là đại kiếp mới đúng có biết hay không hả? Diệp Oản Oản quả quyết không muốn quay đầu lại rời đi…
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
光耀传媒。 洛辰刚一踏入公司便吸引了所有人的注意力。 以往看都不会多看洛辰一眼的新人和练习生一见到他,纷纷主动上前打着招呼。 “辰哥早!” “洛辰前辈早!” “前辈恭喜啊!我看了你微博上发的视频,实在是太帅了!” “我觉得这次林落尘这个角色肯定是非洛辰前辈莫属!” 虽然已经过去了好几天,但洛辰依旧有些无法适应自己现在的身份,面对众人的恭维还是有些不自在,抿了抿唇,目不斜视地快步朝着楼上的办公室走去。 另一边的角落里,林皓盯着洛辰离开的方向,眸子里满是阴鹜之色。 林皓身旁的几个小艺人忍不住啧啧咂舌,凑在一起低声议论着。 “真是世事难料,谁会知道过气三年的洛辰一下子就爆火了?” “看不出来那个新来的经纪人有两下子啊!不仅看人眼光独到,连对市场的预料也如此精准!” “不知道他还带不带新人了……”甚至有小新人起了想要跟他的心思。 一旁的林皓双臂环胸,冷嗤一声,“呵,这件事情的起因是林宗逝世,宋金鳞是为了完成林宗遗愿才起了拍摄续集的念头,跟市场预料有什么关系?他不过是走了狗屎运而已!” 一旁其中一个小新人闻言弱弱的嘀咕,“可是,主要也是靠那个视频啊,创意确实是太好了,瞬间就把洛辰推了出去!” 小新人怕惹怒林皓,还有句话没敢说。 在这娱乐圈里,运气也是实力的一部分。 林皓一脸不屑,“简直天真!你们知道现在这个角色有多少人在竞争吗?就凭他一个无名小卒,还真以火了一条微博而已就能进组了?” 对于林皓的这话,几人倒是同意的,这次《惊龙2》的选角,竞争确实非常大。 虽然洛辰现在是呼声最高的,但他的竞争者也每个都是来头不小,甚至有愿意自带投资进组的,这最后会花落谁家,还真不好说…… 叶绾绾的办公室里。 “咚咚咚”的敲门声响起。 “请进。”叶绾绾刚给司夜寒发完短信,约他晚上一起烛光晚餐,听到敲门声后开口道。 “叶哥。” “坐。”叶绾绾示意洛辰坐下,然后抬起头问道,“最近练习得怎么样了?” “还好。”洛辰回答,同时眸底划过一抹复杂之色。 原本他还在质疑为什么经纪人要让自己学习对他而言看似根本没用的武术,他为了练习这些,甚至孤注一掷的将打的零工都辞了,每天都在担忧和自我怀疑中度过。 可现在才知道,叶白让自己做得一切全都有他自己的用意…… 《惊龙》中有不少武打镜头,《惊龙2》的剧本中武打镜头更多,若是他身手好,会是很大的优势。 以洛辰的性格,说还好,那就应该至少有九十分以上了。 叶绾绾满意的点点头,然后,随口道:“你把上衣脱了,我看一下。” 办公桌前的青年话音落下的瞬间,洛辰的脸色刷得一下白了,猛然抬起头,如同听到了什么骇人的事情。
Quang Diệu truyền thông. Lạc Thần mới vừa bước vào công ty liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Mấy người thực tập sinh ngày trước nhìn cũng không muốn nhìn Lạc Thần vừa thấy được hắn, rối rít chủ động tiến lên chào hỏi. “Anh Thần chào buổi sáng!” “Tiền bối Lạc Thần chào buổi sáng!” “Tiền bối chúc mừng a! Tôi đã xem video mà tiền bối phát bên trên Weibo thật sự là quá tuấn tú rồi!” “Tôi cảm thấy lần này nhân vật Lâm Lạc Trần này nhất định không phải do Lạc Thần tiền bối đóng, nếu không thì không ai có thể đảm nhận được a!” Mặc dù đã qua mấy ngày rồi, nhưng Lạc Thần vẫn như cũ không cách nào thích ứng được thân phận bây giờ của chính mình, đối mặt với sự tâng bốc của mọi người vẫn còn có chút không được tự nhiên, mấp máy môi, mắt nhìn thẳng bước nhanh hướng về văn phòng trên lầu đi tới. Góc bên kia, Lâm Hạo nhìn chằm chằm phương hướng Lạc Thần ly khai, trong con ngươi tràn đầy vẻ âm vụ. Bên người Lâm Hạo mấy tiểu nghệ sĩ không nhịn được chậc chậc chắt lưỡi, tụm lại thấp giọng nghị luận. “Thật là thế sự khó liệu, ai sẽ biết Lạc Thần mờ nhạt ba năm qua thoáng cái liền bạo nổ phát hỏa như vậy chứ?” “Không nhìn ra cái người đại diện mới đó tới thật sự có tài a! Không chỉ có ánh mắt nhìn người độc đáo mà ngay cả dự liệu thị trường cũng tinh chuẩn như thế!” “Không biết hắn có còn muốn nhận thêm người mới hay không a?…” Thậm chí còn có tiểu nghệ sĩ muốn nổi lên có có tâm tư muốn tiếp cận với Diệp Bạch. Một bên kia Lâm Hạo nghe vậy hai tay ôm ngực, cười lạnh một tiếng nói: “A, chuyện này căn nguyên là do Lâm Tông qua đời, Tống Kim Lân là vì muốn hoàn thành di nguyện của Lâm Tông mới nổi lên ý nghĩ muốn quay phần tiếp theo, cùng việc dự liệu thị trường có quan hệ gì đâu, hắn ta chẳng qua chỉ là gặp may mà thôi!” Một nghệ sĩ nhỏ nghe vậy yếu ớt lẩm bẩm: “Nhưng chủ yếu cũng là dựa vào cái video đó a, sáng tạo đúng là quá tốt rồi, trong nháy mắt liền đem Lạc Thần đẩy ra ngoài ánh sáng!” Tiểu nghệ sĩ kia sợ chọc giận Lâm Hạo cho nên còn có đôi lời không dám nói. Ở nơi như trong vòng giải trí này vận khí cũng là một phần của thực lực. Lâm Hạo mặt coi thường: “Quả thật là ngây thơ quá rồi! Các ngươi biết hiện tại nhân vật này có bao nhiêu người cạnh tranh sao? Hắn chỉ là một người vô danh tiểu tốt mà thôi, thế mà hắn lại muốn dùng lấy một cái Weibo phát hỏa để có thể đi vào tổ quay phim sao?” Nghe được lời này của Lâm Hạo, mấy người kia có chút đồng ý, tuyển chọn vai diễn lần này cho 《 Kinh Long 2》độ cạnh tranh quả thật lớn vô cùng. Mặc dù Lạc Thần bây giờ là người được mọi người để ý nhất, nhưng người cạnh tranh cùng hắn cũng đều là người có lai lịch không nhỏ, thậm chí có người còn nguyện ý đưa theo sự đầu tư vào tổ quay phim này, cho nên cuối cùng nhân vật này sẽ rơi vào nhà nào thật sự không dễ nói… Bên trong phòng làm việc của Diệp Oản Oản. “Cóc cóc cóc” tiếng gõ cửa vang lên. “Mời vào.” Diệp Oản Oản mới vừa tin nhắn cho Tư Dạ Hàn xong, hẹn hắn buổi tối cùng nhau ăn bữa tối dưới ánh nến, nghe được tiếng gõ cửa sau đó mở miệng nói. “Anh Diệp.” “Ngồi đi.” Diệp Oản Oản ra hiệu cho Lạc Thần ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: “Gần đây luyện tập thế nào rồi?” “Cũng khá tốt.” Lạc Thần trả lời, đồng thời đáy mắt xẹt qua một vẻ phức tạp. Nguyên bản hắn còn đang muốn chất vấn tại sao người đại diện của mình muốn để cho mình học tập những thứ võ thuật đối với hắn mà nói nhìn như căn bản không dùng đến nay, hắn vì sao lại phải luyện tập những thứ này, thậm chí dốc toàn lực đem từng điều nhỏ nhặt một phải làm cho tốt, mỗi ngày qua hắn đều đang lo âu cùng tự mình hoài nghi những chuyện này. Đến bây giờ mới biết, tất cả những điều Diệp Bạch để cho mình làm hết thảy đều có dụng ý của riêng mình… 《 Kinh Long 》đã có không ít cảnh quay liên quan đến đánh võ thì trong kịch bản 《 Kinh Long 2》cảnh đánh võ càng nhiều hơn, nếu thân thủ của hắn tốt đây nhất định sẽ là ưu thế rất lớn. Lấy tính cách của Lạc Thần, cùng bộ dạng mình vậy thì hẳn là có ít nhất chín phần mười cơ hội trở lên có thể đoạt được vai diễn này. Diệp Oản Oản hài lòng gật đầu, sau đó, thuận miệng nói: “Cậu đem áo cởi ra, tôi muốn nhìn một chút.” Trước bàn làm việc thanh niên nghe tiếng nói kia rơi xuống trong nháy mắt, sắc mặt của Lạc Thần âm trầm xuống, đột nhiên ngẩng đầu lên, giống như đã nghe được chuyện gì đó thật kinh người.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
叶绾绾大概是反应过来了自己的话似乎引起了误解,下意识地嘴角微抽。 只是让你脱个上衣而已,不要这副惊慌失措的表情好吗? 姐姐我看你脱衣服才是冒着巨大的风险呢,小心肝吓得都在抖…… 她知道因为之前的经历,洛辰的警惕性很高,应该还没有完全相信自己,但是,如果他继续保持这样的态度,那么接下来的工作她会很难进行。 艺人和经纪人之间,最重要的就是信任。 洛辰不知回忆起了什么,死死咬着唇,脸上的血色一点点褪尽。 他的目光凝滞地落向办公桌前的男人,只见他虽然说着这样的话,但神情清风朗月,眸子里没有任何污浊和不堪,与周文斌看着他时充满欲望和贪婪的神态完全不同…… 叶绾绾知道信任这种事情不是一朝一夕便能培养出来的,何况洛辰之前有严重的心理阴影。 看洛辰的脸色惨白,终于,她还是决定不勉强他了,“算了,你不……” 结果,她刚开口准备说不用了,却见洛辰突然站起来,手指抓住两侧的衣角,然后翻起衣服的下摆,将身上那件略旧的套头白色T恤脱了下来。 这下叶绾绾倒是有些意外了,没想到以洛辰对男人的排斥和厌恶程度,居然可以做到这一步。 怔忪片刻之后,叶绾绾开始打量洛辰的身材。 平时穿着衣服的时候还看不太出来,现在脱了衣服之后,叶绾绾便看到,洛辰已经瘦得快脱了形,几乎能看见肋骨,皮肤也是常年不见阳光般的惨白…… 这还是她让他跟着武术老师训练了大半个月后的结果…… 比她想象中的还要糟糕…… 叶绾绾头疼不已地捏了捏眉心,虽然说是上镜胖十斤,但也不是说越瘦越好,洛辰这完全是瘦过头了。 若是拍一些需要露肉的镜头,他这身材根本没法看啊! 她之前特意翻了剧本,不同于《惊龙1》里洛辰就是个天真无邪又单纯的少年,甚至他可以孱弱柔美一点都没关系,但是《惊龙2》中的洛辰年纪性情都有很大的变化,不能继续是少年形态,而且其中有好几幕需要秀身材的场景。 总不能到时候找裸替吧? 以宋金鳞导演对质量要求的苛刻,是绝对不会允许的。 叶绾绾在笔记本上记了几笔,随即面色冷凝道:“不行,你太瘦了,先增肥,然后增肌,回头我给你定个计划书,照着上面做。 另外,你的其他训练课程,还有营养师都已经帮你安排好了。宿舍也已经申请下来,为了方便我管理,跟我在一个公寓,这是钥匙,今晚你就可以搬过去。 之前我把你上次拍摄的完整视频发给了《惊龙2》剧组,刚刚我收到剧组的邮件通知,你已经过了初试,回去好好准备一下吧,下个月就试镜了。我就住你楼上,有事可以随时找我!” 洛辰愣愣地听着对方一口气说着的全是他未来的安排,看着对方递过来的刻着“万景名苑”几个字的钥匙,恍惚了半晌才接过来,攥紧在手心里,默默地点了点头,“嗯。”
Diệp Oản Oản đại khái là kịp thời phản ứng lại lời nói của mình dường như đưa tới hiểu lầm, theo bản năng khóe miệng hơi cong lên. Chẳng qua là muốn để anh ta cởi áo ra mà thôi, đừng làm ra vẻ mặt kinh hoảng thất thố này được không? Chị đây nhìn cậu cởi quần áo mới là mạo hiểm nguy hiểm to lớn chứ, việc này sao lại làm tiểu tâm can nhu cậu sợ đến mức run rẩy như vậy rồi… Cô biết bởi vì chuyện trải qua lúc trước cho nên tính cảnh giác của Lạc Thần rất cao, hẳn là hắn vẫn chưa có hoàn toàn tin tưởng cô, nhưng nếu như hắn tiếp tục giữ thái độ như vậy, như thế phần công tác kế tiếp cô sẽ rất khó tiến hành. Nghệ sĩ cùng người đại diện trọng yếu nhất chính là sự tín nhiệm. Lạc Thần không biết lại nhớ tới cái gì, gắt gao cắn môi, máu trên mặt rút hết không còn sắc hồng thường có. Ánh mắt của hắn ngưng trệ mà hướng về phía chàng trai đang ngồi trước bàn làm việc, chỉ cảm thấy Diệp Bạch mặc dù nói như vậy vẻ mặt thanh phong lãng nguyệt nhưng trong con ngươi không có có bất kỳ vẩn đục không chịu nổi nào, so sánh với thời điểm Chu Văn Bân nhìn lấy hắn thần thái tràn đầy dục vọng cùng tham lam hoàn toàn bất đồng… Diệp Oản Oản biết loại chuyện như tín nhiệm này không phải là một sớm một chiều liền có thể bồi dưỡng được, huống chi Lạc Thần trước kia còn có bóng ma nghiêm trọng trong lòng. Nhìn sắc mặt của Lạc Thần trắng bệch, rốt cuộc, cô vẫn quyết định không miễn cưỡng hắn nữa nói: “Được rồi, anh không cần…” Kết quả, cô mới vừa mở miệng chuẩn bị nói không cần nữa, lại thấy Lạc Thần đột nhiên đứng lên, ngón tay cầm lấy hai bên vạt áo, sau đó lật lên vạt áo quần lên, đem áo T-shirt màu trắng trên người hơi cũ cởi ra. Lần này Diệp Oản Oản ngược lại có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Lạc Thần đối với đàn ông luôn có thái độ bài xích cùng chán ghét, lại có thể làm đến bước này. Hoảng hốt chỉ chốc lát sau đó, Diệp Oản Oản bắt đầu quan sát vóc người của Lạc Thần. Bình thường thời điểm Lạc Thần mặc quần áo còn xem không rõ, hiện tại sau khi cởi quần áo ra, Diệp Oản Oản liền nhìn thấy, Lạc Thần đã gầy đến sắp thành khúc củi, cơ hồ có thể nhìn thấy được cả xương sườn, da thịt cũng là do thường xuyên không thấy ánh mặt trời mà trắng bệch… Đây là kết quả sau hơn nửa tháng cô để cho hắn đi theo thầy võ huấn luyện… So với trong tưởng tượng của cô còn bết bát hơn… Diệp Oản Oản nhức đầu không thôi mà nhéo mi tâm một cái, mặc dù cô nói là chỉ cần mập lên thêm mười cân mập quá sẽ không đẹp, nhưng cô cũng không phải nói càng gầy càng tốt, Lạc Thần bây giờ là hoàn toàn gầy quá mức mà. Nếu chụp ảnh yêu cầu lộ thịt một chút trước ống kính, vóc người này của hắn căn bản không cách nào nhìn a! Cô trước đã cố ý lật xem qua kịch bản, không giống với trong 《 Kinh Long 1》 Lạc Thần chính là một thiếu niên thiên chân vô tà lại đơn thuần, thậm chí hắn có thể yếu đuối ôn nhu một chút cũng không sao, nhưng trong 《 Kinh Long 2》tuổi tác cùng tính tình của Lạc Thần đều đã có biến hóa rất lớn, không thể tiếp tục là hình thái của thiếu niên, mà trong đó còn có thêm mấy cảnh quay yêu cầu vóc người được lộ ra nữa. Không thể đến lúc đó lại đi tìm người đóng thế được. Lấy yêu cầu hà khắc đối với chất lượng của đạo diễn Tống Kim Lân tuyệt đối sẽ không cho phép. Diệp Oản Oản ở trên sổ tay ghi chép lại vài nét bút, ngay sau đó sắc mặt đông lạnh nói: “Không được, anh quá gầy, trước tiên phải tăng cân, sau đó tăng cơ, tôi sẽ cho anh một kế hoạch cụ thể cứ dựa theo phía trên à làm. Mặt khác, các khóa huấn luyện trình độ khác của anh, còn có bác sĩ dinh dưỡng đều đã giúp anh sắp xếp xong xuôi rồi. Nhà trọ cũng đã xin được, để tiện cho việc quản lý, anh cùng tôi ở cùng một dãy nhà trọ, đây là chìa khóa, tối nay anh liền có thể dời qua. Mới đây tôi đem video lần trước anh quay hoàn chỉnh gửi cho đoàn làm phim 《 Kinh Long 2》, mới vừa rồi tôi đã nhận được email thông báo của đoàn làm phim, anh đã qua thi vòng loại, trở về chuẩn bị thật tốt một chút đi, tháng sau liền đến thời điểm thử vai rồi. Tôi ở lầu trên, có chuyện anh tùy thời có thể đến tìm tôi!” Lạc Thần lăng lặng nghe đối phương nói một hơi tất cả những điều sắp xếp cho tương lai của hắn, nhìn đối phương đưa tới chìa khóa có khắc mấy chữ “Vạn Cảnh Danh Uyển”, hoảng hốt hồi lâu mới nhận lấy, siết chặt trong bàn tay, yên lặng gật gật đầu đáp “Ừm.”
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
经纪人的工作时间自由,也不用每天都待在公司,叶绾绾把洛辰训练课程以及健身教练和营养师安排好,又在网上发布了招聘团队人员的公告,随即便打车前往了司氏集团。 小秘书直接带着她朝总裁办公室走去。 大概是察觉到这位与自家总裁关系神秘的先生今日似乎有心事,小秘书试探着开口,“叶先生,您今天看上去好像有些心烦?” 叶绾绾捏了捏眉心,并不否认,“是啊!心烦……” 小秘书眨了眨眼睛,“怎么了?是出什么事了吗?” 难道是总裁他……又闹脾气了? 小秘书只听到身旁容颜绝美的青年哀怨地叹了口气,“你家BOSS长得太招人了……” 小秘书:“……”哈? 为毛这语气……有种因为女朋友长得太漂亮而烦恼的即视感…… 总裁办公室内。 叶绾绾进去的时候,司夜寒还有一点事情没处理完,正在电脑跟前不知道跟什么人在视频通话。 叶绾绾自觉走到了沙发上坐着,一边等,一边托着下巴盯着办公桌前正戴着蓝牙耳机,一口流利德文的男人发呆。 男人的身后是一整片窗户,天际火烧连天的霞光,与男人清冷至极的面容形成鲜明的对比,构成了一股美到极致的画面。 更别提男人远黛般的眉峰,黑而幽深的瞳孔,菲薄的双唇,完美无瑕堪称绝世的容貌。 明明只是随随便便地坐在那里而已,面上也覆盖着皑皑冰雪没有一丝人间烟火,只一眼却让人有种历尽人间繁华也不如眼前这幕盛世美色之感…… 叶绾绾艰难地收回视线,几近崩溃的将脸颊埋入了掌心里。 作孽啊…… 扎眼…… 这也太扎眼了吧…… 这么扎眼,让她怎么带得回去? 带回去让她爸妈看到了,还不得操心死? 真是自作孽不可活…… …… 最后,叶绾绾还是没有恶趣味的选择高级餐厅的烛光晚餐,而是定了一家酒吧。 明明应该是与司夜寒的气质格格不入的地方,但在这样喧闹的环境里,司夜寒的存在就像是一方寂静桃源,沁人心脾。 叶绾绾正支着脑袋,盯着对面的美人发愁不已地感叹,只见司夜寒不紧不慢地放下手中的酒杯,抬起了头,身体靠进了背后卡座的沙发里,摄人心魄的目光忽而落在了她的面上,菲薄的唇轻启:“看够了?” “咳咳咳咳……”叶绾绾先是一愣,随即猛然一阵狂咳,这才发现自己的目光太肆无忌惮了,尴尬地开口,“那啥……你好看嘛!” 叶绾绾终于稳住了心神,准备说正事,“宝宝啊,昨天晚上我在爷爷寿宴上说的话你都听到了吗?我跟顾越泽解除婚约的那些话……” 司夜寒:“嗯。” 看司夜寒的表情,应该是心情不错。 叶绾绾的眼睛顿时亮了亮,试探着开口,“那……看在我表现这么好这么乖巧的份上,可不可以提一个小小的要求呢?” 司夜寒抿了口酒,斜睨了她一眼:“说说看。”
Thời gian làm việc của người đại diện là tự do, cũng không cần mỗi ngày đều ở tại công ty, Diệp Oản Oản đem khóa trình huấn luyện cùng với huấn luyện viên thể hình cùng bác sĩ dinh dưỡng an bài xong cho Lạc Thần, lại ở trên mạng đăng tin thông báo tuyển dụng đội nhân viên cho Lạc Thần, ngay sau đó liền đón xe đi đến tập đoàn Tư thị. Thư kí trực tiếp mang cô hướng phòng làm việc tổng giám đốc đi tới. Nhận ra được vị này cùng tổng giám đốc nhà mình có quan hệ thần bí, nhìn vị tiên sinh này hôm nay dường như có tâm sự, thư kí thử mở miệng thăm dò: “Diệp tiên sinh, ngài hôm nay nhìn qua thật giống như có chút phiền lòng “ Diệp Oản Oản nhéo mi tâm một cái cũng không phủ nhận đáp: “Đúng a! Phiền lòng…” Thư kí nháy mắt một cái hỏi tiếp: “Thế nào xảy ra chuyện gì sao?” Chẳng lẽ là tổng giám đốc hắn… Lại cáu kỉnh Thư kí chỉ nghe được thanh niên dung nhan tuyệt đẹp bên cạnh mình ai oán thở dài đáp: “BOSS nhà cậu dáng dấp quá trêu người rồi…” Thư kí: “…” Hắc Vì sao giọng điệu này… Lại cho hắn cảm giác bởi vì bạn gái mình có dáng dấp xinh đẹp mà phiền não vậy chứ… Bên trong phòng làm việc của Tổng giám đốc. Thời điểm Diệp Oản Oản đi vào, Tư Dạ Hàn còn có một chút việc chưa có xử lý xong, đang ở trước máy vi tính không biết cùng người nào gọi cuộc gọi video. Diệp Oản Oản tự giác đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống, một bên ngồi chờ, một bên nâng cằm lên nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn đang ngồi trước bàn làm việc đeo tai nghe Bluetooth, lưu loát nói chuyện đến ngẩn cả người. Phía sau anh là một mảnh cửa sổ nhỏ nhắn, chân trời lửa đốt sáng mờ, cùng với vẻ thanh lãnh cực kỳ của gương mặt tạo thành sự đối lập rõ ràng, trở nên một hình ảnh đẹp đến mức tận cùng. Chỉ cần gương mặt thôi, cũng không cần nhắc tới đỉnh lông mày đẹp đẽ con ngươi đen mà sâu thẳm, đôi môi nhỏ bé thật sự là hoàn mỹ không một tì vết nào, thật không có lời nào có thể hình dung về dung mạo tuyệt thế này được. Rõ ràng chẳng qua là tùy tùy tiện tiện mà ngồi ở chỗ đó mà thôi, trên mặt cũng bao trùm lạnh lẽo như băng tuyết không có một tí nhiễm khói lửa nhân gian, chỉ liếc mắt một cái lại để cho người nhìn có loại cảm giác dù đã nhiều lần trải qua phồn hoa nhân gian cũng không bằng bữa tiệc sắc đẹp trước mắt này… Diệp Oản Oản chật vật mà thu hồi tầm mắt lại, gần như đem gò má chôn vào trong lòng bàn tay. Làm bậy a… Chói mắt… Cái này cũng quá chói mắt đi… Chói mắt như vậy làm sao để cho cô mang trở về được đây? Nếu mang về để cho ba mẹ cô thấy được, vẫn không thể họ sẽ bận tâm đến mức nào nữa đây? Thật là tự mình làm bậy thì không thể sống được… Cuối cùng, Diệp Oản Oản vẫn là không có lựa chọn phòng ăn cao cấp để ăn bữa tối dưới ánh nến, mà là đến một quán rượu. Rõ ràng đó là nơi không hề hợp với khí chất của Tư Dạ Hàn nhưng ở trong hoàn cảnh huyên náo như vậy, Tư Dạ Hàn tồn tại giống như là một nơi đào nguyên yên tĩnh, thấm vào ruột gan. Diệp Oản Oản đang ôm lấy đầu, nhìn chằm chằm mỹ nam nhân ngồi đối diện rầu rĩ không dứt mà than thở, sau đó chỉ thấy Tư Dạ Hàn không nhanh không chậm để ly rượu trong tay xuống, ngẩng đầu lên, thân thể áp vào phía sau chỗ dựa trên ghế sa lon, ánh mắt muốn lấy tâm của người khác chợt rơi vào trên mặt của cô, đôi môi nhỏ bé khẽ mở: “Nhìn đủ rồi chứ?” “Khụ khụ khụ…” Diệp Oản Oản đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó đột nhiên lại có một trận cuồng ho khan, lúc này mới phát hiện ánh mắt của mình không chút kiêng kỵ nào nhìn Tư Dạ Hàn, lúng túng mở miệng nói: “Gì chứ… Anh đẹp mà!” Diệp Oản Oản rốt cuộc ổn định lại tinh thần, chuẩn bị nói chính sự: “Bảo Bảo a, tối ngày hôm qua lời em nói ở trên tiệc mừng thọ của ông nội anh đều nghe được rồi đúng không? Chuyện em giải trừ hôn ước với Cố Việt Trạch đó…” Tư Dạ Hàn: “Ừm.” Nhìn biểu tình của Tư Dạ Hàn, chắc là tâm tình không tệ. Ánh mắt của Diệp Oản Oản nhất thời sáng một cái, thử thăm dò mở miệng: “Vậy… Biểu hiện của em tốt như vậy lại biết điều như vậy, em có thể nói một yêu cầu nho nhỏ hay không” Tư Dạ Hàn nhấp miếng rượu, liếc cô một cái: “Nói một chút.”
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
叶绾绾酝酿了好一番,才终于开口,“咳,是这样的,之前为了顾越泽那个渣男,我跟我爸妈之间的关系一直很糟糕,这次回叶家,我已经跟我爸妈说清楚了,为了让他们放心,相信我是真的想通了,我把我们俩的事情也跟他们说了……” 说到这里,叶绾绾顿了顿,一边观察司夜寒的神色,一边继续开口,“加上我们俩交往到现在也有两年多的时间了,所以,你要不要……跟我回去……见见我爸妈?” 她最担心的就是哪天自己和司夜寒的事情意外被父母发现,以司夜寒对她父母的态度,加上万一父母知道自己当初是被强迫的,这后果她简直不敢想象…… 所以她必须在事情发展到最坏的地步之前,想到两全的解决之法。 如果司夜寒同意,并且愿意配合的话,那就再好不过了…… 叶绾绾话音落下的瞬间,莫名感觉周围嘈杂的声响全都从耳边退去,全部的注意力都只有对面男人的反应。 司夜寒端着酒杯的手指顿了顿,因为酒吧光线昏暗,他的表情看不太清晰。 时间一秒钟一秒钟的过去…… “不可以吗?”叶绾绾见状,落寞地敛下眸子,面上一片死寂,“司夜寒……我对你而言……是不是就只是个玩物而已?你不开心了,就关着我,开心了,就放我出去飞几圈…… 我知道你可能不太喜欢我跟其他人交往过密,甚至是我的父母……但是……如果你这样的态度,我爸妈搞不好会以为我是被坏人抓走了,更坏的可能是以为我被监禁包养了……” 司夜寒沉着脸色,只见女孩越说越委屈,似乎都快要哭出来了,“他们是我的爸爸妈妈,也是你未来的岳父岳母啊,难道你只想跟我玩玩,从没想过跟我结婚吗……” 听到“结婚”两个字之后,司夜寒冰冷的表情似乎微不可查的有一瞬间的波动,随即,终于开口道:“可以。” 司夜寒话音落下的瞬间,叶绾绾的小脑袋就跟看到太阳的向日葵一样刷得一下甩了起来,“啊!真的真的吗?那你到时候可不可以变个装,让自己看起来丑,啊呸,看起来贤良淑德,啊呸,我的意思是……看起来安全一点!” 司夜寒:“……” 司夜寒刚缓和几分的脸色顿时如同北风呼啸,声音也冷得结冰,一字一顿地开口,“我很见不得人?” 叶绾绾急忙把头摇得像拨浪鼓,“怎么会怎么会!只是你也知道的嘛,自从顾越泽之后,我爸妈一直担心我被骗,太帅太有钱的都怕我驾驭不住,怕对方会抛弃我啊出轨什么的,更何况我居然找了个富可敌国摔破苍穹的! 我要是直接告诉他们的话,他们估计会担心得夜不能寐! 所以,在我有能力能让他们完全放心之前,我还不能直接告诉他们你的身份……所以……只好稍微委屈你一下下啦……” 司夜寒似乎是被气笑了,好整以暇地看着她:“你要多安全。” 叶绾绾暗搓搓的掏出手机,从里面翻出了一张照片:“差不多这种程度就可以了……”
Diệp Oản Oản chần chừ một phen, rốt cục mở miệng: “Uhm, chuyện là như vậy, trước kia vì Cố Việt Trạch đồ cặn bã nam đó mà quan hệ giữa em cùng ba mẹ em một mực luôn căng thẳng không hòa hợp, lần này quay lại Diệp gia, em đã cùng ba mẹ em nói rõ vì để cho bọn họ yên tâm, tin tưởng em thực sự đã nghĩ thông suốt cho nên chuyện giữa hai chúng ta em cũng nói với bọn họ rồi…” Nói tới chỗ này, Diệp Oản Oản dừng một chút, vừa quan sát thần sắc của Tư Dạ Hàn, vừa tiếp tục mở miệng: “Cộng thêm hai chúng ta lui tới đến bây giờ cũng hơn hai năm rồi, cho nên, anh có muốn hay không… Cùng em trở về… Gặp ba mẹ em một chút.” Điều cô lo lắng nhất chính là một ngày nào đó chuyện của mình và Tư Dạ Hàn ngoài ý muốn bị ba mẹ cô phát hiện, lấy thái độ của Tư Dạ Hàn đối với ba mẹ cô, cộng thêm chuyện vạn nhất ba mẹ biết rõ mình ban đầu là bị cưỡng bách, hậu quả này cô quả thật là không dám tưởng tượng… Cho nên cô nhất định phải nghĩ mức độ đến xấu nhất mà chuyện này có thể phát triển được sau đó nghĩ đến phương pháp lưỡng toàn giải quyết chuyện này. Nếu như Tư Dạ Hàn đồng ý hơn nữa còn nguyện ý phối hợp vậy thì không thể tốt hơn nữa… Diệp Oản Oản nói xong trong nháy mắt, không khỏi có cảm giác âm thanh huyên náo chung quanh tất cả đều không còn nữa, toàn bộ sự chú ý đều của cô hiện giờ chỉ có phản ứng của người đàn ông đối diện mà thôi. Tư Dạ Hàn bưng ly rượu ngón tay dừng lại một chút, bởi vì ánh sáng nơi quầy rượu không đủ nên cô nhìn mặt của anh cũng không quá rõ ràng. Thời gian một giây đồng hồ một giây đồng hồ một trôi qua… “Không thể được sao?” Diệp Oản Oản thấy vậy, con ngươi tịch mịch hơi buồn rầu, trên mặt một mảnh buồn bã: “Tư Dạ Hàn… Em đối với anh mà nói… Có phải chỉ là một món đồ chơi mà thôi hay không? Anh không vui liền giam dữ em, nếu anh vui vẻ thì để cho em đi ra ngoài bay mấy vòng… Em biết anh có khả năng không quá vui vẻ nếu em cùng người khác lui tới thân thiết, thậm chí là ba mẹ của em… Nhưng là… Thái độ của anh như vậy sẽ làm ba mẹ em tưởng tượng theo chiều hướng không tốt có thể sẽ cho là em bị người xấu bắt đi, hoặc xấu hơn nữa có thể nghĩ đến chuyện em bị giam cầm bao nuôi…” Tư Dạ Hàn trầm sắc mặt, chỉ thấy cô càng nói càng ủy khuất, tựa hồ cũng muốn khóc, sau đó nghe cô tiếp tục nói: “Bọn họ là ba mẹ của em, cũng là bố mẹ vợ tương lai của anh, chẳng lẽ anh chỉ muốn cùng em vui đùa một chút, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện cùng em kết hôn sao?” Nghe được hai chữ “Kết hôn”, vẻ mặt lạnh giá của Tư Dạ Hàn dường như có chút chấn động nhỏ không thể nhận ra trong nháy mắt, ngay sau đó, rốt cuộc mở miệng nói: “Có thể.” Tư Dạ Hàn tiếng nói hạ xuống trong nháy mắt, gương mặt nhỏ nhắn của Diệp Oản Oản như hoa hướng dương nhìn thấy mặt trời bắt đầu vui vẻ hơn tiến tới hỏi: “A! Thực sự có thật hay không vậy? Vậy anh đến lúc đó có thể biến thành một gương mặt khác, để cho mình xấu xí một chút, a không phải ý em không phải thế đâu, ý em là thoạt nhìn hiền lương thục đức, a không, ý của em là… Thoạt nhìn an toàn một chút có được hay không?!” Tư Dạ Hàn: “…” Sắc mặt Tư Dạ Hàn mới vừa hòa hoãn mấy phần nhất thời giống như gió bắc gào thét, âm thanh cũng lạnh đến đóng băng, từng chữ từng chữ mà mở miệng: “Anh nhìn rất không được sao?” Diệp Oản Oản vội vàng đem đầu lắc như đánh trống đáp: “Làm sao như vậy được! Chẳng qua là anh cũng biết nha, từ khi em quen Cố Việt Trạch sau đó, ba mẹ em một mực lo lắng em bị lừa, người quá tuấn tú quá có tiền đều sợ em khống chế không dừng được, sợ đối phương sẽ vứt bỏ em hoặc là vượt quá giới hạn cái gì đó, huống chi em hiện tại lại có thể tìm được một phú khả địch quốc toàn thế giới như anh nữa chứ! Nếu em trực tiếp nói cho ba mẹ em biết, bọn họ phỏng chừng sẽ lo lắng đến ngủ không yên! Cho nên, hiện tại em chỉ có năng lực để cho bọn họ hoàn toàn yên tâm trước, em vẫn không thể trực tiếp nói cho ba mẹ em biết thân phận thật của anh… Cho nên… Không thể làm gì khác hơn là ủy khuất anh một chút á…” Tư Dạ Hàn tựa hồ là bị chọc cười nhưng vẫn ung dung nhìn lấy cô: “Em muốn an toàn sao?.” Diệp Oản Oản lôi điện thoại di động ra, từ bên trong đưa ra một tấm hình nói: “Uhm, không sai biệt lắm thì anh chỉ cần như loại trình độ này là được rồi…”
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
叶绾绾一边说一边直接把照片传给了司夜寒看。 只见照片里似乎是某个喜剧演员,穿着八十年代老掉牙的红色格子衫和绿色的直筒裤,戴着厚厚的黑框眼镜,皮肤黝黑,一口大门牙,而且是个光头,形象极为一言难尽。 叶绾绾兴奋地问,“怎么样?是不是非常安全啊?” 何止是安全,估计送上门倒贴都没妹子要啊! 简直完美! 而且绝对没人认得出来是谁! 司夜寒看到那张照片时的表情:“……” 叶绾绾大概是良心发现,觉得让司夜寒这盛世美颜按照这张照片来估计有点困难,于是稍微退了一步道,“咳,头发可以有的……” “红衬衫你要是嫌弃太艳丽了,给你换成绿色的?” “眼镜也给你去掉?唔,不行不行,你眼睛太招人,眼镜不能去……” …… 见司夜寒的脸色似乎越来越难看了,叶绾绾咽了口吐沫,语重心长地开口,“宝宝啊,我也不想的,谁让你这张脸看上去实在是……” 司夜寒面若寒霜,“会出轨?” 叶绾绾忙道,“怎么会!宝宝你对我的心意,我还能不知道嘛!你看过我最丑的样子都没嫌弃过!我只是怕我爸妈不放心的说……” 最后,叶绾绾的嘴皮子都快说破了,可还是,谈崩了…… 万景名苑。 回到公寓后,叶绾绾还在不死心地垂死挣扎。 “哎,亲爱的,你这么想嘛,你要是很丑,身边却跟着一个大美女,那别人肯定都会觉得你是大款!这感觉多酸爽啊!呃,好像哪里不对……你本来就是大款哦……” 叶绾绾简直绝望。 将叶绾绾送到门口之后,司夜寒干脆连门都没打算进了,直接转身便要走。 叶绾绾一时急了,猛得拦到了司夜寒跟前,用力将他推进了屋子里,“你怎么这么不讲理?我为了你扮丑那么多次,你为了我一次难道都不行吗?” 司夜寒被推在了沙发边缘,双眸微眯,似乎正要动作,可是,下一秒,不知道越过叶绾绾的身后看到了什么,却突然不动了,任由叶绾绾一副强迫良家少女的恶霸姿态将他压在身下。 “若我说不行呢?”司夜寒幽幽问,那双染着冰雪的眸子惑人到了极致。 叶绾绾被这美色晃得眼睛又花了一秒,更加坚定的觉得不能让他原貌出现了,于是,直接将男人推在了沙发上,单膝压在他的身侧,“今天你从也得从,不从也得从!” 叶绾绾话音落下的瞬间,“哐当”一声响…… 紧接着又是“啪叽”一声…… 身后突然接连传来两声异样的响动。 叶绾绾的心内突然升起一股极其不好的预感,僵硬着脊背转过身去,然后就看到…… 穿着睡衣拖鞋的韩羡羽一脸惊吓地呆在玄关处,脚边摔在地上的是一箱子罐装啤酒…… 更让叶绾绾绝望的是,韩羡羽身旁的身形单薄的青年……竟然是洛辰…… 可怜的孩子整个人都已经傻了,剧本洒落一地…… 我……艹! 发生了什么!!!
Diệp Oản Oản vừa nói xong liền trực tiếp đem hình ảnh đưa cho Tư Dạ Hàn nhìn. Chỉ thấy trong hình tựa hồ là một diễn viên hài kịch nào đó, ăn mặc theo mốt những năm 80 áo lót sọc caro già cỗi màu đỏ cùng quần ống thẳng màu xanh lá cây, mang kính gọng thật dầy màu đen, da ngăm đen, hơn nữa còn là đầu trọc, hình tượng chỉ trong một lời cực kì khó nói hết. Diệp Oản Oản hưng phấn hỏi: “Thế nào có phải là vô cùng an toàn hay không a?” Nào chỉ là an toàn, phỏng chừng đưa tới cửa đều không có cô em nào muốn a! Quả thật là quá hoàn mỹ! Hơn nữa tuyệt đối không có người nào nhận ra được đó là ai! Thời điểm Tư Dạ Hàn nhìn thấy tấm hình kia vẻ mặt không biết nên nói thêm gì nữa: “…” Lương tâm Diệp Oản Oản đại khái cũng phát hiện ra được chuyện này có chút không đúng, cảm thấy để cho Tư Dạ Hàn một tuyệt thế mỹ nhân dựa theo tấm hình này lại bị biến hóa thành như thế này phỏng chừng có chút khó khăn, vì vậy hơi hơi lui một bước nói: “Uhm, tóc có thể có…” “Áo sơ mi đỏ nếu anh ghét bỏ quá diễm lệ vậy thì cho anh đổi thành màu xanh lá cây “ “Mắt kính cũng không cần đeo, không được không được, ánh mắt anh quá dụ người, mắt kính không thể không đeo nha…” Thấy sắc mặt của Tư Dạ Hàn dường như càng ngày càng khó coi, Diệp Oản Oản nuốt nước miếng, suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: “Bảo Bảo a, em cũng không muốn, ai biểu ông trời lại cho anh một gương mặt nhìn qua thật sự là…” Tư Dạ Hàn mặt như phủ băng: “Sẽ vượt quá giới hạn?” Diệp Oản Oản vội nói: “Làm sao sẽ! Bảo Bảo a, đối với tâm ý của anh, em còn có thể không biết sao?! Anh xem bộ dáng xấu nhất của em cũng đều không có ghét bỏ! Em chỉ là sợ ba mẹ em không yên lòng mà thôi…” Cuối cùng, dù Diệp Oản Oản dùng miệng lưỡi của mình nói đến cạn lời nhưng đàm phán vẫn không thành công… Vạn Cảnh Danh Uyển. Sau đó trở lại nhà trọ, Diệp Oản Oản vẫn còn chưa từ bỏ ý định khuyên Tư Dạ Hàn. “Ai, thân ái, anh nghĩ như vậy nha, nếu anh là người rất xấu, bên người anh lại có một đại mỹ nữ đi theo, vậy người khác khẳng định đều sẽ cảm giác cho là anh là người giàu có! Cảm giác này hoàn toàn thoải mái a! Ách, thật giống như không đúng chỗ nào đó… Anh vốn chính là người giàu có nha…” Diệp Oản Oản quả thật là tuyệt vọng. Đem Diệp Oản Oản đưa tới cửa, Tư Dạ Hàn dứt khoát ngay cả cửa cũng không muốn tiến vào, trực tiếp xoay người liền muốn đi. Diệp Oản Oản nhất thời nóng nảy, chợt tiến đến trước mặt Tư Dạ Hàn, dùng sức đưa anh đẩy vào trong phòng nói: “Anh làm sao lại không muốn nói lý lẽ như vậy? Em vì anh đã giả xấu nhiều lần như vậy rồi, anh vì em một lần chẳng lẽ cũng không được sao?” Tư Dạ Hàn bị đẩy ở bên ngồi lên ghế sa lon, hai con ngươi híp lại, dường như đang muốn thay đổi động tác, nhưng một giây kế tiếp, không biết nhìn thấy sau lưng Diệp Oản Oản cái gì, lại đột nhiên bất động, mặc cho Diệp Oản Oản dùng một bộ dạng thiếu nữ ác bá cưỡng bách người đàng hoàng đưa anh đè ép dưới thân. “Nếu anh nói không được thì sao?” Tư Dạ Hàn sâu kín hỏi, cặp con ngươi nhuộm lấy băng tuyết mê hoặc người tới cực hạn. Diệp Oản Oản bị sắc đẹp này đọng lại trong ánh mắt một giây, sau đó càng thêm kiên định mà cảm thấy không thể để cho anh ở hình dạng nguyên thủy mà xuất hiện được, vì vậy, trực tiếp đem Tư Dạ Hàn đẩy ở trên ghế sa lon, một gối đè ở bên người anh nói: “Hôm nay anh theo cũng phải theo, không theo cũng phải theo!” Diệp Oản Oản tiếng nói hạ xuống trong nháy mắt một âm thanh “Loảng xoảng” vang lên… Ngay sau đó lại là “Ba” một tiếng… Sau lưng đột nhiên liên tiếp truyền tới hai tiếng động khác thường. Diệp Oản Oản trong lòng đột nhiên dâng lên một cổ dự cảm cực kỳ không tốt, sống lưng cứng ngắc xoay người lại sau đó liền thấy… Hàn Thiên Vũ đang mặc đồ ngủ đi dép lê một mặt đầy kinh sợ mà đứng ngây ngốc ở chỗ cửa trước, bên chân là lon bia rơi đầy xuống đất… Càng làm cho Diệp Oản Oản tuyệt vọng hơn chính là, bên cạnh Hàn Thiên Vũ chính là thân hình đơn bạc của chàng thanh niên… Đó lại là Lạc Thần… Hài tử đáng thương toàn bộ người cũng đã ngu theo kịch bản rơi đầy đất… Ta… CMN! Đã xảy ra chuyện gì vậy!!!
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
“……!!!” 什么情况!? 当看到身后门口的两人之后,叶绾绾整个人犹如五雷轰顶。 韩羡羽的俊脸五颜六色跟调色盘一样,洛辰惨白的小脸简直如同被猛烈的狂风吹打过的小白花…… 三双眼睛你看我,我看你,大眼瞪小眼。 空气一阵诡异的死寂。 “你们……听我解释……这绝对是个误会……” 韩羡羽闻言,盯着她的腿。 叶绾绾垂头一看,急忙把抵在司夜寒身侧的膝盖放下来。 “总之事情绝对不是你们想得那样……” 韩羡羽又盯向她的手。 叶绾绾又赶紧烫手山芋一样把扯在司夜寒领口的手给松开了。 “那个啥,洛辰,你羡羽前辈可以作证的!”叶绾绾示意韩羡羽赶紧帮自己安抚一下,瞅瞅人家孩子都吓成啥样了。 韩羡羽盯着被压在身下衣衫不整的男人,摸了摸鼻子,表示道:“这个……我也很受惊啊……” 叶绾绾:“……” 叶绾绾气得瞪了沙发上的某人一眼,从司夜寒的角度,肯定早就看到门口的人了,可他居然完全不提醒她。 她好不容易才刷了洛辰一丢丢的信任感,现在好了,一朝回到解放前…… 司夜寒不紧不慢地坐起身,理了理领口的领带和衣襟,作为被一个男人强扑的对象,他却是最淡定的那个。 韩羡羽倒是还好了,就算误以为自己喜欢男人应该也没啥,但洛辰就不同了,若是被他以为自己是个GAY,恐怕从今往后都无法再直视她了。 于是,叶绾绾重点转向了洛辰,俯身将地上散落的剧本捡起来,然后递到他跟前。 在她伸出手的瞬间,洛小绵羊明显瑟缩了一下…… 叶绾绾内心的默默泪流,强撑着用一副淡定自若的语气解释,“洛辰,介绍一下,这是我朋友,姓司,刚才我跟他闹着玩呢,因为我有事求他帮忙,他偏不答应……咳,没有吓到你吧?” 洛辰依旧呆呆地站在那里,神情恍惚呆滞:“……” 好吧,她已经知道他的回答了…… 没办法,叶绾绾只好故作轻松地转移话题,“你们俩找我有事?” 韩羡羽轻咳一声,“我出门半路遇到他,见他是去找你的,就带了个路。” 这时,洛辰终于结结巴巴地开口,“叶哥,我……我没什么事……只是想跟您聊聊剧本……既然您这边有客人……就……改天再说吧……” 洛辰刚一说完,便迫不及待地转身跑了个没影。 跑出去的时候,一不小心一头栽在了门板上,发出“砰”的一声响…… 叶绾绾看着摇晃的门板,默默掩面,“阿西吧……我特么刚调教上手的小绵羊啊,就这么删档格式化,又特么要重刷了……” 韩羡羽轻咳一声,偷偷看了眼一旁正在面无表情整理衣襟的男人,随即看向叶绾绾,压低声音开口道,“咳,你这也玩得太过火了……连我都被你吓到差点误会,别说人家小孩子!” 叶绾绾黑沉着脸色,“别说了……我只想问,还有办法挽回吗?” 韩羡羽摸了摸鼻子,“我看难……除非……” “除非什么?”叶绾绾立即追问。 韩羡羽一副玩笑的语气,摊了摊手开口道,“除非,你是个女人~” 叶绾绾:“……” ——————- 【宝宝们,你们如果等得着急的话可以去看看我上本书《隐婚100分》或者《萌妻甜甜圈》哦,都已经完结了,隐婚最近为了配合宣传改了书名,新书名是《许你万丈光芒好》,素不素特别诗意,特别贴切夕哥的人设,另外只是改了下书名而已,大家不要紧张,其他一切不变的哈,出版名《君子报恩》不会变~】
Tình huống gì đây cơ chứ! Khi thấy sau cánh cửa có hai người, Diệp Oản Oản cả người giống như bị thiên lôi đánh. Gương mặt tuấn tú của Hàn Thiên Vũ đủ mọi màu sắc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Thần cũng trắng hếu quả thật là giống như tiểu bạch kiểm bị cuồng phong mãnh liệt thổi qua… Ba cặp mắt anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, mắt lớn trừng mắt nhỏ. Không khí một hồi quỷ dị tĩnh mịch. “Các anh… Nghe tôi giải thích… Cái này tuyệt đối là một hiểu lầm…” Hàn Thiên Vũ nghe vậy nhìn chằm chằm chân của cô. Diệp Oản Oản cúi đầu nhìn một cái, vội vàng đem đầu gối để bên người Tư Dạ Hàn xuống. “Tóm lại sự tình tuyệt đối không phải như các anh nghĩ …” Hàn Thiên Vũ lại nhìn chằm chằm về phía tay cô. Tay Diệp Oản Oản lại vội vàng như khoai lang nóng phỏng tay nơi cổ áo của Tư Dạ Hàn buông ra. “Cái đó.. cái đó, uhm, Lạc Thần, Thiên Vũ tiền bối có thể làm chứng cho tôi nha!” Diệp Oản Oản ra hiệu cho Hàn Thiên Vũ muốn hắn nhanh chóng giúp cô trấn an Lạc Thần một chút, nhìn đi kìa hài tử người ta đều đã bị hù dọa biến thành dạng gì rồi kìa. Hàn Thiên Vũ nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn bị ép dưới thân thể của Oản Oản quần áo xốc xếch, sờ lỗ mũi một cái, tỏ vẻ nói: “Cái này… Tôi cũng rất kinh ngạc a…” Diệp Oản Oản: “…” Diệp Oản Oản giận đến trợn mắt nhìn người nào đó đang ngồi trên ghế sa lon, theo góc độ của Tư Dạ Hàn, khẳng định sớm đã nhìn thấy có người ở ngoài cửa rồi nhưng anh lại có thể hoàn toàn bỏ lơ qua không có ý nhắc nhở cô. Cô thật vất vả mới làm cho Lạc Thần có chút cảm giác tín nhiệm với người khác, hiện tại thì tốt rồi mọi chuyện đều quay trở lại thời điểm trước buổi sáng rồi… Tư Dạ Hàn không nhanh không chậm ngồi dậy, sửa sang lại cổ áo cà vạt một chút, coi như dù bị đối tượng là một người đàn ông mạnh mẽ nhào đến nhưng anh vẫn có thái độ vô cùng bình tĩnh. Đối với Hàn Thiên Vũ thì không sao coi như cô bị hiểu lầm là mình thích đàn ông cũng không có sao, nhưng Lạc Thần thì lại bất đồng, nếu bị hắn nghĩ bản thân cô là một người GAY, sợ rằng từ nay về sau đều không có cách nào nhìn thẳng vào cô được mất. Vì vậy, trọng điểm của Diệp Oản Oản liền chuyển hướng về phía Lạc Thần, cúi người đem kịch bản bay tán lạc trên mặt đất nhặt lên, sau đó đưa tới bên cạnh hắn. Tại thời điểm trong nháy mắt cô đưa tay ra, Lạc Thần như con cừu nhỏ bị hoàn sợ rụt người lại… Diệp Oản Oản nội tâm yên lặng rơi lệ, gắng gượng dùng một giọng nói lãnh đạm bình tĩnh như thường giải thích: “Lạc Thần, giới thiệu với anh một chút, người này là bạn của tôi, họ Tư, mới vừa rồi tôi cùng với anh ấy chỉ là đùa giỡn thôi, bởi vì tôi có chuyện cần anh ấy hỗ trợ, nhưng anh ấy không chịu đáp ứng… Uhm, chuyện đó không có hù đến anh chứ?” Lạc Thần vẫn như cũ đứng ngơ ngác tại chỗ, vẻ mặt hốt hoảng đờ đẫn: “…” Được rồi, cô đã biết câu trả lời của hắn rồi… Không có cách nào khác để thanh minh nữa, Diệp Oản Oản không thể làm gì khác hơn là ra vẻ lấy chuyện công việc để lảng sang chuyện này: “Hai người các anh tìm tôi có việc gì sao?” Hàn Thiên Vũ ho nhẹ một tiếng đáp: “Tôi ra ngoài nửa đường gặp phải hắn, thấy hắn muốn đi tìm cậu, liền mang theo người đi lên đây.” Lúc này, Lạc Thần rốt cuộc cũng lắp bắp mở miệng: “Anh Diệp, tôi… Tôi không có chuyện gì… Chỉ là muốn cùng anh bàn chuyện liên quan đến kịch bản một chút mà thôi… Nếu anh ở bên này có khách… Vậy… Anh khác rồi hãy nói…” Lạc Thần mới vừa nói xong, không kịp chờ đợi câu trả lời của cô liền xoay người chạy không thấy bóng. Thời điểm chạy ra ngoài Lạc Thần không cẩn thận đầu liền đụng phải cánh cửa, phát ra một thanh âm “Phanh” vang lên… Diệp Oản Oản nhìn cánh cửa lay động, yên lặng che mặt: “A trời ạ… Tôi CMN mới vừa điều chỉnh mối quan hệ của mình với con cừu nhỏ này a, sao lại gặp tình huống này cơ chứ, ôi CMN mọi công sức của tôi đổ xuống sông xuống biển cả rồi…” Hàn Thiên Vũ ho nhẹ một tiếng, trộm nhìn Tư Dạ Hàn đang ngồi ở một bên mặt không biểu tình sửa sang lại vạt áo của mình, ngay sau đó lại nhìn về phía Diệp Oản Oản, hạ thấp giọng mở miệng nói: “Uhm, cậu lần này chơi cũng quá đà rồi… Ngay cả tôi cũng bị cậu hù thiếu chút nữa cũng hiểu lầm, chứ đừng nói tới cậu nhóc mới lớn như Lạc Thần nữa!” Diệp Oản Oản sắc mặt đen lại nói: “Đừng nói vậy nữa… giờ tôi chỉ muốn hỏi, tôi còn có biện pháp vãn hồi lại tình cảnh này sao?” Hàn Thiên Vũ sờ lỗ mũi một cái: “Tôi thấy với tình hình này chắc là khó khăn đây… Trừ phi…” “Trừ phi cái gì?” Diệp Oản Oản lập tức truy hỏi. Hàn Thiên Vũ một bộ giọng nói đùa giỡn, giang tay ra mở miệng nói: “Trừ phi, cậu là con gái ~ “ Diệp Oản Oản: “…”
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
除非她是个女人? 妹的,她本来就是个女人,喜欢男人的女人好么? 可问题是,她若让别人知道了她是女人,司夜寒那边怎么办? 比起洛辰小绵羊,明显还是大魔头那边更棘手…… 所以她女人的身份是绝对不能暴露的! 只能再想其他办法跟洛辰解释了…… 韩羡羽表示爱莫能助,随后便搬起他的啤酒离开了,临走前还体贴地帮他们带上了房门。 屋子里,叶绾绾一脸哀怨地朝着司夜寒看去,“现在消气了么?” 她都已经付出这么惨重的代价了…… 司夜寒修长的身体坐在沙发里,幽邃的眸子突然定定地看向了她,“你真以为,我只是介意扮丑?” 叶绾绾被那眼神看着,下意识地开口问,“那是……什么?” 司夜寒什么也没说,但看向她时的眼神却让她有种周遭的一切全都化作荒芜的冷寂感。 这个冰冷疏离似乎没有人类感情的男人此刻却莫名给她一种落寞和孤独的感觉…… 叶绾绾看着男人寂寥的侧影,心脏莫名的微微一痛。 好吧…… 她承认,自己之所以想让他去见父母,并非因为什么他们的关系已经成熟,到了见父母的时候,只是为了试探他的态度,害怕未来他可能做出什么伤害她父母的事情来…… 她知道,自从重生以来,她从未有过安全感,对于眼前的人也从未真正敞开心扉。 可是,这样一份原本就不平等的关系,让她如何能毫无保留的交付? 甚至刚开始重生回来的时候,她甚至有过大不了这一世熬到司夜寒死,如此便能解脱和自由的念头…… 她记得,前世司夜寒的身体状态便一直不好,从这个时候开始已经有各种并发症开始爆发出来,她和司夜寒离婚的那一年,司夜寒的身体已近乎油尽灯枯。 她清楚的记得,前世司夜寒签下离婚协议书时,连笔几乎都已经握不住。 离开司夜寒之后,她曾在报纸和传言中多次听到有关他病危的消息…… 虽然这是司夜寒自己身体的原因,但不可否认,她的存在加速了他的死亡。 前世,为了她,他与整个家族为敌,每日都要处理各种内忧外患甚至暗杀,原本就虚弱的身体因为过度消耗,更加迅速的被掏空和衰败下去…… 司夜寒对她的感情太过偏执甚至偏激,让她无法承受,时刻想要逃离。 但不可否认的是,无论是前世还是这一世,这个男人无论表面上有多恐怖,但从头到尾都没有做过伤害她,以及她身边之人的事情。 而自她重生回来之后,她更是发现了司夜寒越来越多她以往从未发现的一面。 明明一心只是想要获得自由,明明只是为了保命…… 可是,为什么,一想到他越来越差的身体,想到他的病,想到可能几年之后司夜和就会病入膏肓,甚至……心脏就如同被一只巨大的利爪撕扯般难受。 其实司夜寒很清楚的吧,清楚地知道,她一直以来都是在刻意伪装……
Trừ phi cô là một người con gái sao? Trời ạ, cô vốn chính là một người con gái nha, nên chắc chắn cô thích đàn ông được chứ? Nhưng vấn đề hiện giờ chính là nếu như cô để cho người khác biết được chuyện cô là con gái vậy Tư Dạ Hàn bên kia làm sao bây giờ? So với con cừu nhỏ như Lạc Thần, rõ ràng đại ma đầu nhà cô ở bên kia càng vướng víu khó giải quyết hơn nhiều nha. Cho nên thân phận là con gái của cô tuyệt đối không thể bại lộ được! Vì vậy cô chỉ có thể tìm biện pháp khác để giải thích cùng Lạc Thần mà thôi… Hàn Thiên Vũ tỏ vẻ muốn giúp mà không giúp được gì, sau đó liền mang theo thùng bia của hắn rời đi, trước khi đi còn quan tâm giúp cô đóng cửa phòng lại nữa. Trong phòng, Diệp Oản Oản một mặt ai oán mà nhìn về phía Tư Dạ Hàn: “Hiện tại anh hết giận rồi sao?” Cô đều đã trả giá cao như vậy rồi… Thân thể thon dài của Tư Dạ Hàn ngồi ở trên ghế sa lon, con ngươi sâu thẳm đột nhiên yên lặng nhìn về phía cô nói: “Em thật sự cho rằng anh để ý đến chuyện giả làm người xấu xí sao?” Diệp Oản Oản bị ánh mắt kia nhìn lấy, theo bản năng mở miệng nói: “Đó là… Cái gì…” Tư Dạ Hàn cũng không nói gì, nhưng thời điểm nhìn về phía cô ánh mắt của anh lại để cho cô có loại cảm giác quanh mình hết thảy tất cả đều hóa thành hoang vu vắng lặng. Cái lạnh giá xa cách này dường như không có chút tình cảm loài người nào vào giờ phút này lại không khỏi cho cô một loại cảm giác cô đơn cùng cô độc… Diệp Oản Oản nhìn thấy bóng dáng của Tư Dạ Hàn buồn bả, trái tim tự dưng hơi hơi đau xót. Được rồi… Cô thừa nhận, chính mình sở dĩ muốn để cho anh đi gặp cha mẹ cô cũng không phải là bởi vì quan hệ của bọn họ đã thành thục đến độ muốn kết hôn, mà cô muốn xem thời điểm Tư Dạ Hàn đến gặp cha mẹ cô cô có thể dò xét thái độ của anh ra sao mà thôi, cô thật sự sợ hãi trong tương lai Tư Dạ Hàn có thể làm ra chuyện tổn thương đến cha mẹ mình… Cô biết, từ khi trọng sinh tới nay, cô chưa bao giờ có cảm giác an toàn, đối với với người trước mắt cũng chưa từng chân chính rộng mở cánh cửa lòng mình. Nhưng một phần nguyên nhân chính là quan hệ bất bình đẳng, cô và anh như hai tầng lớp khác biệt vậy thì làm sao cô có thể không giữ lại chút nào của mình mà giao phó toàn bộ bản thân mình cho anh được cơ chứ? Thậm chí thời điểm vừa mới bắt đầu trọng sinh trở về, cô thậm chí còn có qua ý nghĩ đời này cô phải chịu đựng đến lúc Tư Dạ Hàn chết đi thì mới có thể có được sự giải thoát cùng tự do của mình. Cô nhớ đến kiếp trước trạng thái thân thể của Tư Dạ Hàn không quá hoàn hảo, vào lúc này đã bắt đầu có đủ loại bệnh biến chứng bắt đầu bộc phát ra, một năm kia khi cô và Tư Dạ Hàn ly dị, thân thể của Tư Dạ Hàn đã như dầu cạn đèn đã tắt. Cô nhớ rõ, kiếp trước thời điểm Tư Dạ Hàn ký giấy ly dị cầm bút cơ hồ cũng không cầm được. Rời khỏi Tư Dạ Hàn, cô từng nghe được tin tức trên báo cũng như lời đồn đãi nhiều lần liên quan đến tin tức bệnh tình nguy hiểm của anh… Mặc dù nguyên nhân chính là do thân thể của Tư Dạ Hàn nhưng không thể phủ nhận, sự tồn tại của cô làm tăng tốc tử vong của anh. Kiếp trước, vì cô, anh cùng với cả gia tộc như là kẻ địch, mỗi ngày đều phải xử lý đủ loại loạn trong giặc ngoài thậm chí ám sát, thân thể đã tiêu hao hư nhược quá độ lại càng thêm nhanh chóng bị suy bại đi xuống… Tình cảm của Tư Dạ Hàn đối với cô quá mức cố chấp thậm chí cực đoan, làm cho cô không thể chịu đựng được, thời thời khắc khắc đều có suy nghĩ muốn trốn khỏi anh. Nhưng điều không thể phủ nhận là vô luận kiếp trước hay là đời này, dù người đàn ông này ngoài mặt khủng bố đến mức nào nhưng từ đầu tới cuối đều chưa từng làm tổn thương cô cùng với người bên cạnh cô. Khi cô trọng sinh trở về, cô càng phát hiện ra càng ngày càng nhiều mặt của Tư Dạ Hàn mà ngày trước cô chưa bao giờ thấy được. Rõ ràng một lòng chỉ muốn đạt được tự do, rõ ràng chỉ là vì muốn bảo vệ tánh mạng… Nhưng tại sao, vừa nghĩ tới chuyện thân thể anh càng ngày càng kém đi, nghĩ đến bệnh của anh, nghĩ đến khả năng vài năm sau Tư Dạ sẽ đến giai đoạn cuối của bệnh tật, thậm chí… Trái tim cô giống như bị một móng vuốt to lớn lôi xé cực kì khó chịu. Thật ra thì Tư Dạ Hàn rất rõ ràng anh đều biết rõ, cô cho tới nay đều là đang cố ý ngụy trang….
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
是啊,以他的城府,又怎会看不明白她那点小心思…… 原本她是认为司夜寒只是把她当成一个特别在意的宠物,并不在意她真心与否,只需要她乖巧听话便可以。 这个男人又从不会表达自己,她从没有多想过…… 但是,方才当司夜寒看向自己,说出“你真的以为,我只是介意扮丑”的那一瞬,她莫名有种这个男人在失落和伤心的感觉…… 不知过了多久,叶绾绾正失神间,空气里传来男人低哑的声音:“我会去。” 司夜寒说完后便站起了身,朝着门外走去…… 然而,刚要推门离开的瞬间,身后的手腕处却是一紧。 叶绾绾不知何时从身后跟了上来,拉住了他的衣角,“谢谢。” 司夜寒没有说话,脸上也没有任何表情。 在司夜寒要再次迈步离开的瞬间,叶绾绾突然开口,“今晚留下来吧!” 司夜寒的眸光似乎微微闪动了一瞬,眸光微微垂了下来,看向她。 叶绾绾见他不动,便直接拉着他的手,将他带回了屋里。 “你黑眼圈好像又重了一点,以后如果方便的话,尽量都来我这边吧,如果我没什么事,就去锦园找你。” 见司夜寒一直盯着自己,叶绾绾开口,“怎么了?不是跟我一起的时候会睡得比较好吗?” 怕他觉得自己的行为突然变化太大,叶绾绾又加了一句,“咳,就当是我对你的报答啦!谢谢你!” 她知道对于一个控制欲这么强的人来说,刚才的妥协对他来说有多不容易。 叶绾绾的语气状似轻松,但只有她自己知道,方才那一瞬间,她的内心到底经历了什么。 虽然前世因为司夜寒对自己的偏执和可怕的占有欲,她曾痛不欲生,但这个人从未欺骗和背叛过他,也是因为他,最后她才看清了沈梦琪和顾越泽那些人的真面目…… 她知道自己无法接受这种与他地位不对等的情况下,如同危墙般随时可能倾塌的关系,无法接受司夜寒对自己毫无缘由的占有欲和随时可能失控的情绪…… 但是,她也不可否认,这一世换了个方式与他相处后,他的改变带给他的动容。 她说不清楚现在的自己对司夜寒到底是什么感情,但她可以肯定的是,至少,她并不希望他死…… 算了,既然想不通就不想了,随心而为吧。 她就算想要获得自由,也不希望是通过他的死亡这样的方式。 夜晚静悄悄的。 两人安静地躺在床上。 司夜寒睡觉的时候特别安生,一点动静也没有,叶绾绾也不确定他到底睡着了没有。 叶绾绾心绪不宁,睡了半天都没睡着,于是扭着头轻声问,“对了,差点忘了有件事情问你……那个……梅景州你认识吗?” 旁边传来司夜寒一如既往清冷的声音,“不认识。” 叶绾绾眨了眨眼睛,“哎?不是你让他去我爷爷寿宴的吗?” 司夜寒的语气依旧没有任何波动,“不是。” 叶绾绾:“……” 要不是她之前偷偷问过许易,差点都要真的相信不是他了。
Đúng vậy, anh như đi guốt trong lòng của cô rồi, như thế nào lại xem không rõ ràng tâm tư nhỏ kia… Vốn cô nghĩ chuyện Tư Dạ Hàn để ý đến cô chỉ là anh xem cô như một sủng vật nên đặc biệt để ý mà thôi, cũng không thèm để ý đến chuyện cô có thật sự thật lòng với anh hay không, anh chỉ muốn cô ngoan ngoãn nghe lời là được rồi. Người đàn ông này lại chưa bao giờ biểu đạt ý muốn của mình cho nên cô chưa bao giờ suy nghĩ quá nhiều… Nhưng mới vừa rồi Tư Dạ Hàn lại nhìn về phía cô, nói ra câu: ” Em thật sự cho rằng anh để ý đến chuyện giả làm người xấu xí sao?” làm cho cô trong một chớp mắt, không khỏi có loại cảm giác người đàn ông trước mặt cô này có một sự mất mác cùng thương tâm… Không biết qua bao lâu, Diệp Oản Oản vẫn đang thất thần, trong không khí truyền tới thanh âm khàn khàn của Tư Dạ Hàn: “Anh sẽ đi với em.” Tư Dạ Hàn sau khi nói xong liền đứng dậy, đi về hướng cửa phòng… Nhưng mà  trong nháy mắt vừa muốn mở cửa rời đi, sau lưng áo của Tư Dạ Hàn đột nhiên bị một cánh tay kéo lại. Diệp Oản Oản chẳng biết từ lúc nào đã đứng phía sau Tư Dạ Hàn, kéo vạt áo của anh lại rồi nói: “Cảm ơn anh.” Tư Dạ Hàn không nói gì, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu lộ gì. Lúc Tư Dạ Hàn lại muốn lần nữa cất bước rời đi, Diệp Oản Oản đột nhiên mở miệng nói: “Tối nay anh ở lại đây đi!” Ánh mắt của Tư Dạ Hàn dường như hơi chớp động một cái, ánh mắt hơi hơi rũ xuống, nhìn về phía cô. Diệp Oản Oản thấy anh bất động, liền trực tiếp kéo tay anh đưa anh kéo vào trong phòng. “Quầng mắt của anh thật giống như lại đen thêm một chút nữa rồi, sau này nếu như thuận tiện thì anh nên tới chỗ em thường xuyên đi, còn nếu như em không có chuyện gì gấp thì em sẽ đi Cẩm Viên tìm anh.” Thấy Tư Dạ Hàn vẫn nhìn chằm chằm vào mình, Diệp Oản Oản mở miệng nói tiếp: “Có chuyện gì vậy? Không phải là thời điểm anh cùng em ngủ không được thoải mái chứ?” Sợ anh cảm thấy hành vi của mình đột nhiên thay đổi quá lớn, Diệp Oản Oản lại tăng thêm một câu: “Uhm, coi như là em báo đáp với anh á! Cám ơn anh đã đồng ý đi gặp ba mẹ với em!” Cô biết đối với một người có ham muốn khống chế người khác mạnh như Tư Dạ Hàn mà nói, thì chuyện cô mới vừa thỏa hiệp với anh khó khăn như thế nào. Giọng nói của Diệp Oản Oản giống như rất dễ dàng thoải mái, nhưng cũng chỉ có cô mới tự mình biết được, trong nháy mắt kia, nội tâm của cô đã trải qua cái gì. Mặc dù kiếp trước bởi vì Tư Dạ Hàn đối với mình cố chấp cùng đáng sợ muốn chiếm làm của riêng, cô từng không muốn chịu đựng đau đớn không muốn sống nữa nhưng anh lại chưa bao giờ lừa dối cùng phản bội cô, cũng bởi vì có anh mà cuối cùng cô mới có thể nhìn rõ bộ mặt thật của Trầm Mộng Kỳ cùng Cố Việt Trạch… Cô biết rõ mình không thể nào tiếp thu được chuyện địa vị của mình và Tư Dạ Hàn không cân bằng, quan hệ giữa hai người giống như bức tường mục lúc nào cũng có thể sụp đổ, cô cũng không thể nào tiếp thu được chuyện Tư Dạ Hàn đối với mình không có chút ý tứ nào lại muốn chiếm cô làm của riêng, cũng như anh lúc nào cũng có thể mất khống chế… Nhưng cô cũng không thể phủ nhận, đời này khi cô đổi một cách khác cùng anh sống chung, sau đó nhìn anh thay đổi từng lúc một, rồi cô còn thấy thêm được những cảm xúc mà trước giờ anh chưa bao giờ bộc lộ ra ở kiếp trước nữa. Cô không thể nói rõ được tình cảm của mình bây giờ đối với Tư Dạ Hàn rốt cuộc là gì, nhưng cô có thể khẳng định là, ít nhất là cô cũng không hy vọng anh chết đi… Thì cứ như vậy đi, nếu không nghĩ ra liền không nghĩ nữa, cứ tùy tâm mà làm đi. Cô coi như muốn đạt được tự do cũng không hy vọng thông qua cách để Tư Dạ Hàn chết đi mà đạt được như thế. Ban đêm yên tĩnh. Hai người an tĩnh nằm ở trên giường. Tư Dạ Hàn lúc ngủ đặc biệt yên ổn, một chút động tĩnh cũng không có, Diệp Oản Oản cũng không xác định được chuyện anh rốt cuộc có ngủ thiếp đi hay không. Diệp Oản Oản tinh thần không yên, nằm nửa ngày đều không ngủ được, vì vậy nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi: “Đúng rồi, thiếu chút nữa em quên mất, em có chuyện muốn hỏi anh… Cái đó… Mai Cảnh Châu anh có biết người đó không?” Bên cạnh truyền tới âm thanh trước sau như một trong trẻo lạnh lùng của Tư Dạ Hàn: “Anh chưa từng biết.” Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, “Ai không phải là anh để cho ông ta đi tới tiệc mừng thọ ông nội của em sao?” Giọng nói của Tư Dạ Hàn vẫn không có thay đổi gì đáp: “Không phải.” Diệp Oản Oản: “…” Nếu không phải là cô len lén đi hỏi qua Hứa Dịch, thiếu chút nữa đã muốn tin tưởng không phải là anh nha.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
第二天早上。 司夜寒离开之后,叶绾绾给许易打了个电话。 “喂,绾绾小姐?”许易有些奇怪叶绾绾怎么一大清早就给自己打电话。 “你家主子目前的身体状况怎么样?”叶绾绾直接开门见山地问。 “这……”许易不知道叶绾绾突然询问这个问题的用意,一时之间有些迟疑。 “很糟糕吗?”叶绾绾蹙眉。 许易斟酌了一下措辞,“确实不容乐观……九爷早年受过伤,身体本来就有旧疾,一直没有调理好,加上严重的失眠症,更是雪上加霜,之前孙神医帮九爷看过,甚至断言……” “断言什么?” “断言继续这么下去的话,九爷的身体会渐渐支撑不住……”许易最终还是决定如实回答。 这些事情叶绾绾待在九爷身边两年,其实也都清楚,只是,她别说不在乎了,恐怕巴不得九爷撑不住吧…… 叶绾绾瞬间沉默下去,果然,与前世的情况一样。 司夜寒的身体光从外表上来看,完全看不出有什么问题,那个男人连情绪都从不外露,何况是病痛。 但事实是,早已经亏空得一身都是毛病。 她与司夜寒离婚的那一年,他的身体已经差到了连伪装都做不到,出入大部分时候都只能坐着轮椅,而她能见到他的时候也越来越少…… “如果好好调理呢?”叶绾绾又问。 许易沉吟片刻,“这……我也不敢断定……九爷平时的工作量太大,家族,公司,暗处的势力,处处需要他,加上他的失眠症摆在这里……想好好调理几乎是不可能的事情……” “我知道了。”叶绾绾沉默良久,然后挂了电话。 靠在阳台的藤椅上,叶绾绾怔怔地看着窗外,陷入了纷乱的回忆。 很多事情她一直避免自己去想去问,但还是……逃避不了…… 如果她没记错的话,就在不久之后的几天里,司夜寒将会带领一批公司精英和最先研发的设备,前去B国与一位重要的合作伙伴谈判,而就在这次前往B国的途中,司夜寒遭遇了一场严重的劫杀,不仅人员损失惨重,设备被劫,司夜寒本人也受了重伤…… 她记得,前世那场伤劫杀差点要了司夜寒的命,让他在床上躺了好几个月,醒来之后,本就糟糕的身体状况更差了…… 这次的重伤无疑是司夜寒的催命符。 不知道重生后的这一世,这件事情还会不会再发生。 如果发生的话,即使再怎么调理,他的身体估计也调不回来了吧…… 叶绾绾摇摇头,挥去脑子里乱七八糟的想法。 或许这一世事情的发展有所不同也不一定? 而且,她至今也没听说过司夜寒近期有要去B国的计划。 接下来她要发愁的事情,还有洛辰那边…… 叶绾绾叹了口气,给拿出手机给洛辰打了个电话,结果,无人接听。 打了第二次,还是没人接,不过洛辰发了条短信给她,说是自己正在训练,不方便接电话。 看这样子,是被吓到了…… 算了,让他先冷静一下再说吧。 如果因为这点事情就动摇,那只能说她这段时间做的事情都白做了。 叶绾绾独自研究了一整天剧本,不知不觉就到了晚上。 手机铃声响了起来,是司夜寒发了一条短信给她,说是公司有事,让她不用等他吃饭。 叶绾绾盯着短信,眉头紧蹙,又加班?
Sáng ngày thứ hai. Sau khi Tư Dạ Hàn rời đi, Diệp Oản Oản gọi điện thoại cho Hứa Dịch. “Alô, Oản Oản tiểu thư” Hứa Dịch có chút kỳ quái không hiểu tại sao Diệp Oản Oản mới sáng sớm đã gọi điện thoại cho mình. “Ông chủ nhà anh tình trạng cơ thể trước mắt như thế nào rồi?” Diệp Oản Oản trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi. “Chuyện này…” Hứa Dịch không biết vì sao Diệp Oản Oản lại đột nhiên hỏi cái vấn đề này, cô ấy muốn mưu đồ gì sao vì vậy trong lúc nhất thời có chút chần chờ. “Rất không ổn sao?” Diệp Oản Oản cau mày hỏi lại. Hứa Dịch cân nhắc một chút rồi chọn lời nói: “Quả thật không quá lạc quan… Cửu gia năm xưa bị thương, thân thể vốn như người có bệnh rồi, nhưng ngài ấy vẫn không có muốn chữa trị cho khỏi, cộng thêm chứng mất ngủ nghiêm trọng sau đó liên tiếp gặp tai nạn, trước kia Tôn thần y có giúp Cửu gia xem qua, thậm chí còn chắc chắn…” “Chắc chắn cái gì?” “Chắc chắn nếu tiếp tục đi xuống như vậy, Cửu gia không thể sống qua được vài năm nữa đâu…” Hứa Dịch cuối cùng vẫn quyết định thành thật trả lời. Những chuyện này Diệp Oản Oản ở bên cạnh Cửu gia hai năm, thật ra thì cũng đều biết rồi, chỉ là cô ấy chắc chưa từng để bụng hay để ý đến những điều này đi, sợ rằng cô ấy chỉ mong Cửu gia sớm không chịu đựng nổi mà ra đi… Diệp Oản Oản trong nháy mắt yên lặng, quả nhiên, cùng tình huống ở kiếp trước giống nhau. Thân thể của Tư Dạ Hàn nếu chỉ nhìn ở bề ngoài hoàn toàn không nhìn ra vấn đề gì, ngay cả tâm tình của anh cũng đều không lộ ra ngoài, huống chi là ốm đau. Nhưng sự thực chính là thân thể đã sớm suy yếu, một thân toàn bộ đều là khuyết điểm. Năm cô cùng Tư Dạ Hàn ly dị, thân thể của anh đã kém đến nổi ngụy trang cũng làm không được, thời điểm muốn đi đâu ra ngoài phần lớn đều chỉ có thể ngồi trên xe lăn, mà thời điểm cô có thể nhìn thấy anh cũng càng ngày càng ít… “Nếu như điều trị thật tốt thì sao đây?” Diệp Oản Oản lại hỏi. Hứa Dịch trầm ngâm chốc lát rồi đáp: “Chuyện này… Tôi cũng không dám khẳng định… Cửu gia bình thường lượng công việc quá lớn, gia tộc, công ty, thế lực trong bóng tối, khắp nơi đều yêu cầu sự có mặt của ngài ấy, cộng thêm chứng mất ngủ nữa… Vì vậy nếu muốn điều trị tốt cho hết bệnh cơ hồ là chuyện không thể nào xảy ra được…” “Tôi biết rồi.” Diệp Oản Oản yên lặng rất lâu, sau đó cúp điện thoại. Tựa vào ghế mây trên sân thượng, Diệp Oản Oản bần thần nhìn ngoài cửa sổ, lâm vào mông lung, nhớ lại những cảnh xưa cũ trong kiếp trước kia. Rất nhiều chuyện cô một mực không muốn suy nghĩ tới, nhưng vẫn là… Trốn tránh không được. Nếu như cô nhớ không lầm, không lâu sau chỉ trong vòng vài ngày nữa, Tư Dạ Hàn sẽ mang theo một nhóm tinh anh của công ty trước tiên nghiên cứu thiết bị, sau đó đi đến quốc gia B đàm phán hợp tác cùng với một người bạn học quan trọng, mà ở lần này trên đường đi đến nước B, Tư Dạ Hàn gặp phải một vụ cướp giết nghiêm trọng, không chỉ nhân viên bị tổn thất nặng nề, thiết bị bị cướp mất mà Tư Dạ Hàn cũng bị trọng thương… Cô nhớ lại kiếp trước vụ cướp kia suýt chút nữa thì làm Tư Dạ Hàn mất mạng, làm cho anh nằm ở trên giường hơn mấy tháng, sau đó khi tỉnh lại, thân thể vốn đã không ổn càng ngày càng hỏng bét hơn… Lần trọng thương này không thể nghi ngờ là bùa đòi mạng Tư Dạ Hàn. Không biết sau khi sống lại ở đời này, chuyện này còn có thể phát sinh nữa hay không. Nếu như phát sinh, cho dù điều trị thế nào thì thân thể của anh phỏng chừng cũng không thể trở lại như cũ được đi… Diệp Oản Oản lắc đầu một cái, xóa đi ý tưởng trong đầu. Có lẽ đời này sự phát triển của sự việc cũng có thể có chỗ bất đồng không nhất định giống kiếp trước, điều này cô thật sự không biết được. Hơn nữa, cô đến nay cũng chưa nghe nói qua Tư Dạ Hàn gần đây có kế hoạch phải đi đến nước B. Sau đó cô lại nghĩ đến chuyện mà cô thấy lo nghĩ khác, chính là Lạc Thần a… Diệp Oản Oản thở dài, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Lạc Thần, kết quả, không có người nghe máy. Gọi lần thứ hai, vẫn là không có người tiếp, bất quá Lạc Thần lại gửi tin nhắn cho cô, nói là mình đang huấn luyện, không có tiện nghe điện thoại. Nhìn bộ dạng như vậy hẳn là bị giật mình không ít rồi… Thôi cứ như vậy đi, Trước tiên để cho anh ta yên tĩnh một chút rồi hãy nói. Nếu như vì chút chuyện thế này mà giao động, vậy chỉ có thể nói khoảng thời gian này việc cô làm đều công cóc mà thôi. Diệp Oản Oản tự mình nghiên cứu kịch bản cả ngày, bất tri bất giác liền đến buổi tối. Tiếng chuông điện thoại di động reo lên, là Tư Dạ Hàn gửi tin nhắn cho cô, nói là công ty có chút chuyện, nên cô không cần chờ anh ăn cơm cùng. Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm tin nhắn, chân mày nhíu chặt, lại làm thêm giờ sao?
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
帝都北郊,司氏集团旗下某分公司。 叶绾绾过去的时候司夜寒正在跟几个人公司高层商议事情,秦若曦和流影也在其中。 所有人都是神色肃穆的模样。 一看到叶绾绾,流影的脸色顿时便沉了下来。 其他高层虽然对叶绾绾很是好奇,猜测她应该就是自家BOSS传说中的那个心尖宠,不过一个个再好奇都规规矩矩的,不敢多看,集中注意力继续商议着事情。 至于秦若曦,只有在叶绾绾进来时候,对着她礼貌的略一颔首,随即便神色自若地继续汇报了。 司夜寒的办公桌上堆满了各种文件资料,角落里的茶几上摆放着餐盒,里面的饭菜丝毫没有动过。 这家伙一身的毛病,胃也极其脆弱,还这么折腾身体。 见她突然过来,司夜寒示意她自己找个地方待着等一会儿。 叶绾绾没动,抿了抿唇,看着他,“你晚饭还没吃?” 司夜寒似乎是没料到她特意过来一趟就是问这个,“有要事处理。” 叶绾绾黑着脸,你的事情,有什么不是要事的? 再重要的事情难道还有他的命重要吗? 司夜寒见她脸色不好,从抽屉里拿出一个平板电脑,递给她,“去玩一会儿。” 叶绾绾脸色微黑:“不玩!我又不是来玩的!” 见司夜寒跟以往一样无论商量多重要的事情都不避讳这个女人,还让她就在这么机密的场合里待着,现在还直接当着众人的面耍脾气,流影的脸色难看得已经濒临暴发。 许易抹着汗,在一旁小心盯着他,防止他那暴脾气忍不住。 秦若曦依旧是一副温和自然的表情,微笑着开口道,“叶小姐别生气,司总这会儿确实是有要事要跟我们商议,等忙完就会陪你了。” 叶绾绾似笑非笑地朝着状似在体贴解围的秦若曦看了一眼,没有理会她,拿着平板坐到一旁的沙发上去了。 司夜寒那边迟迟不结束,叶绾绾只能百无聊赖地拿着平板刷着新闻。 期间手机震动了一下,是韩羡羽发给她的微信。 韩羡羽发了几张照片给她,问她那张比较帅。 叶绾绾扫了一眼,挑了其中一张发过去:这张,你左边脸更好看。 很多明星都有最美的角度,并且每次面对媒体镜头的时候都刻意只露那个角度,而韩羡羽的左脸更完美。 韩羡羽回了她一个“OK”。 然后叶绾绾刷了一下网页,就看到韩羡羽发了一条微博:有人说我左脸更好看? 配图就是叶绾绾给他选的那张照片。 评论下面一片舔屏的声音。 【啊啊啊!天呐!老公终于发自拍了!等死宝宝了!】 [帅帅帅!老公什么角度都帅!] [有人?有人是谁?我仿佛嗅到了奸情!] …… 叶绾绾一边心不在焉地刷微博,一边时不时朝着司夜寒的方向看着。 时间一分一秒的过去…… 转眼已经过了半个小时,司夜寒等人似乎依旧没有要结束的意思。 一想到司夜寒那脆弱的身体,叶绾绾的眉头就越蹙越紧,手指有些不耐烦地在沙发扶手上敲击着。 又过了二十分钟,指针已经指向了晚上九点。 敲击扶手的手指顿住,叶绾绾刷的一下站起身,拿起茶几上已经冷掉的餐盒,朝着里间的休息室内走去。
Đế Đô Bắc Giao, trong công ty một chi nhánh của tập đoàn Tư Thị. Lúc Diệp Oản Oản đi vào công ty, Tư Dạ Hàn đang có cuộc họp cùng mấy quản lý cấp cao, Tần Nhược Hi cùng Lưu Ảnh cũng ở trong đó. Vẻ mặt tất cả mọi người đều đều nghiêm túc. Vừa nhìn thấy Diệp Oản Oản, sắc mặt của Lưu Ảnh nhất thời liền trầm xuống. Mấy quản lý cấp cao khác mặc dù đối với Diệp Oản Oản rất tò mò, suy đoán chắc cô ấy là người yêu trong truyền thuyết của Boss nhà mình, nhưng cả đám dù tò mò nhưng không có một ai dám thể hiện sự hiếu kỳ của mình quá rõ ra mặt tất cả đều quy củ, không dám nhìn thêm, tập trung sự chú ý tiếp tục vào cuộc họp. Còn Tần Nhược Hi, chỉ có lúc Diệp Oản Oản đi vào, thì nhìn về phía cô lễ phép gật đầu một cái, ngay sau đó vẻ mặt liền bình thường tiếp tục họp. Trên bàn làm việc của Tư Dạ Hàn chất đầy các loại tài liệu, trong góc trên bàn trà có để một hộp đồ ăn, nhưng thức ăn bên trong không được động tới chút nào. Cái tên này toàn thân đều là khuyết điểm, dạ dày cũng cực kỳ yếu ớt, lại còn muốn hành hạ thân thể mình như vậy nữa sao. Thấy cô đột nhiên tới đây, Tư Dạ Hàn ra hiệu cho cô tự mình tìm chỗ ngồi đợi một lát. Diệp Oản Oản không động, mấp máy môi, nhìn anh nói: “Cơm tối anh còn chưa có ăn.” Tư Dạ Hàn như là không nghĩ đến cô cố ý tới đây một chuyến chình là để hỏi việc này, nói: “Có chuyện quan trọng cần xử lý.” Diệp Oản Oản đen mặt, chuyện của anh có cái gì không phải là chuyện quan trọng chứ. Chuyện quan trọng gì đi nữa chẳng lẽ có thể quan trọng hơn mạng của mình sao? Tư Dạ Hàn thấy sắc mặt cô không ổn, lấy từ trong ngăn kéo ra một cái máy tính bảng, đưa cho cô nói: “Em chơi một chút đi.” Sắc mặt Diệp Oản Oản biến thành đen: “Không chơi! Em cũng không phải tới đây để chơi đâu!” Thấy Tư Dạ Hàn vẫn như trước kia, cho dù đang thương lượng chuyện quan trọng gì cũng không kiêng kị Oản Oản, còn để cho cô đợi ngay trong phòng họp đang bàn chuyện cơ mật như vậy, bây giờ còn trực tiếp ở trước mặt mọi người tỏ ra tính khí, làm cho sắc mặt của Lưu Ảnh khó coi đến mức gần như phát hỏa. Hứa Dịch lau mồ hôi, đứng ở một bên cẩn thận theo dõi ông chủ mình, đề phòng ông chủ mình nổi nóng. Tần Nhược Hi vẫn là bộ dạng vẻ mặt dịu dàng tự nhiên, nhỏ nhẹ mở miệng cười nói: “Diệp tiểu thư đừng nóng giận, Tư tổng lúc này đúng là có chuyện quan trọng phải cùng chúng tôi trao đổi, chờ xong việc sẽ giúp cô.” Diệp Oản Oản cười như không cười nhìn Tần Nhược Hi người giống như đang quan tâm muốn giúp cho cô, sau đó không để ý đến cô ta, cầm lấy máy tính bảng ngồi lên trên ghế sa lon. Tư Dạ Hàn vẫn chậm chạp không kết thúc cuộc họp, Diệp Oản Oản chỉ có thể chán nản cầm máy tính bảng lướt qua tin tức. Trong lúc đó di động vang lên một cái, là Hàn Thiên Vũ nhắn cho cô một tin nhắn trên WeChat. Hàn Thiên Vũ gửi qua vài tấm hình cho cô, hỏi cô tấm nào đẹp trai nhất. Diệp Oản Oản nhìn lướt qua, chọn một tấm trong đó rồi nhắn tin trả lời: Tấm này, má trái của anh rất đẹp mắt. Rất nhiều minh tinh đều có góc độ đẹp nhất định, hơn nữa thời điểm mỗi lần đối mặt với ống kính của truyền thông đều cố ý chỉ để lộ góc độ đó, mà má trái của Hàn Thiên Vũ hoàn mỹ hơn cả. Hàn Thiên Vũ trả lời cho cô một cái: “OK”. Sau đó Diệp Oản Oản lướt qua một trang web, liền thấy Hàn Thiên Vũ đăng tin trên Weibo: Có người nói má bên trái của tôi đẹp mắt nhất. Ảnh được đính kèm chính là tấm hình Diệp Oản Oản chọn cho anh ta. Bình luận phía dưới liền như một hồi pháo nổ tung. [ A a a! Trời ơi! chồng tôi rốt cuộc cũng chụp hình của mình rồi! Chờ chết Bảo Bảo rồi! ] [Đẹp trai anh tuấn đẹp trai! Chồng tôi ở góc độ nào cũng đều đẹp trai! ] [Có người nói sao? Có người là ai a? Sao tôi phảng phất đánh hơi được mùi gian tình đâu đây!] Diệp Oản Oản một bên tâm tư không tập trung lướt qua Weibo, một bên thỉnh thoảng nhìn về phía của Tư Dạ Hàn. Thời gian từng giây từng phút trôi qua… Đảo mắt đã qua nửa giờ, đám người Tư Dạ Hàn dường như vẫn không có ý muốn chấm dứt. Vừa nghĩ tới thân thể suy yếu kia của Tư Dạ Hàn, chân mày Diệp Oản Oản lại càng ngày càng nhíu chặt, ngón tay hơi không kiên nhẫn mà gõ ở trên tay vịn ghế sa lon. Lại đã qua hai mươi phút, cây kim chỉ giờ đã chỉ hướng đến chín giờ tối rồi. Ngón tay gõ trên tay vịn ghế dừng lại, Diệp Oản Oản soạt một cái đứng lên, cầm hộp đồ ăn đã nguội lạnh trên bàn trà, đi vào trong phòng nghỉ.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
三分钟之后。 叶绾绾拿着重新热过的饭菜走了出来,然后,径直走到了司夜寒的跟前,拖了一把椅子在他旁边坐了下来。 因为叶绾绾突如其来的动作,一瞬间所有人的目光都落在了她的身上。 手下汇报的声音也蓦然停顿住了,有些无措地朝着许易投去询问的眼神…… 许易也懵逼着,不知道叶绾绾到底想做什么。 从今天早上那通电话开始,她就有些不太对劲, 叶绾绾扫了一眼盯着自己的众人,“你们可以继续。” 说完,用勺子挖了一口饭菜,递到司夜寒的嘴边。 司夜寒的神色微微一怔,黑沉沉的眸子以一种莫测的情绪盯着身旁的女孩。 叶绾绾保持着喂饭的姿势,面无表情地看向正面色复杂地盯着自己的司夜寒,开口道,“反正你这快一个小时的时间里从头到尾也只说了八句话,加起来四十七个字,吃个饭而已,总不耽误你商议事情吧?” 见司夜寒不动,叶绾绾又喂近了一些,一副他要是敢不吃就死情缘的表情。 司夜寒盯着女孩明看起来显心情不太好的小脸,沉默良久,终于配合地张嘴。 叶绾绾从刚才起就一直很难看的脸色这才稍微缓和了一些。 办公室内的其他人看着自家BOSS身旁正在喂饭的美人,默默无言…… 呃……是不耽误事情…… 但问题是,他们被这波恩爱秀的眼睛都快瞎了啊! 一直淡定自若的秦若曦看着正在喂饭的叶绾绾,神色终于有了一瞬间的波动,随即开口道,“是我疏忽了,忘了司总还未来得及用餐。” 流影冷哼一声,眸中满是鄙夷之色,跑到这里来故意演这一出给谁看啊?宣誓主权吗? 许易听到秦若曦这话,则是目光动了动。 若曦小姐这话说的……好像是因为她的疏忽才导致九爷还没用餐…… 但实际上,情况却是,自家主子根本就是个工作狂,一旦工作起来,是不允许任何人打扰的,即使是若曦小姐也不可以。 若曦小姐很清楚主子的禁忌,所以才会明知道也从不多嘴。 可是现在,叶绾绾居然直接在主子商议要事的时候打断进来,还喂起他吃饭来了。 而自家主子似乎……也并没生气的模样? “咳,大家继续吧!” 直到许易示意大家继续,众人才回过神来,赶紧恢复节奏,继续开始各自汇报。 只是,这回再也忍不住,时不时偷偷抬头看向两人。 都说九爷对那位宠上了天,现在看来真是一点不假啊! 他们何曾见过自家不食人间烟火的BOSS有过这么接地气的一幕? 原本他们一直觉得BOSS和秦小姐才是一对,但是现在这么一对比,这才是正常的恋人状态吧? BOSS和秦小姐的状态完全就是工作关系而已…… “上个季度的纯盈利额达到了……”秦若曦正在汇报,话说到一半,看到叶绾绾喂了司夜寒一片芹菜,下意识地便脱口而出道,“司总他不吃芹菜的。”
Ba phút sau. Diệp Oản Oản cầm lấy thức ăn đã được hâm nóng đi ra, sau đó, đi thẳng tới trước mặt của Tư Dạ Hàn, kéo một cái ghế ở bên cạnh anh ngồi xuống. Bởi vì động tác bất ngờ của Diệp Oản Oản, trong nháy mắt ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người của cô. Âm thanh thuộc hạ của anh đang báo cáo cũng bỗng nhiên dừng lại, có chút luống cuống mà hướng ánh mắt về phía Hứa Dịch dò hỏi… Hứa Dịch cũng không hiểu, không biết Diệp Oản Oản rốt cuộc muốn làm cái gì. Mới sáng sớm hôm nay gọi điện thoại cho hắn thì cách cô cư xử cũng có chút không đúng lắm, Diệp Oản Oản nhìn lướt qua mọi người đang nhìn mình chằm chằm nói: “Mọi người cứ tiếp tục.” Nói xong, dùng muỗng múc một ít thức ăn, đưa tới bên miệng của Tư Dạ Hàn. Tư Dạ Hàn hơi ngẩn ra, con ngươi tối đen dùng một loại cảm xúc khó lường nhìn chằm chằm cô. Diệp Oản Oản vẫn duy trì tư thế đút cơm này, mặt không đổi sắc mà nhìn về phía Tư Dạ Hàn người đang có vẻ mặt phức tạp nhìn cô chằm chằm, mở miệng nói: “Em thấy trong thời gian một tiếng này từ đầu tới cuối anh cũng chỉ nói có tám câu, tổng cộng lại có bốn mươi bảy chữ, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, chung quy cũng sẽ không trễ nãi việc anh bàn bạc công việc đi.” Thấy Tư Dạ Hàn bất động, Diệp Oản Oản lại cầm muỗng thức ăn gần thêm một chút nữa, một kiểu nếu anh dám không ăn liền chết với cô. Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Oản Oản thoạt nhìn lộ vẻ tâm tình không tốt lắm, yên lặng rất lâu, rốt cuộc phối hợp mở miệng. Diệp Oản Oản từ lúc nãy sắc mặt vẫn rất khó coi lúc này mới hơi hòa hoãn một chút. Bên trong phòng làm việc những người khác nhìn thấy Boss nhà mình bên cạnh đồng ý cho mỹ nhân đút cơm, yên lặng không thôi… Ách… Là không chậm trễ sự việc… Nhưng vấn đề là bọn họ bị cái màn ân ái này làm cho mắt bọn họ sắp bị mù a! Vẫn một mực bình tĩnh như thường Tần Nhược Hi nhìn Diệp Oản Oản đang đút cơm cho Tư Dạ Hàn, vẻ mặt rốt cuộc trong nháy mắt có chấn động, ngay sau đó mở miệng nói: “Là tôi sơ sót, quên mất chuyện Tư tổng chưa kịp dùng cơm.” Lưu Ảnh hừ lạnh một tiếng, trong con ngươi tràn đầy vẻ khinh thường, chạy đến nơi này cố ý diễn cảnh này là muốn cho ai nhìn? Muốn tuyên thệ chủ quyền sao? Hứa Dịch nghe được Tần Nhược Hi nói lời này ánh mắt hắn giật giật. Nhược Hi tiểu thư lời nói này… Hình như là bởi vì cô sơ sót nên mới đưa đến chuyện Cửu gia chưa có dùng cơm thì phải? Nhưng trên thực tế, tình huống chính là, ông chủ nhà mình căn bản chính là một người cuồng công việc, một khi đã làm việc không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy, cho dù là Nhược Hi tiểu thư cũng thế mà thôi. Nhược Hi tiểu thư rất rõ ràng điều ông chủ hắn cấm kỵ cho nên cũng chưa bao giờ lắm miệng. Nhưng bây giờ, Diệp Oản Oản lại có thể trực tiếp tại lúc ông chủ nhà hắn bàn bạc chuyện quan trọng, cắt đứt đi vào, còn đút cơm cho ông chủ nữa, thật là…. Mà ông chủ nhà hắn dường như… Cũng không có bộc lộ tức giận “Uhm, mọi người tiếp tục đi!” Cho đến khi Hứa Dịch ra hiệu cho mọi người tiếp tục, mọi người mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng khôi phục tiết tấu, tiếp tục bắt đầu từng người từng người một báo cáo công việc của mình. Chẳng qua là, lúc này cũng đã có người không nhịn được nữa, thỉnh thoảng len lén ngẩng đầu nhìn về phía hai người. Ai cũng nói Cửu gia đối với người này sủng lên trời, bây giờ nhìn lại thì thấy một chút cũng phải là không giả a! Bọn họ chưa từng thấy qua vẻ mặt đó của Boss, bây giờ mới được chứng kiến một màn như thế. Vốn là bọn họ vẫn cảm thấy Boss cùng với Tần tiểu thư mới là một đôi, nhưng bây giờ suy nghĩ kĩ lại thì bọn họ thấy đây mới là tình trạng bình thường của những người đang yêu đi. Boss cùng Tần tiểu thư hoàn toàn chỉ có quan hệ công việc mà thôi… “Lần này cùng công ty Energy ở nước B đàm phán sắp xếp thời gian ở…” Tần Nhược Hi nói được nửa câu, nhìn thấy Diệp Oản Oản đút cho Tư Dạ Hàn một đũa rau cần, theo bản năng liền bật thốt lên mà nói: “Tư tổng ngài ấy không ăn rau cần.”
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
叶绾绾闻言有些意外地抬起头,司夜寒不吃芹菜吗? 角落里的流影冷嗤一声,“连主子的饮食习惯都不清楚……” “你不吃芹菜?”叶绾绾看向司夜寒问。 司夜寒看了她一眼,随即回答,“嗯。” “哦……” 果然还是秦若曦比较了解他,不过也是难怪,就算自己两世加起来,认识司夜寒的时间也没有她长。 叶绾绾把筷子收了回去,准备夹别的菜。 结果,她这边刚准备收手,筷子一空,司夜寒已经面不改色地将那筷子芹菜给咽了下去。 叶绾绾怔了怔,脸色莫名地朝着司夜寒看了一眼:“……” 不是说……不吃的吗? 流影幸灾乐祸的的表情瞬间僵在了脸上:“……” 许易则是默默掩面,他就知道会这样…… 重点不是什么菜,而是谁喂的。 见叶绾绾不动,司夜寒斜支着额头,投去问询的眼神,意思是……继续喂。 叶绾绾眨了眨眼睛,迟疑地又夹了一筷子芹菜过去。 司夜寒再次面不改色地吃了。 这下众人哪里还看不出来自家BOSS是是刻意给人家撑腰,甚至不惜驳了秦若曦的面子。 不过简单一个小细节,亲疏立现啊…… 屋内的众人下意识地朝着秦若曦看去,不过人家混到这个位置上也不是白混的,脸色倒是丝毫不变。 喂完饭之后,叶绾绾也不多待,立即便重新回到沙发那坐着了。 又过了半个小时,司夜寒总算是忙完了。 “结束了吗?”叶绾绾立即抬起头。 一旁的许易开口道,“九爷还要去总公司开个会。” 叶绾绾的脸色刷的一下又黑下来了,“这都什么时候了?怎么大晚上的还要开会?” 许易轻咳一声,“这个会议……比较重要。” 重要……又是重要…… 叶绾绾看向司夜寒问,“不能改天吗?” 秦若曦在一旁解释,“这次的会议确实很重要,不能拖,希望叶小姐可以理解司总。” 叶绾绾没有回秦若曦,只是死死盯着司夜寒。 司夜寒伸出手掌,在叶绾绾的脑袋上揉了一下,“你先回去。” 听到这一句,叶绾绾方才起就压抑的火气瞬间就飚起来了。 就知道工作工作,工作难道比他的命还重要吗? 自己的身体什么样子,他心里没点数? 叶绾绾看向许易,强撑着胸口起伏的怒气问,“从这里到公司多长时间?” 看两人这会儿的气氛似乎不太好,许易小心地回答,“大概一个多小时。” 叶绾绾立即道,“那我也去。” 司夜寒闻言,神情莫测地朝着女孩看去。 叶绾绾没好气地瞪他,“看我干吗?我不能去吗?” 司夜寒:“随你。” 上了车之后。 叶绾绾和司夜寒一起坐在后座上。 叶绾绾气得不轻,别着头独自坐在座位的另一头,生着闷气。 正在看笔记本电脑的司夜寒大概是终于察觉女朋友生气了,将膝上的电脑收起来,朝着叶绾绾看去。 大概是觉得她今天的情绪似乎格外暴躁,于是,开口问道:“你今天经期?” 叶绾绾顿时额头青筋暴跳:“……” 你特么才经期呢!!!
Diệp Oản Oản nghe vậy có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu lên nhìn Tư Dạ Hàn không ăn rau cần sao? Trong góc Lưu Ảnh cười lạnh một tiếng nói: “Ngay cả thói quen ăn uống của ông chủ cũng không biết…” “Anh không ăn rau cần sao?” Diệp Oản Oản nhìn về phía Tư Dạ Hàn hỏi. Tư Dạ Hàn nhìn cô một cái, ngay sau đó trả lời: “Ừm.” “Ồ…” Quả nhiên vẫn là Tần Nhược Hi hiểu khá rõ Tư Dạ Hàn, bất quá cũng là khó trách, coi như cộng lại cả hai đời thì thời gian nhận biết Tư Dạ Hàn của cô cũng không có dài. Diệp Oản Oản đem đũa rau thu về, chuẩn bị gắp một món ăn khác. Kết quả, cô bên này vừa mới chuẩn bị thu tay lại, đũa lại trống trơn, Tư Dạ Hàn mặt không đổi sắc đem rau cần ở trên đũa nuốt xuống. Diệp Oản Oản ngẩn ngừơi, sắc mặt không hiểu nhìn về phía Tư Dạ Hàn: “…” Không phải nói… Không ăn sao… Lưu Ảnh nhìn có chút hả hê vẻ mặt trong nháy mắt cứng lại: “…” Hứa Dịch yên lặng che mặt, hắn biết sẽ như vậy mà… Trọng điểm không phải là ăn món gì, mà là ai đút nha. Thấy Diệp Oản Oản bất động, Tư Dạ Hàn nghiêng người tay đặt lên trán, ánh mắt dò hỏi, ý là… Tiếp tục đút ăn. Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, chần chờ lại gắp một đũa rau cần nữa. Tư Dạ Hàn lần nữa mặt không đổi sắc mà nuốt vô bụng. Lần này mọi người có ai còn không nhìn ra Boss mình là cố ý cho người ta chỗ dựa nữa chứ, thậm chí không tiếc công chế nhạo làm mất mặt mũi của Tần Nhược Hi. Bất quá đó đơn giản chỉ là một chi tiết nhỏ thôi a. Trong phòng mọi người theo bản năng nhìn về phía Tần Nhược Hi, bất quá người ta lăn lộn đến vị trí này cũng không phải là chưa từng thấy những cảnh như vậy, sắc mặt ngược lại vẫn không thay đổi chút nào. Đút hết cơm xong, Diệp Oản Oản cũng không nhiều lời nữa, ngay lập tức lần nữa trở lại ghế sa lon ngồi đợi. Lại qua nửa giờ, Tư Dạ Hàn cuối cùng cũng làm xong việc rồi. “Kết thúc rồi à?” Diệp Oản Oản lập tức ngẩng đầu lên hỏi. Một bên Hứa Dịch mở miệng nói: “Cửu gia còn muốn đi đến tổng công ty để họp nữa.” Sắc mặt của Diệp Oản Oản lần nửa tối lại: “Đến lúc nào rồi, như thế nào ngay cả buổi tối còn muốn mở hội nghị?” Hứa Dịch ho nhẹ một tiếng: “Lần này hội nghị… Tương đối quan trọng.” Quan trọng…lại là quan trọng… Diệp Oản Oản nhìn về phía Tư Dạ Hàn hỏi: “Anh không thể thay đổi ngày được sao?” Tần Nhược Hi ở một bên giải thích: “Hội nghị lần này quả thật rất quan trọng, không thể trì hoãn, hy vọng Diệp tiểu thư có thể hiểu cho Tư tổng.” Diệp Oản Oản không có nhìn đến Tần Nhược Hi, vẫn chỉ nhìn chầm chầm Tư Dạ Hàn. Tư Dạ Hàn xòe bàn tay ra, ở trên đầu của Diệp Oản Oản xoa nhẹ một cái nói: “Em về trước đi.” Nghe được câu này, cơn tức Diệp Oản Oản mới vừa kiềm chế trong nháy mắt liền nổi dậy. Chỉ biết công tác công tác, công tác chẳng lẽ so với mạng của mình còn quan trọng hơn sao? Thân thể của mình như thế nào, trong lòng của anh không lẽ không biết? Diệp Oản Oản nhìn về phía Hứa Dịch, ngực phập phồng tức giận hỏi: “Từ nơi này đến công ty thời gian bao lâu?” Nhìn hai người vào lúc này bầu không khí dường như không tốt lắm, Hứa Dịch cẩn thận trả lời: “Đại khái hơn một tiếng.” Diệp Oản Oản lập tức nói: “Vậy tôi đây cũng muốn đi cùng.” Tư Dạ Hàn nghe vậy, vẻ mặt khó tin mà nhìn Oản Oản. Diệp Oản Oản tức giận trừng anh nói tiếp: “Xem ra em không thể đi sao?” Tư Dạ Hàn: “Tùy em.” Lên xe. Diệp Oản Oản cùng Tư Dạ Hàn ngồi chung ở trên ghế sau. Diệp Oản Oản tức giận cũng không nhẹ, không thèm nhìn người kia tự mình ngồi một góc, sinh khó chịu. Đang xem laptop Tư Dạ Hàn rốt cuộc cũng phát hiện ra bạn gái mình tức giận, liền đem máy vi tính trên đầu gối gấp lại, nhìn Diệp Oản Oản. Đại khái là cảm thấy tâm tình cô hôm nay dường như đặc biệt nóng nảy, vì vậy, mở miệng hỏi: “Hôm nay kỳ kinh nguyệt em đến sao?” Diệp Oản Oản nhất thời trên trán nổi lên gân xanh: “…” CMN anh mới tới kỳ kinh nguyệt đấy!!!
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
叶绾绾气得…… 没来大姨妈都要被他气出大姨妈来了! 算了算了,不跟他一般见识。 这家伙压根就不在人类范畴,他能知道女孩子经期会暴躁已经是非常不容易的事情了。 叶绾绾深吸一口气,让自己冷静下来,然后也不耽误时间了,板着脸一把扳过司夜寒的脑袋,按在了自己的腿上,“还有一个多小时,你睡一下。” 这家伙早上六点就出门了,到现在晚上十点,中间连饭都没吃,这么连续高强度的工作了整整十六个小时,就算是好好的身体也经不住这么玩的。 他真当自己不是人类了吗? 司夜寒枕着女孩柔软的双腿,清冷的面上闪过一抹类似意外和探究的情绪。 叶绾绾立即瞪他,“闭上眼睛,睡觉。” 应该是真的太累了,叶绾绾的话就跟是按下了某个开关一样,司夜寒眸底的探究之色还未来得及流淌,那双黑曜石般的眸子已经被阖上的眼睑遮挡…… 叶绾绾想到,很多小孩子都喜欢抱着心爱的玩具或者毛绒玩偶睡觉,一旦玩偶不在身边,就无法入眠。 自己对司夜寒而言的作用,可能就像是那只被孩子抱在怀中入眠的小熊玩偶一样? 前面正在开车的许易透过后视镜看到后座上的画面,面上一片复杂之色。 从早上那通电话询问主子的身体,到亲自跑过来几乎半强迫的喂饭,现在又趁着路途中这么短暂的一个多小时的时间让主子入睡休息…… 叶绾绾她这是……到底在打的什么主意? 总不会是……真的为了主子的身体吧? 车子平稳的行驶着,车内装饰都是以舒适为主,司夜寒很快便睡熟了。 叶绾绾从储物柜里拿出一条毯子给他盖上,随即试探着问许易,“未来这几天司夜寒有出差的安排吗?” 许易开口,“有的,下周末。” “去哪里?”叶绾绾立即问。 “B国,去谈一个重要的合约,今晚的会议就是在商议这个事情。”许易也不避讳叶绾绾,直接回道。 毕竟自家主子对叶绾绾的态度已经摆在了那里,他还有啥好瞒着的。 叶绾绾一听到“B国”“谈合约”几个字,心头陡然便是一凉。 与前世的发展一模一样,司夜寒竟然还是要去B国…… “一定要去吗?或者可不可以改期?必须司夜寒亲自去吗?”叶绾绾问。 许易神色为难道,“这……恐怕不行吧!这次的合作项目整个公司上下准备了三年多的时间,不可能不去,也没办法随便改期的,很早之前就已经约好了,而且也只能主子亲自过去……绾绾小姐下周是有什么事吗?” 叶绾绾沉着脸色,没有说话。 听许易的话音,这次的事情是非去不可了,而且因为很重要,还必须由司夜寒亲自过去。 她若莫名其妙的想要阻止,几乎是不可能的事情。 好端端的,凭什么不让他去? 说司夜寒这次会遇到危险差点死在B国?谁会信她? 难道……历史又要重演吗……
Diệp Oản Oản giận đến cạn lời không còn muốn nói nữa… Dù cô chưa có tới kinh nguyệt cũng bị anh làm cho kinh nguyệt đến mất thôi! Quên đi quên đi, cô không chấp nhặt với anh nữa. Cái tên này căn bản liền không ở phạm vi con người bình thường, anh có thể biết được chuyện con gái đến kỳ kinh nguyệt sẽ nóng nảy đã là chuyện vô cùng không dễ dàng rồi. Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, để cho mình tỉnh táo lại, sau đó cũng không muốn kéo dài thời gian, xụ mặt một cái kéo đầu của Tư Dạ Hàn, đè ở trên đùi của mình nói: “Còn hơn một tiếng nữa, anh ngủ một chút đi.” Cái người này buổi sáng sáu giờ đã ra khỏi cửa, đến bây giờ đã mười giờ tối, cơm cũng không ăn đúng bữa, nếu cứ liên tục với cường độ công tác cao suốt 16 giờ như vậy, coi như là thân thể thật tốt cũng không nhịn được chứ đừng nói đến tình trạng hiện tại của anh. Anh thật coi mình không phải là con người sao? Tư Dạ Hàn gối đầu trên hai chân mềm mại của cô, trên mặt đôi mắt trong trẻo lạnh lùng thoáng qua một tia ngoài ý muốn cùng cảm xúc muốn tìm tòi nghiên cứu. Diệp Oản Oản lập tức trừng anh: “Nhắm mắt lại, ngủ đi.” Chắc là thực sự quá mệt mỏi, lời nói của Diệp Oản Oản cũng giống như là một cái chốt nhấn xuống liền đóng lại vậy, ánh mắt của Tư Dạ Hàn muốn tìm tòi nghiên cứu còn chưa kịp nhìn ra điều gì, thì con ngươi đen kia đã bị mí mắt che chắn khép lại… Diệp Oản Oản nghĩ đến, rất nhiều đứa con nít đều thích ôm lấy đồ chơi mình yêu thích hoặc là búp bê đi ngủ, một khi búp bê không ở người bên, liền không có cách nào ngủ được. Chính bản thân mình lại có tác dụng đối với Tư Dạ Hàn, khả năng giống như là con búp bê được trẻ con ôm vào trong ngực khi đi ngủ đi. Phía trước Hứa Dịch đang lái xe xuyên qua kính chiếu hậu phía sau thấy được hình ảnh chỗ ngồi ghế sau, trên mặt một mảng phức tạp. Lúc sáng cuộc điện thoại kia gọi đến hỏi thăm thân thể của ông chủ, sau đó tự mình chạy tới gần như ép buộc đút cơm, hiện tại lại thừa dịp trên đường đi tận dụng thời gian ngắn ngủi chỉ hơn một giờ đồng hồ để cho ông chủ mình chìm vào giấc ngủ, nghỉ ngơi một chút… Diệp Oản Oản cô ấy đây là… Rốt cuộc có chủ ý gì đây? Dù thế nào cũng sẽ không phải… Thực sự vì thân thể của ông chủ đi chứ? Xe vững vàng chạy, bên trong xe đều rất thoải mái Tư Dạ Hàn rất nhanh liền ngủ say. Diệp Oản Oản theo tủ chứa đồ bên trong lấy ra một cái chăn đắp lên người Tư Dạ Hàn, ngay sau đó thử hỏi dò Hứa Dịch: “Mấy ngày nay Tư Dạ Hàn có sắp xếp muốn đi công tác sao?” Hứa Dịch mở miệng: “Có, cuối tuần sau.” “Đi nơi nào?” Diệp Oản Oản lập tức hỏi. “Nước B, nghe nói là có một hợp đồng quan trọng, hội nghị tối nay chính là muốn thảo luận chuyện này.” Hứa Dịch cũng không kiêng kị Diệp Oản Oản, trực tiếp trả lời. Dù sao thái độ ông chủ nhà mình đối với Diệp Oản Oản đã bày ở chỗ đó, hắn còn muốn lừa gạt cùng che giấu cái gì nữa chứ. Diệp Oản Oản vừa nghe đến mấy chữ “Nước B” “Bàn hợp đồng”, trong lòng đột nhiên chợt lạnh. Sự kiện cùng kiếp trước phát triển giống nhau như đúc, Tư Dạ Hàn lại còn là phải đi nước B… “Nhất định phải đi sao? Có thể đổi ngày hay không? Nhất định phải là Tư Dạ Hàn tự mình đi sao?” Diệp Oản Oản hỏi. Hứa Dịch thần sắc khổ sở nói: “Chuyện này… Sợ rằng không đi không được! Lần hợp tác hạng mục này toàn bộ công ty đều đã chuẩn bị thời gian hơn ba năm, không có khả năng không đi, cũng không có biện pháp tùy ý đổi ngày, thời gian trước đây đã hẹn xong lịch rồi, hơn nữa cũng chỉ có thể để ông chủ tự mình đi mà thôi. Oản Oản tiểu thư cuối tuần có chuyện gì sao?” Diệp Oản Oản trầm sắc mặt, không nói gì. Nghe lời nói của Hứa Dịch, chuyện lần này là không đi không thể rồi, hơn nữa bởi vì rất quan trọng, còn nhất định phải do Tư Dạ Hàn tự mình đi nữa. Nếu như cô không giải thích được nguyên nhân thì muốn ngăn cản chyện này cơ hồ là chuyện không thể nào. Đang êm đang đẹp, dựa vào cái gì để không cho anh ấy đi đây? Nếu cô nói Tư Dạ Hàn lần này sẽ gặp phải nguy hiểm thiếu chút nữa chết ở nước B ai sẽ tin cô? Chẳng lẽ… Lịch sử lại phải tái diễn à…
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
到了公司门口,叶绾绾将司夜寒叫醒。 “你继续开你的会吧,我回去了。” “让许易送你。”估计是睡了一会儿精神好了不少,司夜寒的语气似乎比平日里要温和。 然而叶绾绾的心情没有丝毫好转,郁结地盯着某工作狂,然后一声不吭的转身走了。 真是皇帝不急急死太监! 万景名苑。 回去之后,叶绾绾便开始发愁,要怎么阻止司夜寒去送死。 可惜,想了半天也没想出什么好法子。 她又不是秦若曦,说出来的话完全没有重量。 算了,船到桥头自然直,这几天她多吹吹耳边风,实行不行的话还有美人计…… 叶绾绾叹了口气,换回了男装,然后给洛辰发了一条短信:【五分钟之内,到我房里来。】 先搞定这边再说,再拖下去那孩子还不知道又要自己闷着怎么胡思乱想。 叶绾绾一边等一边看着手机上的时间。 大概是因为这次她短信里的语气比较强硬,这次洛辰没敢再无视她,几乎是正好踩着五分钟这个点的时候,敲门声响了起来。 叶绾绾:“请进。” 门她只是虚掩着。 一阵脚步声响起,洛辰缓缓推门走了进来。 洛辰好像是刚洗完澡,头发还有些湿漉漉的,衣服穿得也很匆忙,一只脚的鞋带系得很凌乱,看上去更让人忍不住心软了。 值得一提的是……这大夏天的,洛辰穿了件颇厚的外套,整个人包裹得严严实实…… 叶绾绾扫了眼他这一身,嘴角略抽搐了一下,这孩子,以为自己叫他过来要做什么? “坐。”叶绾绾目光落在自己身旁的沙发上,开口示意道。 洛辰顿了顿,半晌才迈着脚步朝她走过去,不过没有在她旁边的位置坐下,而是坐在了沙发的另一头。 叶绾绾身上穿着休闲装和拖鞋,姿态慵懒惬意,见状眉头明显不满的蹙了蹙,“坐这么远做什么?” 洛辰抿了抿唇,往她那边挪了一点点。 真的只是一点点,大概一只手掌的距离…… 叶绾绾今天的心情本来就不好,此刻耐心已经告罄,直接站起身朝着洛辰的方向走去。 在叶绾绾起身的瞬间,洛辰明显整个人都紧绷成了一张弓,手指紧紧捏成了拳头。 在她几乎要走到他跟前的时候,洛辰终于坐不住了,如同弹簧一般刷得站起身。 然而,还来不及动,就已经被叶绾绾按住肩膀,用力压了回去。 叶绾绾保持着将人压在沙发背上的姿势,双眸微眯,居高临下的看着他,眸光一片冷冽,“跑什么?” 洛辰的目光完全不知道该往哪里看,似乎下一秒就要夺门而出,但却又因为某种原因强自忍耐着…… 叶绾绾盯着他,一字一顿地开口,“接下来我要说的话,听清楚。” “第一,我并不是GAY。” “第二,无论我的性取向是什么,我对潜规则手下艺人这种事情没有兴趣。” “第三,除非我喝了酒,记得离我远一点,其他时候,参照第二条。”
Đến cửa công ty, Diệp Oản Oản đánh thức Tư Dạ Hàn dậy. “Anh cứ tiếp tục công việc của mình đi, em sẽ tự mình đi về.” “Để cho Hứa Dịch đưa em về.” Đoán chừng ngủ một chút làm cho tinh thần Tư Dạ Hàn khá hơn nhiều nên giọng nói của Tư Dạ Hàn lúc này dường như so với ngày thường ôn hòa hơn nhiều. Nhưng tâm tình của Diệp Oản Oản không có chút chuyển biến tốt nào cả, vẫn bị tích tụ ứ đọng nhìn chằm chằm một người nào đó đang làm việc đến điên cuồng, sau đó không nói tiếng nào xoay người bước đi. Thật là hoàng đế không gấp thái giám đã vội gần chết! Vạn Cảnh Danh Uyển. Sau khi trở về, Diệp Oản Oản liền bắt đầu rầu rỉ, cô phải làm sao để có thể ngăn cản được việc Tư Dạ Hàn tự mình đi chịu chết như vậy được đây. Đáng tiếc, suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra phương pháp tốt nào cả. Cô cũng không phải là Tần Nhược Hi, lời nói ra hoàn toàn không có trọng lượng. Thôi cứ để như vậy đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, mấy ngày nay cô thổi nhiều gió bên tai anh như vậy rồi, lời nói không được thì cô còn có chiêu mỹ nhân kế mà. Diệp Oản Oản thở dài, đổi lại nam trang, sau đó gửi cho Lạc Thần một tin nhắn trong đó ghi: [ Trong vòng năm phút, đến trong phòng tôi ngay. ] Trước tiên phải giải quyết người này đã rồi nói tiếp, càng kéo dài thời gian hơn nữa đứa bé kia còn không biết lại muốn tự mình buồn bực suy nghĩ lung tung đến cỡ nào nữa mất. Diệp Oản Oản một bên chờ một bên vừa nhìn thời gian trên điện thoại di động. Đại khái lần này khi cô nhắn tin tương đối mạnh mẽ cứng rắn, cho nên lúc này Lạc Thần không dám lần nữa không đến gặp cô, gần như là vừa vặn đúng năm phút sau, tiếng gõ cửa vang lên. Diệp Oản Oản: “Mời vào.” Cánh cửa của cô chẳng qua chỉ là khép hờ. Một loạt tiếng bước chân vang lên, Lạc Thần chậm rãi đẩy cửa đi vào. Lạc Thần hình như là mới vừa tắm xong, tóc còn có chút ướt nhẹp, quần áo mặc cũng rất vội vàng, chân đi một đôi giày xốc xếch, nhìn qua càng khiến người ta không nhịn được mà mềm lòng. Đáng nhắc tới chính là… Bây giờ là mùa hè nóng bức nhưng Lạc Thần lại mặc một cái áo khoác khá dầy, cả người được bao bọc lại chặt chẽ… Diệp Oản Oản quét mắt nhìn hắn một cái, khóe miệng hơi co quắp, đứa nhỏ này, cho là mình gọi hắn qua đây muốn làm cái gì đó? “Ngồi.” Diệp Oản Oản ánh mắt đừng ở trên ghế sa lon bên cạnh mình, mở miệng tỏ ý nói. Lạc Thần dừng lại một chút, hồi lâu mới đi từng bước từng bước chân một đi về phía cô, bất quá không có ngồi xuống chỗ bên cạnh cô, mà là ngồi ở một chiếc ghế sa lon khác. Trên người Diệp Oản Oản ăn mặc quần áo thường và đi dép lê, dáng vẻ lười biếng thích ý, thấy vậy chân mày rõ ràng bất mãn cau có lại: “Ngồi xa như vậy làm cái gì chứ?” Lạc Thần mấp máy môi, dời một chút nhỏ về phía cô. Thật sự chỉ di chuyển một chút xíu thôi, ước chừng khoảng cách là một bàn tay… Diệp Oản Oản hôm nay tâm tình vốn là không được tốt, giờ phút này kiên nhẫn đã hết, trực tiếp đứng lên đi về phía của Lạc Thần. Trong nháy mắt khi Diệp Oản Oản đứng dậy, rõ ràng cả người Lạc Thần đều căng thành một cây cung, ngón tay thật nắm chặt tạo thành quả đấm. Lúc Oản Oản muốn đi tới bên cạnh hắn, Lạc Thần rốt cuộc ngồi không yên nữa, giống như lò xo bật dậy đứng lên. Nhưng mà, còn chưa có kịp động đã bị Diệp Oản Oản đè bả vai lại, dùng sức đè ép trở về. Diệp Oản Oản duy trì tư thế đem người đè ở trên ghế sa lon, hai con ngươi híp lại, từ trên cao nhìn xuống nhìn lấy hắn, ánh mắt một mảnh lạnh lùng nói: “Chạy cái gì chứ, tôi có ăn thịt anh đâu?” Ánh mắt của Lạc Thần hoàn toàn không biết nên nhìn về nơi nào, dường như một giây kế tiếp liền muốn tông cửa chạy ra, nhưng cũng bởi vì nguyên nhân nào đó mà cố kềm chế… Diệp Oản Oản theo dõi phản ứng của hắn, từng chữ từng chữ mà mở miệng, “Kế tiếp tôi có lời muốn nói, anh nghe cho rõ đây.” “Thứ nhất, tôi không phải là GAY.” “Thứ hai, vô luận xu hướng giới tính của tôi là cái gì thì việc sử dụng quy tắc ngầm đối với nghệ sĩ dưới quyền, loại chuyện này thật sự tôi không có hứng thú.” “Thứ ba, trừ phi tôi uống rượu nhớ cách xa tôi một chút, thời điểm khác, anh cứ theo điều thứ hai mà làm.”
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
叶绾绾目光紧锁着他,阻止他逃避自己的视线,“听明白了吗?” 洛辰原本正在消化她的第三句话是什么意思,闻言下意识地点了点头。 叶绾绾不满,“说话。” 洛辰急忙开口:“明白了!” 叶绾绾的神色这才稍稍缓和了几分,“我若真想对你做什么,早就动手了,何必等到现在?我看中的,是你真正的价值。 我知道不少经纪人跟拉皮条的差不多,不仅自己潜规则手下艺人,还让手下艺人出去陪酒甚至陪睡。 因为这种风气在圈内的盛行,想认真演戏和走正道的艺人在别人眼中反而成了傻逼。 不过我可以保证,不会强迫你做那些事情,所有的事情有我,你只需要做好一件事情,那就是演好戏! 但,前提是,你值得我花费这么大的精力!” 听到这里,洛辰的神色已经缓和了不少,并且一点点坚定,“我会努力。” 叶绾绾坐回沙发上,定定地看着他,“不是努力,而是背水一战,这是你唯一一次翻身的机会。 你也清楚,周文彬一直在盯着我们,这次我们之所以会成功,完全是因为占据了先机,天时地利,大势所趋,他想阻止也有心无力。 如果这次失败了,那么所有的一切前功尽弃,你可能一辈子都没有第二次这么好的机会!” “我知道了。” “知道就好,回去早点休息吧,剧本明天再聊。” “嗯。” …… 司家老宅。 老太太看着棕色纸袋内的一堆资料,手指颤抖得越来越剧烈,“这……这简直……” 老太太的身旁坐着一位穿着得体的名媛,见状担忧不已地开口道,“奶奶,您千万别太激动了!我之前一直不敢将这些东西给您看,就是怕您气坏了身子!” 老太太看着纸袋内那叠有关叶绾绾的资料,满脸的无法置信,更多的则是震怒,“这些都是真的?” 名媛忙开口道,“千真万确!奶奶您若是不相信的话,可以自己去查证的! 奶奶,您别怪我多管闲事,之前我听圈子里的姐妹说了一些有关这位叶小姐不好的事情,本来我是不相信的,毕竟九哥看人的眼光我还是相信的,但对方说得有鼻子有眼,我实在是担心九哥,于是便擅自去查了一下,这不查不知道,一查之下,哪里知道竟然查到了这么多不可思议的事情…… 这位叶小姐不仅吸毒,而且还滥交,跟九哥一起交往的时候同时还在倒贴追别的男人……这……这简直是…… 咱们九哥那么优秀的人,怎么能跟这种下作的女人交往?” 名媛的语气满是愤慨。 老太太闭了闭眼睛,半晌后,终于强自压下了眸内所有的情绪,“行了,我知道了,你回去吧!” 名媛眉头微蹙,“奶奶,那这个叶小姐,您打算怎么办?听说九哥被这个女人迷得神魂颠倒,现在能劝动九哥的人,恐怕只有您了!” 老太太目光凌厉地看向对方,“我自有分寸。沁渝,你记得管住自己的嘴,这件事情,不许让任何人知道。”
Ánh mắt Diệp Oản Oản khóa chặt vào Lạc Thần, cản trở hắn trốn tránh tầm mắt của mình nói: “Anh đã nghe rõ chưa?” Lạc Thần đang tiêu hóa câu nói thứ ba của Diệp Bạch là có ý gì, nghe vậy theo bản năng gật gật đầu. Diệp Oản Oản bất mãn nói: “Mở miệng nói chuyện cho tôi.” Lạc Thần gấp gáp vội vàng mở miệng nói: “Tôi hiểu rồi!” Vẻ mặt Diệp Oản Oản lúc này mới thoáng hòa hoãn mấy phần: “Nếu thật sự tôi muốn làm cái gì với anh thì đã sớm động thủ rồi, cần gì phải chờ cho tới bây giờ chứ? Cái tôi nhìn trúng là giá trị thực sự của anh kìa. Tôi biết không thiếu người làm người đại diện ra cũng làm thêm chút chuyện như dẫn mối làm những chuyện không sạch sẽ, bọn họ nếu chỉ sử dụng quy tắc ngầm với nghệ sĩ của mình là một chuyện, nhưng có người còn muốn nghệ sĩ mình đi ra ngoài bồi rượu thậm chí bồi ngủ với người khác nữa. Bởi vì loại chuyện này trong giới giải trí phổ biến xưa nay, nên những người nghệ sĩ nghĩ muốn nghiêm túc diễn xuất cùng trở thành nghệ sĩ chính đạo ở trong mắt người khác ngược lại lại trở thành kẻ ngu ngốc. Bất quá tôi có thể bảo đảm, tôi sẽ không cưỡng ép anh làm những chuyện kia, tất cả mọi chuyện đã có tôi lo liệu, anh chỉ cần làm cho tốt một chuyện, đó chính là đóng phim mà thôi! Nhưng, điều kiện tiên quyết chính là anh có thật sự đáng giá để tôi tiêu tốn tinh lực nhiều như vậy hay không thôi?!” Nghe đến đó, thần sắc của Lạc Thần đã hòa hoãn không ít, hơn nữa có thêm kiên quyết đáp lời: “Tôi sẽ cố gắng.” Diệp Oản Oản ngồi trở lại trên ghế sa lon, yên lặng nhìn hắn nói: “Không phải là cố gắng, mà là phải chiến đấu đến cùng, đây chỉ là cơ hội duy nhất một lần để trở mình thôi. Anh cũng biết, Chu Văn Bân vẫn đang ngó chừng chúng ta, lần này chúng ta sở dĩ sẽ thành công, hoàn toàn là bởi vì chiếm cứ được tiên cơ, thiên thời địa lợi nhân hòa, mọi chuyện đang tự phát triển theo chiều hướng tích cực, ông ta muốn ngăn cản cũng hữu tâm vô lực. Nếu như chỉ cần thất bại lần này thì hết thảy tất cả đều thành công dã tràng, khả năng cả đời anh cũng không có cơ hội tốt lần thứ hai như vậy nữa đâu!” “Tôi biết rồi.” “Biết là tốt rồi, trở về sớm nghỉ ngơi một chút đi, kịch bản ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.” “Ừm.” Tư gia. Lão thái thái nhìn một đống tài liệu bên trong túi giấy màu nâu, ngón tay run rẩy càng ngày càng kịch liệt: “Chuyện này… Đây quả thực…” Bên cạnh của lão thái thái có một vị tiểu thư ăn mặc đẹp đẽ, thấy vậy lo âu không dứt mà mở miệng nói: “Bà nội, người ngàn vạn lần chớ quá kích động! Trước kia cháu một mực không dám đem những thứ này cho người xem, chính là sợ bà bị chọc giận ảnh hưởng không tốt đến thân thể mình a!” Lão thái thái nhìn những tài liệu trong túi giấy kia đều có liên quan đến Diệp Oản Oản, khuôn mặt không cách nào tin tưởng được, nhưng nhiều hơn chính là sự tức giận: “Những thứ này đều là thực sự sao?” Vị tiểu thư kia vội mở miệng nói: “Chính xác trăm phần trăm! Bà nội sao người lại không tin chứ, người có thể chính mình đi kiểm tra mà! Bà nội, bà cũng đừng trách cháu xen vào việc của người khác, trước kia cháu đã nghe mấy người chị em của cháu nói một chút chuyện có liên quan đền vị Diệp tiểu thư này, mà mấy chuyện đó lại không tốt lắm, vốn là cháu không tin, dù sao ánh mắt nhìn người của Cửu ca vẫn luôn được cháu tin tưởng a, nhưng đối phương nói có sách mách có chứng, cháu thật sự là vì lo lắng cho Cửu ca, vì vậy liền tự tiện đi thăm dò một chút. Chuyện này nếu không tra không biết, tra được liền biết có nhiều chuyện khó mà tin nổi… Vị Diệp tiểu thư này không chỉ chơi ma túy, hơn nữa còn quan hệ với nhiều người, thời gian quen với Cửu ca đồng thời còn theo đuổi một người đàn ông khác… Chuyện này… Đây quả thực là… Cửu ca của chúng ta là người ưu tú như vậy, làm sao có thể cùng loại con gái bỉ ổi này qua lại được.” Trong giọng nói của vị tiểu thư kia tràn đầy căm giận. Lão thái thái nhắm mắt một cái, một hồi lâu sau, rốt cuộc cố gắng đè nén tất cả tâm tình trong mắt xuống đáp: “Được rồi, bà biết rồi, cháu nên trở về đi thôi!” Vị tiểu thư kia hơi nhíu mày nói tiếp: “Bà nội, Diệp tiểu thư kia, bà định xử lý như thế nào? Cháu nghe nói Cửu ca bị người phụ nữ này mê hoặc làm cho thần hồn điên đảo, bây giờ người có thể khuyên Cửu ca sợ rằng chỉ có bà thôi!” Lão thái thái ánh mắt sắc bén nhìn về phía đối phương: “Bà tự có chừng mực. Thấm Du, cháu nhớ quản kĩ miệng của mình, chuyện này, không được để cho bất kì kẻ nào biết.”
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
“奶奶,沁渝明白的,毕竟家丑不可外扬。” 名媛本还想多说,但怕过犹不及,于是这才乖巧地与老太太道别后离开了。 名媛走后,老太太的面上已经恢复了一惯的沉稳之色,“老钟,你安排人去查查。” 她了解自家孙子绝对不是胡来的人,所以从没过问过叶绾绾的身份和过去,即使知晓她的家世与司家相差悬殊,也想着,只要孙子喜欢,她这把老骨头拼死也会支持他的决定。 前提是,这个女人必须是真心对待阿九! 她不会轻易相信一个外人的话,但空穴不来风,她既然知道了,便不能坐视不管。 “是。”老管家应声。 夜,渐深。 老太太一夜未眠。 直到第二天早上,管家用最快的速度将查到的资料摆在了她的跟前。 “老夫人,我已经派人查过了,沁渝小姐所给的资料里所说的那种毒品,一旦沾染,是会终身成瘾的,而叶小姐这两年一直居住在锦园,据锦园的私人医生所说,曾给叶小姐做过全身检查,叶小姐的身体一切正常,完全没有注射过毒品的迹象,想来应该是谣传。” 老夫人神色稍缓,示意他继续说。 于是,钟管家继续开口道,“至于滥交,也完全没有证据,叶小姐的交际圈子很单纯,只是……” “只是什么?” “只是叶小姐在认识九少爷之前有一个未婚夫这个是真的,不过倒也不能说是叶小姐背叛九爷,因为和九少爷在一起的时候,叶小姐似乎并非情愿的……” 对于这个结果,老太太明显有些意外,毕竟还没有不喜欢她孙子的女人。 “那她之前和阿九之间现出的恩爱又是怎么回事?” “这……毕竟人都是有感情的……或许是相处之中两人渐生情愫……”钟管家斟酌了一下措辞后开口。 老太太深吸一口气,眉宇之间满是疲惫之色,“我对她没有任何要求,也不管他们俩到底是怎么认识的,既然现在已经在一起了,我只求她是真心待阿九。” 钟管家安慰道,“自从九少爷恋爱之后,确实在往好的方向发展了,那位叶小姐瞧着也不像是心思叵测之人。 今日我还听许特助说,叶小姐特意赶去公司催促九少爷吃饭,您也知道,九少爷工作起来就什么都顾不上,可那叶小姐倒也是个有办法的,硬是亲自喂九少爷也非让他吃了饭,路上那点时间也陪着九少爷。 所以说,儿孙自有儿孙福,九少爷有祖宗庇佑,老夫人还是放宽心。” 老太太神色稍缓,长长地舒了口气,“但愿如此。” …… 这一周里,叶绾绾密切关注司夜寒的一切行踪和动向,盯着司夜寒的一日三餐和休息情况。 很快时间一晃而过,明天就是司夜寒要去出差的日子。 这几天她一直都没能找到合适的时机和理由阻止他。 她仔细想过了,在无关紧要的事情上,司夜寒可以纵容她,但这么大的事情,不可能任由她胡闹。 枕边风和美人计都不太可能有效,所以大概就只剩下……苦肉计…… 叶绾绾愁得不行,没办法,最后只能咬了咬牙,从冰箱里把自己一早就准备好的几抽屉冰块给搬了出来,全部倒进了浴缸里……
“Bà nội, Thấm Du biết rõ điều này mà, dù sao chuyện xấu trong nhà cũng không thể truyền ra ngoài.” Vị tiểu thư kia vốn còn muốn nói nhiều hơn nữa, nhưng sợ nhiều quá hóa dở, vì vậy lúc này mới khéo léo cùng lão thái thái nói lời từ biệt sau đó rời đi. Sau khi người đi khỏi, trên mặt của lão thái thái đã khôi phục lại vẻ trầm ổn vốn có lên tiếng nói: “Lão Chung, ông sắp xếp người đi điều tra một chút.” Bà hiểu rõ cháu trai nhà mình tuyệt đối không phải là người dùng đồ mà người khác đưa tới, cho nên bà cũng chưa từng hỏi qua thân phận của Diệp Oản Oản, cho dù biết được gia thế của Oản Oản cùng với Tư gia chênh lệch khá xa, nhưng chỉ cần cháu trai mình thích thì bà già như bà đây liều chết cũng sẽ ủng hộ quyết định của cháu mình. Nhưng điều kiện tiên quyết chính là cô gái này phải đối xử thật lòng với A Cửu nhà bà! Bà sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kì một người ngoài nào, nhưng nếu không có chuyện xấu gì thì sẽ không có người nhắc đến, nếu bà đã biết có một vài chuyện như vậy rồi thì không thể ngồi yên được nữa. “Vâng.” Lão quản gia lên tiếng đáp lại. Đêm, dần dần tối hơn. Lão thái thái một đêm vẫn chưa ngủ. Cho đến sáng ngày thứ hai, quản gia dùng tốc độ nhanh nhất đem tài liệu tra ra được bày ở trước mặt của bà. “Lão phu nhân, tôi đã phái người đi điều tra, trong tư liệu Thấm Du tiểu thư đưa cho có nói tới một loại ma túy, mà loại này một khi dính sẽ suốt đời thành kẻ nghiện, Diệp tiểu thư hai năm qua vẫn một mực cư ngụ ở Cẩm Viên, theo lời bác sĩ tư nhân ở Cẩm Viên từng nói, hắn đã từng làm qua kiểm tra tổng quát cho Diệp tiểu thư, thân thể của Diệp tiểu thư hết thảy đều bình thường, hoàn toàn không có dấu hiệu sử dụng qua ma túy, có lẽ đó chỉ là tin đồn mà thôi.” Vẻ mặt Lão phu nhân hơi hòa hoãn lại, ra hiệu cho ông tiếp tục nói. Vì vậy, Chung quản gia tiếp tục mở miệng nói: “Về phần có quan hệ với nhiều người, cũng hoàn toàn không có chứng cớ nào cả, quan hệ xã giao của Diệp tiểu thư rất đơn thuần, chẳng qua là…” “Chỉ là cái gì?” “Chẳng qua là Diệp tiểu thư trước khi quen biết Cửu thiếu gia đã có một vị hôn phu điều này là sự thật, bất quá cũng không thể nói là Diệp tiểu thư phản bội Cửu gia, bởi vì thời điểm cô ấy ở cùng với Cửu thiếu gia, Diệp tiểu thư giống như cũng không phải là quá nguyện ý…” Đối với cái kết quả này, Lão thái thái rõ ràng có chút ngoài ý muốn, bây giờ còn có người không thích cháu trai của bà sao. “Cô bé đó trước kia cùng A Cửu biểu hiện tình cảm ân ái trước mặt ta là có chuyện gì vậy?” “Chuyện này… Dù sao con người cũng đều có cảm tình… Có lẽ là trong khi ở chung hai người dần dần nảy sinh tình cảm…” Chung quản gia cân nhắc một chút chọn lời sau đó mở miệng nói. Lão thái thái hít sâu một hơi, trên trán hiện đầy vẻ mệt mỏi nói: “Ta đối với cô bé đó cũng không có bất kỳ yêu cầu lớn gì cả, cũng không để ý hai người bọn họ rốt cuộc trong tình cảnh thế nào mà nhận thức nhau, nhưng nếu hiện tại đã ở cùng một chỗ, ta chỉ mong là cô bé đó thật tâm với A Cửu mà thôi.” Chung quản gia an ủi: “Từ sau khi Cửu thiếu gia yêu đương, mọi chuyện đúng là phát triển theo hướng tốt, vị Diệp tiểu thư kia nhìn cũng không giống như là người có tâm tư không thể dò xét được. Hôm nay tôi còn nghe trợ lý Hứa nói, Diệp tiểu thư cố ý chạy tới công ty thúc giục Cửu thiếu gia ăn cơm, lão phu nhân cũng biết đấy, khi làm việc Cửu thiếu gia đều không để ý đến bất kì điều gì, cũng chỉ có Diệp tiểu thư là có biện pháp, dám tự mình uy hiếp rồi đút cho Cửu thiếu gia ăn, trên đường về cũng đi theo bên người Cửu thiếu gia để cho ngài ấy được ngủ một giấc. Cho nên điều mà tôi muốn nói là con cháu tự có phúc của con cháu, Cửu thiếu gia có tổ tông che chở, lão phu nhân vẫn là nên buông lỏng tinh thần của mình đi.” Thần sắc của lão thái thái hơi thả lỏng hơn, thở phào thật dài một cái nói: “Chỉ hy vọng như thế.” Trong một tuần này, Diệp Oản Oản vẫn luôn chăm chú để ý tới tất cả hành tung đi lại của Tư Dạ Hàn cũng như theo dõi kĩ càng chuyện một ngày ba bữa cùng nghỉ ngơi của Tư Dạ Hàn. Rất nhanh thời gian thoáng một cái đã qua, ngày mai sẽ là thời gian Tư Dạ Hàn phải đi công tác. Mấy ngày nay cô một mực đều không thể tìm được thời cơ thích hợp cùng lý do để ngăn cản chuyến công tác này của Tư Dạ Hàn. Cô cũng đã cẩn thận nghĩ qua, nếu là chuyện không quan trọng, Tư Dạ Hàn còn có thể dung túng cô, nhưng chuyện lớn như vậy không có khả năng mặc cho cô quậy phá muốn làm gì thì làm. Thổi gió bên gối và mỹ nhân kế đều không có khả năng có hiệu quả cao, cho nên hiện tại cũng chỉ còn lại có cách dùng… Khổ nhục kế mà thôi… Diệp Oản Oản buồn rầu, không có nghĩ ra cách nào, cuối cùng chỉ có thể cắn chặt răng, từ bên trong tủ lạnh đem mấy tảng đá mà mình đã sớm chuẩn bị xong lấy ra, toàn bộ bỏ vào trong bồn tắm…
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
叶绾绾泡了好半天的冰水澡,冻得直哆嗦才爬了出来。 重生以来还没受过这种罪,也是拼了…… 回到客厅后,叶绾绾将自己这几天准备的东西全都收拾好,塞进了一个巨大的行李箱里,然后拖着一起回到了锦园。 打车到达锦园的时候已经是深夜。 叶绾绾将手里的箱子交给佣人抬到楼上,随后问,“九爷回来了吗?” “回绾绾小姐,还没有。”佣人回答。 叶绾绾闻言,顿时眉头紧蹙。 为了这个项目,司夜寒几乎有整整三年的时间都是连续高强度的工作,最近这段时间,因为是关键时刻,更是每天都要加班,连三个小时的睡眠都保证不了。 这还是叶绾绾紧盯着他,见缝插针逼他小睡一会儿的结果。 明知道他的身体,明知道他继续这么下去身体会恶化成什么样子,却没法阻止…… 叶绾绾躺在床上,等到凌晨司夜寒都没有回来。 醒来的时候已经是第二天早上,身旁还残余着熟悉的清冷气息。 看着窗外亮起的天色,叶绾绾瞬间清醒,一个箭步爬起来朝着楼下跑去。 远远看到门口停着好几辆车子,一辆是司夜寒的主驾,其他是保镖。 司夜寒正和锦园的佣人交代着什么,说完便朝着门外走去。 许易小跑在前,拉开了后座的车门,流影等人也陆续准备上车。 眼见着司夜寒就要走人,叶绾绾的瞳孔骤然紧缩,以最快的速度飞奔着追了上去…… 就在司夜寒要迈步上车的瞬间,身后突然被一股冲击力猛得撞了上来。 下一秒,便被一团馨香的柔软死死搂住了腰身。 司夜寒先是怔忪了一秒,随即缓缓转过身。 接着便看到,叶绾绾头发乱糟糟的,身上穿着睡衣,脚上只有一只拖鞋,气喘吁吁,满脸焦急地神色—— “你不许走!” 司夜寒看着女孩光着的一只脚,眉头紧蹙,“鞋子呢?” 这都什么时候了,还管什么鞋子! 叶绾绾喘息着,一边死死抓着司夜寒的手,一边焦急地重复,“不要走!不要去出差!不要去B国!” 一时之间,许易、流影、众保镖等所有人的视线都落在了叶绾绾的身上。 锦园的佣人见状匆匆帮叶绾绾把跑掉了的一只拖鞋捡了回来。 司夜寒正要帮她穿上,叶绾绾暴躁的一脚把另一只拖鞋也给踹掉了,“别管鞋子了!我说的话你听到了没有?不要去B国!” 这段时间叶绾绾的情绪一直都起伏不定,暴躁易怒,司夜寒倒是也习惯了,只当她又在闹脾气,开口道,“我一周后就回来。” 叶绾绾气得不行,回来个屁,回来是回来了,可等你回来的时候小命都快没了! 叶绾绾哭唧唧地粘过去,“不许走不许走,我身体不舒服,难受死了,你要丢下我一个人吗?” 司夜寒眉头微蹙,“哪里不舒服?” 叶绾绾立即开口道:“我头晕眼花四肢无力呼吸都困难,肯定是发烧了……”
Diệp Oản Oản ngâm nước đá thật lâu, lạnh đến độ run lẩy bẩy mới bò ra. Từ khi trọng sinh tới nay cô chưa có chịu qua loại tra tấn như thế này lần nào, bây giờ cô cũng thật là liều mạng khi làm điều này mà. Sau đó khi trở lại phòng khách, Diệp Oản Oản đem đồ đạc mà mình mấy ngày nay đã chuẩn bị xong toàn bộ thu dọn lại hết, sau đó nhét vào trong một chiếc vali hành lý to, lôi kéo trở về Cẩm Viên. Khi cô đón xe đến Cẩm Viên thì đã là đêm khuya. Diệp Oản Oản đưa vali trong tay giao cho người giúp việc mang lên trên lầu, sau đó hỏi: “Cửu gia trở về chưa?” “Dạ Oản Oản tiểu thư, còn chưa có.” Người giúp việc trả lời. Diệp Oản Oản nghe vậy, nhất thời chân mày nhíu chặt. Vì hạng mục này, trong suốt thời gian ba năm Tư Dạ Hàn cơ hồ đều liên tục làm việc với cường độ cao, khoảng thời gian gần đây, càng bởi vì gần thời điểm mấu chốt, cho nên mỗi ngày đều phải làm thêm, giờ giấc ngủ nghĩ cũng đều không được bảo đảm. Chẳng qua Diệp Oản Oản vẫn nhìn chằm chằm anh, tận dụng mọi thứ cũng như mọi cơ hội mới có thể trói buộc được anh theo ý cô một chút mà thôi. Cô biết rõ thân thể của Tư Dạ Hàn, biết rõ nếu anh vẫn tiếp tục như vậy thì thân thể sẽ chuyển biến xấu hơn, nhưng cô lại không có cách nào ngăn cản lại được… Diệp Oản Oản nằm ở trên giường, chờ đến rạng sáng Tư Dạ Hàn cũng chưa có trở về. Lúc tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau, bên người cô vẫn còn sót lại khí tức thanh lãnh quen thuộc. Nhìn ngoài cửa sổ trời đã sáng lên, Diệp Oản Oản trong nháy mắt thanh tỉnh, ngồi dậy bước một bước dài chạy xuống dưới lầu. Xa xa nhìn thấy ngoài cửa đã đậu mấy chiếc xe, một chiếc là chở Tư Dạ Hàn, mấy chiếc khác là đi theo bảo vệ anh. Tư Dạ Hàn đang cùng người giúp việc ở Cẩm Viên giao phó cái gì đó, nói xong liền hướng cửa đi ra ngoài. Hứa Dịch chậm rãi đi phía trước, kéo ra cửa xe ở chỗ ngồi phía sau, mấy người Lưu Ảnh cũng lần lượt chuẩn bị lên xe. Mắt thấy Tư Dạ Hàn muốn đi khỏi, con ngươi của Diệp Oản Oản chợt co rút nhanh, lấy tốc độ nhanh nhất chạy như bay đuổi theo… Trong nháy mắt ngay lúc Tư Dạ Hàn muốn bước lên xe, sau lưng đột nhiên bị một cổ sức mạnh đụng tới. Một giây kế tiếp, bên hông liền bị một thân thể có mùi thơm mềm mại gắt gao ôm lại. Tư Dạ Hàn đầu tiên là hoảng hốt một giây, ngay sau đó chậm rãi xoay người. Tiếp theo liền nhìn thấy Diệp Oản Oản đầu tóc rối bời, trên người còn mặc quần áo ngủ, trên chân chỉ đi một chiếc dép, thở hồng hộc, mặt đầy nôn nóng. “Em không cho phép anh đi đâu hết!” Tư Dạ Hàn nhìn thấy Oản Oản một chân trần không đi dép, chân mày nhíu chặt: “Dép đâu?” Đều đã đến lúc nào rồi còn quản giày dép cái gì chứ! Diệp Oản Oản thở hổn hển, một bên gắt gao nắm tay của Tư Dạ Hàn, một bên lo lắng lặp lại: “Không cần đi! Không nên đi công tác! Không nên đi nước B được không?!” Trong lúc nhất thời, tầm mắt của Hứa Dịch, Lưu Ảnh cùng mấy người bảo vệ đều rơi ở trên người của Diệp Oản Oản. Người giúp việc Cẩm Viên thấy vậy vội vã giúp Diệp Oản Oản nhặt một chiếc dép bị đánh rơi kia đi vào chân. Tư Dạ Hàn đang muốn giúp cô đi vào, Diệp Oản Oản lại nóng nảy một cước đem một chiếc dép còn lại trên chân cô cũng cho đá bay luôn, rồi nói: “Anh đừng để ý đến giày dép nữa! Lời nói của em anh có nghe hay không? Anh không nên đi đến nước B!” Khoảng thời gian này tâm tình của Diệp Oản Oản đều lên xuống thất thường, nóng nảy dễ giận, Tư Dạ Hàn cũng đã quen rồi, chỉ coi là cô lại đang cáu kỉnh, mở miệng nói: “Một tuần sau anh sẻ trở lại.” Diệp Oản Oản giận đến mức không thể tưởng được, trở lại cái rắm, trở lại thì có thể trở lại, nhưng chờ khi anh trở về lúc đó mạng nhỏ của anh đều sắp hết rồi! Diệp Oản Oản khóc thút thít mà dính lấy người Tư Dạ Hàn: “Không cho đi không cho đi, thân thể của em không thoải mái, khó chịu muốn chết, anh muốn bỏ lại em một mình sao?” Tư Dạ Hàn hơi nhíu mày: “Em khó chịu chỗ nào?” Diệp Oản Oản lập tức mở miệng nói: “Đầu em choáng váng hoa mắt tứ chi vô lực hô hấp đều khó khăn, nhất định là sốt cao rồi…”
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
司夜寒闻言,伸出宽大的手掌覆上女孩的额头,片刻后,神色稍缓,“温度正常,没有发烧。” 叶绾绾的脸色顿时一黑。 你妹! 白泡了这么久冰水了,刚才起床的时候她其实就发现了,她不仅是没发烧,而且还神清气爽,活蹦乱跳的! 没办法,只能飙演技了…… 叶绾绾闻言顿时一脸控诉,“胡说,那我为什么会这么难受?你的手一点都不准!骗子!你就是想走!就是想丢下我!” 出于谨慎,司夜寒看了她一眼,随即执起了叶绾绾的手腕,指腹搭上了她的脉门。 叶绾绾看到司夜寒的动作,面色一呆,都看傻眼了,靠,他啥时候连把脉都学会了? 叶绾绾赶紧把手一缩,不过司夜寒大概已经把出了个大概,知道她的身体没事,神色略有些无奈道,“不许胡闹,大白在后院,你去找它玩。” 嗷,大白!!! 大白回来了吗? 就在后院? 叶绾绾硬生生抵制住了这巨大的诱惑,艰难得咬了咬牙,然后搂住了司夜寒的腰身不放,“我不!我不要!不要大白!我要你!就要你陪我!” 司夜寒的神色似乎有些意外,心脏处莫名的一软,“是不是做噩梦了?” 叶绾绾的小脑袋埋在他的胸口,连连点头,“嗯,做噩梦了,做了一个很可怕很可怕的噩梦,梦到你这次去B国会遇到危险,所以,你不要去好不好?” 司夜寒抚摸着她的发鬓:“梦境都是相反的。” 叶绾绾急道,“可是非常真实!每一个画面,每一个细节我都记得清清楚楚!我记得你们所有人都遭了暗算,记得你受了重伤,差点死掉!” 这时,一旁的流影终于忍不住了,看向叶绾绾开口道,“叶小姐怕是多虑了,梦境的事情怎么能当真?主子有我们保护,绝对不可能出事的,还请放宽心!” 叶绾绾瞪他,“我知道你们厉害,但你怎么保证没人比你们更厉害,怎么保证没有任何突发状况?” 流影只当她是强词夺理,眸中的厌恶更甚,看向司夜寒,恭敬提醒道,“主子,时间快来不及了。” 叶绾绾急了,盯着司夜寒开口,“你要是敢去,我立刻就去地窖,把所有的酒都给喝了!我把全帝都的男男女女全都给撩一遍!等你回来的时候头上将是一片西伯利亚大草原!” 司夜寒:“……” 叶绾绾踮着脚尖着去亲他的下巴,拉着他的手往屋子里拖,“不要走不要走嘛~留下来陪我~” 说完凑近他的耳边,用只有司夜寒一个人能听到的声音开口道,“别去嘛好不好~我们回屋里啊~去做些快活的事情~” 司夜寒的深邃的眸底瞬间幽暗下去,捏了捏眉心,死死盯着某个惹火找死的小丫头。 “推迟半小时出发。”最终,司夜寒还是开口。 说完,将赤着双脚的叶绾绾抱了起来,朝着屋内走去。 叶绾绾顿时不满地咕哝,“哎?就半小时吗?会不会太短了?” 司夜寒:“闭嘴!”
Tư Dạ Hàn nghe vậy, đưa bàn tay lớn ra đặt lên trán Oản Oản, một lát sau, vẻ mặt bình thường nói: “Nhiệt độ bình thường, không có lên cơn sốt.” Sắc mặt của Diệp Oản Oản nhất thời tối sầm lại. Em gái anh a! Thật là uổng phí nước đá của cô rồi, mới vừa rồi lúc rời giường cô thật ra đã phát hiện, cô không chỉ không có lên cơn sốt hơn nữa tinh thần còn sảng khoái, khỏe khoắn! Không có cách nào khác nữa nên cô chỉ có thể dùng tài diễn xuất của mình thôi… Diệp Oản Oản nghe vậy nhất thời lên mặt tố cáo: “Nói bậy, nếu vậy sao em lại khó chịu như vậy được? Tay của anh không có chuẩn chút nào cả! Tên lường gạt! Anh chính là muốn đi! Chính là muốn bỏ lại em!” Xuất phát từ cẩn thận, Tư Dạ Hàn nhìn cô một cái, ngay sau đó cầm lấy cổ tay của Diệp Oản Oản, lòng bàn tay chạm vào mạch tay của cô. Diệp Oản Oản nhìn thấy động tác của Tư Dạ Hàn, sắc mặt ngẩn ngơ, đều nhìn đến trợn tròn mắt, mẹ kiếp, anh khi nào thì cách bắt mạch cũng học được vậy? Diệp Oản Oản vội vàng đem tay co lại một cái, bất quá Tư Dạ Hàn đại khái cũng đã biết được chuyện rồi, anh đã biết thân thể của cô không có việc gì, vẻ mặt có hơi chút bất đắc dĩ nói: “Không cho em nghịch ngợm nữa, Đại Bạch ở hậu viện, em đi tìm nó chơi đi.” Đệt, Đại Bạch!!! Đại Bạch trở về rồi sao? Ở hậu viện sao? Diệp Oản Oản gắng gượng để kiềm chế cái hấp dẫn cực lớn này, chật vật cắn cắn răng, sau đó ôm hông của Tư Dạ Hàn không thả: “Em không cần! Em không muốn! Không muốn Đại Bạch! Em chỉ muốn anh thôi! Em muốn anh đi theo em a!” Vẻ mặt Tư Dạ Hàn tựa hồ có hơi ngoài ý muốn, nơi con tim vô hình mềm nhũn: “Có phải em lại thấy ác mộng hay không?” Đầu nhỏ của Diệp Oản Oản chôn ở lồng ngực anh, gật đầu liên tục nói: “Uhm, em thấy ác mộng, là một cơn ác mộng rất đáng sợ rất đáng sợ, em nằm mơ thấy anh lần này đi nước B sẽ gặp phải nguy hiểm, cho nên, anh không nên đi có được hay không?” Tư Dạ Hàn vuốt tóc của cô rồi đáp lại: “Cảnh trong mơ đều là ngược lại với hiện thực.” Diệp Oản Oản vội la lên: “Nhưng cảnh đó lại vô cùng chân thật! Từng hình ảnh, mỗi một chi tiết nhỏ em đều nhớ rất rõ ràng! Em nhớ được tất cả mọi người các anh đều không hay biết mình bị ám sát, nhớ đến anh bị trọng thương, thiếu chút nữa chết đi!” Lúc này, một bên Lưu Ảnh rốt cuộc không nhịn được, nhìn về phía Diệp Oản Oản mở miệng nói: “Diệp tiểu thư sợ là quá lo lắng thôi, cảnh trong mơ làm sao có thể coi là thật được, ông chủ có tôi có người bảo vệ, tuyệt đối không có khả năng xảy ra chuyện gì đâu, xin cô buông lỏng tinh thần đi!” Diệp Oản Oản trừng hắn nói: “Tôi biết các anh lợi hại, nhưng anh làm sao bảo đảm không có người nào so với các anh lợi hại hơn, làm sao bảo đảm không có có bất kỳ tình hình bọc phát nào?” Lưu Ảnh chỉ coi cô là cố chấp muốn cãi bướng, trong tròng mắt chán ghét sâu hơn, nhìn về phía Tư Dạ Hàn, cung kính nhắc nhở: “Ông chủ, thời gian sắp không còn kịp rồi.” Diệp Oản Oản nóng nảy, nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn mở miệng:, “Anh nếu dám đi, em ngay lập tức sẽ đi đến tầng hầm, đem tất cả rượu đều uống hết! Em sẽ đem toàn bộ nam nữ ở Đế đô tất cả mọi người đều tán qua một lần! Chờ lúc anh trở về trên đầu chính là một đống sừng nha!” Tư Dạ Hàn: “…” Diệp Oản Oản nhón mũi chân lên cho bằng với cái cằm của Tư Dạ Hàn, kéo tay anh đi vào trong phòng: “Không cần đi không cần đi mà ~ ở lại với em đi được không?~ “ Nói xong xích lại gần bên tai của anh, dùng âm thanh chỉ một mình Tư Dạ Hàn có thể nghe được mở miệng nói: “Đừng đi mà có được hay không ~ chúng ta trở vào nhà bên trong a ~ đi làm chút ít chuyện vui sướng đi nha~” Con ngươi thâm thúy của Tư Dạ Hàn trong nháy mắt u ám xuống, nhéo mi tâm một cái, nhìn chằm chằm tiểu nha đầu nào đó đang muốn tìm chết chọc giận anh. “Chậm lại nửa giờ lên đường.” Cuối cùng, Tư Dạ Hàn vẫn mở miệng. Nói xong, đem Diệp Oản Oản hai chân trần bế lên, đi vào bên trong nhà. Diệp Oản Oản nhất thời bất mãn lầu bầu: “Vậy chỉ có nửa giờ sao? Có thể quá ngắn hay không?” Tư Dạ Hàn: “Im miệng!
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
司夜寒离开后,流影气得一拳砸在车门上,“病个屁啊!面色红润嗓门这么大,哪里像是生病的样子!这么多人面前就这么缠着主子,简直不知羞耻!” 一旁有保镖感叹,“这还是我第一次看到BOSS的女朋友,真是绝色尤物啊!也难怪连咱们BOSS这样的人物都动了凡心!” 流影瞪了说话的人一眼,冷哼道,“红颜祸水!一天到晚就知道耍脾气,拖后腿,缠着主子不放,连这种时候也分不清轻重!总有一天主子要被她害死!” 其他人也纷纷叹着气开口道,“这么重要的事情,是有点太不顾全大局了……” “耽误了谈判,她担待得起吗?简直不知所谓!” “听说这女人就是个小门小户家的千金,自然不可能跟若曦小姐一样识大体。” “别拿那种女人跟若曦小姐相提并论!” “哎,也不知道BOSS是怎么想的,这种女人无论怎么看也不够资格成为司家的当家主母吧?” …… 楼上卧室。 被警告之后,叶绾绾依旧不怕死地窝在司夜寒的怀里小声嘀咕,“我又没说错啊,真的太短了,其实我觉得七天最合适……” 司夜寒将女孩放在沙发上,扯了扯领口的领带,盯着女孩的视线恨不得将她生吞活剥。 叶绾绾咽了口吐沫,终于闭了嘴,不敢再作死了。 司夜寒盯着她,“说吧,想做什么?” 叶绾绾气得炸毛,“说什么呀?我能做什么,就是舍不得你,不想你走而已不行吗?一点都不解风情!好啊!你去啊!去吧!随你去哪里好了!我再也不会管你的事情了!” 千方百计想阻止他去送死,昨晚被冰得骨头都疼,还要被他的属下当成祸国妖妃,她容易吗? 结果这家伙还一点都不领情! 叶绾绾说完便抄起一旁沙发上的毯子,把自己给蒙了起来。 被子里面闷闷地传来女孩的声音,“坏蛋,变态,大魔头……对我这么坏……这么讨厌……总是冷冰冰的……一点儿都不温柔……我干嘛要管你……你想去哪就去哪好了……” 空气一阵静默…… 不知过了多久,就在叶绾绾以为司夜寒已经走了的时候,感觉到毯子似乎在被一个力道拉扯,叶绾绾立即用力抓住了一角不放。 司夜寒稍微用了些力气,还是将叶绾绾蒙头的被子给扯开了。 正要开口说话,结果,却猝不及防地对上了女孩满面泪痕的小脸…… 叶绾绾跪坐在那里,随手抹了把脸,面无表情道,“有事吗?你干嘛还不走?” 司夜寒薄唇紧抿着,如同遇到了什么极大的危机和难题,一动不动地盯着她。 良久后,男人终于开口,“除了这件事情之外,其他我都可以答应你。” 叶绾绾闻言,神色蓦然一顿,随后,缓缓扭过头看向他,“任何事情都可以吗?” 司夜寒颔首:“是。” 叶绾绾想了想:“那我要跟你一起去!” 见司夜寒不说话,叶绾绾立即作势又要钻回毯子里。 下一秒,司夜寒:“好。” 叶绾绾一直冷着的小脸这才终于缓和了几分,抽了抽鼻子,朝着男人张开手臂,“抱我去那边,我要去换衣服!”
Sau khi Tư Dạ Hàn rời đi, Lưu Ảnh giận đến mức đấm một quyền ở trên cửa xe: “Bệnh cái rắm a! Sắc mặt hồng hào giọng lớn như vậy, nơi nào giống người bị bệnh chứ! Trước mặt nhiều người như vậy liền quấn lấy ông chủ, quả thật là không biết xấu hổ!” Một vệ sĩ ở cạnh than thở: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bạn gái của Boss, thật là báu vật tuyệt sắc a! Cũng khó trách Boss của chúng ta là đại nhân vật như thế lại động lòng phàm!” Lưu Ảnh trợn mắt nhìn người đang nói chuyện một cái, hừ lạnh nói: “Hồng nhan họa thủy! Cả ngày lẫn đêm chỉ biết đùa bỡn, cản trở, quấn lấy ông chủ không thả, ngay cả loại thời điểm này cũng không phân rõ nặng nhẹ! Một ngày nào đó ông chủ chắc sẽ bị cô ta hại chết mất!” Những người khác cũng rối rít thay nhau mở miệng nói: “Chuyện quan trọng như vậy, là có chút không lấy đại cục làm trọng rồi…” “Chậm trễ thương lượng, cô ấy gánh được trách nhiệm sao? Quả thật là không biết gì mà!” “Nghe nói cô gái này chỉ là một thiên kim nhỏ nhà bình thường, đương nhiên không có khả năng so sánh cùng Nhược Hi tiểu thư được rồi.” “Đừng lấy loại phụ nữ này cùng Nhược Hi tiểu thư coi như nhau chứ!” “Ai, cũng không biết Boss nghĩ như thế nào, loại con gái này bất luận nhìn thế nào cũng không đủ tư cách trở thành chủ mẫu sau này của Tư gia.” Phòng ngủ trên lầu. Dù bị cảnh cáo nhưng Diệp Oản Oản vẫn như cũ không sợ chết mà vùi ở trong ngực của Tư Dạ Hàn nhỏ giọng thầm thì: “Em lại không có nói sai a, thực sự quá ngắn, thật ra thì em cảm thấy bảy ngày là thích hợp nhất…” Tư Dạ Hàn đem Oản Oản thả ở trên ghế sa lon, kéo cà vạt nơi cổ áo một cái, mắt nhìn chằm chằm Oản Oản hận không thể đem cô ăn tươi nuốt sống. Diệp Oản Oản nuốt nước miếng, rốt cuộc ngậm miệng, dám làm lại không dám nhận. Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm cô nói: “Nói đi, em muốn làm cái gì?” Diệp Oản Oản giận đến xù lông: “Nói cái gì nha em có thể làm cái gì, chính là không nỡ bỏ anh, không muốn anh đi mà thôi, không được sao? Sao anh lại không có chút tình cảm nào vậy! Được a! Anh đi đi! Đi đi! Tùy anh đi đâu cũng được! Em cũng sẽ không bao giờ quản chuyện của anh nữa!” Trăm phương ngàn kế muốn ngăn cản anh đi chịu chết, tối hôm qua cô còn chịu sự lạnh giá của đá đến nỗi xương cô hiện giờ còn đau, cô còn bị thuộc hạ của anh nói thành yêu phi hại nước, cô dễ chịu lắm sao? Kết quả cái tên này còn không có chút nào cảm kích! Diệp Oản Oản nói xong liền tiến lên lấy một cái chăn để một bên trên ghế sa lon, đem mình che lại. Trong chăn truyền tới âm thanh buồn buồn của cô: “Đồ tồi, biến thái, đại ma đầu… Đối với người ta như thế… Chán ghét như vậy… Luôn là lạnh lùng… không một chút dịu dàng… Em tại sao phải quản anh… Được rồi anh muốn đi đâu thì đi đi…” Không khí một hồi lặng im… Không biết qua bao lâu, ngay lúc Diệp Oản Oản cho là Tư Dạ Hàn đã đi rồi, lại cảm giác được cái chăn dường như đang bị một sức mạnh lôi kéo, Diệp Oản Oản lập tức dùng sức bắt được một góc không thả. Tư Dạ Hàn hơi hơi dùng chút ít sức lực, đem chăn mà Diệp Oản Oản đang trùm kéo ra. Đang muốn mở miệng nói chuyện, kết quả, Tư Dạ Hàn lại không kịp chuẩn bị mà đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn mặt đầy nước mắt của cô… Diệp Oản Oản ngồi ở chỗ đó, tiện tay lau mặt, mặt không chút thay đổi nói: “Có chuyện gì sao? anh làm sao còn chưa đi?” Tư Dạ Hàn môi mỏng mím chặt, giống như gặp khủng hoảng lớn cùng vấn đề khó khăn, không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô. Sau một lúc lâu, Tư Dạ Hàn rốt cuộc mở miệng nói: “Ngoại trừ chuyện này thì những chuyện khác anh đều có thể đáp ứng em.” Diệp Oản Oản nghe vậy, sắc mặt bỗng nhiên ngừng một lát, sau đó, chậm rãi nghiêng đầu qua nhìn anh nói: “Bất cứ chuyện gì đều có thể sao?” Tư Dạ Hàn gật đầu: “Ừ.” Diệp Oản Oản suy nghĩ một chút: “Em muốn đi theo anh!” Thấy Tư Dạ Hàn không nói lời nào, Diệp Oản Oản lập tức làm bộ phải chui trở về trong chăn. Một giây tiếp theo, Tư Dạ Hàn đáp: “Được.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Oản Oản vẫn đang lạnh nhạt lúc này rốt cục hòa hoãn mấy phần, hít mũi một cái, hướng Tư Dạ Hàn giang hai cánh tay nói: “Ôm em qua bên kia, em muốn đi thay quần áo!”
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
司夜寒朝着正向自己张着双臂的女孩,终究还是走了过去,将她抱了起来,放到了床上。 叶绾绾快速换好衣服,收拾完行李,又把墙角的大箱子从角落里拖了过来。 与此同时,楼下。 “你说什么?那女人也要跟着我们一起去?”听到许易的话,流影满脸无法置信。 没想到那女人为了缠着主子,看阻止不了,就干脆连出差都要跟过来,简直是无耻到了一定境界! 许易轻咳一声,“咳,是的,为了方便,估计还要调几名女性保镖过来。” 流影满脸暴躁,“这简直是太荒谬了!这么重要的事情,带她一个碍事的女人去做什么?” 许易叹气,“哎,你少说两句吧,又想被骂吗?九爷都已经决定了。你就算是再怎么不喜欢她,她也好歹是九爷选定的人……” “若不是因为她是九爷选定的人,你以为我还能忍到今天?” 流影正满脸怒意,只见叶绾绾已经挽着自家主子的手臂,换了一身衣服从屋里走出来了。 身旁两个保镖帮她拖着箱子。 叶绾绾的行李有一个粉色的小箱子,一个行李包,还有一个她昨晚从公寓那边带过来的大约三十寸的超级黑色大箱子。 行李拎下楼之后,众人不由自主地纷纷对叶绾绾的大包小包侧目,尤其是那只大的惊人的箱子。 带这么多东西,这位大小姐当是去旅游的吗? 叶绾绾也不在意那些人的视线,面不改色地叮嘱道,“箱子里面都是我最心爱的衣服和化妆品,一定要保管好,别丢了,尤其是黑色那只。” “是,小姐!”保镖们轻咳着应声。 流影快步走上前,焦急地看向司夜寒道,“主子,这次旅途时间颇长,途中条件也并不轻松,若带着叶小姐,恐怕有诸多不便。” 言外之意,无非是嫌弃叶绾绾拖后腿。 叶绾绾抱着司夜寒的手臂,撇了撇嘴朝着流影斜睨了一眼,“反正我男朋友会照顾我,你未免操心太多了吧?” 流影气结,“主子这次去是有正事,你若真的关心主子,就不该在这种时候给主子添麻烦……” 话未说完,司夜寒清冷的目光朝着青年看了一眼,“流影。” 接收到主子警告的视线,流影死死捏着放在身侧的拳头,不甘的噤了声。 见司夜寒为自己撑腰,叶绾绾生怕流影不够生气似的得意地扬了扬小脸,还在司夜寒的脸颊上亲了一口。 反正看到流影生气,她就开心。 果然,流影看到她那“不要脸”的样子,立即就气得更厉害了。 叶绾绾似笑非笑地勾着嘴角看了流影一眼,幽幽开口,“我看,你还是担心担心你自己~我闲来无事给你算了一卦,算出你到B国的第一天,就有血光之灾,啧啧,小心点吧!” 前世,这次司夜寒遇劫的事情闹得非常大,司夜寒等人回来之后,叶绾绾从众人的对话之中了解到了事情所有的经过,甚至对很多细节都非常清楚。 印象里,她记得流影到B国的第一天,就不知道因为什么原因跟人打了一架,还被打爆了头。 “你……”流影只当叶绾绾是在诅咒自己,气得肺都快炸了。 【撑不住先去睡了,晚安么么哒~有月票的宝宝们记得下一页投个票票啊~~】
Betaer: CN + Trần Hà Tư Dạ Hàn nhìn cô gái đang giương hai cánh tay về phía mình, cuối cùng vẫn đi tới, đem cô bế lên, đặt gần bên giường. Diệp Oản Oản nhanh chóng thay quần áo, thu thập xong hành lý, lại lấy vali đặt trong góc tường kéo đi ra. Cùng lúc đó, dưới lầu. “Anh nói cái gì cô ta cũng muốn đi theo chúng ta sao?” Nghe được lời nói của Hứa Dịch, vẻ mặt Lưu Ảnh không thể tin tưởng. Không nghĩ tới cô ta vì muốn quấn lấy ông chủ, không ngăn cản được, liền dứt khoát muốn đi theo, quả thực là vô sỉ đến cảnh giới không ai chấp nhận được mà! Hứa Dịch ho nhẹ một tiếng đáp: “Uhm, đúng vậy, vì để cho thuận tiện và đảm bảo an toàn của cô ấy, ông chủ của chúng ta dường như muốn điều thêm vài nữ vệ sĩ qua đây nữa.” Mặt Lưu Ảnh đầy nóng nảy: “Đây đúng là quá hoang đường! Chuyện quan trọng như vậy, mang một cô gái hay cản trở việc của người khác đi làm cái gì chứ?” Hứa Dịch than thở nói: “Cậu bớt tranh cãi một tí đi, lại muốn bị chửi sao? Chuyện này đã được Cửu gia quyết định rồi, cậu không thể thay đổi được đâu. Cậu coi như là không thích cô ấy, thì tốt xấu gì cô ấy cũng là người Cửu gia chọn lựa…” “Nếu không phải bởi vì cô ta là người Cửu gia chọn lựa, anh nghĩ rằng tôi còn có thể nhịn tới ngày hôm nay sao?” Lưu Ảnh đang đầy tức giận, chỉ thấy Diệp Oản Oản kéo cánh tay của ông chủ nhà mình, đổi một bộ quần áo khác từ trong nhà đi ra. Bên cạnh có hai người vệ sĩ giúp cô kéo vali đồ của mình. Hành lý của Diệp Oản Oản là một cái giỏ màu hồng, một cái túi hành lý, còn có một cái vali chứa đồ siêu cấp lớn ước chừng ba mươi tấc màu đen, mà tối hôm qua cô từ trong nhà trọ bên kia mang tới. Hành lý sau khi xách xuống lầu, mọi người không tự chủ được liền ghé ánh mắt của mình nhìn bao lớn bao nhỏ mà Diệp Oản Oản mang theo, nhất là cái rương lớn đến kinh người kia. Mang nhiều đồ như vậy, vị đại tiểu thư này là muốn xem như đang đi du lịch sao. Diệp Oản Oản cũng không thèm để ý đến ánh mắt của những người đó, mặt không đổi sắc dặn dò: “Bên trong rương đều là quần áo và đồ trang điểm tôi yêu thích nhất, nhất định phải giữ gìn cẩn thận, chớ làm mất, nhất là cái rương lớn kia.” “Vâng, tiểu thư!” Mấy vệ sĩ ho nhẹ theo tiếng. Lưu Ảnh bước nhanh đi lên phía trước, lo lắng nhìn về phía Tư Dạ Hàn nói: “Ông chủ, lần này thời gian ở đó khá lâu, trên đường đi điều kiện cũng không quá thoải mái, nếu như ngài mang theo Diệp tiểu thư sợ rằng không tiện. Nói bóng gió, không phải là ghét bỏ Diệp Oản Oản đang làm cản trở công việc của bọn họ đấy chứ. Diệp Oản Oản ôm lấy cánh tay của Tư Dạ Hàn, bĩu môi liếc Lưu Ảnh một cái trả lời: “Có chuyện gì thì bạn trai tôi tự biết chiếu cố tôi, anh nên bớt bận tâm chuyện không liên quan đến mình thì hơn “ Lưu Ảnh nổi đóa: “Ông chủ lần này đi là có chuyện công, nếu cô thật quan tâm ông chủ thì không nên vào lúc này gây thêm phiền toái …” Lời còn chưa dứt, cặp mắt lạnh lùng của Tư Dạ Hàn nhìn Lưu Ảnh một cái: “Lưu Ảnh.” Nhận được ánh mắt cảnh cáo của ông chủ, Lưu Ảnh gắt gao nắm chặt tay thành nắm đấm để ở bên người, không cam lòng xong không phát ra bất kì âm thanh nào nữa. Thấy Tư Dạ Hàn lên tiếng làm chỗ dựa cho cô, Diệp Oản Oản dường như sợ Lưu Ảnh không đủ tức giận liền đắc ý giương lên khuôn mặt nhỏ nhắn, trên gò má của Tư Dạ Hàn hôn một cái. Khi cô thấy Lưu Ảnh tức giận, cô tất nhiên sẽ rất vui vẻ. Quả nhiên, Lưu Ảnh thấy cô dùng cái bộ dáng “Không biết xấu hổ” kia, lập tức giận đến càng kịch liệt hơn. Diệp Oản Oản cười như không cười nhìn Lưu Ảnh một cái, rồi mở miệng yếu ớt nói: “Tôi thấy anh vẫn nên lo lắng chính mình đi a~ trong lúc rảnh rỗi tôi đã tính cho anh một quẻ, tính ra được anh đến nước B ngày đầu tiên, liền có họa sát thân, chậc chậc, cẩn thận một chút đi!” Kiếp trước, lần gặp chuyện này của Tư Dạ Hàn huyên náo vô cùng lớn, sau khi đám người Tư Dạ Hàn trở về, Diệp Oản Oản từ trong cuộc trò chuyện của mọi người hiểu được tất cả sự việc đã xảy ra, thậm chí rất nhiều chi tiết đều vô cùng rõ ràng. Trong ấn tượng, cô nhớ kĩ Lưu Ảnh đến nước B ngày thứ nhất, cũng không biết bởi vì nguyên nhân gì cùng người khác đánh nhau một trận, còn bị đánh đến bể đầu chảy máu. “Cô…” Lưu Ảnh chỉ coi là Diệp Oản Oản đang nguyền rủa mình, giận đến phổi cũng sắp nổ tung.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
司家老宅。 穿着一身CHANEL最新高定的名媛坐在沙发上,殷勤体贴地给老太太泡着茶,口中乖巧体贴道,“奶奶,九哥这段时间都不在家,沁渝怕您一个人寂寞,特意过来陪您!” 老太太手里捏着一串佛珠,面色不变地点点头,“嗯,你有心了,不过,我也不用你们陪着,你们照顾好自己便可以。” 名媛急忙附和道,“奶奶说的是!其实,陪奶奶这种事情,怎么也轮不到我来做才是,只是……” 名媛刻意顿住话音,看了老太太一眼,随即才继续开口道,“听说……九哥的那位这次跟着九哥一起去了,九哥不在,若曦姐姐又要一个人忙公司的事情,分身乏术,我这才会多事来这一趟,奶奶可别嫌弃我!” 老太太闻言,转动佛珠的手顿了顿,“你说绾绾跟着小九一起去B国了?” “是啊,奶奶您还不知道吗?是我多言了!”名媛一副发现自己说错话的表情。 “绾绾怎么会跟着小九同去?”老太太问。 “这……”见老太太追问,名媛才一副为难的表情开口道,“大概是叶小姐和九哥的感情太好了,舍不得他离开吧! 听说早上闹了好半天,说自己身体不舒服,后来又说做了噩梦,梦到九哥这次去会有危险,怎么也不肯让九哥走,九哥实在没办法,所以便带着她一起去了!” 老太太听到这话,平静的脸色顿时不易察觉的沉了几分。 尤其是在听到那一句“九哥这次去会有危险”时。 老家人本就对这些事情比较忌讳,即使是随口说的话,未免也还是有些不舒服。 只为了让小九留下陪她,就能随便把这样的话说出口? 老太太闭了闭眼睛,心中长叹一声。 终究还是年纪小,心性不成熟…… 世人只知道她的小九处在那个位子上,是多么的尊贵和高高在上,却不知他走到今天这一步,到底吃了多少苦。 甚至是如今,也只是表面上的平和。 外面和司家内部,有多少暗藏的危机? 多少人盯着他? 那些人,随时等着他有丝毫破绽便会扑咬上来,要他置于死地,他一时一刻都不能掉以轻心…… 孙子从小到大在这样的环境里长大,几乎从没有感受过任何属于他这个年龄的快乐。 无论那个女孩的过去怎样,条件和家境如何,只要能够让她的小九开心,她便可以忍受她的一切。 但如今,她也不得不为了孙子的未来担忧。 如果执意让这样一个女人做当家主母,未来小九的路,将会难走数倍。 她已经这把年纪,还能在小九身边几年? 若只是家庭和条件不好,自身聪颖贤惠,倒是也能弥补,怕就怕……哎…… 她最满意的孙媳人选,还是若曦,若是有她在小九身边辅佐,百年之后她入土,也能安心了。 无奈小九对若曦丝毫没有那方面的意思。 或许,等小九回来,她该跟他好好谈一谈了……
Betaer: CN + Trần Hà Tư gia. Một tiểu thư mặc đồ thương hiệu CHANEL mới nhất đang ngồi ở trên ghế sa lon, ân cần quan tâm đến Tư lão thái thái, trong miệng lanh lợi quan tâm nói: “Bà nội, trong khoảng thời gian này Cửu ca đều không có ở nhà, Thấm Du sợ bà buồn nên cố ý qua đây trò chuyện với bà” Trong tay lão thái thái cầm một chuỗi Phật châu, mặt không đổi sắc gật đầu đáp: “Ừ, cháu có lòng, bất quá, bà cũng không cần được người khác chăm sóc, cháu chăm sóc kỹ bản thân là tốt rồi.” Thấm Du vội vàng phụ họa nói: “Bà nội nói gì vậy! Thật ra thì, theo như lời bà nội loại chuyện này, cháu cũng không tới phiên để cháu làm mới đúng, chẳng qua là…” Thấm Du cố ý dừng tiếng nói lại, nhìn lão thái thái một cái, ngay sau đó mới tiếp tục mở miệng nó: “Cháu nghe nói… người kia của Cửu ca lần này cũng đi theo Cửu ca, Cửu ca không có ở đây, chị Nhược Hi lại phải bận rộn công chuyện của công ty, thiệt tình là cháu đã nghĩ hết cách, cho nên cháu mới tới đây một chuyến, bà nội cũng đừng ghét bỏ cháu nha!” Lão thái thái nghe vậy, chuyển động trên tay nắm Phật châu dừng một chút, “Cháu nói Oản Oản đi theo tiểu Cửu cùng đi nước B sao?” “Đúng vậy, bà nội bà còn không biết sao là cháu nhiều lời!” Thấm Du một bộ vẻ mặt phát hiện tự mình nói sai đáp. “Oản Oản làm sao lại cùng đi theo tiểu Cửu được?” lão thái thái hỏi. “Chuyện này…” Thấy lão thái thái truy hỏi, Thấm Du vẻ mặt biểu tình khổ sở mở miệng nói: “Đại khái là Diệp tiểu thư cùng Cửu ca tình cảm quá tốt, không nỡ để Cửu ca rời đi! Nghe nói buổi sáng náo loạn thật lâu, còn nói thân thể của mình không thoải mái, sau đó còn nói gặp ác mộng, nằm mơ thấy Cửu ca lần này đi gặp nguy hiểm, làm sao cũng không chịu để cho Cửu ca đi, Cửu ca không có cách nào cho nên mang theo cô ấy đi cùng!” Lão thái thái nghe nói như vậy, sắc mặt bình tĩnh nhất thời không dễ dàng phát giác âm trầm thêm vài phần. Nhất là lúc nghe được một câu kia “Cửu ca chuyến đi lần này gặp nguy hiểm”. Tư lão thái thái đối với những chuyện này tương đối có kiêng kỵ, cho dù là thuận miệng nói ra, không khỏi có chút không thoải mái. Chỉ vì để cho tiểu Cửu ở lại với mình, liền có thể tùy tiện đem những lời như vậy nói ra khỏi miệng sao? Lão thái thái nhắm mắt một cái, trong lòng thở dài một tiếng. Cuối cùng vẫn là tuổi còn nhỏ, suy nghĩ không chín chắn… Người ngoài chỉ biết tiểu Cửu là người ở vị trí tôn quý cùng cao cao tại thượng, cũng không biết cháu bà để đi tới bước này ngày hôm nay, rốt cuộc ngậm bao nhiêu cay đắng. Thậm chí bây giờ, cũng chỉ là ngoài mặt bình thản. Bên ngoài đối với nội bộ Tư gia có bao nhiêu nguy cơ giấu giếm tiềm ẩn cơ chứ? Bao nhiêu người theo dõi tiểu Cửu? Những người đó, bất cứ lúc nào chỉ chờ lấy cơ hội cháu bà có chút nào sơ hở thì sẽ nhào lên cắn xé, muốn đưa Tư Dạ Hàn vào chỗ chết, những người đó không bao giờ có thể xem thường được… Cháu trai của bà từ nhỏ đến lớn ở trong hoàn cảnh như vậy mà lớn lên, cơ hồ chưa từng có được bất kỳ niềm vui nào đáng lẽ nên thuộc về mình. Vô luận cô gái kia có quá khứ như thế nào, điều kiện và gia cảnh như thế nào, chỉ cần cô ấy có thể để cho tiểu Cửu vui vẻ, bà liền có thể chịu đựng hết thảy mọi chuyện không tốt có liên quan đến Oản Oản. Nhưng bây giờ, bà cũng không khỏi không vì tương lai cháu mình mà lo âu. Nếu như để cho một cô gái như vậy làm vị trí nữ chủ nhân của Tư gia, tương lai của tiểu Cửu sẽ gặp không ít khó khăn. Bà cũng đã ở đến độ tuổi này rồi, còn có thể ở bên cạnh tiểu Cửu mấy năm nữa chứ? Nếu chỉ là gia đình cùng điều kiện không tốt thì tự bản thân mình thông minh hiền hậu ngược lại cũng có thể đền bù, chỉ sợ là … Người vợ tương lai mà bà hài lòng nhất cho cháu của mình vẫn là Nhược Hi, nếu có Nhược Hi ở bên cạnh tiểu Cửu trợ giúp, sau khi bà được trăm tuổi xuống mồ, cũng có thể an tâm. Bất đắc dĩ chính là tiểu Cửu đối với Nhược Hi phương diện kia không chút tình cảm. Có lẽ, chờ tiểu Cửu trở về, bà cũng nên cùng cháu mình nói chuyện một chút mới được…
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
B国。 私人飞机平稳地在停机坪上停了下来。 一行人转往酒店,今晚会稍作休整。 B国如今政局不稳,司夜寒他们所要去的地方途中不能飞行,只能驱车前往,全程大概需要三天的时间。 整整三天时间都在途中,途径的城镇条件也无法保证,他们每一个人都是训练有素,自然不会在意这种小事,但若带上叶绾绾这么一个一看就娇滴滴又事多的女人,众人难免心中多有不满。 毕竟这次的谈判非常重要,容不得丝毫差错。 一到酒店,司夜寒就开始进入了工作状态。 叶绾绾托着下巴趴在他的办公桌旁边,“工作!工作!就知道工作!你那破电脑比我还好看吗?” 司夜寒手下敲击键盘的动作不停,余光朝着女孩看了一眼,随即微微偏了下头,在女孩的脸颊上亲吻了一下,算是安抚。 叶绾绾的脸色顿时黑了,要不要这么敷衍?打发小猫小狗吗? 叶绾绾一脸严肃地盯着他,“我要一个深吻,三分钟的那种!” 司夜寒手下的动作总算是停住了,寒潭之中仿若隐匿着火种,盯着身旁的女孩,然后开口道:“等我忙完。” 叶绾绾:“……” 等、你、妹!!! 叶绾绾简直崩溃了! 为了让他能稍微休息一会儿,她都拼了好吗,结果这家伙的回答简直让她吐血! 这家伙这么拼到底是为什么? 她总感觉司夜寒的身后好像是什么在追赶着他似的。 可是,到底是什么能够威胁到大魔头? 这日子没法过了! 叶绾绾觉得自己再待下去能被气死,于是气呼呼地跑出了房间。 她干嘛要生气…… 他自己要这样的,反正跟她也没关系…… 走到大堂的时候,叶绾绾看到了流影等一群人。 看到叶绾绾在大堂里晃荡,流影顿时满脸阴沉,“叶小姐,B国夜晚并不安稳,您还是待在屋子里不要随意乱走为好,否则出了事情我们必然要分神去救你。” 叶绾绾心情正郁闷呢,闻言当即冷笑一声,“流影队长,这话我原样还给你,我之前就跟你说过了,你今晚有血光之灾,你还是待在房间里不要到处乱走为好,否则耽误了事情,拖了大家的后腿可就不好了!” “呵,我有血光之灾?恐怕要让你失望了!”流影满脸嘲讽。 流影身旁的其他几个手下听到叶绾绾的话也纷纷摇着头觉得好笑。 “咳,叶小姐,我们队长上次流血还是三年前呢!” “是啊,以我们队长的身手,根本没人能近得了他的身,更别说让他受伤流血了!” “血光之灾什么的,这确实太荒谬了……” 叶绾绾打了个哈欠,懒洋洋地朝着那些人看了一眼,“我算的卦可是很准的,既然你们不信,那就没办法了!” 叶绾绾走后,大堂里的一群人全都笑开了。 “哈哈哈,居然说咱们队长会有血光之灾,这简直是我今年听到的最好笑的笑话了!” “就是就是!这个笑话我可以笑一年!” ……
Betaer: CN + Trần Hà Nước B. Máy bay tư nhân vững vàng đậu trên bãi dành riêng cho máy bay. Đoàn người di chuyển về khách sạn, tối nay chỉ nghỉ ngơi dưỡng sức. Nước B bây giờ chính trị không yên, bọn người Tư Dạ Hàn thật sự muốn đến địa điểm cần bàn chuyện nhưng không thể dùng máy bay được, chỉ có thể tự mình đi xe thôi, toàn bộ hành trình cần thời gian ba ngày. Suốt ba ngày đều ở trên đường, điều kiện đường đi vào nơi đó cũng không cách nào bảo đảm được độ an toàn, nhưng dù sao mỗi một người trong bọn hắn đều đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, đương nhiên sẽ không để ý loại chuyện nhỏ này, nhưng nếu mang theo một cô gái chân yếu tay mềm như Diệp Oản Oản lại là một chuyện khác, điều này làm cho trong lòng mọi người khó tránh khỏi có nhiều bất mãn. Dù sao lần đàm phán này là vô cùng quan trọng không cho phép có chút không may nào. Đến khách sạn, Tư Dạ Hàn liền bắt đầu tiến vào trạng thái làm việc. Diệp Oản Oản tay chống cằm lên nằm ở bên cạnh bàn làm việc của anh rồi nói: “Công tác! Công tác! Chỉ biết công tác! Anh có phải nhìn máy tính so với em còn đẹp hơn không ” Tay của Tư Dạ Hàn vẫn gõ bàn phím không ngừng, ánh mắt nhìn qua Oản Oản một cái, ngay sau đó hơi hơi nghiêng đầu, tại gò má của cô thân mật hôn một cái, coi như là trấn an. Sắc mặt của Diệp Oản Oản nhất thời tối hơn, anh lại muốn dùng biện pháp qua loa lấy lệ như vậy để đuổi cô sao? Vẻ mặt Diệp Oản Oản nghiêm túc nhìn chằm chằm anh nói: “Em muốn một nụ hôn sâu, ba phút cơ!” Động tác tay của Tư Dạ Hàn rốt cuộc cũng dừng lại, trong mắt anh phảng phất lửa tình nóng bỏng, nhìn chằm chằm cô gái bên cạnh mình, sau đó mở miệng nói: “Chờ anh làm xong đã.” Diệp Oản Oản: “…” Chờ em gái anh á!!! Diệp Oản Oản quả thật là hỏng mất! Vì muốn để cho anh có thể nghỉ ngơi một chút, cô đã liều mạng mình rồi đó có được không? Kết quả là người này lại cho cô một câu trả lời quả thực làm cô muốn hộc máu! Cái tên này liều mạng như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Cô có cảm giác hình như sau lưng Tư Dạ Hàn là có cái gì đó đang đuổi theo anh vậy. Nhưng rốt cuộc là cái gì có thể uy hiếp được đại ma đầu của cô đây? Ngày hôm đó không có cách nào qua rồi! Diệp Oản Oản cảm giác mình đợi tiếp nữa có thể bị tức chết, vì vậy thở phì phì chạy ra khỏi căn phòng. Cô tại sao phải tức giận… Chính anh muốn như vậy, cùng với cô không liên quan chút nào… Lúc đi đến phòng khách, Diệp Oản Oản thấy được đám người Lưu Ảnh. Nhìn thấy Diệp Oản Oản đang đi dạo trong đại sảnh, vẻ mặt Lưu Ảnh liền âm trầm nói: “Diệp tiểu thư, ban đêm ở nước B cũng không yên ổn, cô nên ở trong phòng không nên tùy tiện đi lung tung sẽ tốt hơn, nếu không lỡ như cô xảy ra chuyện gì chúng tôi lại phải để tâm đi cứu cô nữa. “Diệp Oản Oản tâm tình đang buồn bực, nghe vậy cười lạnh một tiếng, “Đội trưởng Lưu Ảnh, lời này tôi muốn giữ nguyên trạng trả lại cho anh, tôi trước đó đã nói với anh, tối nay anh có họa sát thân, cho nên người nên đợi ở trong phòng không nên đi lung tung phải là anh đó, nếu không làm cho công việc bị trễ nãi, kéo chân mọi người có thể sẽ không tốt!” “A, tôi có họa sát thân chỉ sợ làm cô thất vọng rồi!” Lưu Ảnh mặt đầy giễu cợt nói. Mấy thuộc hạ bên cạnh Lưu Ảnh nghe được lời nói của Diệp Oản Oản cũng rối rít lắc đầu cảm thấy buồn cười. “Khụ, Diệp tiểu thư, lần trước đội trưởng chúng tôi bị đổ máu là ba năm trước đây đấy!” “Đúng vậy, lấy bản lĩnh của đội trưởng chúng tôi, căn bản không người nào có thể lại gần được, đừng nói là muốn đánh anh ấy bị thương chảy máu!” “Họa sát thân cái gì, đây quả thật là chuyện quá hoang đường…” Diệp Oản Oản ngáp một cái, lười biếng nhìn những người này một cái, “Tôi coi quẻ thường rất là chính xác, các anh nếu đã không tin thì tôi cũng không có biện pháp!” Diệp Oản Oản đi rồi, trong đại sảnh một đám người toàn bộ đều cười lên. “Ha ha ha, lại còn nói đội trưởng của chúng ta sẽ có họa sát thân, đây quả thực là chuyện cười nhất năm nay tôi nghe được! Một người khác đáp: “Đúng vậy! Chuyện cười này tôi có thể cười cả một năm!”
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
叶绾绾溜达了一圈,发现附近有个沙滩,于是走了过去散散心。 沙滩边上有一块大石头,叶绾绾抱着膝盖坐了上去,看着眼前翻滚的海浪发呆。 突然有一瞬间的迷茫…… 重生后,她的打算原本一直都是暂时安抚好司夜寒,然后想办法获得自由,过属于她自己的人生。 可是现在,不知不觉之中,她的人生与那人的交织却越来越多,连她自己都无法分辨和弄清她的未来到底会怎样。 叶绾绾抱着膝盖蹲在那里,不知不觉便迷迷糊糊的睡了过去。 不远处,暗中保护叶绾绾的女保镖手机铃声突然响了起来,立即恭敬地开口,对着手机那头报了自己的位置。 很快,一个颀长的身影朝着礁石的方向走去,俯下身,将女孩抱了起来。 大概因为察觉到的是熟悉的气息,叶绾绾立即自发自动地钻进了男人的怀里,嘴里喃喃地咕哝着,“过分……太过分了……想让我守活寡吗?” “不会。”低沉的声音开口。 “骗子……骗子……” 前世他们若是没有离婚,她最后的结果肯定就是变成寡妇…… …… 第二天早上,叶绾绾醒来的时候发现自己已经酒店房间内的床上了。 司夜寒并在身边,八成又是跟那帮高层开会去了。 叶绾绾无奈地抚了抚额头,换了衣服起身去楼下餐厅吃饭。 冤家路窄。 她刚迈步进去就看到了流影和他的护卫队也在吃饭。 一群人高马大的护卫保镖们在看到门口处走过来的叶绾绾之后,吃饭的动作瞬间全都顿住了。 一双双眼睛齐刷刷地朝着叶绾绾看去,那眼神,很是难以形容。 叶绾绾见状,眉头微微上挑,随后视线下意识地朝着人群中的流影看去。 然后她就看到…… 流影坐在餐桌前,一如既往地穿着一身黑衣,脸色是前所有为的难看,大概是因为知道队长今日的心情不好,他四周的手下全都静悄悄的不敢发出一点声音。 看到叶绾绾之后,众人的眼神下意识地全都朝着自家队长的脑袋看去…… 随后叶绾绾便顺着众人的视线清楚地看到……流影的额头上包扎着一圈白色的纱布,纱布上渗着鲜红的血迹…… 叶绾绾见状,憋闷了一整天的心情顿时大好,悠悠走了进去,还故意挑了流影对面的那桌坐了下来,一只手托着下巴,欣赏着流影额头上的纱布,“哎呀~我是眼花了吗?这不是咱们身手了得、三年没有流过血的流影队长吗?居然被人打得头破血流!我是不是在做梦?” 流影的脸色黑得比他手边的黑咖啡还要黑几分,手中的勺子瞬间被捏弯了。 那些昨晚口口声声嘲讽叶绾绾的护卫此刻全都埋着头,咳嗽声此起彼伏,觉得自己的脸生疼。 谁会想到,这女人的话居然会真的应验了! 简直见鬼了! 叶绾绾看着那一群跟鹌鹑一样的大老爷们,面上笑呵呵的,“现在知道我的卦有多准了吧?怎样?有没有人想让我帮着算算吉凶的?给你们打八折哦~”
Diệp Oản Oản đi bộ một vòng, phát hiện bên ngoài có một bãi biển, vì vậy đi tới cho khuây khỏa một chút. Bên cạnh bãi biển có một tảng đá lớn, Diệp Oản Oản ngồi lên đó tay ôm lấy đầu gối, nhìn sóng biển trước mắt đến ngẩn người. Đột nhiên trong nháy mắt có chút mê mang… Sau khi sống lại, quyết định của cô vốn là tạm thời trấn an Tư Dạ Hàn, sau đó nghĩ biện pháp có được tự do, trải qua cuộc sống thuộc về mình. Nhưng bây giờ, bất tri bất giác, cuộc sống của cô cùng người kia lại liên quan xen lẫn với nhau càng ngày càng nhiều, chính cô cũng không cách nào phân biệt và biết rõ được tương lai của cô rốt cuộc sẽ như thế nào. Diệp Oản Oản ôm lấy đầu gối ngồi ở đó, bất tri bất giác liền mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi. Cách đó không xa, chuông điện thoại di động của nữ vệ sĩ đang âm thầm bảo vệ Diệp Oản Oản đột nhiên reo lên, lập tức cung kính mở miệng, đối với đầu kia điện thoại báo cáo vị trí của mình. Rất nhanh, một bóng người thật cao đi về phía tảng đá ngầm, cúi người, bế cô gái lên. Có lẻ nhận ra được hơi thở quen thuộc, Diệp Oản Oản lập tức tự động hui vào trong ngực của người đàn ông đó, trong miệng lầm bầm lầu bầu: “Quá đáng… Thật là quá đáng… Nghĩ để cho tôi sống một mình thành quả phụ sao?” “Sẽ không đâu.” Âm thanh trầm thấp nói ra. “Tên lường gạt… Tên lường gạt…” Kiếp trước bọn họ nếu không có ly dị, kết quả cuối cùng khẳng định chính cô sẽ biến thành quả phụ… Sáng ngày thứ hai, lúc Diệp Oản Oản tỉnh lại phát hiện mình đã ở trên giường trong phòng khách sạn. Tư Dạ Hàn cũng không ở bên cạnh cô, tám phần mười lại cùng nhóm cán bộ cao cấp kia đi họp rồi. Diệp Oản Oản bất đắc dĩ vuốt ve cái trán, đổi quần áo đứng dậy đi đến phòng ăn dưới lầu. Oan gia ngõ hẹp. Cô mới vừa bước đi được mấy bước liền thấy Lưu Ảnh cùng đội vệ sĩ của hắn cũng đang dùng cơm. Một đám vệ sĩ cao to lực lưỡng khi nhìn thấy Diệp Oản Oản đi tới cửa, động tác ăn cơm trong nháy mắt đều dừng lại. Từng đôi mắt đồng loạt nhìn về hướng Diệp Oản Oản, ánh mắt kia, rất là khó có thể hình dung được. Diệp Oản Oản thấy vậy, chân mày nhíu lên, sau đó ánh mắt theo bản năng nhìn về hướng Lưu Ảnh trong đám người kia. Sau đó cô liền thấy… Lưu Ảnh ngồi ở trước bàn ăn, cả người trước sau như một mặc quần áo đen, sắc mặt thật sự khó coi, đại khái là bởi vì biết tâm tình đội trưởng hôm nay không tốt, thuộc hạ xung quanh hắn tất cả đều yên lặng không dám phát ra một chút âm thanh nào. Nhìn thấy Diệp Oản Oản, tất cả ánh mắt của mọi người đều theo bản năng quay đầu nhìn đội trưởng của mình… Sau đó Diệp Oản Oản thuận theo tầm mắt của mọi người rõ ràng nhìn thấy… trên trán Lưu Ảnh băng một vòng vải màu trắng, trên mảnh vải thấm vết máu màu đỏ tươi… Diệp Oản Oản thấy vậy, tâm tình cả ngày bị đè nén nhất thời tốt hơn nhiều, ung dung đi vào, còn cố ý chọn bàn đối diện với Lưu Ảnh ngồi xuống, một tay cô chống cằm, thưởng thức mảnh vải băng trên trán Lưu Ảnh: “Ai nha ~ tôi có phải là đang hoa mắt chóng mặt không? Đây không phải là đội trưởng của chúng ta người có thân thủ rất giỏi, ba năm không có đổ máu đội trưởng Lưu Ảnh? Sao anh lại có thể bị người khác đánh bể đầu chảy máu vây?! Tôi có phải là đang nằm mơ hay không?” Sắc mặt của Lưu Ảnh đen lại so với cà phê đen trong tay hắn còn muốn đen hơn mấy phần, cái muỗng trong tay trong nháy mắt bị bóp cong. Những người kia tối hôm qua luôn mồm luôn miệng giễu cợt Diệp Oản Oản giờ phút này tất cả đều cúi đầu, tiếng ho khan liên tục vang lên, cảm giác mặt mình thật là đau. Ai sẽ nghĩ tới, lời cô gái này nói ra lại có thể thực sự linh nghiệm như vậy được! Quả thật là gặp quỷ! Diệp Oản Oản nhìn thấy cả một đám kia giống như chim cút một dạng, trên mặt cười ha hả: “Bây giờ các anh đã biết quẻ của tôi gieo có bao nhiêu là chính xác đi? Như thế nào có người nào muốn để cho tôi giúp tính quẻ một chút xem lành hay dữ hay không? Tôi sẽ bớt hai chục phần trăm cho các anh nha ~ “
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
咳咳,还要帮他们算卦? 听到叶绾绾的话,所有人的表情:“……” 叶绾绾在那幸灾乐祸也就算了,居然还“妖言惑众”! 流影强忍着怒气开口,“叶小姐还请慎言,昨晚我不过是运气不好。” 流影身旁的一个身形劲瘦剃着平头的青年估计是流影的拥趸,见队长被侮辱,脸色有些不好,“叶小姐,这种事情还是不要拿来开玩笑了吧!” 叶绾绾这会儿心情不错,倒是没跟他计较,而是朝着说话的青年打量了一眼,“你叫什么名字?” 青年愣了愣,然后回答:“宋靖!” “啊……”叶绾绾顿时多看了他好几眼,神情很是微妙。 没想到居然是他…… “叶小姐有何指教?”宋靖总觉得叶绾绾那表情盯得他有些发毛。 叶绾绾垂着眸子,笑了笑,伸出手,做了个掐指的动作,随即抬头看向宋靖开口道,“我方才给你算了一卦!算出……” “算出什么?”宋靖下意识地问出口。 旁边一群看热闹的虽然不屑,倒也好奇地朝着叶绾绾看过去,想看她又想胡说八道说什么。 叶绾绾幽幽道,“算出,你近期会有一劫。” 众人闻言,嘴角微抽,又是有劫?能不能换点新鲜的? 宋靖面色不变,“什么劫?” 叶绾绾摸着下巴,斟酌了一下措辞,“唔,算是……桃花劫吧……” 众人愣了愣,暗自腹诽,桃花劫是什么鬼? “不是桃花运哦,而是桃花劫,而且此劫非常凶险!”叶绾绾一副煞有介事的表情。 归结于她超强的记忆,即使是前世其他人的只言片语,只要她注意到了,便会记得很清楚。 她记得前世那件事情发生很久之后,有几个护卫闲聊的时候,提及有个叫宋靖的,在B国的时候被一个国外的肌肉男看上了,差点菊花不保什么的,故事相当的劲爆…… 现在流影的事情应验了,恐怕宋靖的菊花也……堪忧啊…… 叶绾绾托着下巴,语气蛊惑,“我这边倒是有破解之法,需要我提醒你一下吗?八折哦!” 宋靖脸色微黑,“不必了,感谢叶小姐关心。” 叶绾绾一副担忧的表情,“真的不用吗?是真的很凶险啊!可能会对你造成极大的创伤!” 虽然据说最后是没得逞,但是肯定造成了巨大的心灵创伤和阴影…… 从洛辰就能看出,一般直男对这种事情的阴影有多严重。 见宋靖完全不以为然,看着叶绾绾的眼神仿佛看着一个傻子,叶绾绾只能遗憾地叹了口气,不再多言,吃完饭便回去了。 看着叶绾绾离开的背影,宋靖一脸无语地吐糟,“这女人是不是脑子有问题?” “是有点神神叨叨的!”身旁的人好笑地摇摇头。 “可队长那件事她居然真的说对了啊!”有人开口道。 “那是她狗屎运而已,你跟她一样脑子出问题了吗?还桃花劫?还异常凶险?完全不知道她在胡说八道些什么!” ……
Khụ khụ, còn muốn giúp bọn hắn xem quẻ sao? Nghe được lời nói của Diệp Oản Oản, vẻ mặt của tất cả mọi người: “…” Diệp Oản Oản ở đây cười trên sự đau khổ của người khác còn chưa tính, lại còn: “Tà thuyết mê hoặc người khác”! Lưu Ảnh kiềm chế tức giận mở miệng nói: “Diệp tiểu thư xin ăn nói cẩn thận, tối hôm qua chẳng qua chỉ là tôi có vận khí không tốt mà thôi.” Bên cạnh Lưu Ảnh một thanh niên với thân hình cao gầy để tóc húi cua đoán chừng là người ủng hộ Lưu Ảnh, thấy đội trưởng mình bị sỉ nhục, sắc mặt có chút không vui nói: “Diệp tiểu thư, loại chuyện thế này cũng không cần đem ra đùa chứ!” Tâm tình Diệp Oản Oản lúc này không tệ, ngược lại cũng không có muốn cùng hắn so đo tính toán, mà nhìn rồi quan sát người thanh niên đang nói chuyện một cái rồi nói: “Cậu tên là gì?” Cậu ta ngẩn người, sau đó trả lời: “Tống Tĩnh!” “A…” Nhất thời Diệp Oản Oản nhìn hắn nhiều thêm mấy lần nữa, vẻ mặt rất là tế nhị. Không nghĩ tới lại là hắn… “Diệp tiểu thư có gì chỉ giáo” Tống Tĩnh luôn cảm thấy biểu tình nhìn chăm chú đến hắn kia của Diệp Oản Oản làm hắn có chút sợ hãi. Diệp Oản Oản rũ con ngươi, cười một tiếng, đưa tay ra, làm một cái động tác bấm ngón tay, ngay sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tống Tĩnh mở miệng nói “Tôi mới vừa tính cho cậu một quẻ! Tính ra…” “Tính ra cái gì” Tống Tĩnh theo bản năng hỏi ra lời. Bên cạnh một đám người đang xem náo nhiệt mặc dù khinh thường, ngược lại cũng tò mò mà nhìn sang Diệp Oản Oản, muốn nhìn xem cô lại muốn nói bậy nói bạ nói cái gì nữa. Diệp Oản Oản sâu xa nói: “Tính ra, cậu gần đây sẽ có một kiếp….” Mọi người nghe vậy, khóe miệng hơi co rút, lại là có kiếp. Cô có thể đổi điểm mới mẽ chút được hay không? Tống Tĩnh mặt không đổi sắc hỏi lại: “Kiếp gì cơ?” Diệp Oản Oản sờ lên cằm, cân nhắc một chút chọn lời đáp lại: “A, coi như là… đào hoa kiếp đi…” Mọi người sững sờ, ngầm oán thầm, đào hoa kiếp là cái quỷ gì. “Không phải là số đào hoa nha, mà là đào hoa kiếp, hơn nữa kiếp này hung hiểm vô cùng!” Diệp Oản Oản một bộ vẻ mặt làm như có thật nói. May cho cô là cô có trí nhớ tốt, cho dù là ở kiếp trước cùng người khác nói vài lời đôi câu, nhưng chỉ cần là chuyện cô chú ý tới thì sẽ nhớ rất rõ ràng. Cô nhớ lại chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, lúc đó mấy người vệ sĩ đang nói chuyện phiếm, có nói tới một người tên là Tống Tĩnh. Lúc anh ta ở nước B, bị một người đàn ông nước ngoài vạm vỡ để ý, suýt chút nữa là éo giữ được cúc hoa rồi, chuyện này lúc ấy lớn lắm… Hiện tại chuyện của Lưu Ảnh đã linh nghiệm, sợ rằng cúc hoa của Tống Tĩnh cũng vậy… Đáng lo a… Diệp Oản Oản nâng cằm lên, giọng mê hoặc nói: “Tôi có biện pháp phá giải chuyện này, có cần tôi nhắc nhở cậu một chút không? Tôi sẽ bớt cho cậu hai chục phần trăm nha!” Vẻ mặt Tống Tĩnh biến thành đen: “Không cần, cảm ơn Diệp tiểu thư quan tâm.” Diệp Oản Oản vẻ mặt lo lắng: “Thực sự không cần sao là thực sự rất nguy hiểm a! Có thể sẽ đối với cậu sẽ tạo thành sự tổn thương lớn a!” Tuy rằng nghe nói cuối cùng là không thực hiện được, nhưng mà khẳng định đã tạo thành vết thương và nổi ám ảnh to lớn trong lòng cậu ta..... Chỉ cần nhìn trường hợp của Lạc Thần là có thể thấy được nam thẳng đối với loại chuyện này có sự ám ánh sẽ nghiêm trọng đến mức nào a. Thấy Tống Tĩnh hoàn toàn xem thường, ánh mắt của hắn nhìn Diệp Oản Oản giống như nhìn một kẻ ngu, Diệp Oản Oản chỉ có thể tiếc nuối thở dài, không cần phải nhiều lời nữa, cơm nước xong liền trở về. Nhìn bóng lưng Diệp Oản Oản rời đi, Tống Tĩnh một mặt không nói gì mà chán ghét đến buồn nôn nói: “Người phụ nữ này có phải não có vấn đề hay không a?” “Là thần kinh có chút không bình thường nha!” Người bên cạnh buồn cười lắc đầu đáp. “Có thể là vậy, nhưng sự việc có liên quan đến đội trưởng cô ấy thực sự lại có thể nói đúng như vậy a!” Có người mở miệng nói. “Đó chỉ là cô ta như chó ngáp phải ruồi thôi, cậu cùng với cô ta là một dạng não có vấn đề rồi sao? Còn có đào hoa kiếp? Còn đặc biệt nguy hiểm? Hoàn toàn không biết cô ta đang nói hưu nói vượn cái gì nữa chứ?!”
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
早饭后,一行人准备妥当,开始启程。 转眼两天时间过去,一路上都相当平静,没有丝毫异样。 这次跟过来的有两批人马,一批在暗中,一批以流影为首的在明面上。 其实这次的准备已经非常充分,何况以如今司夜寒的身份地位,哪个不要命的敢在老虎头上乱来? 所以司夜寒这次出行,不过是被当成一次再正常不过的出差,没人觉得会出事。 只有叶绾绾,越是接近目的地,心脏就绷得越紧。 原本以这样的人员配置,确实不可能有危险,但谁能料到,来的会是那样一帮人…… 车子里。 叶绾绾瞅着身旁面色微微有些苍白的男人,“亲爱的,你确定不要再多加点人手吗?我总觉得心里慌慌的,觉得可能会出事!你相信我!我的直觉真的很准的!” 同样的话,这两天叶绾绾已经说了无数次。 虽然她知道如今的人员配置已经是顶级,但还是完全放心不下来。 司夜寒听了那么多次,倒也没有不耐的神色,看了女孩一眼,也没说话,而是长臂一伸,直接将她揽进了自己的怀里。 温热的怀抱一下子将她包裹,同时手掌一下一下轻轻拍着她的后背。 叶绾绾面色一愣,一颗七上八下的心脏在这一瞬间蓦然就安静了下来。 她抬起头,然后就看到男人一手拿着文件,一手保持着搂她在怀安抚的姿势,仿佛给她撑开了一方天地。 “……” 被男人搂在怀里安抚小孩子一样哄着,叶绾绾的心情无比复杂。 这家伙,说他情商低,有些时候又会突然开窍。 夜晚,车子到达了下一个城镇。 众人在附近的酒店落脚。 深夜,司夜寒在与高层开会,叶绾绾一个人呆在房间里睡不着。 于是干脆起身,找到了许易。 “叶小姐,这么晚了还不睡?” “睡不着,总觉得心神不宁……”叶绾绾叹了口气,“许易,你能不能劝司夜寒将计划改期?” 如果对方是有意针对司夜寒的话,就算是临时改期可能也躲不过,但说不定改期之后结果会有所变化呢?总比一切又按照前世的轨迹发展要好…… 许易也知道这几天叶绾绾总缠着自家主子说些什么可能有危险的话,闻言无奈开口道,“绾绾小姐,连你都劝不了,我去说更没用了!” 许易说完安抚,“绾绾小姐,你应该是太紧张了,这次的行程非常安全,不会有任何问题的,您去好好睡一觉,或者去楼下做个SPA放松一下心情,最迟明晚我们就能到目的地了!” ——“呵,有危险?这又是叶小姐您算到的吗?” 许易话音刚落,身后传来流影的声音。 叶绾绾没心情跟他争执,冷冷地看了他一眼,“是又怎样?” 流影的脸色有些难看,“叶小姐,因为您是主子的人,所以我敬你三分,但如果你妄想做任何损害和威胁到主子的事情,别怪我丑话没说在前面,你这几天一直在胡言乱语,动摇人心,已经给大家造成了很恶劣的影响,还请您,谨言慎行!”
Ăn sáng xong, đoàn người chuẩn bị ổn thỏa, bắt đầu lên đường. Đảo mắt đã qua hai ngày, dọc theo đường đi đều khá yên ổn, không có chút khác thường nào. Lần này đi theo có hai nhóm người, một nhóm ở trong bóng tối, một nhóm được Lưu Ảnh dẫn đầu ở ngoài sáng. Thật ra thì đối với chuyền đi lần này có sự chuẩn bị đã vô cùng đầy đủ, huống chi lấy thân phận địa vị bây giờ của Tư Dạ Hàn, làm gì có ai dám liều mạng ở trên đầu con cọp làm bậy. Cho nên lần này Tư Dạ Hàn đi ra ngoài, chẳng qua chỉ được xem như một lần đi công tác không thể bình thường hơn được mà thôi, không có người nào cảm thấy sẽ xảy ra chuyện bất trắc gì cả. Chỉ có Diệp Oản Oản, càng đến gần đến chỗ cần đến, trái tim liền căng thẳng càng nhiều. Với số lượng người được bố trí như vậy, quả thật không có khả năng có nguy hiểm, nhưng người nào có thể ngờ tới được chuyện nhóm người này sẽ gặp phải … Trong xe. Diệp Oản Oản nhìn người đàn ông bên cạnh mình sắc mặt hơi trắng bệch nói: “Cục cưng à, anh xác định không cần thêm nhiều người hơn nửa sao? Ít người như vậy em luôn cảm thấy trong lòng hoang mang, cảm thấy có thể sẽ xảy ra chuyện! Anh tin tưởng em đi! Trực giác của em thực sự rất chính xác đấy!” Lời nói giống vậy, hai ngày nay Diệp Oản Oản đã nói vô số lần. Mặc dù cô biết bây giờ những người bảo vệ được đưa đến đây đã là những người chuyên nghiệp vô cùng, nhưng vẫn hoàn toàn không thể yên lòng nổi. Tư Dạ Hàn nghe lời này đã quá nhiều lần rồi, cũng không có thần sắc không kiên nhẫn, nhìn cô một cái, cũng không nói chuyện, mà cánh tay dài duỗi một cái, trực tiếp đem cô kéo vào trong ngực của mình. Cái ôm ấm áp trong ngực thoáng cái vậy chặt cô, đồng thời một bàn tay vỗ nhè nhẹ sau lưng của cô. Vẻ mặt Diệp Oản Oản sững sờ, trái tim bất ổn nãy giờ trong nháy mắt này bỗng nhiên yên tĩnh lại. Cô ngẩng đầu lên, sau đó liền thấy Tư Dạ Hàn một tay cầm tài liệu, một tay duy trì tư thế ôm cô trong ngực trấn an, phảng phất tạo cho cô một khoảng trời riêng biệt. Bị anh ôm vào trong ngực trấn an như dụ dỗ một tiểu hài tử, Diệp Oản Oản tâm tình vô cùng phức tạp. Cái tên này, nói anh chỉ số EQ thấp nhưng ở một số thời khắc lại đột nhiên như được mở mang trí tuệ, thông suốt hơn nhiều. Ban đêm, xe càng ngày càng tiến đến thành phố kế bên. Nhóm người đặt chân đến khách sạn phụ cận. Đêm khuya, Tư Dạ Hàn đang cùng một nhóm người quản lý cấp cao mở hội nghị, Diệp Oản Oản một mình nằm ngây ngốc ở trong phòng không ngủ được. Vì vậy dứt khoát đứng dậy, đi tìm Hứa Dịch. “Diệp tiểu thư, đã trễ thế này còn chưa ngủ sao?” “Không ngủ được, luôn cảm thấy tinh thần có chút không tập trung…” Diệp Oản Oản thở dài: “Hứa Dịch, anh có thể khuyên Tư Dạ Hàn đem kế hoạch đổi ngày hay không?” Nếu như đối phương có ý định nhằm vào Tư Dạ Hàn, coi như là tạm thời đổi ngày thì khả năng sau đó có chuyện xảy ra là điều không tránh khỏi, nhưng nói không chừng nếu đổi ngày kết quả sẽ có thay đổi lớn hơn thì sao, dù sao cũng tốt hơn so với diễn biến chuyện xảy ra ở kiếp trước… Hứa Dịch cũng biết mấy ngày nay Diệp Oản Oản vẫn luôn quấn ông chủ mình nói cái gì mà có khả năng có nguy hiểm, nghe vậy bất đắc dĩ mở miệng nói: “Oản Oản tiểu thư, ngay cả cô đều khuyên không được, tôi đi nói càng vô dụng hơn thôi!” Hứa Dịch trấn an xong lại nói: “Oản Oản tiểu thư, cô chắc là quá khẩn trương, lộ trình lần này vô cùng an toàn, sẽ không có bất cứ vấn đề gì, cô đi ngủ một giấc thật ngon đi, hoặc là đi xuống lầu đi SPA thả lỏng tâm tình một chút, chậm nhất là tối mai chúng ta liền có thể tới nơi cần đến rồi!” —— “A, có nguy hiểm? Đây cũng là chuyện Diệp tiểu thư tính được sao?” Hứa Dịch vừa dứt lời, sau lưng liền truyền tới âm thanh của Lưu Ảnh. Diệp Oản Oản không có tâm tình cùng hắn tranh chấp, lạnh lùng nhìn hắn một cái rồi nói: “Phải thì thế nào?” Sắc mặt của Lưu Ảnh có chút khó coi, “Diệp tiểu thư, bởi vì cô là người của ông chủ, cho nên tôi luôn kính cô 3 phần, nhưng nếu như cô vọng tưởng làm bất kỳ chuyện gì gây tổn hại cùng uy hiếp đến ông chủ thì đừng trách tôi không nói lời cảnh cáo trước với cô, cô mấy ngày nay một mực nói bậy nói bạ, làm lung lây lòng người, đã tạo cho mọi người ảnh hưởng tồi tệ, xin cô, hãy thận trọng từ lời nói đến việc làm!”
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
流影说完这一句便冷着脸甩手离开。 许易在原地尴尬地打着圆场,“咳,流影就是那个性子,您别介意。” 叶绾绾没说什么,毕竟早有准备,她早就料到不会有人相信她,也知道自己说的那些话会让其他人怎么看她。 深夜,酒店顶层的酒吧。 连续在路上跑了两天,护卫们在酒吧里稍微放松了一下。 一群人正在那喝酒聊天。 “哎,你们都听说了吗?那女人这几天跟神经病一样一直在BOSS那吹耳边风,说BOSS有劫有危险,撺掇BOSS别再往前走!” “还真当自己是算命大师了?” “屁!也就乌鸦嘴把队长的事情说中了而已!她还说宋靖有桃花劫呢?结果这都两天过去了,宋靖还不是好好的?” 宋靖冷笑,“队长说是红颜祸水,真是一点没错!” 一群人正说着话,这时,突然有个金发碧眼的老外朝着几人走了过来,径直走到了宋靖的跟前,眼睛放光地盯着宋靖腰上挂着的一把刀,操着一口还算流利的中文开口道,“哇哦,如果我没看错的话,这把是华国有名的唐刀吗?” 见来人懂行,宋靖倒是来了几分性质,“你一个老外,还懂这个?” “呵呵,我不仅喜欢华国的文化,还喜欢华国的……” “还喜欢华国的什么?” “没什么~”男人笑了笑,随即开口道,“我家里有很多华国的武器,要跟我回去看看吗?我家就在附近~” “真的?行啊!” …… 第二天早上。 叶绾绾几乎一晚上没睡,游魂一样飘到了楼下去吃早饭。 与此同时,酒店餐厅内。 一群大老爷们正将一个身形精瘦的平头青年围在中间,拍着他的肩膀,你一言我一语地安抚着。 “哎,别郁闷了啊,幸亏我们赶去的及时,那采花贼不是没得逞吗?” “谁能知道那老外居然是个GAY!还专门喜欢上华国的男人!借着看刀把宋靖给骗到了家里!” “最可恶的是还用了那种下三滥的迷药!太惊险了!我们若是晚去一步,宋靖的菊花就不保了!那老外裤子都脱了!那玩意那么吓人,要是真戳进……” …… 当事人宋靖额头青筋暴跳,越听脸色越黑,暴躁的怒吼道,“全都给老子闭嘴!谁特么再提昨晚的事情,老子就揍得他满地找牙!!!” “是是是,不提了不提了!”众人忙打着哈哈。 叶绾绾踏入餐厅的时候,正好听完了详细版的过程,表示果然是……一言难尽啊…… 叶绾绾往距离宋靖他们那一桌不远处的餐桌一坐,随后将服务员给招呼了过来,“服务员,麻烦给我上一壶菊花茶~” 听到叶绾绾的声音从耳边传来,神色刚缓和几分的宋靖立即菊花一紧,僵硬得扭头朝着叶绾绾的方向看去。 一旁的其他护卫也动作极其同步的齐刷刷朝着叶绾绾看去,眼神明显比上一次更加惊悚了。 本来他们还没反应过来,这会儿看到叶绾绾之后,突然想起了一件非常……诡异的事情……
Betaer: Quỳnh + CN Lưu Ảnh nói xong câu này liền mặt lạnh vung tay rời đi. Hứa Dịch lúng túng đứng tại chỗ muốn dàn xếp tốt đẹp chuyện này liền nói: “Uhm, Lưu Ảnh chính là đang nói linh tinh, cô chớ để ý.” Diệp Oản Oản không nói gì, dù sao cô cũng sớm có chuẩn bị, cô đã sớm ngờ tới chuyện sẽ không có người tin tưởng cô, cũng biết rõ mình nói những lời đó sẽ khiến người khác thấy thế nào rồi. Đêm khuya, khách sạn quầy rượu ở tầng cao nhất. Liên tục hai ngày đi đường, nhóm vệ sĩ ở trong quán rượu hơi hơi thả lỏng một chút. Một đám người đang uống rượu nói chuyện phiếm. “Ai, các anh đều nghe nói chứ? Người phụ nữ kia mấy ngày nay thật là giống như người bệnh thần kinh, vẫn một mực thổi gió bên tai BOSS, nói BOSS có kiếp nguy hiểm, khuyên ngăn BOSS đừng đi về phía trước!” “Lại còn coi mình là thầy bói thật sự sao?” “Đệt! Cô ta cũng chỉ là người có miệng quạ nên mới có thể đem chuyện của đội trưởng nói trúng! Cô ta còn nói Tống Tĩnh có kiếp đào hoa? Kết quả là đã hai ngày trôi qua, Tống Tĩnh vẫn rất tốt, không phải sao?” Tống Tĩnh cười lạnh: “Đội trưởng nói mỹ nhân là hồng nhan họa thủy, thật là một điểm cũng không sai!” Một đám người đang nói chuyện, lúc này, đột nhiên có một người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh đi tới, đi thẳng tới trước mặt của Tống Tĩnh, ánh mắt sáng lên nhìn chằm chằm ngang hông Tống Tĩnh đang treo một cây đao, nhìn một cái rồi cất giọng tiếng Trung khá lưu loát của mình: “Oa, nếu như tôi không nhìn lầm, cái thanh đao này là thanh đao nổi danh ở Hoa quốc sao?” Thấy người tới có hiểu biết về văn hóa trung hoa, Tống Tĩnh đã có mấy phần cảm tình nói: “Anh là một người ngoại quốc, còn hiểu cái này sao?” “Ha ha, tôi không chỉ thích văn hóa Hoa quốc, còn thích Hoa quốc…” “Còn thích cái gì của Hoa quốc?” “Không có cái gì ~” người đó cười một tiếng, ngay sau đó mở miệng nói. “Trong nhà của tôi có rất nhiều vũ khí của Hoa quốc, có muốn cùng tôi đi xem một chút không? Nhà tôi ở ngay sát bên thôi~ “ “Được!” Sáng ngày thứ hai. Diệp Oản Oản cơ hồ một đêm không ngủ, như hồn ma phiêu phiêu xuống lầu dưới ăn điểm tâm. Cùng lúc đó, trong phòng ăn khách sạn. Một đám người đang đem một thanh niên thân hình gầy gò tóc húi cua vây vào giữa, vỗ vai hắn, anh một lời tôi một câu mà an ủi. “Ai, đừng buồn bực nửa, may mắn chúng tôi chạy tới kịp thời nên cái hái hoa tặc kia không thể được như ý sao?” “Ai có thể biết được lão kia lại là một GAY! Còn đặc biệt thích đàn ông Hoa quốc! Mượn cớ xem đao lại đem Tống Tĩnh lừa gạt đến nhà!” “Ghê tởm nhất chính là còn dùng cái loại thuốc mê thấp hèn này nữa chứ! Quá nguy hiểm! Chúng ta nếu chậm một bước, cúc hoa của Tống Tĩnh liền khó giữ được! Lão kia quần ngoài đều cởi ra rồi đó! Đồ chơi kia dọa người như vậy, nếu đâm vào…” Trên trán người trong cuộc là Tống Tĩnh nổi lên gân xanh, càng nghe sắc mặt càng đen, nóng nảy giận dữ hét: “Tất cả câm miệng hết cho lão tử! Ai CMN nhắc lại chuyện tối ngày hôm qua, lão tử liền đánh hắn tới răng vãi đầy đất!!!” “Dạ dạ dạ, không đề cập nữa không đề cập nữa!” Mọi người bận rộn cười ha hả. Lúc Diệp Oản Oản bước vào phòng ăn, vừa vặn nghe xong cặn kẽ quá trình, tỏ vẻ quả nhiên là… Một lời khó nói hết a… Diệp Oản Oản đi tới bàn ăn cách một bàn của bọn người Tống Tĩnh không xa ngồi xuống, sau đó bảo phục vụ tới rồi nói: “Phục vụ, phiền anh lấy cho tôi một bình trà hoa cúc ~ “ Nghe được âm thanh của Diệp Oản Oản truyền tới bên tai, thần sắc mới vừa hòa hoãn mấy phần của Tống Tĩnh lập tức căng thẳng, cứng ngắc nghiêng đầu nhìn về hướng của Diệp Oản Oản. Một bên những vệ sĩ khác động tác cũng cực kỳ đồng bộ, đồng loạt nhìn Diệp Oản Oản, ánh mắt rõ ràng so với lần trước càng thêm kinh sợ. Vốn là bọn họ còn chưa kịp phản ứng, vào lúc này nhìn thấy Diệp Oản Oản, đột nhiên nghĩ tới một chuyện đặc biệt…..Chuyện quái dị…….
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
几人凑在一起窃窃私语,“尼玛……我突然想起来……叶小姐之前给宋靖算命,不是说他有桃花劫吗?她说得桃花劫不会就是这个吧?” “卧槽!好像真的是!她当时说这话的时候表情很是诡异,还说这一劫非常凶险,会给宋靖带来巨大的创伤!” “咳咳……果然非常凶险……果然非常创伤啊……一点不差……” “又算对了?这也太邪性了吧?” “这简直……见鬼了!要是上次宋靖听了叶小姐的,会不会就能躲避这一劫了啊?” …… “给我来个冰糖菊花粥,菊花红枣枸杞炖雪梨,菊花鸡丝……” 叶绾绾每报一道菜名,宋靖的脸色就黑一分,同时心中怪异的感觉也越来越甚。 这女人……难道她还真会算命不成? 不然这会不会太巧合了一点? “别闲聊了,还不快去准备,马上就出发了,今天是最后一天,都仔细点!”这时,流影走了过来,余光朝着叶绾绾的方向投去了一眼。 宋靖的事情他也听说了,确实有些邪性,但怎么可能真是那女人算出来的。 不过是瞎猫碰到死耗子,胡言乱语硬凑了上去。 见队长来了,众人这才纷纷作鸟兽散。 叶绾绾眼见着又要继续出发,没办法,决定要么故技重施,继续苦肉计加美人计拖延一下时间? 这边她正聚精会神的想着办法,没有注意到时间一点一滴过去,许易那边竟迟迟没来通知她出发。 “怎么回事?”叶绾绾的面上浮现一丝狐疑。 以司夜寒的时间观念,不应该出现这种情况…… 前世她只知道这次是出了事,但具体什么时间出事的并不清楚,其他太过细节的东西也无从得知,所以不可能知道这会儿是什么事情耽搁了行程。 又等了一会儿,还是没动静,而且她给司夜寒打电话那边也没回应,叶绾绾渐渐觉得不对劲了。 难道跟她预想的不一样,不是途中遇袭?而是就在酒店里? 想到这里,叶绾绾刷得站起身朝着楼上跑去。 他们昨晚开会的地方并没有人,许易也不在屋里。 她又朝着他和司夜寒的套房跑去,刚走近就看到门口围了一圈人,每个人的神情都异常凝重。 “怎么回事?”看着这些人的表情,叶绾绾的心脏莫名咯噔一下。 其中一个高层开口,“方才我们在商议事情的时候……BOSS他突发疾病……晕倒了……” “你说什么?!”叶绾绾脸色一变。 与此同时,套房的卧室内。 医生都是从锦园随行一起跟着过来的,此刻正面色凝重地给司夜寒检查着身体。 “情况不容乐观,九爷的病来的太急,而且很凶险!” “好端端的怎么突然就这样了?”许易焦急不已。 “哎,怎么会是好端端的?九爷的身体本来就有隐患,我都已经提醒过你们好多次了,只是九爷包括你们,从没把我的话放在过心上! 九爷之前都没有表现得太明显,与正常人无异,这次不过是因为身体承受到了一个临界点,必然导致的后果而已!”
Betaer: Quỳnh + CN Mấy người tụm lại xì xào bàn tán: “Giời ạ… Tôi đột nhiên nghĩ đến… Diệp tiểu thư trước kia coi bói cho Tống Tĩnh, không phải nói hắn có kiếp đào hoa sao? Kiếp đào hoa cô ấy nói tới không phải là cái này đi?” “CMN! Giống như thật sự là! Cô ấy khi đó lúc nói lời này vẻ mặt rất là quỷ dị, còn nói một kiếp này nguy hiểm vô cùng, sẽ mang đến cho Tống Tĩnh bi thương to lớn nha!” “Uhm… Quả nhiên nguy hiểm vô cùng… Quả nhiên tổn thương… Kém một chút nữa thì…” “Lại tính đúng rồi, cái này cũng quá chuẩn xác đi ” “Đây quả thực… Gặp quỷ! Nếu lần trước Tống Tĩnh nghe lời Diệp tiểu thư, có thể liền tránh một kiếp này hay không?” “Cho tôi một chén cháo đường phèn hoa cúc, hoa cúc táo đỏ cẩu kỷ hầm lê tuyết, hoa cúc gà tia (tơ)…” Diệp Oản Oản gọi tên một món ăn lên, sắc mặt của Tống Tĩnh liền đen một phần, đồng thời cảm giác quái dị trong lòng cũng càng ngày càng lớn. Cô gái này… Chẳng lẽ cô thật sự đúng là coi số mạng được sao? Nếu không thì chuyện này có thể quá trùng hợp hay không? “Đừng tán gẫu, còn không mau đi chuẩn bị, lập tức xuất phát rồi, hôm nay là ngày cuối cùng, cẩn thận một chút!” Lúc này, Lưu Ảnh đi tới, ánh mắt liếc xéo hướng Diệp Oản Oản. Chuyện của Tống Tĩnh hắn cũng đã nghe nói qua, quả thật có chút khó tin, nhưng làm sao có thể là chuyện mà Oản Oản tính ra được chứ, hắn không tin. Chẳng qua chỉ là mèo mù vớ cá rán, ăn nói linh tinh trúng bậy trúng bạ mà thôi. Thấy đội trưởng đã đến, mọi người lúc này mới rối rít tan tác như chim muông. Mắt Diệp Oản Oản thấy lại phải tiếp tục lên đường, không có cách nào quyết định giở lại trò cũ, tiếp tục khổ nhục kế hoặc là mỹ nhân kế trì hoãn thêm một ít thời gian nữa. Trong khi cô đang tập trung tinh thần suy nghĩ biện pháp, không chú ý tới thời gian từ từ trôi qua, Hứa Dịch bên kia càng chậm chạp không tới thông báo nói cô chuẩn bị lên đường. “Chuyện gì xảy ra rồi sao?” trên mặt của Diệp Oản Oản hiện lên một tia hoài nghi. Lấy quan niệm về thời gian của Tư Dạ Hàn không nên xuất hiện loại tình huống này chứ… Kiếp trước cô chỉ biết lần này là xảy ra chuyện, nhưng cụ thể xảy ra chuyện gì cũng không biết, mặt khác các chi tiết cụ thể cũng không thể nào biết được, cho nên không có khả năng biết vào lúc này là chuyện gì xảy ra làm trì hoãn hành trình. Lại chờ trong chốc lát, vẫn không có động tĩnh, hơn nữa cô gọi điện thoại cho Tư Dạ Hàn cũng không đáp lại, Diệp Oản Oản dần dần cảm thấy không được bình thường. Chẳng lẽ cùng với cô dự đoán không giống nhau, không phải là trên đường gặp tập kích mà là ngay trong khách sạn sao? Nghĩ tới đây, Diệp Oản Oản đứng lên chạy lên trên lầu. Tối hôm qua nơi hội họp cũng không có người, Hứa Dịch cũng không ở trong phòng. Cô lại chạy về hướng phòng của Tư Dạ Hàn, mới vừa đến gần liền thấy cánh cửa vây quanh một vòng người, mỗi một người vẻ mặt đều ngưng trọng dị thường. “Chuyện gì xảy ra vậy?” nhìn vẻ mặt của những người này, trái tim của Diệp Oản Oản không khỏi hơi hồi hộp một chút. Trong đó một quản lý cấp cao mở miệng: “Mới vừa rồi trong lúc chúng tôi trao đổi công việc… Boss… Ngài ấy đột ngột phát bệnh… Té xỉu…” “Anh nói cái gì!” mặt Diệp Oản Oản liền biến sắc. Cùng lúc đó, bên trong phòng ngủ. Bác sĩ đều là người từ Cẩm Viên đi theo, giờ phút này đang kiểm tra thân thể cho Tư Dạ Hàn. “Tình huống không lạc quan, Cửu gia bệnh tới quá nhanh, hơn nữa rất nguy hiểm!” “Đang êm đang đẹp làm sao đột nhiên phát bệnh như vậy?” Hứa Dịch nóng nảy không dứt hỏi. “Ai, làm sao mà tốt được chứ? Thân thể của Cửu gia vốn đã tiềm ẩn bệnh ngầm rồi, tôi đã nhắc nhở qua các anh quá nhiều lần, chẳng qua là Cửu gia gồm cả các anh chưa từng đem lời nói của tôi đặt lên trên đầu mà thôi! Cửu gia trước kia cũng không có biểu hiện quá rõ ràng, cùng người bình thường không khác là mấy, lần này chẳng qua chỉ là bởi vì thân thể chịu đến điểm giới hạn rồi, tất nhiên sẽ đưa đến hậu quả này mà thôi!”
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
“那……那现在怎么办!情况很严重吗?”流影一时之间也慌了神。 “先用药物维持一下,只能暂时稳定住,必须要到专业医院做进一步的检查!”医生说着先给司夜寒注射一剂针剂,随即迅速从医药箱里拿出药,准备喂司夜寒服用。 越是慌乱越是乱,司夜寒的药怎么也喂不进去。 屋子里人心惶惶,乱成一团…… 就在这时,“砰”的一声,房门打开。 一人匆匆走了进来。 叶绾绾走到卧室门口的时候,只看到司夜寒面色惨白地躺在床上,屋子里许易和流影等几个高层都在,还围着好几个医生。 那些医生似乎正在试图给司夜寒喂药,但根本就喂不进去,水已经将司夜寒的衬衣都弄湿了一片。 医生急得不行,“这可怎么办……” 守在床边的流影正心烦意乱,听到推门声,立即不耐烦地大声怒斥,“谁?他妈的别进来添乱!” 叶绾绾死死盯着病床上毫无知觉的男人,脸色若染了一层寒霜,快步朝着病床的方向走去。 流影看到是叶绾绾,脸色顿时更差了,目光冰冷地开口道,“请你出去!别碍事!否则我……” 叶绾绾看都没看他一眼,目光如利刃般朝着挡在自己跟前的流影射去,“滚开!” 说完径直越过流影,又推开病床上前的医生,迅速接过他手里的水杯和药,将药丸扔进自己的嘴里,喝了一口水,然后在所有人的视线中覆上了司夜寒的唇…… 司夜寒的喉头上下滚动了两下,药物被柔软的舌头抵着,顺利送入了进去…… 从头到尾不过三秒钟。 所有人:“……” 许易以及众高层们和医生们全都看得一愣一愣的,呆呆地站在了那里,连流影暴怒的表情都怔住了。 这边大家还没反应过来,叶绾绾已经从柜子里拿出干净的衣服,快速解开司夜寒的衬衣,给他换上了。 看到叶绾绾迅速处理好这些棘手的事情,众人全都松了口气。 “麻烦绾绾小姐了!”许易感激道。 医生也道了声感谢,“多亏了绾绾小姐!” 流影没说话,神色有些别扭,不过倒是缓和了几分。 “司夜寒的情况怎么样?”叶绾绾问。 此刻,叶绾绾总算是知道,前世的时候,为什么司夜寒等人会损失这么惨重,一方面是因为那些人的棘手,另一方面很重要的原因,肯定便是因为司夜寒突发重病…… 之前她就一直在担心司夜寒的身体状况,结果最担心的事情还是发生了。 这种高强度的工作和长途跋涉之下,司夜寒的身体隐患一下子被激发,毫无征兆地暴发了。 这个时候司夜寒的身体还没有后来那么严重,甚至没有表现出任何异样,所以虽然不少医生都预言他的身体如果这么下去肯定会撑不住,但司夜寒在众人心中的形象实在是太完美了,如同天神一般没有任何事情可以打倒。 直到现在,大家才知道,医生的话不是危言耸听,他们的BOSS、主子是真的已经支撑到了极限……
Betaer: Quỳnh + CN “Vậy, vậy làm sao bây giờ! Tình huống rất nghiêm trọng sao?” Lưu Ảnh trong lúc nhất thời cũng hoảng hồn. “Trước tiên dùng thuốc đã, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời ổn định lại thôi, nhất định phải đến bệnh viện chuyên môn làm kiểm tra toàn thân, lúc đó mới biết được!” Bác sĩ nói xong lấy một liều thuốc tiêm cho Tư Dạ Hàn, ngay sau đó nhanh chóng từ trong hòm thuốc lấy thuốc ra, chuẩn bị cho Tư Dạ Hàn uống. Càng hốt hoảng thì càng loạn, thuốc cho Tư Dạ Hàn uống dù làm cách nào cũng không đi vào được. Trong phòng người nào cũng bàng hoàng, loạn thành một đoàn. Đang lúc này, “Phanh” một tiếng, cửa phòng mở ra. Một người vội vã đi vào. Diệp Oản Oản đi tới cửa phòng ngủ, chỉ thấy Tư Dạ Hàn sắc mặt trắng bệch nằm ở trên giường, trong phòng Hứa Dịch cùng Lưu Ảnh và mấy quản lý của công ty đều vây quanh hết bên mấy bác sĩ. Bác sĩ kia dường như đang cố gắng cho Tư Dạ Hàn uống thuốc, nhưng căn bản là không được, nước đã đem áo sơ mi của Tư Dạ Hàn làm ướt một mảnh. Bác sĩ gấp đến độ không bình tĩnh được nữa nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?” Canh giữ ở mép giường Lưu Ảnh đang tâm phiền ý loạn, nghe được tiếng đẩy cửa, lập tức không nhịn được lớn tiếng nổi giận la lên: “Ai? Con mẹ nó chớ vào đây gây thêm loạn!” Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm người đàn ông nằm trên giường bệnh cảm giác lo âu, sắc mặt như nhuộm một tầng sương lạnh, bước nhanh về phía giường bệnh. Lưu Ảnh thấy người tới là Diệp Oản Oản, sắc mặt nhất thời kém hơn, ánh mắt lạnh như băng mở miệng nói: “Xin cô đi ra ngoài! Chớ cản trở chuyện này! Nếu không tôi…” Diệp Oản Oản cũng không thèm nhìn hắn một cái, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén bắn tới Lưu Ảnh, người đang ngăn cản ở trước mặt mình: “Cút ngay!” Nói xong, cô vượt qua Lưu Ảnh, lại đẩy mấy bác sĩ đang ở quanh giường bệnh ra, nhanh chóng nhận lấy ly nước cùng thuốc trong tay hắn, đem viên thuốc ném vào trong miệng của mình, uống một hớp nước, sau đó ở trong ánh mắt của tất cả mọi người đặt lên môi của Tư Dạ Hàn. Yết hầu của Tư Dạ Hàn nhấp nhô hai cái, thuốc bị đầu lưỡi mềm mại thuận lợi đưa vào bên trong. Từ đầu tới cuối chỉ có ba giây. Tất cả mọi người: “…” Hứa Dịch cùng với các quản lý cấp cao, các bác sĩ đều nhìn đến sửng sốt, ngơ ngác đứng ở nơi đó, ngay cả Lưu Ảnh vẻ mặt giận dữ đều ngơ ngẩn. Tronh khi mọi người còn không phản ứng kịp, Diệp Oản Oản đã từ trong ngăn kéo lôi ra một bộ quần áo sạch sẽ, nhanh chóng cởi áo sơ mi của Tư Dạ Hàn ra, muốn đổi lại cho hắn. Nhìn thấy Diệp Oản Oản nhanh chóng xử lý xong những chuyện khó giải quyết, mọi người toàn bộ đều thở phào nhẹ nhõm. “Làm phiền Oản Oản tiểu thư rồi!” Hứa Dịch cảm kích nói. Bác sĩ cũng nói cảm ơn: “Nhờ có Oản Oản tiểu thư, thật cảm ơn cô!” Lưu Ảnh không lên tiếng, thần sắc có chút không được tự nhiên, bất quá ngược lại hòa hoãn mấy phần. “Tình huống của Tư Dạ Hàn thế nào rồi?” Diệp Oản Oản hỏi. Giờ phút này, Diệp Oản Oản cuối cùng cũng biết, thời điểm ở kiếp trước, tại sao đám người Tư Dạ Hàn lại tổn thất thê thảm nghiêm trọng như vậy, một mặt là bởi vì những người đó khó giải quyết, mặt khác nguyên nhân rất quan trọng, khẳng định chính là bởi vì Tư Dạ Hàn đột ngột phát bệnh nặng. Trước kia cô vẫn đang lo lắng cho tình trạng cơ thể của Tư Dạ Hàn, kết quả chuyện lo lắng nhất vẫn xảy ra. Lấy loại cường độ công tác này cùng lặn lội đường xa, thân thể của Tư Dạ Hàn bị kích thích lớn, không có dấu hiệu nào liền bọc phát. Lúc trước chuyến đi này thân thể của Tư Dạ Hàn còn không nghiêm trọng, thậm chí cũng không có biểu hiện ra ngoài điều gì khác thường, cho nên mặc dù không ít bác sĩ đều đoán thân thể của ông chủ bọn họ nếu mà cứ tiếp tục lượng công việc lớn như vậy nữa nhất định sẽ không chịu được, nhưng hình tượng Tư Dạ Hàn ở trong lòng mọi người thật sự là quá hoàn mỹ rồi, giống như thần tiên trên trời không có bất cứ chuyện gì có thể đánh ngã. Cho tới bây giờ, mọi người mới biết, lời của bác sĩ không phải là nói đùa, BOSS của bọn họ, ông chủ thực sự đã chống đỡ đến cực hạn rồi.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
一时之间,所有人都呆在了那里,如同失去了方向的船桨。 “司先生必须尽快得到全面的检查和救治,一刻都不能耽误!”医生脸色严肃地开口。 “最近的医院在哪里?”许易问。 流影咬了咬牙,“这边的医疗条件不行,哪能把主子送到那种地方,主子的身体最重要,回国吧!” 听到流影的话,一时之间所有人都你看我,我看你,陷入了沉默。 明天就要谈判了,现在回国? 可是若不回国的话,现在BOSS身体的情况摆在这里…… 叶绾绾朝着窗外的天际看了一眼,心头阴云密布。 回国? 怕是……回不去了…… 就在这边众人紧锣密鼓的商议对策之时,突然,有手下神色匆匆地冲了进来——“队长!不……不好了!” “什么不好了?吵什么?”流影没好气地吼。 “我……我们被包围了!”手下满脸慌乱地开口。 流影微微变了脸色,一把揪住那人的衣领,“你说什么?什么叫我们被包围了!一刻钟之前我还派人检查过酒店周围!就算被包围了,我们会无人预警?” 手下咽了口吐沫,战战兢兢的开口,“我们是被包围在了整个城镇里面!这个城镇外围已经完全被一股势力封锁,来者不善,明显是冲着我们来的!” 流影闻言,脸色瞬间铁青,一旁的许易也是神色大变,“怎么会这样?哪方势力?胆子这么大?知道是司家的人,还敢这么做?” 手下的脸色一片绝望,结结巴巴地开口,“属下方才已经查明,如果没出错的话,对方是……是弑血盟的人……” “开什么玩笑!”流影和许易的面上同时浮现了巨大的惊恐之色。 弑血盟是由一群各个国家的穷凶极恶的亡命之徒组成,在道上的名声极差,正邪两道都不愿招惹。 而他们也不会隶属和依附于任何一个组织和个人。 司家从未与这个组织有过任何交集,为何对方会与他们作对?目的又是什么? 现在司夜寒昏迷着,群龙无首,所有人的脑子里都是一团乱麻。 叶绾绾守在床边,怔怔看着病床上虚弱的男人。 习惯了他矜傲孤冷的样子,不食人间烟火的样子,甚至暴虐残忍的样子,还是第一次看到他这么虚弱的样子。 前世,她只知道司夜寒的身体状况不好,但却从未亲眼看到过他虚弱病痛的一面。 空气里一阵骇人的死寂。 最后,是许易打破了沉默。 许易朝着叶绾绾看了一眼,果断开口道,“先派暗1小队,把绾绾小姐送出去!” 流影面色一沉,“开什么玩笑?大敌当前,把最精锐的力量分散开去送她先走?” 许易沉板着脸吟道,“流影,你很清楚,就算再来十个暗1小队,也不是那些人的对手,绾绾小姐跟司家无关,他们也不会在意一个女人的不见了,把她送出去很容易,趁着那些人还没开始收网,立即将她送离!否则再晚就来不及了!”
Betaer: Quỳnh + CN Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ở đó ngẩn ra, giống như đã mất đi phương hướng chèo lái. “Tư tiên sinh nhất định phải mau chóng được kiểm tra toàn diện và cứu chữa, một phút cũng không thể trễ nãi!” Sắc mặt của bác sĩ nghiêm túc mở miệng nói. “Bệnh viện gần nhất ở nơi nào?” Hứa Dịch hỏi. Lưu Ảnh cắn cắn răng: “Bên này điều kiện y tế không tốt, sao có thể đem ông chủ đưa đến nơi đó, thân thể của ông chủ là quan trọng nhất, trở về nước đi!” Nghe được lời nói của Lưu Ảnh, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rơi vào trầm mặc. Ngày mai sẽ phải đàm phán, bây giờ trở về nước sao? Nhưng nếu như không về nước thì hiện tại tình huống thân thể BOSS nhà họ ở chỗ này… Diệp Oản Oản nhìn về hướng chân trời ngoài cửa sổ, trong lòng u ám. Trở về nước? Sợ là… Không trở về được… Ở nơi này một bên mọi người đang rùm beng bàn bạc đối sách, đột nhiên, có thuộc hạ vẻ mặt vội vã chạy vào —— “Đội trưởng! Không… Không xong rồi!” “Cái gì không xong rồi? Ồn ào cái gì vậy?” Lưu Ảnh tức giận la lên. “Ta… Chúng ta bị bao vây!” Thuộc hạ mặt đầy hốt hoảng mở miệng. Lưu Ảnh hơi hơi đổi sắc mặt, níu lấy cổ áo người kia hỏi: “Cậu nói cái gì? Cái gì gọi là chúng ta bị bao vây! Một phút đồng hồ trước tôi còn phái người kiểm tra qua chung quanh quán rượu! Coi như bị bao vây, chúng ta cũng sẽ có người báo động trước.” Thuộc hạ nuốt nước miếng, nơm nớp lo sợ mở miệng: “Chúng ta bị bao vây ở toàn bộ trong thành trấn! Bên ngoài thành trấn này đã bị một thế lực hoàn toàn phong tỏa, lai giả bất thiện (sắp xảy ra), rõ ràng cho thấy vì chúng ta mà tới!” Lưu Ảnh nghe vậy, sắc mặt trong nháy mắt xanh mét, một bên Hứa Dịch cũng là vẻ mặt đại biến: “Tại sao có thể như vậy? Thế lực nào có lá gan lớn như vậy? Đã biết chúng ta là người của Tư gia, còn dám làm như vậy?” Thuộc hạ sắc mặt tuyệt vọng, lắp bắp mở miệng: “Thuộc hạ mới vừa đã điều tra rõ, nếu như không lầm, đối phương là… Là người của Thí Huyết Minh…” “Đùa gì thế!” Trên mặt Lưu Ảnh cùng Hứa Dịch đồng thời hiện lên vẻ hoảng sợ kinh khủng. Thí Huyết Minh được tạo thành từ một nhóm những người hung dữ, cực kì ác độc cùng liều mạng của các quốc gia, danh tiếng cực kém, hai phe chính tà đều không muốn trêu chọc. Mà bọn họ cũng không lệ thuộc cùng phụ thuộc vào bất kỳ một tổ chức hay cá nhân nào. Tư gia chưa bao giờ cùng tổ chức này có bất kỳ xung đột nào, vì sao đối phương lại cùng bọn họ đối nghịch? Mục đích là cái gì? Hiện tại Tư Dạ Hàn hôn mê, bọn họ như rắn mất đầu, trong đầu của tất cả mọi người đều loạn thành một đoàn. Diệp Oản Oản canh giữ ở mép giường, kinh ngạc nhìn người yếu ớt đang nằm trên giường bệnh. Cô đã quen bộ dáng kiêu căng cao ngạo của anh, không dính chút bụi trần, thậm chí là bộ dáng chuyên chế tàn nhẫn, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh trong bộ dáng yếu ớt như vậy. Kiếp trước, cô chỉ biết tình trạng cơ thể của Tư Dạ Hàn không ổn, nhưng lại chưa bao giờ tận mắt thấy qua khi anh suy yếu ốm đau. Trong không khí một hồi tĩnh mịch dọa người. Cuối cùng, Hứa Dịch phá vỡ yên lặng. Hứa Dịch nhìn về phía Diệp Oản Oản, quả quyết mở miệng nói: “Trước tiên phái ám vệ 1, đưa Oản Oản tiểu thư ra ngoài!” Sắc mặt Lưu Ảnh trầm xuống: “Đùa gì thế? Tình thế này cực kỳ nghiêm trọng, đem lực lượng tinh nhuệ nhất phân tán để đưa cô ta đi trước sao?” Hứa Dịch âm trầm xụ mặt xuống: “Lưu Ảnh, cậu rất rõ ràng, coi như có mười đội ám vệ, cũng không phải là đối thủ của những người kia, Oản Oản tiểu thư cùng Tư gia không có liên quan, bọn họ cũng sẽ không để ý đến một cô gái đâu, đem cô ấy đưa ra ngoài rất dễ dàng, thừa dịp những người đó còn chưa bắt đầu khống chế, lập tức đem cô ấy đi đi! Nếu không trễ thêm chút nữa liền không còn kịp đâu!”
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
对于许易的提议,流影断然拒绝,“我不同意!就算还有一线希望也要全力保护主子!这样会把主子陷入更危险的境地!就为了她一个女人?” 许易的脸色前所未有的严肃,厉声道,“流影!如果我们连绾绾小姐都保护不好,等主子醒来之后,你要怎么跟他交代?” “我……”流影也很清楚司夜寒对叶绾绾的态度,对于许易的话无法再反驳,可是,他又绝对不肯为了叶绾绾这样一个一无是处的女人做出这么大的牺牲。 在许易和流影争执的时候,叶绾绾一直静静地注视着司夜寒,从头到尾都没有说一句话。 “绾绾小姐,请您准备一下,我会立即派人送你离开B国!”许易不再耽误,当即看向叶绾绾开口道。 一时之间,屋内所有人的目光都落在那个漂亮的女孩子身上。 这样危难的关头,她的选择会是什么? 如果她是真心对待司夜寒的话,肯定不会这个时候离开,肯定会选择留下来同生死,共存亡吧? 短暂的沉默后,女孩抬起头来,面无表情地开口,“好,我知道了。” 叶绾绾话音落下的瞬间,众人全都不自觉得皱起了眉头,看向叶绾绾的目光都有些不太好。 流影面上的嘲讽之色瞬间蔓延,低低冷笑着,“主子,这就是您一直疼着宠着的女人……” 危难关头想也不想,连犹豫都没有,立刻便急着要自己逃命。 如果是若曦小姐,绝对不可能丢下重病的主子一个人! 许易只是轻轻叹了口气,倒是没说什么,叶绾绾毕竟只是一个弱女人,这种时候会想要保住性命也是本能,何况她对主子本来就没有什么感情…… 在众人刺目的视线之下,叶绾绾朝着病床上的男人良久地看了一眼,然后,头也不回地转身离开。 很快,两名穿着一身黑色劲装、严严实实蒙着面的男人前来接应叶绾绾。 “叶小姐,请快上车!”黑衣暗卫催促。 “慢着!”叶绾绾突然开口。 “叶小姐还有事?”其中一人开口。 “我屋里的黑色箱子,帮我一起带上。”叶绾绾要求道。 “叶小姐,此行凶险,还是不要带太多行李!” 黑衣人蒙着面,所以看不清表情,因为训练有素,语气之中也完全听不出情绪,但叶绾绾光凭猜想也能知道这两人心中的愤怒,搞不好还会以为箱子里装着的是她在司夜寒这里积攒的什么值钱的东西。 叶绾绾的神色丝毫不变,坚持道:“这个箱子非常重要,必须一起带上,否则我不会离开!” 听到叶绾绾这么说,气氛一时便僵持住了。 两个黑衣人对视了一眼,最终,其中一人还是将那个箱子给拎了过来,“叶小姐,现在可以走了吗?” 叶绾绾这才点头:“可以!” 一辆黑色的车子发动引擎,混在一众离店的客人之中,迅速驶离了酒店,一整个暗1小队,皆跟随在暗中护送……
Betaer: Quỳnh + CN Đối với đề nghị của Hứa Dịch, Lưu Ảnh quả quyết cự tuyệt: “Tôi không đồng ý! Coi như còn có một tia hi vọng cũng phải toàn lực bảo vệ ông chủ! Như vậy sẽ đem ông chủ lâm vào tình cảnh càng nguy hiểm hơn! Chỉ vì cô ta là một phụ nữ sao?” Sắc mặt của Hứa Dịch xưa nay chưa từng nghiêm túc, giờ lại lạnh lùng nói: “Lưu Ảnh! Nếu như chúng ta ngay cả Oản Oản tiểu thư cũng bảo vệ không được, chờ ông chủ tỉnh lại, cậu làm sao cùng ông chủ nói chuyện đây?” “Tôi…” Lưu Ảnh cũng rất rõ ràng thái độ của Tư Dạ Hàn đối với Diệp Oản Oản, đối với lời nói của Hứa Dịch cũng không cách nào phản bác nữa, nhưng hắn lại tuyệt đối không chịu vì Diệp Oản Oản, một cô gái cái gì cũng không tốt như vậy lại hy sinh lớn như thế. Lúc Hứa Dịch cùng Lưu Ảnh tranh chấp, Diệp Oản Oản một mực lẳng lặng nhìn chăm chú Tư Dạ Hàn, từ đầu tới cuối cũng không nói một câu. “Oản Oản tiểu thư, xin cô chuẩn bị một chút, tôi sẽ lập tức phái người đưa cô rời khỏi nước B!” Hứa Dịch không dám chậm trễ nữa, lúc này nhìn về phía Diệp Oản Oản mở miệng nói. Trong lúc nhất thời, bên trong phòng ánh mắt của mọi người đều rơi trên người cô gái xinh đẹp đó. Nguyhiểm trước mắt, lựa chọn của cô sẽ là gì? Nếu như cô ấy thật tâm đối xử như lời của Tư Dạ Hàn nói, chắc chắn sẽ không vào lúc này rời đi, nhất định sẽ lựa chọn ở lại cùng, cùng chết cùng sống. Trầm mặt phút chóc, Oản Oản ngẩng đầu lên, mặt không thay đổi mà mở miệng: “Được, tôi biết rồi.” Diệp Oản Oản nói xong, trong nháy mắt, tất cả mọi người đều không tự chủ được nhíu mày, ánh mắt nhìn về Diệp Oản Oản đều có chút không tốt lắm. Vẻ châm biến trên mặt Lưu Ảnh trong nháy mắt lan tràn, thấp giọng cười lạnh: “Ông chủ, đây chính là người phụ nữ mà ngài một mực cưng chiều đó…” Nguy hiểm trước mắt không chút nghĩ ngợi, do dự cũng không có, lập tức vội vàng muốn tự mình chạy thoát thân. Nếu như là Nhược Hi tiểu thư, tuyệt đối không có khả năng bỏ lại ông chủ đang bị bệnh nặng một mình! Hứa Dịch chẳng qua là khẽ thở dài, ngược lại không nói gì, dù sao Diệp Oản Oản chỉ là một thiếu nữ, lúc thế này sẽ muốn giữ được sinh mạng cũng là bản năng, huống chi cô ấy đối với ông chủ vốn là không có cảm tình gì… Đang lúc mọi người soi mói nhìn mình, Diệp Oản Oản nhìn về hướng người đàn ông nằm trên giường rất lâu, sau đó, cũng không quay đầu lại, xoay người rời đi. Rất nhanh, hai người mặc trang phục màu đen, che kín mặt tới tiếp ứng Diệp Oản Oản. “Diệp tiểu thư, mời cô mau chóng lên xe!” Ám vệ thúc giục. “Chờ đã!” Diệp Oản Oản đột nhiên mở miệng. “Diệp tiểu thư còn có việc gì sao?” một người trong đó mở miệng. “Trong phòng tôi có một cái rương màu đen, giúp tôi mang theo đi.” Diệp Oản Oản yêu cầu nói. “Diệp tiểu thư, chuyến đi này nguy hiểm vạn phần, cũng không cần mang quá nhiều hành lý!” Người mặc áo đen che mặt, cho nên không thấy rõ vẻ mặt, bởi vì được huấn luyện nghiêm chỉnh nên trong giọng nói cũng hoàn toàn nghe không ra tâm tình, nhưng Diệp Oản Oản dựa vào phán đoán của mình cũng có thể biết được hai người này đang tức giận trong lòng, còn có thể để cho bọn họ nghĩ trong cái rương chứa đồ đó là đồ đáng tiền mà cô tích góp được ở chỗ Tư Dạ Hàn. Diệp Oản Oản vẻ mặt không thay đổi chút nào, kiên trì nói: “Cái rương này vô cùng quan trọng, nhất định phải đêm theo cùng, nếu không tôi sẽ không rời đi!” Nghe được Diệp Oản Oản nói như vậy, bầu không khí nhất thời liền căng thẳng. Hai người áo đen kia liếc nhau một cái, cuối cùng, một người trong đó đem cái rương kia kéo qua: “Diệp tiểu thư, hiện tại có thể đi được chưa?” Diệp Oản Oản lúc này mới gật đầu: “Có thể!” Một chiếc xe màu đen chạy tới, xen lẫn với một đám người của khách sạn, nhanh chóng lái xe rời khỏi khách sạn, cả một đội ám vệ nhỏ, tất cả đi theo âm thầm hộ tống…
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
将叶绾绾送离之后,剩下的人也立即整顿,一齐护送着司夜寒离开。 流影的面上一片死寂。 离开酒店有什么用? 整个城镇现在都在他们的手里,他们去哪里都是瓮中之鳖。 他们出不去,救援也进不来。 就算等救援攻进来,也来不及了,远水解不了近火。 整个城镇表面看上去风平浪静,实际上已经是一个巨大的死亡牢笼,越收越紧,直到将他们一行人全部绞杀在此处。 偏偏此时主子又病重,他们连最后的心理支撑也倾塌。 司夜寒的情况并不乐观,路上又发起了高烧。 执行任务以来,流影从未如此绝望过。 车上,流影的面色如同一块寒冰,沉着脸将武器反复检查擦拭着,眸底寒芒闪烁,此行已经做好的最坏的准备。 其他人也皆是如此,整个车队上方一片阴霾笼罩。 许易看着后座上的司夜寒,神色焦急不已,沉声询问,“流影,B国那边有回应了吗?” 流影:“没有。” 与B国那边的求援宛如石沉大海。 流影看着天际翻滚的阴云,面色森寒地开口,“这完全是一场有计划,有预谋的刻意劫杀!” 许易死死捏着拳头,“到底是什么人?不仅能动用这么大的权利,甚至连弑血盟的人都能驱动!” 流影低笑一声,“管他是什么人,想主子死的人还少吗?” 现在这个问题已经不重要。 若不是弑血盟,他们或许还有一线生机。 可偏偏是弑血盟,道上的人都知道,弑血盟只要出动,必定不留活口。 原本还以为对方的目的只是这批设备,而现在…… 这明显是要置他们于死地。 许易不知道该说什么,半晌没有开口。 良久后,才神色疲惫地开口问道,“绾绾小姐那边的情况怎么样了?” 流影冷笑一声,看了眼通讯器,“这会儿应该已经远走高飞了。” 对方的目的是司夜寒,就算发现跑了一两只小鱼小虾也不会费那个心思去追。 许易闻言,再次陷入了沉默。 城镇的道路和繁华在车窗外飞速倒退,一行人越来越接近边境…… 眼见着生机越来越近,但所有人心中的不是希望,而是越来越浓重的绝望。 那些人如同在欣赏着死囚最后的垂死挣扎,迟迟没有出现。 流影终于忍无可忍,对着车窗外安静的空气一阵怒斥:“滚出来!原来弑血盟的诸位竟是一群藏头露尾的鼠辈吗?” 就在此时,一道红色的激光如同死神降临一般赫然出现在流影的头上。 许易神色大变,立即朝着流影扑了过去,“流影!小心!所有人趴下!” 就在众人趴下的瞬间,流影那辆车整个车顶都被轰飞了,车内之人的后背全都是一阵火辣辣灼烧般的疼痛,耳旁一阵轰鸣,好半天才终于恢复了听力。 当众人回过神来时候,发现那些人已经如同鬼魅一般将他们包围了。 四周如同巨大的罗网一般出现了数量黑色的车子,他们的车队前方,一辆黑色的改装越野车如同一只巨大的野兽一般拦截在那里,越野内的几人陆续走了下来…… 看清陆续下车的那些人后,流影等人的心脏顿时沉入谷底……
Betaer: Trần Hà + CN Sau khi đem Diệp Oản Oản rời đi, những người còn lại cũng lập tức chỉnh đốn, đồng thời hộ tống Tư Dạ Hàn rời đi. Trên mặt của Lưu Ảnh hoàn toàn tĩnh mịch. Rời khỏi khách sạn có ích lợi gì chứ? Toàn bộ thành trấn hiện tại cũng ở trong tay của bọn người kia, bọn họ đi nơi nào cũng đều là cá trong chậu. Bọn họ không ra được, cứu viện cũng không vào được. Coi như chờ cứu viện đánh vào, cũng không kịp nữa rồi, nước xa không cứu được lửa gần. Toàn bộ thành trấn mặt ngoài nhìn qua sóng yên biển lặng, trên thực tế đã là một cái nhà tù to lớn, càng giãy càng chặt, cho tới khi đám người bọn họ toàn bộ bị cắn giết ở chỗ này. Lúc này ông chủ lại bệnh nặng, bọn họ ngay cả tinh thần chống đỡ cũng không còn. Tình hình của Tư Dạ Hàn cũng không lạc quan, trên đường lại phát sốt cao. Làm nhiệm vụ từ trước tới nay, Lưu Ảnh chưa bao giờ tuyệt vọng như vậy. Trên xe, sắc mặt Lưu Ảnh giống như một khối băng đem vũ khí kiểm tra lau chùi nhiều lần đáy mắt sáng lên, chuẩn bị cho những tình huống xấu nhất có thể xảy ra. Tất cả những người khác cũng như thế, toàn bộ đoàn xe phía trên một không khí mù mịt bao phủ. Hứa Dịch nhìn Tư Dạ Hàn ngồi ghế phía sau, nóng nảy, không yên thấp giọng hỏi thăm: “Lưu Ảnh, nước B bên kia không có đáp lại sao?” Lưu Ảnh: “Không có.” Cùng nước B cầu cứu viện giống như đá chìm đáy biển. Lưu Ảnh nhìn phía chân trời cuồn cuộn mây đen, sắc mặt lạnh lẽo âm trầm mở miệng: “Đây hoàn toàn là một trận đánh có kế hoạch, có âm mưu cố ý cướp giết!” Hứa Dịch gắt gao siết quả đấm: “Rốt cuộc là người nào có quyền lớn như vậy, thậm chí ngay cả người của Thí Huyết Minh đều có thể điều động như vậy” Lưu Ảnh cười nhẹ một tiếng: “Quan tâm hắn là người nào làm gì? người muốn ông chủ chết còn thiếu sao?” Hiện tại cái vấn đề này đã không còn quan trọng nhất. Nếu không phải là Thí Huyết Minh, bọn họ có lẽ còn một chút hi vọng sống sót. Chỉ cần Thí Huyết Minh được điều động, nhất định không để người nào sống sót cả. Lúc đầu còn tưởng rằng mục đích của đối phương chẳng qua là nhóm thiết bị này, mà bây giờ… Cái này rõ ràng là mấy người kia muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết mà. Hứa Dịch không biết nên nói cái gì, hồi lâu không có mở miệng. Sau một lúc lâu, mới mỏi mệt mở miệng hỏi, “Tình hình Oản Oản tiểu thư bên kia thế nào rồi?” Lưu Ảnh cười lạnh một tiếng, liếc nhìn máy bộ đàm: “Vào lúc này hẳn là đã cao bay xa chạy rồi.” Mục đích của đối phương là Tư Dạ Hàn, coi như phát hiện một hai con tôm tép nhỏ bé chạy thoát cũng sẽ không phí sức muốn đuổi theo đâu. Hứa Dịch nghe vậy, lần nữa rơi vào trầm mặt. Con đường đến thành trấn phồn hoa ngoài cửa xe nhanh chóng quay lùi lại, đoàn người càng ngày càng tiếp cận biên giới… Mắt thấy cơ hội sống sót càng ngày càng gần, nhưng thật sự có người trong lòng không có chút hy vọng nào, mà là càng ngày càng nhiều tuyệt vọng. Những người đó giống như đang thưởng thức tử tù sắp chết giãy giụa những giây phút cuối cùng trong cuộc đời mình, chậm chạp từ từ xuất hiện. Lưu Ảnh rốt cuộc không thể nhịn được nữa, hướng về phía không khí an tĩnh ngoài cửa xe nổi giận một trận la lên: “Cút ra đây! Thì ra Thí Huyết Minh cũng giống như một đám giấu đầu lòi đuôi giống như bọn chuột nhắt sao?” Nhưng vào lúc này, một tia laser màu đỏ như lưỡi hái tử thần bất ngờ xuất hiện trên đầu của Lưu Ảnh. Hứa Dịch thần sắc đại biến, lập tức nhào về phía Lưu Ảnh: “Lưu Ảnh! Cẩn thận! Tất cả mọi người nằm xuống!” Trong nháy mắt mọi người ở trong xe đều nằm xuống, chiếc xe chở Lưu Ảnh toàn bộ nóc xe đều bị đánh bay, người bên trong xe phía sau lưng tất cả đều bị một trận đau đớn nóng như lửa thiêu đốt, bên tai một trận nổ ầm, rất lâu rốt cục mới khôi phục lại thính lực được. Khi mọi người phục hồi tinh thần lại, phát hiện những người kia giống như quỷ mị bao vây bọn họ lại. Bốn phía giống như thiên la địa võng rộng lớn xuất hiện rất nhiều xe màu đen, đoàn xe của bọn họ đi ở phía trước bị một chiếc xe việt dã màu đen được độ lại giống như một dã thú to lớn chặn lại ở nơi đó, bên trong xe việt dã mấy người lần lượt đi xuống… Thấy rõ lần lượt những người xuống xe, trái tim đám người Lưu Ảnh ngay tức khắc như chìm vào đáy cốc…
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
为首三人,中间那人是一个身高一米九的亚洲面孔,穿着迷彩背心,面色凶煞,胳膊上的肌肉鼓胀,连青筋都能看清,令人侧目的是他左边胳膊上标志性的十字架纹身。 左边那人脸上用水彩化成了小丑,笑容诡谲,身形瘦弱矮小,肩上却扛着一架重型武器,方才的枪炮正是他开的。 右边的男人金发碧眼,皮肤极其白皙,长相阴柔,神情狡黠,穿着一身白色西装,正似笑非笑地朝着流影的方向看着。 看清那几人之后,流影的身体瞬间紧绷得如同一张拉到了极致的弓,全身上下都进入了警惕状态。 中间那个胳膊上纹着十字架的是弑血盟的首领,代号K,没有人知道他的真名和来历。 K左右两边的是他的副手,小丑杰森。 手上没有拿任何武器的金发碧眼的狐狸男名尤金,看上去是武力值最低的那个,实际上却最为凶残可怕。 他之所以不喜欢用武器,是因为他最大的嗜好就是亲手将人开膛破肚,死在他手下的高手不计其数。 尤金和杰森皆是M国重刑犯,臭名远扬。 “果然是弑血盟……”看到为首的那三人之后,许易心内最后的希望也破灭了。 虽然这种几近传说中的组织极少有人见过真容,但光看这些人的特征便足以猜到他们的身份。 “该死!”流影低咒一声。 众人迅速下车,如临大敌地面对眼前那帮人。 狐狸男尤金轻抚着自己比常人要长出一截的手指,盯着头发烧掉一截,灰头土脸的流影,笑得一脸诡谲,“呵,你就是司夜寒旗下第一高手,流影?” 对方那如同看待蝼蚁和垃圾般的轻蔑眼神瞬间点燃了流影的怒火。 流影正要动作,许易一把将他按住,随即上前一步开口道,“既然知道我们是谁,敢问一句,司家与贵盟并无恩怨,贵盟为何要与我们过不去?” 尤金轻笑一声,“哎?没有恩怨,难道我就不能杀司夜寒了吗?” “你……”听到对方竟然如此随意地说出杀司夜寒这样的话,流影气得手上青筋暴起。 许易冷笑一声,“自然可以,我也相信贵盟有这个实力,但贵盟可曾想过后果?” 今日若他们真的死在这里,若司夜寒真的丧命,那么弑血盟必将迎接整个司家的怒火! 就算弑血盟再强大,也不可能抵抗整个司家。 所以许易才很奇怪,为何弑血盟敢这么做,敢冒这么大的风险。 许易强自镇定下来,继续开口,“无论贵盟的目的是什么,又是受何人所托,我都相信这并非是一个明智的选择。” 听到许易语气中的威胁之后,为首三人的面色似乎都微微有了一丝波动。 就在许易心存一丝希望的时候,尤金突然桀桀地笑了起来,“呵,可是,怎么办呢?我就是喜欢这么刺激的任务呢!” 一旁的小丑杰森也一同笑得肆意,沙哑的声音尖利道,“我已经迫不及待了!”
Betaer: Trần Hà + CN Dẫn đầu là ba người, người ở giữa là một người Châu Á cao 1m9, mặc áo ba lỗ nhiều màu sắc, trên mặt toát ra vẻ hung ác, trên cánh tay bắp thịt phồng lên, gân xanh đều có thể nhìn rõ, người khác có thể thấy bên trái trên cánh tay của hắn có ký hiệu hình xăm thập tự. Người bên trái trên mặt dùng màu nước hóa trang thành người hề, nụ cười quỷ quyệt, thân hình gầy yếu thấp nhỏ, trên vai lại khiêng một món vũ khí hạng nặng, mới vừa rồi súng là do hắn bắn ra. Bên phải là một người đàn ông tóc vàng mắt xanh, da thịt cực kỳ trắng nõn, tướng mạo ôn nhu, vẻ mặt giảo hoạt, cả người mặc âu phục màu trắng đang cười như không cười nhìn về hướng của Lưu Ảnh. Thấy rõ mấy người kia, thân thể của Lưu Ảnh trong nháy mắt căng thẳng giống như một dây cung kéo căng đến cực hạn, toàn thân trên dưới đều tiến vào trạng thái cảnh giác. Người ở giữa trên cánh tay xăm hình thập tự chính là thủ lĩnh Thí Huyết Minh, biệt danh K, không có ai biết tên thật cũng như lai lịch của hắn. Hai bên trái phải của K là trợ thủ của hắn, một người là người hề Jason, người còn lại là…. Trên tay không có lấy bất kỳ vũ khí nào nhưng tóc vàng mắt xanh như hồ ly tên là Eugene, nhìn qua là người có giá trị vũ lực thấp nhất nhưng trên thực tế lại hung tàn nhất đáng sợ. Hắn sở dĩ không thích dùng vũ khí, bởi vì đam mê lớn nhất của hắn là tự tay mình mở ngực mổ bụng người khác, cao thủ chết ở dưới tay hắn đếm không hết. Eugene cùng Jason đều là trọng phạm ở nước Mỹ, tiếng xấu lan xa. “Quả nhiên là Thí Huyết Minh…” Sau khi nhìn thấy dẫn đầu là ba người kia, hy vọng cuối cùng trong lòng Hứa Dịch cũng tan vỡ. Mặc dù đây gần như là tổ chức trong truyền thuyết cực ít có người gặp qua hình dáng những người này, nhưng chỉ cần nhìn những đặc trưng trên người liền đủ để đoán được thân phận của bọn họ. “Đáng chết!” Lưu Ảnh khẽ nguyền rủa một tiếng. Mọi người nhanh chóng xuống xe, như gặp đại địch mà đối mặt với đám người trước mắt này. Hồ ly Eugene khẽ vuốt ve ngón tay mọc dài ra của mình so với người thường đặc biệt hơn, rồi nhìn chằm chằm Lưu Ảnh tóc bị thiêu hủy một đoạn, mặt mày xám tro, mặt đầy quỷ quyệt cười một cái: “A, ngươi chính là đệ nhất cao thủ của Tư Dạ Hàn, Lưu Ảnh sao?” Đối phương dùng ánh mắt khinh miệt giống như đối đãi với con kiến cùng đồ bỏ đi mà nhìn Lưu Ảnh làm cho trong nháy mắt hắn đốt lên lửa giận. Lưu Ảnh đang muốn tiến lên đáp trả, lại bị Hứa Dịch dùng tay đè hắn lại, ngay sau đó tiến lên một bước mở miệng nói: “Nếu biết chúng tôi là ai, dám hỏi một câu, Tư gia cùng Thí Huyết Minh cũng không ân không oán, Thí Huyết Minh vì sao muốn gây khó dễ với chúng tôi vậy?” Eugene khẽ cười một tiếng đáp: “Không có ân oán, chẳng lẽ tôi không thể giết Tư Dạ Hàn sao?” “Ngươi…” Nghe được đối phương lại tùy ý nói ra lời giết Tư Dạ Hàn nhẹ nhàng như vậy, Lưu Ảnh giận đến trên tay nổi gân xanh. Hứa Dịch cười lạnh một tiếng: “Tất nhiên có thể, tôi cũng tin tưởng Thí Huyết Minh có thực lực này, nhưng Thí Huyết Minh đã từng nghĩ tới hậu quả chưa?” Hôm nay nếu bọn họ thực sự chết ở chỗ này, nếu như Tư Dạ Hàn thực sự bỏ mạng, như thế Thí Huyết Minh chắc chắn sẽ phải nghênh đón toàn bộ lửa giận của Tư gia! Coi như Thí Huyết Minh mạnh mẽ đến đâu, cũng không khả năng chống cự lại toàn bộ Tư gia. Cho nên Hứa Dịch mới lạ lùng, vì sao Thí Huyết Minh dám làm như vậy, dám mạo hiểm lớn như vậy. Hứa Dịch cố gắng tự trấn định xuống, tiếp tục mở miệng: “Vô luận Thí Huyết Minh có mục đích là gì, được người nào nhờ tới, tôi đều tin tưởng đây cũng không phải là một lựa chọn sáng suốt.” Nghe được lời Hứa Dịch nói, trong giọng nói có sự uy hiếp, sắc mặt ba người dẫn đầu tựa hồ cũng hơi có một tia gợn sống. Ngay lúc Hứa Dịch đang mang trong lòng một chút hy vọng, Eugene đột nhiên nở nụ cười hề hề rồi đáp: “A, nhưng là, làm sao bây giờ đây? Tôi cảm thấy rất thích nhiệm vụ kích thích như vậy đấy!” Bên cạnh người hề Jason cũng tùy tiện cùng cười, thanh âm khàn khàn bén nhọn nói: “Ta đã không thể chờ đợi được nữa!”
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
另一边。 叶绾绾已经被送到安全地界。 “叶小姐请上飞机。”暗卫之一冷声开口。 叶绾绾面无表情地扫了两名暗卫一眼,“谁说我要走?” 另一名暗卫沉稳的语气终于显出了几分不耐,“叶小姐,现在的情况非常危险,请不要拿自己的性命开玩笑。” 他们这些人,本该守在主子身边,如今却被派来护送一个女人,可这个女人却还在三番两次找事,即使再训练有素,他们也早已经忍耐到了极致。 叶绾绾没有理会暗卫的话,沉默着迅速打开了她一直放在手边的箱子。 只见箱子里面放着的全都是衣服…… 叶绾绾一边从中拿出了一套黑纱礼裙以及一顶黑纱复古小礼帽迅速套上,一边看了眼手表上的时间,立即转向两名暗卫开口,“你们暗中还有几人?让他们出来,将我箱子里的衣服全都换上!” 都这种时候了,她还有心思换衣服,还让他们也一起换? 这个女人到底知不知道自己在做什么? 暗卫深吸一口气,“叶小姐,请您……” 叶绾绾的目光瞬间寒如冰雪,裹挟着巨大的威压,“闭嘴,不想你们主子死的话,立刻按照我说的做!我再说一次,让所有暗卫立即集合,三分钟内将衣服换好!然后,跟我走!” 这女人是什么意思…… 好不容易逃出来了,她竟然要回去? 这女人不是贪生怕死丢下了主子吗? “知道死亡玫瑰吗?”叶绾绾看向暗卫队长。 听到这个名字,暗卫队长面色微变,斟酌了半天语言之外才开口道,“一个传说中的组织……” 如果过弑血盟只是凶残的话,那么死亡玫瑰足以覆灭一个国家,但从未有人见过死亡玫瑰任何组织成员的阵容,因为,见过的人全都死了。 这女人突然提这个做什么? 她又是怎么知道这种连他们这样的身份都极少有人知道的组织? 叶绾绾将帽子戴上,隔着黑纱的面容诡谲而冰冷,整个人给人的感觉在一瞬间突然变了,“现在,我们就是死亡玫瑰!” 什……什么? 她的意思是……让他们假扮成死亡玫瑰? 虽说死亡玫瑰可能是弑血盟唯一忌惮的组织,但弑血盟的人又不是傻子,怎么可能被这种拙劣的伪装欺骗? “你凭什么让弑血盟相信这种拙劣的伪装?”暗卫队长忍不住问出了声。 叶绾绾黑纱下的目光朝着怀疑自己的暗卫射去,“你们只能信我。” 如果毫无准备,她自然不敢冒这个险,但前世的她却听到过有关死亡玫瑰的底细甚至诸多不为人知的机密…… …… 尘沙蔓延。 许易和流影面色阴沉地对视一眼,看这帮人的态度……竟完全是有恃无恐…… 一直没有开口说话的首领K点了一支烟,不耐烦地挥了挥手,“速战速决!我待会儿还有事!” K话音落下的瞬间,对面流影等人的神经顿时全都紧绷了起来,所有人进入了备战状态。 一旁的尤金闻言有些不满的开口,“K,别这样,好不容易有这么好玩的东西,让我多玩一会儿~你要是有事,待会儿可以先走!” K掐了烟,眉头微蹙,“别惹事。” 这次的任务并不轻松,司夜寒手下的这些人并不是好对付的。 尤金自然知道对方的担忧,却嗤笑了一声,“K,你什么时候变得这么胆小了?一群瓮中之鳖,难不成你还怕他们跑了不成?” K 冷睨了他一眼:“给你半个小时。” “啧……” 尤金虽然还是不满意,倒也不敢真的惹怒对方,勉为其难地答应了。 尤金碧绿色的瞳孔散发着诡谲的冷光,猩红的舌头无比饥渴一般舔舐着着自己的手指,眸子里满是迫不及待的嗜血和杀戮欲-望,同时目光朝着对面的流影等人扫去,“怎样?诸位有没有兴趣,与我玩个游戏?” 许易一边不动声色地让人护着最中间的那辆车,准备一有不对便让人护着主子先走,一边开口道,“阁下请说。” 如果能拖延一点时间也是好的…… 虽然现在这种情况下,就算是再拖延时间也没有任何作用…… 就在刚才,他得到消息,他们与外部的一切联络都中断了,所有通讯设备似乎被对方用什么特殊的手段屏蔽。 正如那个尤金所说,他们现在确实就是一群瓮中之鳖,任由对方肆意宰杀。 “听闻司夜寒手下高手如云,本人很想见识见识,你们……只要有任何人能打败我,那么我便……勉为其难留你们一个全尸……” 流影等人听着尤金如此嚣张的挑战,气得肺都快炸了。 流影当即从队伍中走出来,“我跟你打!” “流影!别冲动!”许易谨慎地提醒。 那个尤金的实力深不可测,最擅长的便是格斗,那双手比利器还可怕,就算是流影,恐怕也…… 流影的目光紧锁着那个男人,丝毫没有动摇。 他作为队长,作为主子最信任的人,怎能在这种时候退缩在其后。 流影没有理会许易的阻止,身形如利箭般朝着尤金冲了上去…… 一招…… 两招…… 三招…… “嗖——”的一声,尤金的脸颊被流影的拳风擦过,留下一道血痕。 尤金的招式刁钻诡异,但流影也胜在敏捷,因为速度奇快,出其不意,竟三招之内就近了尤金的身。 尤金神情一怔,似乎是无法置信,缓缓伸出手,在自己的脸上摸了一把。 男人将手中摸到的血液,全部舔入腹中,面上的惊讶之色一点点化为巨大的兴奋和趣味,“有意思……不愧是司夜寒手下第一高手……哈哈哈……实在是太有意思了……我决定……给你这个荣幸……做我的心爱的玩偶……”
Betaer: Trần Hà + CN Một bên khác. Diệp Oản Oản đã được đưa đến nơi an toàn. “Diệp tiểu thư mời cô lên máy bay.” Ám vệ lạnh giọng mở miệng. Diệp Oản Oản mặt không biểu cảm liếc mắt qua hai ám vệ một cái nói: “Ai nói tôi muốn đi?” Một ám vệ khác ngữ khí trầm ổn rốt cuộc hiện ra vài phần không kiên nhẫn đáp lại: “Diệp tiểu thư, tình huống hiện rất là nguy hiểm, cho nên cô không cần lấy tính mạng của mình ra nói giỡn.” Những người như bọn họ, vốn nên canh giữ ở bên người chủ tử, hiện giờ lại bị phái tới hộ tống một cô gái, nhưng cô gái này lại còn nhiều lần tìm việc riêng bắt bọn họ làm, cho dù được huấn luyện có tổ chức, từ lâu sự nhẫn nại của bọn họ đã tới giới hạn rồi. Diệp Oản Oản không để ý đến lời ám vệ nói, trầm mặc nhanh chóng mở ra cái rương cô vẫn luôn đặt ở trong tầm tay mình. Chỉ thấy trong rương tất cả đều là quần áo…… Diệp Oản Oản một bên từ bên trong lấy ra một bộ váy đen cùng với mũ dạ nhanh chóng tròng lên, một bên mắt nhìn thời gian trên đồng hồ, lập tức chuyển hướng hai người ám vệ mở miệng nói: “Các anh còn có mấy người? Nói cho bọn họ ra đây đi, đem quần áo trong rương của tôi tất cả đều thay hết đi!” Đã đến lúc nào rồi mà cô ta còn có tâm tư thay quần áo, còn muốn cho bọn họ cũng cùng nhau đổi sao? Cô gái này rốt cuộc có biết mình đang làm cái gì hay không? Ám vệ hít sâu một hơi, “Diệp tiểu thư, mời cô……” Ánh mắt của Diệp Oản Oản trong nháy mắt lạnh như băng, mang theo một áp lực cực lớn nói: “Câm miệng, nếu các anh không muốn chủ tử của các anh chết thì ngay lập tức làm theo lời tôi nói đi! Tôi nói lại lần nữa, các anh nói những ám vệ đang ẩn trong bóng tối lập tức tập hợp, trong vòng ba phút lấy mấy bộ quần áo này đổi đi! Sau đó, đi theo tôi!” Cô gái này là có ý tứ gì…… Thật vất vả mới chạy ra tới đây, cô ấy thế nhưng lại muốn quay về sao? Cô gái này không phải là người tham sống sợ chết ném chủ tử của bọn họ qua một bên sao? “Biết Death Rose (Hoa hồng tử vong) không?” Diệp Oản Oản nhìn về phía đội trưởng ám vệ nói. Nghe thấy cái này tên, sắc mặt đội trưởng ám vệ khẽ biến, lựa chọn từ ngữ rồi mới mở miệng nói: “Đó là một tổ chức trong truyền thuyết……” Nếu nói Thí Huyết Minh chỉ là một tổ chức hung tàn thì Death Rose đủ để huỷ diệt cả một quốc gia, nhưng chưa bao giờ có người gặp qua bất kì một thành viên của tổ chức này, bởi vì, những người gặp qua họ tất cả đều đã chết. Cô gái này đột nhiên nói cái này để làm cái gì? Diệp tiểu thư trước mặt bọn họ làm sao lại có thể biết được loại tổ chức này? Ngay cả bọn họ đều có rất ít người biết đến tổ chức đó? Diệp Oản Oản đem mũ đội lên, dưới một lớp khăn trùm mặt là khuôn mặt quỷ quyệt mà lạnh băng, trong nháy mắt làm cho người nhìn thấy cô đột nhiên thay đổi rất lớn rồi nói: “Hiện tại, chúng ta chính là Death Rose!” Cái…… Cái gì? Ý tứ của cô ấy là…… Muốn bọn họ giả trang thành Death Rose sao? Tuy nói Death Rose có thể là tổ chức duy nhất mà Thí Huyết Minh kiêng kị, nhưng người của Thí Huyết Minh lại không phải là ngu ngốc, sao có thể bị loại ngụy trang vụng về này lừa gạt được chứ? “Cô dựa vào cái gì muốn để cho Thí Huyết Minh tin tưởng vào loại ngụy trang vụng về này?” Đội trưởng ám vệ nhịn không được hỏi ra lời. Ánh mắt Diệp Oản Oản qua tấm khăn che mặt nhìn vẻ mặt của ám vệ đang vô cùng hoài nghi nói: “Các anh chỉ có thể tin tôi thôi.” Nếu không hề chuẩn bị, cô tự nhiên không dám mạo hiểm như vậy, nhưng kiếp trước cô lại nghe được rất nhiều chuyện chi tiết có liên quan với tổ chức Death Rose thậm chí còn rất nhiều chuyện cơ mật không muốn người khác biết…… Cùng lúc đó. Hứa Dịch cùng Lưu Ảnh sắc mặt âm trầm hai mắt nhìn nhau, thái độ của đám người này… hoàn toàn là yên tâm không có điều gì không tốt xảy ra với mình, chẳng lẽ bọn họ đã có chỗ dựa vững chắc sau lưng sao? Người nãy giờ vẫn chưa mở miệng nói chuyện – thủ lĩnh K đốt một điếu thuốc, không nhịn được phất phất tay: “Tốc chiến tốc thắng! Lão tử lát nữa còn có việc!” Trong nháy mắt K nói xong, đối diện là đám người Lưu Ảnh thần kinh nhất thời tất cả đều căng thẳng lên, có người tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Bên cạnh Eugene nghe vậy có chút bất mãn mở miệng nói: “K, đừng như vậy, thật vất vả có đồ chơi thú vị như vậy, để cho tôi chơi thêm nhiều một chút nữa đi ~ K nếu là có chuyện, chờ lát nữa có thể đi trước!” K bấm khói (thuốc), hơi nhíu mày: “Đừng gây chuyện.” Nhiệm vụ lần này cũng không quá thoải mái, những người thuộc hạ này của Tư Dạ Hàn cũng không phải là dễ đối phó. Eugene tự nhiên biết K đang lo âu, lại bật cười một tiếng: “K từ nào thì trở nên nhát gan như vậy? Đây chi là một đám cá trong chậu thôi, chẳng lẽ anh sợ bọn hắn chạy thoát sao?” K lạnh nhạt liếc hắn một cái: “Cho cậu nửa giờ.” “OK…” Eugene mặc dù còn không hài lòng, nhưng cũng không dám thực sự chọc giận K, bất đắt dĩ đáp ứng. Con ngươi màu xanh biếc của Eugene tản ra ánh sáng lạnh lẻo quỷ quyệt, đầu lưỡi đỏ thắm vô cùng khát khao liếm láp ngón tay của mình, trong con ngươi như không thể chờ đợi tràn đầy khát máu cùng giết chóc, đồng thời ánh mắt quét về hướng dám người Lưu Ảnh ở phía đối diện: “Thế nào, mấy người có hứng thú hay không, cùng tôi chơi trò chơi nào?” Hứa Dịch một bên rất bình tỉnh để cho người đến bảo vệ chiếc xe ở giữa đoàn xe, chuẩn bị cho người đưa ông chủ đi trước, vừa lên tiếng nói: “Mời anh nói.” Nếu như có thể kéo dài thêm một chút thời gian cũng tốt … Mặc dù hiện tại dưới tình huống này, coi như là có thể kéo dài được thời gian cũng không có bất cứ tác dụng lớn gì cả… Mới vừa rồi, hắn nhận được tin tức, bọn họ cùng bên ngoài hết thảy liên lạc đều bị cắt đứt, tất cả thiết bị thông tin tựa hồ bị đối phương dùng thủ đoạn đặc biệt che giấu. Đúng như lời Eugene từng nói, bọn họ hiện tại quả thật chính là một bầy cá nằm trong chậu, mặc cho đối phương tùy ý chém giết. “Nghe nói thuộc hạ của Tư Dạ Hàn nhiều người tài giỏi, cho nên tôi rất muốn tự mình mở mang kiến thức một chút, các người… Chỉ cần bất luận kẻ nào có thể đánh bại tôi, như thế tôi liền… Cố hết sức để các người chết toàn thây…” Đám người Lưu Ảnh nghe Eugene lớn lối thách thức như thế, tức giận đến phổi đều sắp nổ. Lưu Ảnh lúc này từ trong đội ngũ đi ra nói: “Tôi đánh với anh!” “Lưu Ảnh! Đừng xúc động!” Hứa Dịch cẩn thận nhắc nhở. Eugene thực lực sâu không lường được, am hiểu nhất chính là đánh cận chiến, đôi tay kia so với vũ khí sắc bén còn đáng sợ hơn, coi như là Lưu Ảnh, chỉ sợ cũng… Ánh mắt của Lưu Ảnh khóa chặt trên người đàn ông kia, không chút nào lung lay. Hắn dù sao cũng đội trưởng, là người ông chủ người tín nhiệm nhất, làm sao có thể ở thời điểm này lùi bước được. Lưu Ảnh không để ý đến Hứa Dịch ngăn cản, thân hình như mũi tên nhọn hướng về Eugene xông tới… Một chiêu… Hai chiêu… Ba chiêu… “Vèo ——” một tiếng, gò má của Eugene bị nắm tay của Lưu Ảnh đánh qua, lưu lại một vết máu. Chiêu thức của Eugene xảo quyệt quỷ dị, nhưng Lưu Ảnh cũng thắng ở điểm bén nhạy, bởi vì tốc độ rất nhanh, đánh bất ngờ, trong vòng ba chiêu đã có thể tiếp cận gần với Eugene. Eugene vẻ mặt ngẩn ra, tựa hồ là không cách nào tin tưởng, chậm rãi đưa tay ra, tại trên mặt mình sờ một cái. Hắn đem chút máu trong tay mình sờ được, toàn bộ liếm vào trong bụng, một chút kinh ngạc trên mặt hóa thành hưng phấn cùng hứng thú: “Thú vị… Không hổ là thuộc hạ đệ nhất cao thủ của Tư Dạ Hàn… Ha ha ha… Thật sự là rất thú vị rồi… Tôi quyết định… Cho anh cái vinh hạnh này… Làm búp bê để hưởng sự âu yếm của tôi, được không nào?…”
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
尤金的变态嗜好之一就是把他看得上的高手掏空用特殊药品浸泡后做成人偶,当成战利品一般陈列在家中,令人毛骨悚然。 “那就看看,你有没有这个本事了?”流影冷笑一声,再次攻了上去。 这次尤金有了防备之后便没有那么好近身了,一时之间,两人僵持不下。 虽然两人一时不相上下,但许易却丝毫没有松懈,反而脸色越来越沉。 这个尤金太狡猾了,他看出了流影的长处是速度,所以就故意拉长战局消耗他的体力。 流影自然也看出来了,但此刻已经完全无法脱身,只要稍一分神就可能致命,其他也全都大气不敢出,生怕影响到他。 转眼一刻钟过去,满脸迷彩的小丑阴阳怪气的催促,“艹!真慢……尤金,你要是不行!那就放着老子来!” “闭嘴!” 尤金低斥一声,重新看向流影,目光渐渐认真起来。 这小子,倒确实是有点本事,竟然能让他花费这么久的时间…… 时间一分一秒地过去…… 尤金突然眸子一亮,“哈……找到了……” “不好!” 许易正要出口提醒,但已经来不及了,尤金已经在流影之前发现了他的破绽,比利刃还要可怕的手指“噗”的一声插入了流影空门大开的小腹,然后又迅速抽了出来。 因为内脏破裂,流影猛得吐出了一口鲜血,脸色惨白。 尤金的手指被鲜血染透,滴答滴答往下流淌着血液,猩红的舌头伸了出来,如同在品尝着什么美味一般,一点点品尝着流影的血液…… 这一击实在是太重,流影的身形瞬间一晃。 “流影!”许易赶紧冲过去将人扶住。 “队长!!!”其他人也全都围了上去。 这些人到底都是什么变态,竟然连流影都败在手中。 看到流影身上可怖至极的伤口,宋靖气得目眦俱裂,大喝一声从队伍里走了出来。 “死变态!老子跟你打——” “宋靖!回来!你不是他的对手!”流影厉声呵斥道。 “队长,反正都是死,我一定给你报仇!” 说完又压低声音道,“就算我死了,至少可以探出他的底细!” 流影阻止不及,宋靖说完已经冲了上去。 见事情已经变成了这样,许易只能自我安慰道,“护卫里,宋靖的身手最好,悟性也最高,说不能真能试探出对方的破绽……” 这些人里面最难搞定的就是这个尤金,如果能有机会将他毙杀…… 宋靖目不斜视地朝着前方走去,看向对面脸色苍白,嘴唇猩红的男人开口道,“请!” “哎呀,又来一只小杂鱼~似乎比那只弱一些呢?不过,有点意思……勉强陪你玩玩……” 尤金盯着他,兴奋得身体机械性得痉挛了一下,目光如同在享受一场盛宴,卡巴卡巴的扭动着脖子,下一秒,身形如电一般冲了上去…… 宋靖眸光一凌,也毅然迎了上去…… 看着缠斗在一起的两人,所有人的心脏都提到了嗓子眼。
Betaer: Anh Kiều + CN Một trong những sở thích biến thái của Eugene chính là đem cao thủ hắn để ý móc sạch ruột gan sau đó đặc biệt dùng thuốc ngâm làm thành con rối hình người, trở thành chiến lợi phẩm được trưng bày ở trong nhà, khiến cho người khác rợn cả tóc gáy. “Vậy thì để tôi nhìn một chút xem anh có bản lãnh này hay không?” Lưu Ảnh cười lạnh một tiếng, liền tấn công tới. Lần này Eugene có phòng bị nên Lưu Ảnh không có cơ hội để lại đến gần người hắn như lúc nãy, trong lúc nhất thời, hai người giằng co không nghỉ. Mặc dù hai người tạm thời không phân biệt cao thấp, nhưng Hứa Dịch lại không chút nào buông lỏng, ngược lại sắc mặt càng ngày càng trầm. Tên Eugene này quá giảo hoạt, hắn nhìn thấu được sở trường của Lưu Ảnh là tốc độ, cho nên liền cố ý kéo dài cuộc chiến muốn làm tiêu hao thể lực của Lưu Ảnh. Lưu Ảnh cũng đã nhìn ra, nhưng giờ phút này hoàn toàn không cách nào thoát thân được, chỉ cần hơi vừa phân tâm một chút liền có thể mất mạng, những người khác tất cả cũng đều không dám thở mạnh, rất sợ ảnh hưởng đến hắn. Trong nháy mắt nửa tiếng đồng hồ trôi qua, người hề mặt đầy khó chịu thúc giục: “Hừ! Thật chậm chạp… Eugene, nếu như anh không được! Vậy để lão tử tới!” “Câm miệng!” Eugene trầm giọng la lên một tiếng, lần nữa nhìn về phía Lưu Ảnh, ánh mắt dần dần nghiêm túc. Tiểu tử này, đúng là có chút bản lãnh, lại có thể để cho hắn tiêu tốn nhiều thời gian như vậy… Thời gian từ từ trôi qua… Con ngươi Eugene đột nhiên sáng lên: “Ha… Tìm được rồi…” “Không được!” Hứa Dịch đang muốn mở miệng nhắc nhở, nhưng đã không còn kịp rồi, Eugene đã phát hiện ra sơ hở của Lưu Ảnh, ngón tay so với lưỡi dao sắc bén còn đáng sợ hơn “Phốc” một tiếng cắm vào bụng của Lưu Ảnh, sau đó lại nhanh chóng rút ra. Do bị đụng đến nội tạng nên Lưu Ảnh chợt phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch. Ngón tay của Eugene nhuộm đầy máu tươi, máu tí tách chảy xuống, đầu lưỡi đưa ra ngoài như muốn thưởng thức mỹ vị, từng chút từng chút một thưởng thức máu của Lưu Ảnh… Một đòn này thật sự là quá nặng, thân hình của Lưu Ảnh trong nháy mắt không trụ nổi nữa liền ngã xuống. “Lưu Ảnh!” Hứa Dịch nhanh chóng xông lên đỡ lấy hắn. “Đội trưởng!!!” Những người khác tất cả cũng đều vây lại. Những người này rốt cuộc là loại người biến thái gì đây, thậm chí ngay cả Lưu Ảnh cũng bị bại ở trong tay hắn. Nhìn thấy vết thương trên người Lưu Ảnh cực kỳ đáng sợ, Tống Tĩnh giận đến vành mắt đỏ lên, hét lớn một tiếng rồi từ trong nhóm người đi ra. “Tên biến thái chết tiệt kia! Ông đánh với ngươi” “Tống Tĩnh! Trở lại! Cậu không phải là đối thủ của hắn!” Lưu Ảnh nghiêm nghị trách mắng. “Đội trưởng, dù sao cũng là chết, tôi nhất định báo thù cho đội trưởng!” Nói xong lại nhẹ giọng lại nói: “Coi như tôi chết, ít nhất cũng có thể biết được lai lịch của hắn!” Lưu Ảnh không kịp ngăn cản, Tống Tĩnh nói xong đã xông tới. Thấy sự tình đã đến nước này, Hứa Dịch chỉ có thể tự an ủi mình: “Trong đám hộ vệ, thân thủ của Tống Tĩnh là tốt nhất, năng lực cũng cao nhất, nói không chừng thật sự có thể dò xét ra sơ hở của đối phương…” Trong những người này người khó giải quyết nhất chính là Eugene, nếu như có thể có cơ hội giết hắn thì cơ hội sống của bọn họ sẽ cao hơn… Tống Tĩnh mắt nhìn thẳng về phía trước đi tới, nhìn về phía người đối diện giận đến tái mặt, mở miệng nói: “Mời!” “Ai nha, lại một con cá nhỏ tới nữa a ~ dường như so với tên kia còn yếu hơn? Nhưng không sao, có chút ý tứ… Miễn cưỡng cùng ngươi vui đùa một chút cũng được…” Eugene nhìm chằm chằm anh ta, thân thể hưng phấn co rút một cái, ánh mắt như đang hưởng thụ một bửa tiệc, hắn ta vặn vẹo cổ mình, giây tiếp theo, thân hình như tia chớp xông tới… Ánh mắt Tống Tĩnh sáng lên cũng dứt khoát nghênh đón… Nhìn thấy hai người bắt đầu đấu với nhau, trái tim của mọi người đều nhắc tới cổ họng.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
那小丑杰森和弑血盟的其他人却好整以暇地站在那里,一个个笑得相当开心诡异,令人心中的不安愈来愈甚…… 看着缠斗的两人,小丑一副同情的语气,“啧啧,真是天真……居然想找尤金的破绽……” 转眼之间,宋靖和尤金已经对了上百招。 然而,流影等人心中却没有丝毫喜色,反而脸色越来越苍白。 那变态从头到尾就跟在戏耍老鼠一样溜着宋靖玩,尖利如铁的手指每过一招就在宋靖身上留下一道伤。 那伤口每一道都几乎硬生生的穿透了皮肉,插入肺腑,不致命,却让人痛楚万分,生不如死…… 短短几分钟的时间之内,宋靖几乎成了一个血人! 黑色的衣服看不出血迹,但他所行之处的脚下已经满是血迹…… 更让他们绝望和无法置信的是,这个变态的男人跟宋靖对了上百招,竟然都没有透露一丝一毫的真实的实力。 流影满目阴沉,挣扎着要起来,但瞬间又因为剧烈的疼痛而弯下身子,额上冷汗涔涔,呼吸急促道,“快!阻止宋靖!这畜生分明就是在耍着人玩!” 然而,就在流影话音落下的瞬间,“噗——”的一声,响起令人毛骨悚然的声响。 宋靖的腹部猝不及防地被尤金的手如刃般插-入,当场痛得几乎昏厥,但很快又直起身,任由血液横流,摇摇晃晃地又冲了上去…… 然而,此刻宋靖已经是强弩之末,刚有所动作,对方又故技重施朝着他的小腹攻去…… “够了!”流影的双拳几乎要捏碎,双目一片猩红。 其他队员也全都红了眼睛,嘶吼着要冲上去。 “别……别过来……”宋靖知道其他人就算来了也是送死,不如他一个人多拖延一些时间,于是,再次用尽全力朝着尤金扑过去。 尤金这次不再是猫捉老鼠一般跟他闹着玩,招招嗜血骇人,宋靖的身上几乎已经没有一块好肉…… “哎……就这点程度吗?没意思……” 尤金无趣地喃喃了一句,眸子里闪过一丝厌烦,与此同时,手指朝着宋靖左胸口攻去,眼见着下一秒便要穿透宋靖的心脏。 “队……队长……对不起……”宋靖深深地朝着队长和自己深爱的队友们最后看了一眼,眸子里满是歉意。 天际的浓云翻滚得愈加剧烈,空气中弥满了血腥味,所有人的眼中一片死寂…… 就在这时候,呼啸的风中突然传来了女人而妖娆魅惑的声音—— “黑衣小子,攻他云门、中府、气户……” 宋靖这会儿大脑已经昏昏沉沉了,但还保留着最后一丝清明,不甘就这么死去的愤然。 当耳朵里陡然落入这个声音之后,竟下意识地凭借着最后一丝力气,不躲反进,迅速朝着那人说的三个穴位攻去…… “啊——”一声痛呼。 却不是来自于宋靖,而是从尤金那变态口中发出。 尤金如同受到了什么巨大的疼痛一般,捂住肩膀处连连后退了数步,宋靖就这么躲过了致命的一击。
Betaer: Anh Kiều + CN Người hề Jason cùng những người khác của Thí Huyết Minh vẫn đứng ở nơi đó, từng người từng người cười tương đối vui vẻ tạo ra khung cảnh thật quỷ dị, làm cho đám người bên phía Tư Dạ Hàn càng lúc càng bất an… Nhìn thấy cảnh hai người kia đang đấu với nhau, người hề bộ dạng đồng tình nói: “Chậc chậc, thật là ngây thơ… Lại muốn tìm sơ hở của Eugene…” Trong nháy mắt, Tống Tĩnh cùng Eugene đã đánh trên trăm chiêu. (ạc như cổ đại nhể) Nhưng mà, trong lòng Lưu Ảnh lại không có chút nào gọi là vui mừng, ngược lại sắc mặt ngày càng tái nhợt. Cái tên biến thái kia từ đầu tới cuối như đang dùng cách đùa bỡn một con chuột mà vờn Tống Tĩnh, giống như hắn chỉ muốn chơi đùa mà thôi, ngón tay bén nhọn như sắt qua mỗi một chiêu liền lưu lại một vết thương trên người Tống Tĩnh. Mỗi vết thương cơ hồ đều muốn xuyên thấu da thịt, cắm sâu vào da thịt, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại làm cho Tống Tĩnh đau đớn vạn phần, sống không bằng chết… Trong vòng mấy phút ngắn ngủi, Tống Tĩnh cơ hồ mang trên người toàn máu! Quần áo màu đen tuy không nhìn ra nhưng dưới chân đã tràn đầy vết máu… Càng làm cho bọn họ tuyệt vọng và không cách nào tin được là tên đàn ông biến thái này mặc dù đã cùng với Tống Tĩnh đánh trên trăm chiêu nhưng không mảy may để lộ thực lực của mình. Lưu Ảnh hơi âm trầm, giẫy giụa muốn đứng lên, nhưng trong nháy mắt lại bởi vì đau đớn kịch liệt mà thân thể khụy xuống, mồ hôi lạnh nhễ nhại, hô hấp dồn dập nói: “Nhanh! Ngăn cản Tống Tĩnh lại! Súc sinh này rõ ràng chính là đang đùa bỡn người khác mà!” Nhưng mà ngay tại lúc lời nói của Lưu Ảnh thoát ra, trong nháy mắt, “Phốc ——” một tiếng, âm thanh làm người ta rợn cả tóc gáy. Bụng của Tống Tĩnh không kịp phòng bị lại bị tay của Eugene như dao cắm vào, đau đến cơ hồ muốn bất tỉnh, nhưng rất nhanh lại ngồi dậy, mặc cho máu đang không ngừng chảy xuống, loạng choạng mà xông tới… Nhưng mà, giờ phút này Tống Tĩnh như cung giương hết đà, mới vừa có hành động, đối phương lại giở lại trò cũ hướng về bụng của hắn mà tấn công tới… “Đủ rồi!” Lưu Ảnh hai tay nắm thành quả đấm cơ hồ muốn bóp vỡ người trước mặt, hai mắt nhướm màu đỏ tươi. Những đồng đội khác toàn bộ mắt cũng đều đỏ lên, gào thét muốn xông lên. “Đừng… Đừng tới đây…” Tống Tĩnh biết, những người khác dù có xông ra cũng là đi chịu chết, không bằng một mình hắn kéo dài thêm một ít thời gian, vì vậy, lần nữa vận dụng hết toàn lực hướng về Eugene. Eugene lần này không còn dùng chiêu mèo vờn chuột mà đùa giỡn với hắn nữa, từng chiêu đều thể hiện rõ sự khát máu kinh người, trên người của Tống Tĩnh vốn đã thương tích đầy mình nay không còn chỗ nào nguyên vẹn nữa… “Này… Chỉ có thế thôi sao? Thật không thú vị gì cả…” Eugene lẩm bẩm một câu không thú vị, trong con ngươi thoáng qua một tia chán ghét, cùng lúc đó, ngón tay hướng về ngực trái Tống Tĩnh tấn công tới, mắt thấy một giây kế tiếp liền muốn xuyên thủng trái tim của Tống Tĩnh. “Đội… Đội trưởng… Thật xin lỗi…” Tống Tĩnh hướng về phía đội trưởng cùng các đồng đội mà mình đồng hành bao lâu nay một cái nhìn cuối cùng, trong con ngươi tràn đầy vẻ áy náy. Chân trời mây bay càng thêm kịch liệt, trong không khí đầy mùi máu tanh, trong mắt của tất cả mọi người một mảnh tĩnh mịch… Ngay vào lúc này, trong gió đột nhiên truyền đến âm thanh mị hoặc quyến rũ của một cô gái. “Hắc y tiểu, tấn công hắn vào huyệt vân môn, trung phủ, khí hộ…” Tống Tĩnh vào lúc này đại não đã muốn mê man rồi, nhưng vẫn còn chút thanh tĩnh cuối cùng, không cam lòng mà chết đi như vậy. Khi bên tai hắn đột nhiên nghe được những âm thanh này, sau đó theo bản năng dựa vào chút sức lực cuối cùng, không tránh đi mà tiến tới, nhanh chóng hướng về ba huyệt vị mà người kia vừa mới nói liền tấn công tới… “A ——” một tiếng kêu đau đớn phát lên. Mà tiếng kêu đó không phải tới từ Tống Tĩnh, mà là từ trong miệng Eugene biến thái phát ra. Eugene giống như chịu đựng một loại đau đớn kinh khủng, che lại bả vai liên tiếp lui về phía sau mấy bước, Tống Tĩnh cứ như vậy mà tránh thoát một đòn trí mạng.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
突如其来的变故,让现场包括弑血盟在内的所有人都陷入了错愕之中…… 刚才…… 发生了什么…… 一阵汽车引擎声响起,方才注意力全都在宋靖和尤金身上的众人这次发现,他们外围不知何时竟悄无声息地开了两辆黑色的车子过来。 “什么人!!!”小丑顿时警惕地厉声呵斥。 这四周他都已经封锁了,这些人是怎么过来的? 最重要的是,什么人胆子这么大,刚闯他们弑血盟的地界?不要命了吗? 因为事情发生的太过诡异,对方来头也暂时不清楚,一时之间所有人都不敢轻举妄动。 众人的视线一齐朝着那辆诡异出现的车子看去。 流影等人迅速把宋靖救了回去,也投去了狐疑的目光。 方才出声的似乎是个女人? 流影和宋靖连番出马都没能打败尤金,可那女人竟然一出口就道出了尤金的破绽,让宋靖逃过了那致命的一击! 这简直……不可思议…… 到底是什么人? 所有人的视线之下,只见中间那辆车子里,一名身形高大挺拔,面上戴着半边银色面具,穿着风衣的男人从驾驶座上走了下来。 另外一辆车内其他与这个男人装扮相同的手下也陆续下车。 男人下车之后,绕到了后座上的位置,态度极其小心恭敬地打开了后座的车门,将一个穿着一身黑色纱裙的女人从车上扶了下来。 女人一身黑裙,头上戴着一顶复古的帽子,帽子上半面黑色蕾丝隐约遮盖了半边面容,轻轻抚着男人的手臂,款款走下了车,动作优雅得如同一个中世纪的贵妇。 虽然有黑色纱网遮面,加上距离有些远看不清女人的脸,但仅从形状姣美的红唇和精致完美的下巴便能看出,这绝对是个颠倒众生的美人…… “你们哪条道上的,报上名字!”尤金怎么也没想到自己竟然会阴沟里翻船,死死盯着那行人,捂着伤处怒斥。 “呵……”女人垂眸不言,只是低低的笑了一声,并未回答尤金的问题。 而那一声低笑,犹如此刻面对的是一只蝼蚁尘埃,分明是在说,他还没有资格与他对话,甚至没有资格被她看入眼中。 尤金自然听出了那声嗤笑里的不屑质疑,正要发怒,女人的面容却微微转向了弑血盟首领K的方向,慵懒妖媚的声音缓缓从红唇之中倾泻而出—— “仇洪海,很威风啊?当年不过是被流焰佣兵团驱逐出门的丧家之犬,如今摇身一变,倒成了一群乌合之众的首领……连姑奶奶我要的人,都敢抢!” 说到最后一句,女人慵懒的声音蓦然转冷,犹如极寒之地的冰雪,令人的骨髓都在发寒。 而那原本一直不动如山,面上没有如何表情的弑血盟首领K,听到那女人竟然一口道破了自己的真实身份之后,脸上的表情瞬间剧变。 随即,他死死盯着女人随从的装扮,又朝着女人那一身黑纱看了一眼,脸上竟浮现了深入骨髓的恐惧,声音几乎有些颤抖地朝着拦在女人跟前的小丑杰森和尤金厉声怒斥了一句:“杰森,尤金!退下!不得无礼!”
Betaer: Anh Kiều + CN Biến cố đột nhiên xuất hiện, làm cho những người có mặt ở hiện trường bao gồm Thí Huyết Minh đều lâm vào trong kinh ngạc… Mới vừa rồi… Xảy ra chuyện gì vậy? Một tiếng động cơ xe vang lên, nãy giờ tất cả sự chú ý của mọi người đều tập trung trên người Tống Tĩnh cùng Eugene nên bây giờ mọi người mới phát hiện, xung quanh bọn họ chẳng biết từ lúc nào có hai chiếc xe màu đen không một tiếng động đang tiến tới gần. “Người nào!!!” Người hề nhất thời cảnh giác nghiêm giọng quát lớn. Bốn phía hắn đều đã phong tỏa, những người này làm sao mà qua được. Quan trọng nhất chính là người nào có lá gan lớn như vậy, dám xông vào chỗ của Thí Huyết Minh, đám người này không muốn sống nữa sao? Bởi vì sự việc phát sinh quá mức quỷ dị, lai lịch của đối phương cũng tạm thời không ai biết, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều không dám hành động thiếu suy nghĩ. Tầm mắt của mọi người đồng loạt hướng về chiếc xe kỳ lạ mới xuất hiện kia. Đám người Lưu Ảnh nhanh chóng cứu Tống Tĩnh trở về, cũng để lại ánh mắt hoài nghi với hai chiếc xe mới tiến đến. Mới vừa lên tiếng tựa hồ là một người cô gái. Lưu Ảnh cùng Tống Tĩnh liên tục ra tay đều không thể đánh bại Eugene, vậy mà cô gái kia vừa nói ra khỏi miệng mấy câu liền có thể đánh được Eugene, làm cho Tống Tĩnh tránh khỏi một đòn trí mạng! Chuyện này quả thật… Khó mà tin được… Rốt cuộc là người nào? Tầm mắt mọi người tập trung lại, chỉ thấy bên trong chiếc xe kia, một người đàn ông thân hình cao lớn, trên mặt mang một chiếc mặt nạ màu bạc che khuất nửa gương mặt, người đàn ông mặc áo khoác từ chỗ ngồi của tài xế bước xuống xe. Bên trong một chiếc xe khác cũng có một người đàn ông ăn mặc giống như vậy cũng lần lượt xuống xe. Người đàn ông kia sau khi xuống xe, liền đi vòng qua vị trí chỗ ngồi phía sau, thái độ cực kỳ cẩn thận cung kính mở cửa xe phía sau ra, đưa tay đỡ một cô gái mặc váy lụa mỏng màu đen từ trên xe bước xuống. Cô gái này một thân váy đen, trên đầu đội một cái mũ, trên cái mũ có khăn lụa đen bao trùm che khuất lại gương mặt, khẽ nắm lấy cánh tay của người đàn ông, thành thục bước xuống xe, động tác ưu nhã giống như một phu nhân thời Trung Cổ. Mặc dù được lụa đen che mặt, nhưng chỉ cần dựa theo hình dáng đôi môi đỏ mọng đẹp đẽ cùng chiếc cằm tinh xảo hoàn mỹ liền có thể nhìn ra được đây tuyệt đối là một mỹ nhân điên đảo chúng sinh… “Mấy người ở bên kia, mau nói tên ra!” Eugene làm sao cũng không nghĩ tới chính mình lại bị thất bại trong nháy mắt, nhìn chằm đám người đi đường kia, che lấy chỗ đau nổi giận la lên. “A…” Cô gái kia rũ mắt không nói, chẳng qua là thấp giọng cười một tiếng, cũng không trả lời vấn đề của Eugene. Mà một tiếng cười nhẹ kia, vào giờ phút này giống như đang nói loài giun dế như hắn không đủ tư cách nói chuyện cùng cô, thậm chí còn không đáng để cô để mắt tới. Eugene tự nhiên nghe được bên trong tiếng giễu cợt kia có tia khinh thường, đang muốn nổi giận thì mặt cô gái kia lại hơi chuyển hướng tới thủ lĩnh K của Thí Huyết Minh, âm thanh lười biếng yêu mị chậm rãi từ trong đôi môi đỏ phát ra. “Cừu Hồng Hải, năm đó rất uy phong a, chẳng qua chỉ là bị đoàn lính đánh thuê của Lưu Ly Diễm đuổi ra khỏi cửa, lúc đó thật như chó mất chủ, vậy mà bây giờ lắc mình một cái lại thành thủ lĩnh một phe phái… Người mà tôi muốn cũng dám cướp sao?!” Nói xong một câu cuối cùng, âm thanh lười biếng của cô gái đó bỗng nhiên chuyển lạnh, giống như nơi cực hàn băng tuyết, khiến cho người nghe đều phát rét tới tận xương tủy. Mà thủ lĩnh K của Thí Huyết Minh vẫn một mực bất động như núi, trên mặt không có biểu hiện gì, sau khi nghe được cô gái kia chỉ dùng một câu nói liền có thể vạch trần được thân phận thật sự của mình, trên vẻ mặt trong nháy mắt liền biến đổi nhanh. Ngay sau đó, hắn chết sững nhìn chằm chằm thuộc hạ của cô gái, lại nhìn về phía cô gái này một thân lụa đen, trên mặt càng hiện lên vẻ sợ hãi sâu tận xương tủy, âm thanh cơ hồ có chút run rẩy mà hướng về phía người hề Jason cùng Eugene đang cản ở trước mặt cô gái nghiêm nghị lạnh giọng nổi giận nói: “Jason, Eugene! Lui ra! Không được vô lễ!”
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
见弑血盟的首领K竟然真的让人退下,并对叶绾绾极其恭敬的模样,护卫银色面具下的眸子里划过一丝不易察觉的错愕。 竟然……真的成功了…… 就在半个小时之前,他们暗1小队将叶绾绾送到了安全地带。 正准备紧急将她送上飞机,谁知这女人却又不走了,还当场把她非要带过来的大箱子打开,换了一身黑纱裙子,又让他们几个暗卫也将箱子里的那些面具和风衣换上。 他们自然是不肯,这种危机关头,居然让他们陪着玩“换装游戏”? 简直是太荒谬! 可是女孩的厉声催促以及那一瞬间的眼神,那他们只有在主子身上才看到过的强大威压,却让他们下意识地听从…… 反正他们就算失败,也不过是个死。 他们宁愿为了为了主子而死,也不愿护送着这女人一起逃生。 原本所有人都以为这么拙劣的伪装绝对会被看穿,他们整个暗1小队都已经做好了拼死的准备。 但是,结果却让所有人大跌眼镜…… 这女人不仅一来就道出了尤金的弱点罩门,千钧一发之际救下了宋靖,还道出了绝无人可能知晓的K的真实身份。 老谋深算的K竟也被她糊弄住…… 此刻,所有暗卫的内心都相当复杂,但是却没有任何一个人表现出丝毫异样。 对于他们来说,这种级别的伪装是最基本的,反而是叶绾绾这样一个生长在温室里的女人,在面对这么一群恶徒之时居然还能够如此风轻云淡地与之对弈周旋,气场甚至压了K一头,实在是令他们震惊…… 这个女人……似乎与他们想象中的不一样…… 此刻,弑血盟那边也已经全部陷入了震惊之中。 K竟然是流焰佣兵团当年的NO.1仇洪海? 当年被流焰佣兵团驱逐,同时被整个佣兵工会封杀的仇洪海…… 当听到那女人一口道出K的真实身份,杰森和尤金的面色瞬间变了。 K的真实身份是个禁忌,道上曾有人开价上亿都没能打探到,连他们这些跟着K的老人都不知晓。 这个女人怎会知道? 而且看K的表情,对方竟真的说中了! 难怪连K都突然改变态度,如临大敌。 光看此人知道K的身份,来头便绝对不容小觑。 小丑谨慎打量来人,只见对方清一色穿着纯黑色的风衣制服,胸口处绣着红色暗纹的玫瑰,风衣的内里被风吹开,是刺目的猩红,还有那些人脸上堪称标志性的银色面具…… 再看为首女人,一身奢华靡丽的黑纱裙,黑纱遮面…… 难道…… 小丑不知想到什么,面上浮现一丝骇然之色,下意识地便后退了一步,“死……死亡玫瑰……” 听到“死亡玫瑰”四个字,一旁的尤金也愣住了,“你说什么?死亡玫瑰?怎……怎么可能!” 死亡玫瑰,简单来说,是一个只存在与传说之中的极为强大的组织。 没有人见过死亡玫瑰任何组织内成员的真容,有关死亡玫瑰的消息,只有极少量的传闻。
Betaer: Anh Kiều + CN Thấy thủ lĩnh K của Thí Huyết Minh lại thực sự để cho thuộc hạ của mình lui ra, bộ dáng đối với Diệp Oản Oản cũng cực kỳ cung kính, trong con ngươi của ám vệ đeo mặt nạ bạc xẹt qua một tia kinh ngạc không dễ dàng phát giác. Lại… Thực sự có thể… Ngay ở nửa giờ trước, tiểu đội ám vệ 1 bọn họ đưa Diệp Oản Oản đến khu vực an toàn. Đang chuẩn bị đưa cô ấy lên máy bay khẩn cấp, ai ngờ cô gái này thế nhưng lại không muốn đi, còn nhất định muốn bọn họ phải mở rương lớn mà cô mang theo ra, đổi một thân váy lụa đen, lại để cho mấy ám vệ bọn hắn cũng đeo những mặt nạ kia cùng áo khoác trong rương mặc vào người. Bọn họ dĩ nhiên là không chịu, nguy hiểm đang ở trước mắt, lại còn muốn để bọn họ cùng cô chơi trò “Thay đổi quần áo” hay sao. Quả thực là quá hoang đường! Nhưng trong nháy mắt ánh mắt của Oản Oản vô cùng nghiêm nghị thúc giục làm cho bọn họ thấy được ở trên người cô tỏa ra áp lực mạnh mẽ như của ông chủ mình, khiến cho bọn họ theo bản năng liền làm theo… Nếu như bọn họ thất bại, bất quá cũng chỉ là một cái chết mà thôi. Bọn họ tình nguyện vì ông chủ mà chết, cũng không muốn hộ tống phụ nữ của ông chủ cùng nhau chạy thoát thân. Tất cả mọi người đều cho là ngụy trang vụng về như vậy tuyệt đối sẽ bị nhìn thấu, toàn bộ tiểu đội ám vệ 1 bọn họ đều đã chuẩn bị xong tư tưởng liều chết. Nhưng kết quả lại làm cho tất cả mọi người phải mở rộng tầm mắt… Cô gái này không chỉ nói ra được nhược điểm của Eugene, xoay ngược tình thế ngàn cân treo sợi tóc cứu được Tống Tĩnh, ngoài ra còn nói được thân phận thật sự không người nào biết được của thủ lĩnh K. Người đa mưu túc trí như K lại cũng bị Oản Oản lừa gạt… Giờ phút này, tất cả ám vệ trong lòng tương đối phức tạp, nhưng lại không có bất cứ người nào lộ ra chút khác thường. Đối với bọn hắn mà nói, loại ngụy trang này là cấp bậc cơ bản nhất, ngược lại đối với Diệp Oản Oản một cô gái được xem là lớn lên từ khuê phòng, dù thời điểm đang đối mặt với một đám người hung ác như vậy nhưng lại có thể thoát ra khí thế nhẹ như mây gió, mà cũng tính toán chu toàn mọi chuyện, khí thế thậm chí đè ép được cả K, thật sự là làm bọn hắn khiếp sợ… Cô gái này… Dường như không giống với trong tưởng tượng của bọn họ… Giờ phút này, Thí Huyết Minh cùng toàn bộ thuộc hạ bên kia cũng đã lâm vào trong khiếp sợ. K lại là Lưu Diễm lính đánh thuê mà năm đó xếp NO. 1 của Cừu Hồng Hải. Năm đó đoàn lính đánh thuê của Lưu Diễm bị đánh đuổi, đồng thời cũng bị toàn bộ Hội Lính Đánh Thuê Cừu Hồng Hải phong sát. Nghe được cô gái thần bí kia một câu nói có thể nói ra thân phận thật sự của K, sắc mặt của Jason cùng Eugene trong nháy mắt thay đổi. Thân phận thật sự của K là một điều cấm kỵ, đã từng có người ra giá hơn trăm triệu nhưng cũng không có ai có thể dò xét ra được, ngay cả bọn họ những người đi theo K lâu năm nhất cũng không biết. Cô gái này sao lại có thể biết được điều đó? Hơn nữa nhìn vẻ mặt của K càng xác thực được cô gái này nói đúng sự thật! Khó trách K lại đột nhiên thay đổi thái độ như gặp phải đại địch. Người chỉ cần nhìn là biết được thân phận của K, lai lịch tuyệt đối không thể khinh thường được. Người hề Jason cẩn thận quan sát những người mới tới, chỉ thấy đối phương đồng loạt khoác trang phục màu đen tuyền, nơi ngực thêu ám văn hoa hồng màu đỏ, bên trong áo khoác bị gió thổi bay, lộ ra màu áo đỏ chói mắt, còn có trên mặt những người đó được che đậy bởi mặt nạ màu bạc… Nhìn lại cô gái cầm đầu một thân váy lụa đen xa hoa, khăn che mặt cũng là lụa đen… Chẳng lẽ… Người hề Jason không biết nghĩ đến cái gì, mặt hiện lên vẻ hoảng sợ, theo bản năng liền lui về sau một bước: “Death… Death Rose…” Nghe được mấy chữ “Death Rose”, đứng bên cạnh Eugene cũng ngây ngẩn, “Cậu nói cái gì? Death Rose sao… Làm sao có thể!” Death Rose đơn giản mà nói là một tổ chức cực kỳ mạnh mẽ chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Không có người nào từng thấy qua dung mạo của thành viên trong tổ chức Death Rose, vì vậy tin tức có liên quan đến Death Rose dường như rất hiếm khi xuất hiện.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
据说组织的所有成员都是一身绣着暗纹玫瑰的黑色风衣,银色面具,组织的首脑是个穿着一身黑裙,黑纱遮面的女人,人称黑寡妇。 没人知道那个女人的来历,年纪,有传闻说已经六十多岁,但却有些少女般的容颜,也有人说面容可怖狰狞…… 而且这女人随行的数名手下,虽人数不多,但光从步伐和气息便能看出,个个不是一般角色,仿若冰冷的人形兵器。 装束外貌全都跟传闻对得上,还驾驭着这样一支队伍…… “难……难道……她……她是黑寡妇?”尤金也踉跄的跟着杰森后退了一步。 如果说变态和嗜血,那这个女人绝对是鼻祖,其手段绝对比他要凶残千百倍。 而且这女人尤其喜欢长得好看又身份尊贵的男人,连M国斯伯格家族的族长都曾被她掳去。 当时斯伯格家族盛怒之下倾巢而出,结果,一夜之间被灭族。 死亡玫瑰十年前最盛行的时候惹过的强大势力不计其数,但最多的结果全都是那个那些势力的覆灭。 别说是一个家族,就算是整个国家,在死亡玫瑰面前也不过是掌心随意便能捏碎的玩物。 如果跟这样的势力对上,那只有一个下场,死。 难怪…… 难怪这个女人竟然可以一语道破他的罩门所在,甚至连K的底细都一清二楚…… 与此同时,流影等人也已经察觉了不对,齐齐后退了数米。 “死亡玫瑰!?”流影刚升起的希望又全都变成了更深的绝望。 “怎么可能!”许易满脸惊恐。 那不是传说中的组织吗?道上都已经十年没有过任何消息! 原本见那女人帮宋靖,还以为是援军,谁知道竟然是个更加可怕的对手,而且听对方的话音,竟然也是冲着他们来的! 这简直是刚出虎穴又如狼窝! 所有人的心脏,再次跌入谷底…… 宋靖捂着伤口,若有所思地盯着那黑裙女人身旁的护卫,断断续续地开口,“我怎么……怎么觉得那护卫的身形有些熟悉……” 不仅如此,也不知道是不是他的错觉,除了护卫之外,他觉得那女人竟然有些像叶绾绾。 护卫? 流影和许易闻言朝着正扶着那女人,面上戴着银色面具的护卫看去,果然……确实有几分熟悉…… “身形和十一有些相似……”许易喃喃。 十一是护送叶绾绾离开的那只小队的队长,因为身形比常人要高瘦,所以辨认度比较高。 提到十一,便想到了丢下他们离开的叶绾绾,流影的脸色瞬间又沉了下来。 流影等人只是觉得身形有些像,但都没有心思多想,全都神经紧绷地朝着前方的那两派势力看去。 今日……难道终究还是要死在此处吗? 若是落在死亡玫瑰的手中,那还不如落在弑血盟手里。 传闻,这个黑寡妇为了保持不老容颜,日日用少女的鲜血沐浴,且极为喜欢折磨虐杀貌美的男子,多少家族位居高位者都折在她的手里。
Betaer: Anh Kiều + CN Nghe nói tất cả thành viên của tổ chức này đều toàn thân áo đen thêu ám văn hoa hồng, mặt nạ màu bạc, thủ lĩnh của tổ chức là một người phụ nữ mặc váy đen, khăn lụa che mặt cũng màu đen, được người ta gọi là Hắc Quả Phụ. Không có ai biết lai lịch người phụ nữ đó, tuổi tác như thế nào, có tin đồn nói người đó đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng lại có dung nhan của một cô gái trẻ, cũng có người nói mặt mũi rất đáng sợ dữ tợn… Hơn nữa đi theo bên người phụ nữ này chỉ có vài tên thuộc hạ, mặc dù số người không nhiều, nhưng chỉ cần nhìn bước đi cùng khí tức liền có thể nhìn ra, những người này đều không phải nhân vật bình thường, phảng phất sự lạnh giá tàn bạo trên mỗi người. Từ trang phục hình dáng bề ngoài tất cả đều giống như tin đồn ở bên ngoài đồn thổi, nhưng còn chuyện có thể khống chế được một đội ngũ như vậy thì… “Không… Chẳng lẽ… Cô… Cô ta là Hắc Quả Phụ” Eugene cũng lảo đảo đi theo Jason lui về sau một bước. Nếu như nói về mức độ biến thái cùng khát máu thì người phụ nữ này tuyệt đối là cụ tổ của bọn họ, thủ đoạn của người phụ nữ này tuyệt đối so với bọn hắn còn hung tàn hơn gấp trăm ngàn lần. Hơn nữa người phụ nữ này có sở thích là đem những người đàn ông có dáng dấp đẹp mắt thân phận lại cao quý, ngay cả tộc trưởng gia tộc Sperge ở nước Mỹ cũng đã từng bị cô ta bắt đi. Lúc đó dưới cơn thịnh nộ gia tộc Sperge dốc hết toàn bộ lực lượng ra, kết quả, trong một đêm cả tộc bị diệt. Thời điểm mười năm trước là khoảng thời gian mà Death Rose nổi tiếng nhất đã không biết bao nhiêu là thế lực cường đại muốn đụng vào, những thế lực đó đếm hoài không hết, nhưng kết quả mà tất cả thế lực đó nhận được đều là sự huỷ diệt. Đừng nói là một gia tộc, coi như là toàn bộ quốc gia, ở trước mặt Death Rose cũng chỉ là đồ chơi trong lòng bàn tay của bọn họ, bị bọn họ tùy ý thao túng đùa giỡn mà thôi. Nếu như chống lại thế lực như vậy, chẳng khác nào bọn hắn giống bọn người kia chỉ có một kết quả: chết. Khó trách… Khó trách cô gái này lại có thể chỉ một lời nói mà vạch trần điểm yếu của hắn, thậm chí ngay cả lai lịch của K cũng rõ ràng… Cùng lúc đó, mấy người Lưu Ảnh cũng đã phát hiện ra có điều gì đó không đúng, đồng loạt lui về sau mấy mét. “Death Rose! ” Lưu Ảnh mới dấy lên tia hy vọng nhưng khi biết được lai lịch của nhóm người này thì toàn bộ những hy vọng đó đều biến thành nỗi tuyệt vọng lớn hơn. “Làm sao có thể?!” Hứa Dịch vẻ mặt đầy kinh hoàng. Đây chẳng phải là tổ chức trong truyền thuyết sao? Đã mười năm rồi nhưng chưa từng có bất cứ tin tức gì! Bọn họ thấy cô gái kia giúp đỡ Tống Tĩnh, còn tưởng rằng là viện quân, ai biết lại là một đối thủ đáng sợ, hơn nữa nghe âm thanh của đối phương, là nói về bọn họ! Đây quả thực là vừa ra hang hổ lại gặp phải ổ sói! Tâm trạng của tất cả mọi người lại lần nữa rơi vào đáy cốc… Tống Tĩnh che lấy vết thương, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm hộ vệ quafn áo đen bên cạnh cô gái kia, đứt quãng mở miệng nói: “Tôi làm sao lại thấy … Cảm giác thân hình hộ vệ kia có chút quen thuộc…” Không chỉ như thế, cũng không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, ngoại trừ bề ngoài của tên hộ vệ kia, hắn cảm thấy nữ nhân kia cũng có chút giống với Diệp Oản Oản. Hộ vệ? Lưu Ảnh cùng Hứa Dịch nghe vậy nhìn về hướng người hộ vệ đang đỡ cô gái kia, trên mặt mang mặt nạ màu bạc, quả nhiên… Quả thật có mấy phần quen thuộc… “Thân hình cùng Thập Nhất có chút tương tự…” Hứa Dịch lẩm bẩm. Thập Nhất là đội trưởng tiểu đội hộ tống Diệp Oản Oản ra ngoài, bởi vì thân hình so với người thường cao hơn, cho nên có thể phân biệt tương đối dễ dàng. Nhắc tới Thập Nhất, bọn họ liền nghĩ tới Diệp Oản Oản bỏ lại bọn họ rời đi, sắc mặt của Lưu Ảnh trong nháy mắt lại trầm xuống. Đám người Lưu Ảnh chẳng qua là cảm thấy thân hình có chút giống nhau, nhưng cũng không có tâm tư suy nghĩ nhiều, thần kinh tất cả mọi người đều căng thẳng mà hướng về phía hai thế lực kia. Hôm nay… Chẳng lẽ cuối cùng vẫn là phải chết ở chỗ này sao? Nếu như rơi vào trong tay Death Rose, vậy còn không phải như bọn họ rơi vào tay Thí Huyết Minh sao? Tin đồn nói Hắc Quả Phụ này vì giữ dung nhan không già nên mỗi ngày đều dùng máu tươi của cô gái trẻ để tắm, lại cực kỳ thích hành hạ dằn vặt các chàng trai có dung mạo xinh đẹp, bao nhiêu người có chức vị cao trong gia tộc đều bị hành hạ ở trong tay của người phụ nữ này.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
十年未有音讯,黑寡妇竟然盯上了司家…… “前辈竟也对司家感兴趣?”K试探性地开口问道。 毕竟死亡玫瑰这样只存在于传闻中的组织太过神秘,连他都从未见过,虽然这女人看上去来头不小,但对于她的身份,以K的谨慎,自然还是存着疑问。 女人慵懒地抚了抚指甲,“我对谁感兴趣,需要跟你交代?” “不必!不必!自然不需要!只是……” 听着对方语气中的杀意,K的神色看上去似乎有些为难,思索着开口,“前辈您要的人,就是借我一百个胆子也不敢与前辈您争,但这次实在是巧了,我们任务也是这些人,若是中途失败,我们实在是不好交代,所以,不知前辈可否打个商量……” “哦?你想如何?”女人漫不经心地朝着他看了一眼。 K的眼珠子转了一圈,神色殷勤道,“前辈看上的,无非是司家家主,若前辈今日肯将这行人让给我们弑血盟,我定会献上比司夜寒还貌美的男宠!绝对让前辈您满意!” “呵……”空气之中传来一声女人的低笑。 这笑意令人毛骨悚然。 K莫名有种不好的预感,也不知道对方到底是个什么意思,心里直打鼓,“前辈……” 周遭暴风雨前的狂风骤然大作,天色蓦然阴沉下来。 女人的语气虽然依旧是慵懒漫不经心的姿态,但周遭的气息却完全变了,“不如,仇首领将你自己献于我?我的那些小可爱们,应该会对你很感兴趣!” 这巨大的压迫感和连他这个SSS级佣兵都无法抵御的杀气令他额上冷汗涔涔,仇洪海当即开口道,“不……不敢!” 这女人口中的小可爱可不是什么萌宠,而是一只只从小吃人血骨肉长大的豺狗。 对她而言,他这个弑血盟的首领也只配喂她的狗。 这么侮辱性的话,由女人口中说出来,他却连一丝愤怒之心都不敢有。 “不敢?我倒是觉得仇首领胆量不错,竟当我是饥渴荡-妇?什么垃圾也碰呢!”女人周遭的气息瞬间更加骇人,而她身后那神秘莫测的队伍也进入了战斗状态。 “怎会!我绝对没有那个意思!”仇洪海的后背都快被汗湿了。 果然还是失败了…… 黑寡妇看上的东西,怎么可能松口。 何况她挑男人的眼光挑剔至极。 但是,这次的任务确实非常重要,绝对不能失败。 想到这里,K一时之间陷入了两难。 另一边,流影等人听着这两方势力把自家主子当成玩物一般讨价还价,早已经是满心怒火。 但此时人为刀俎,我为鱼肉,在这样强大的势力之下,他们只能任由宰割。 这时,女人身旁身形高瘦的手下冷光自面具之下的瞳仁中迸发,骤然射向弑血盟众人:“那还不快滚!” “是……是是……”仇洪海急忙退后一旁。 到手的鸭子就这么飞了,仇洪海的不甘可想而知,但螳螂捕蝉黄雀在后,对方又是他完全招惹不起的存在。
Betaer: Anh Kiều + CN Mười năm không có bất kỳ tin tức nào, Hắc Quả Phụ lại vì theo dõi Tư gia mà lại một lần nữa xuất hiện… “Phu nhân đối với Tư gia cảm thấy hứng thú sao?” K thăm dò mà mở miệng hỏi. Dù sao Death Rose chỉ tồn tại ở trong tin đồn là một tổ chức quá mức thần bí, ngay cả hắn cũng chưa từng thấy qua, mặc dù người phụ nữ này nhìn qua lai lịch không nhỏ, nhưng đối với thân phận của cô ta, với sự cẩn thận của mình, K đương nhiên vẫn tồn tại một thắc mắc lớn. Người phụ nữ thần bí lười biếng vuốt ve móng tay nói: “Tôi cảm thấy hứng thú với người nào, cần phải nói qua với anh sao?” “Không cần! Không cần! Đương nhiên không cần! Chẳng qua là…” Nghe được trong giọng nói của đối phương có sát ý, vẻ mặt của K nhìn qua tựa hồ có hơi khó xử, suy nghĩ mở miệng nói: “Phu nhân người mà ngài muốn, dù cho tôi có một trăm lá gan cũng không dám cùng cạnh tranh với ngài đây, nhưng lần này thật sự là đúng dịp, nhiệm vụ của chúng tôi cũng liên quan đến những người này, nếu nửa đường thất bại, chúng tôi thật sự bị xem như là không hoàn thành việc mình được giao phó, cho nên, không biết phu nhân có thể thương lượng hay không?…” “Ồ, vậy anh muốn như thế nào?” Diệp Oản Oản thờ ơ nhìn về hướng hắn một cái. Con ngươi của K đảo một vòng, vẻ mặt ân cần nói: “Người phu nhân coi trọng, không phải là gia chủ của Tư gia chứ? Nếu phu nhân hôm nay đem người này nhường cho Thí Huyết Minh chúng tôi thì tôi nhất định sẽ dâng lên cho ngài một nam sủng so với Tư Dạ Hàn dung mạo còn xinh đẹp hơn gấp vạn lần! Tuyệt đối khiến cho phu nhân ngài hài lòng!” “A…” Trong không khí truyền tới một tiếng cười nhẹ của người phụ nữ. Nụ cười này làm cho người nghe cảm thấy rợn cả tóc gáy. K không khỏi có loại dự cảm xấu, cũng không biết đối phương rốt cuộc là có ý gì, trong lòng bồn chồn: “Phu nhân…” Không khí xung quanh hắn trở nên như trước bão táp, gió chợt thổi mạnh, sắc trời bỗng nhiên âm trầm xuống. Giọng nói của người phụ nữ mặc dù vẫn là kiểu lười biếng không đếm xỉa tới xung quanh, nhưng khí tức quanh mình lại hoàn toàn thay đổi: “Không bằng, thủ lĩnh đem chính mình dâng cho tôi đi. Những tiểu khả ái của tôi hẳn là sẽ đối với anh cảm thấy rất hứng thú!” Cái cảm giác ngột ngạt to lớn này làm cho hắn, lính đánh thuê cấp độ SSS không cách nào chống đỡ được luồng sát khí mãnh liệt như thế này, điều đó làm cho hắn đổ mồ hôi lạnh, Cừu Hồng Hải lúc này mở miệng nói: “Không… Không dám!” Tiểu khả ái trong miệng người phụ nữ này cũng không phải là sủng vật đáng yêu gì, mà là một bầy chó sói từng con từng con một ngay từ nhỏ ăn thịt người mà lớn lên. Đối với vị phu nhân này mà nói, hắn dù là thủ lĩnh của Thí Huyết Minh cũng chỉ xứng làm thức ăn cho bầy chó sói của cô mà thôi. Như vậy khác gì muốn sỉ nhục hắn, nhưng do lời nói đó được phát ra từ miệng người phụ nữ này cho nên hắn ngay cả một chút tức giận cũng không dám có. “Không dám sao? Tôi thật ra lại cảm thấy thủ lĩnh can đảm không tệ, cho rằng tôi là một quả phụ dâm đãng quá đói khát sao? Không phải anh nghĩ tôi cái thứ rác rưởi gì cũng đụng vào đấy chứ?!” Khí tức quanh mình của Diệp Oản Oản trong nháy mắt càng thêm kinh người, mà phía sau cô đội ngũ thần bí khó dò kia cũng tiến vào trạng thái chiến đấu. “Sao! Tôi tuyệt đối không có ý đó!” Cừu Hồng Hải bị dọa làm cho lưng ướt đẫm mồ hôi. Quả nhiên vẫn là thất bại… Đồ vật mà Hắc Quả Phụ coi trọng làm sao có thể dễ dàng nhả ra. Huống chi ánh mắt chọn đàn ông của người phụ nữ này kén chọn cực kỳ. Nhưng nhiệm vụ lần này quả thật vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể thất bại. Nghĩ tới đây, trong lúc nhất thời K lâm vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan. Bên kia, đám người Lưu Ảnh nghe được hai phe thế lực này coi ông chủ nhà mình thành đồ chơi mà trả giá, lòng sớm đã tràn đầy lửa giận. Nhưng lúc này người ta là đao thớt, còn mình là cá thịt, với thế lực cường đại như vậy, bọn họ chỉ có thể mặc cho người khác xẻ thịt mình mà thôi. Lúc này, thộc hạ thân hình cao lớn bên cạnh Diệp Oản Oản trong con ngươi dưới lớp mặt nạ phát ra ánh sáng lạnh lẻo, chợt bắn về phía bọn người Thí Huyết Minh nói: “Vậy còn không mau cút!” “Phải… Phải phải…” Cừu Hồng Hải gấp gáp vội vàng lui về một bên phía sau. Con vịt tới tay như vậy rồi lại bay mất, Cừu Hồng Hải không cam lòng là chuyện có thể tưởng tượng được, nhưng bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau, đối phương lại là người mà hắn hoàn toàn không trêu chọc nổi nên hắn vẫn nên từ bỏ thì tốt hơn.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
“老大,这些人……真的是死亡玫瑰?”这时,弑血盟中另一名一头红发,瘦骨嶙峋的男人走到仇洪海身边,附耳过去小声道。 仇洪海沉着脸色,他的老底都被揭了,除了死亡玫瑰,还有谁能有这么通天的耳目? 小丑杰森观察着对面一行人喃喃,“她身边跟着的那些人,也个个都是顶级高手。” 而且黑寡妇爱抓身份尊崇貌美的高位者也是众所周知的事情,一切都解释得通。 尤金没有说话,脸色从方才起就一直很难看。 因为这个女人的出现,今日他竟然被一个快被他打死的无名小卒击中罩门,并从手下逃脱,简直是奇耻大辱。 红发男人狐疑地喃喃自语,“但这行人出现得也太诡异了……死亡玫瑰都已经消失了十年,怎会正巧在这个时候突然出现?” 红发男想了想,继续道,“而且说了这么久,怎么都没见那黑寡妇的贴身武器?” 听到红发男子的话,尤金的眸底顿时精光乍现,“对了!我竟然忘了这个!黑寡妇出手极快,武器从无人看清过,不过,我却有幸从一名隐居的匠人那里看过草图,只要能让我看一眼,就能辨出真假……” “你真的看过?”仇洪海问。 “千真万确!” “那东西是什么样子?听说极其复杂?那应该没有伪造的可能性!”仇洪海沉声道。 尤金冷森森地一笑,“呵,样子吗?除了黑寡妇本人和死亡玫瑰组织内部的人,绝对无人可能知道!那匠人曾经正是死亡玫瑰内部成员!要是刚才老六不提,我都差点忘了,我这就去探探那个女人底!” 尤金说着,面色阴鹜地捂了捂自己剧痛的肩膀处,随即上前一步,看向黑纱女人的方向开口道,“在下亚历克斯.尤金,对您敬仰已久,听闻您的金蝉丝相当厉害,可于千里外取人首级……不知道,今天是否有幸一见?” 听到开膛手尤金的话,叶绾绾身旁刚放松了几分的暗卫队长顿时绷紧了神经。 其他暗卫也一齐进入了警备状态。 完了…… 衣服妆容可以轻易伪装,有所差别也问题不大,但武器这种东西,尤其是黑寡妇的贴身暗器,只有死亡玫瑰的人才会知晓其真容。 先不说武器是什么模样,就算知道,其制作工艺也肯定非常复杂,不是可以轻易伪造的。 其他事情叶绾绾可能有特殊渠道得知,这个恐怕…… 对方既然是问了,自然是有备而来,肯定对黑寡妇的武器很了解,若是随便拿个什么东西糊弄,绝对会一眼看穿。 现在怎么办? 都已经走到了这一步,却要功亏一篑吗? 所有人面上不显,却都已经做好了最坏的打算。 见对面的黑纱女人迟迟不开口,尤金阴柔的脸上浮现了一抹嘲讽,幽幽开口道,“怎么?前辈,您该不会是今日走得匆忙,没有带在身上吧?” 空气一片死寂,只能听到风呼啸的声音,一时之间,气氛凝滞到了极致。
Betaer: Anh Kiều +CN “Lão đại, những người này… Thật sự là Death Rose sao?” Lúc này, một người đàn ông khác trong Thí Huyết Minh có mái tóc màu đỏ, gầy trơ cả xương đi tới bên người Cừu Hồng Hải, ghé vào tai hắn mà nhỏ giọng hỏi. Cừu Hồng Hải sắc mặt trầm lại, gốc gác của hắn đều bị bóc trần toàn bộ, ngoại trừ Death Rose còn ai có thể hiểu biết phi thường như vậy được chứ? Người hề Jason quan sát đoàn người đối diện lẩm bẩm: “Bên cạnh người phụ nữ đó toàn bộ thuộc hạ đi theo đều là cao thủ cấp cao.” Hơn nữa Hắc Quả Phụ thân phận tôn kính dung mạo xinh đẹp địa vị cao ngất không chuyện nào không biết, điều này hết thảy đều đã giải thích rõ tất cả những thắc mắc của bọn họ rồi. Eugene không nói gì, sắc mặt mới vừa lên tia hứng khởi nhưng vẫn rất khó nhìn. Bởi vì khi người phụ nữ này xuất hiện, hắn liền bị một kẻ vô danh tiểu tốt sắp bị hắn đánh chết đánh trúng điểm yếu của mình, rồi hắn ta cũng từ trong tay hắn chạy thoát, quả thực là vô cùng nhục nhã. Người đàn ông tóc đỏ hoài nghi mà tự lẩm bẩm: “Nhưng người này xuất hiện cũng thật là quá quỷ dị… Death Rose đều đã biến mất hơn mười năm rồi, tại sao lại vào đúng lúc đột nhiên xuất hiện?” Người đàn ông tóc đỏ suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: “Tại sao nói lâu như vậy rồi nhưng chúng ta cũng không thấy cái vũ khí theo bên người của Hắc Quả Phụ?” Nghe được lời nói của người tóc đỏ, đáy mắt Eugene nhất thời tinh quang chợt lóe: “Đúng rồi! Sao tôi lại quên mất cái này cơ chứ?! Hắc Quả Phụ ra tay cực nhanh, vũ khí cũng chưa từng có người nào thấy rõ qua, bất quá, tôi lại may mắn có xem qua một bản vẽ sơ bộ do một người thợ thủ công ẩn cư vẽ ra, chỉ cần có thể cho tôi xem một cái, liền có thể phân biệt ra thiệt giả…” “Cậu thực sự đã xem qua rồi sao?” Cừu Hồng Hải hỏi. “Chính xác trăm phần trăm!” “Cái kia là thứ gì? Hình dạng nghe nói cực kỳ phức tạp cho nên hẳn không có ai có thể ngụy tạo được đâu!” Cừu Hồng Hải trầm giọng nói. Eugene cười lạnh một tiếng: “A, bộ dáng sao? Ngoại trừ Hắc Quả Phụ tự mình tạo ra cùng với người trong nội bộ tổ chức Death Rose biết mà thôi, tuyệt đối không có người nào khác có thể biết được?! Người thợ thủ công kia đã từng là thành viên trong nội bộ của Death Rose! Nếu mới vừa rồi lão Lục không đề cập tới, tôi thiếu chút nữa đã quên mất rồi, tôi đi thăm dò người phụ nữ kia đây!” Eugene nói xong, sắc mặt âm trầm che đậy đau nhức nơi bả vai của mình, ngay sau đó tiến lên một bước, nhìn về phía của người phụ nữ có khăn che mặt bằng lụa đen kia mở miệng nói: “Tôi là Alex Eugene, đối với ngài kính trọng đã lâu, nghe nói ngài có Kim Thiền kia tương đối lợi hại, có thể vươn ra ngàn dặm lấy đầu người… Không biết, hôm nay có may mắn được nhìn thấy hay không?” Nghe được lời nói của Eugene, đội trưởng ám vệ bên cạnh Diệp Oản Oản mới vừa buông lỏng mấy phần nhất thời thần kinh căng thẳng. Các ám vệ khác cũng đồng loạt tiến vào trạng thái chuẩn bị. Xong rồi… Quần áo trang điểm mặt nạ có thể tùy tiện ngụy trang, điều khác biệt cũng là vấn đề không lớn, nhưng loại vật như vũ khí này, đặc biệt là vũ khí phòng thân bên người của Hắc Quả Phụ, chỉ có người của Death Rose mới biết được hình dáng thật mà thôi. Trước tiên không ai có thể nói là biết vũ khí này có hình dáng gì, coi như biết thì công nghệ chế tạo cũng khẳng định vô cùng phức tạp, không phải có thể tùy tiện ngụy tạo được. Những chuyện khác Diệp Oản Oản khả năng có thể tính toán được, nhưng cái này sợ rằng… Đối phương nếu đã hỏi, tự nhiên có chuẩn bị mới đến, khẳng định đối với vũ khí của Hắc Quả Phụ có chút hiểu biết nhất định, nếu tùy tiện cầm cái thứ gì đó ra để lừa bịp, tuyệt đối sẽ bị nhìn thấu ngay lập tức. Làm sao bây giờ? Chuyện đã tới mức này, nhưng lại thất bại trong gang tấc sao? Tất cả mọi người trên mặt không biểu hiện gì cả, tuy nhiên cũng đã tự suy đoán được dự tính xấu nhất có thể xáy ra rồi. Thấy phía đối diện người phụ nữ mặc đồ lụa đen kia chậm chạp không mở miệng, mặt Eugene hiện lên vẻ âm nhu lướt qua một tia giễu cợt, cười trào phúng rồi mở miệng nói: “Làm sao vậy phu nhân, ngài sẽ không phải nói là hôm nay đi vội vàng quá nên không có mang trên người đó chứ?” Không khí một mảnh tĩnh mịch, chỉ có thể nghe được âm thanh gió gào thét, trong lúc nhất thời, bầu không khí ngưng trệ đến cực hạn.
请将下面一个完整的中文小说章节翻译成越南语
就在仇洪海、杰森等都已经开始渐渐露出怀疑的神色时,女人突然动了。 只见,那女人伸出了白皙如玉的手指,轻轻把玩着耳边一缕乌发,抬手的瞬间,长至手背的衣袖缓缓垂至手肘,于是,女人手腕上缠绕的一缕金丝瞬间印入了尤金的眼中…… 与此同时,女人黑纱下的眸子如同绞杀猎物的野兽一般落在尤金的身上,来自阴暗无光的修罗地狱般的声音,极轻柔的开口,“你是说……这个吗?” 前世,司夜寒无论商议什么机密都不会避讳她,她知道的东西,可不止这些。 只是没想到当初无聊之时当成故事一样听的事情,会在这样的情况下派上用场…… 从尤金的角度,清楚地看清了女人手腕上那一圈简单到了极致,没有任何多余装饰一根的金丝线。 尤金嘲讽的表情顿时僵在脸上,瞳孔因为惊恐而剧烈收缩,并且身体出于本能而迅速后退了一步。 所有人都以为黑寡妇的武器多么复杂可怕,但只有真正看过才知道,其实那传闻中嗜血骇人到了极致的杀器,不过是一条再简单不过的金丝线。 但就是这条金丝,沾染了无数传说级高手的血…… 看到那条金丝线后,尤金早已经没了方才的镇定,身体抖如筛糠,完全乱了分寸,“多……多谢前辈……今日一见……果……果然不同凡响……” 尤金语无伦次地说着,因为他已经清晰地从对方的眼中看到了杀意,只要对方手指一动,他便性命不保。 果然,他刚要转身回去,身后便传来女人悠然的声音,“既然你对我的金蝉丝这么了解,那自然也应该知道……见过的它的人……会有什么下场吧?” 当然知道……见过金蝉丝的人……全都死了…… 眼见着黑寡妇眼中越来越盛的杀意,尤金僵硬着身体,一句话都不敢回,只是急切地看向仇洪海开口,“老大,撤吧,没必要为了一个任务折损在这里!” 那可是死亡玫瑰,若惹怒了对方,他们整个组织都会栽进去。 仇洪海看尤金这反应,就知道他已经看过对方的武器,确定她就是黑寡妇无异了,于是当机立断,瞬间扫向所有手下开口:“所有人,立即撤退!” 说完对着黑纱女人的方向匆匆抱了抱拳,“既然这些是前辈要的人,我们自然不敢觊觎,这便离开,今日多有得罪,还请前辈海涵!” “呵呵……” 一行人正要走,身后却传来了一声令他们毛骨悚然的妖娆笑声。 女人慵懒地扶着随从的手臂,转过头去,看向身后同行一干随从,幽幽开口道,“真是好久没遇到这么不知死活的东西了,真是有趣!你们说,是吗?” 暗卫十一听到叶绾绾的话,立即顺着她的话音,森冷的目光扫向对面弑血盟那些准备逃跑的人,冷声开口道,“站住!主人允许你们走了?既然知道我家主人的规矩,还敢玩这种花样,仇队长,你想好后果了吗?” 听到这话,仇洪海的脚步顿时一僵,而尤金的背心都已经被冷汗浸湿了。 对方这意思,分明就要留下他的命!
Betaer: Anh Kiều + CN Ngay khi Cừu Hồng Hải, Jason đều đã bắt đầu lộ ra thần sắc hoài nghi, Oản Oản đột nhiên động tay. Chỉ thấy, người phụ nữ đưa ngón tay trắng nõn như ngọc ra, nhẹ nhàng quấn một lọn tóc bên tai lên ra vẻ thưởng thức, trong lúc giơ tay lên, ống tay áo chậm rãi trượt tới khủy tay, vì vậy mà vòng Kim Ti được quấn trên cổ tay của Oản Oản trong nháy mắt đập vào mắt của Eugene… Cùng lúc đó, con ngươi của cô dừng trên người Eugene giống như dã thú đã nhìn trúng con mồi mà con mồi đó đích thị đã rơi vào bẫy, âm thanh phát ra giống như đến từ địa ngục u ám không ánh sáng, nhưng lại cực êm ái mở miệng nói: “Anh nói là… Cái này sao?” Kiếp trước, Tư Dạ Hàn bất luận bàn bạc bất kì chuyện cơ mật gì cũng đều không cấm kỵ cô, cho nên những đồ vật mà cô biết đến không chỉ dừng lại ở đây. Chẳng qua là cô không bao giờ nghĩ tới, ban đầu vì buồn chán không có việc gì làm rãnh rỗi ngồi nghe những chuyện này, vậy mà giờ đây dưới tình huống này lại phát huy được tác dụng lớn như vậy… Theo góc độ của Eugene, rõ ràng thấy được trên cổ tay thanh mảnh của Oản Oản là một cái vòng tay cực kì đơn giản, không có bất kỳ trang sức dư thừa nào – một vòng Kim Ti vàng. Eugene vẻ mặt giễu cợt nhất thời cứng lại, con ngươi bởi vì kinh hoàng mà kịch liệt co rúc, hơn nữa thân thể theo bản năng mà nhanh chóng lui về sau một bước. Tất cả mọi người đều cho là vũ khí của Hắc Quả Phụ có bao nhiêu phức tạp cùng đáng sợ, nhưng chỉ có người từng xem qua mới biết, thật ra thì vũ khí trong tin đồn khát máu làm kinh hãi người khác tới cực hạn kia, chẳng qua chỉ là một cái vòng Kim Ti đơn giản mà thôi. Nhưng cái vòng Kim Ti này đã dính vô số máu của nhiều cao thủ trong truyền thuyết… Sau khi nhìn thấy vòng Kim Ti kia xong, Eugene đã sớm không còn bình tĩnh như lúc nãy, thân thể run lẩy bẩy, hoàn toàn rối loạn lên: “Vâng… Cảm ơn phu nhân… Hôm nay gặp qua… Quả… Quả nhiên mở rộng tầm mắt…” Lời nói của Eugene bời vì sợ hãi mà hoàn toàn lộn xộn, bởi hắn đã thấy rõ trong mắt của đối phương nổi lên sát ý nồng đậm, chỉ cần đối phương động ngón tay một cái thôi là tính mạng của hắn liền khó giữ. Quả nhiên, hắn vừa muốn xoay người lại, sau lưng liền truyền tới âm thanh thản nhiên của Oản Oản: “Nếu anh hiểu biết rõ về vòng Kim Ti của tôi như vậy, thì dĩ nhiên cũng hẳn biết là… Người nào gặp qua nó… Sẽ có kết quả như thế nào rồi chứ.” Đương nhiên là hắn biết… Người gặp qua vòng Kim Ti … Tất cả đều chết hết rồi… Nhìn thấy trong mắt Hắc Quả Phụ ngày càng có sát ý mạnh mẽ, Eugene thân thể cứng ngắc, một câu cũng không dám nói, vội vàng nhìn về phía Cừu Hồng Hải mở miệng: “Lão đại, chúng ta rút lui thôi, không cần phải vì một nhiệm vụ thế này mà tốn thời gian ở đây!” Đây chính là Death Rose, nếu như chọc giận đối phương, cả tổ chức của bọn họ đều sẽ đi vào chỗ chết. Cừu Hồng Hải nhìn thấy phản ứng này của Eugene, là biết chắc rằng hắn đã xem qua vũ khí của đối phương, xác định cô chính là Hắc Quả Phụ, vì vậy quyết định thật nhanh, trong nháy mắt nhìn về phía tất cả thuộc hạ mở miệng: “Tất cả mọi người, lập tức rút lui!” Nói xong hướng về phía Oản Oản hơi cúi người nói: “Nếu những người này là người mà phu nhân muốn, chúng tôi đương nhiên không dám tơ tưởng đến nữa, chúng tôi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức, hôm nay nếu có đắc tội xin phu nhân lượng tình tha thứ!” “Ha ha…” Đoàn người đang muốn đi, sau lưng lại truyền đến một tiếng cười làm bọn hắn rợn cả tóc gáy. Oản Oản lười biếng chống tay lên vai của thuộc hạ, quay đầu nhìn về đám thuộc hạ sau lưng mình, mở miệng nói: “Thật là, đã lâu không có gặp phải những người không biết sống chết như vậy, thật là thú vị! Mọi người nói xem, có phải không?” Ám vệ Thập Nhất nghe được lời nói của Diệp Oản Oản, lập tức thuận theo lời nói của cô, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía đám người của Thí Huyết Minh – nhóm người đang chuẩn bị chạy trốn, lạnh giọng mở miệng nói: “Đứng lại! Chủ nhân cho phép các người đi chưa? Nếu đã biết rõ quy tắc của chủ nhân tôi, còn dám chơi trò này sao, Cừu thủ lĩnh, người đã nghĩ xong hậu quả mà mình phải nhận rồi chứ?” Nghe nói như vậy, bước chân của Cừu Hồng Hải nhất thời cứng đờ, mà trong lúc đó lưng của Eugene đều đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Ý này của đối phương, rõ ràng là muốn lấy mạng của hắn a!